TRỌNG SINH CHI LÀM VỢ KẺ THÙ

“Đó là hình thức cơ bản nhất, đại diện cho một bước đột phá giới hạn của tinh thần lực.”

Chung Viễn Thanh ở trong phòng ngủ, dựa vào tình huống của mình mà gửi thông tin cho Chung Minh, sau đó tự ngẫm ra được vài nghi vấn rắc rối làm khó mình trong mấy ngày qua. Đồng thời hắn có phóng ra toàn bộ tinh thần lực, cả căn phòng nhanh chóng bị lấp đầy những sợi tinh thần lực thô to màu bạc đang giương nanh múa vuốt. Ặc, xúc tu?

Chung Minh vốn đang tao nhã ngồi trong vườn hoa, vừa tắm nắng vừa uống trà cao cấp. Nếu con trai trước khi đi đã dặn dò muốn ông không được làm việc quá mức, chú ý đến sức khỏe, thì làm một người cha cưng con, ông tất nhiên phải nghe theo lời con nhắc nhở rồi.

Cơ mà khi nhìn thấy Chung Viễn Thanh đang phóng ra toàn bộ tinh thần lực cho ông xem thì Chung Minh trợn tròn mắt, há to miệng, vẻ tuấn tú mất sạch sành sanh.

“Mới vài ngày đã đột phá đến hình thức cơ bản, quả nhiên là con trai của cha.” Kinh ngạc qua đi, Chung Minh kiêu ngạo nói.

“Hình thức cơ bản?” Chung Viễn Thanh có hơi mờ mịt.

Trước kia Chung Viễn Thanh có mâu thuẫn với cha, không kiên nhẫn nghe ông giảng giải, bây giờ con trai rốt cục cũng trưởng thành hiểu chuyện, Chung Minh đương nhiên nói: “Hình thái cơ bản đó là dạng sợi của tinh thần lực khi chuyển nhập vào cơ giáp mà chúng ta biết. Bởi vì nó phóng ra như giọt nước để thuận tiện giữ trong tay cũng dễ liên kết với thần kinh của cơ giáp, cho nên đây là hình thái cơ bản mà mọi người hay sử dụng nhất. Nhưng mà, mọi người đều không biết, nếu có thể phá bỏ được hình thái này thì tinh thần lực hoàn toàn có thể điều khiển được cơ giáp, thậm chí còn có thể tăng cường củng cố tinh thần lực. Tổ tiên Chung gia chúng ta vô tình biết được chuyện này, đây có thể coi là vốn riêng của Chung gia trong các thế gia khác.”

“Có điều.” Chung Minh đột nhiên nghiêm mặt, hơi tức giận nhìn Chung Viễn Thanh: “Có thể phá tan được hình thái cơ bản này cần có cơ duyên như vào thời khắc sống chết, hoặctinh thần lực hoàn toàn cạn kiệt, nó được ví như không phá thì không xây được. Giờ con đã phá vỡ được hình thái cơ bản, thì cũng có nghĩa mấy ngày nay cuộc sống của con rất nguy hiểm?”

Nghe Chung Minh nói như vậy, Chung Viễn Thanh liền mang máng nhớ đến trận chiến của hắn với Tần Phi Tương, làm hắn hao hết tinh thần lực, trách không được sợi tinh thần lực của hắn bắt đầu biến đổi khác thường.

Nhưng mà đây là lần đầu tiên Chung Minh giận dữ với hắn, Chung Viễn Thanh ngoại trừ kinh ngạc thì đúng là có cảm giác chột dạ nho nhỏ.

“Là, là cùng với, với bạn bè luyện tập một chút thôi cha, sau đó, con liền không biết gì nữa, ha ha, thật đó cha.”Bị ánh mắt sáng ngời của Chung Minh chiếu vào,Chung Viễn Thanh luôn trấn định cũng bị lắp bắp trả lời.

“Thật?” Chung Minh mày nhăn lại rồi lập tức trở về dáng vẻ tao nhã như trước, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười như có như không khiến Chung Viễn Thanh cảm thấy hết hồn, người cha giống như tiểu bạch thỏ mà hắn từng biết đâu rồi? Từ lúc nào đã tiến hóa thành một con hồ ly tao nhã thế này?

“Vậy, cha có thể biết vị bạn kia của con tên gì không?” Chung Minh tươi cười ôn nhu nói.

“Cậu ấy, cậu ấy tên là Tần Phi Tương.”

Tuy nói vì mượn cớ mới không tình nguyện kéo theo Tần Phi Tương nhưng bây giờ nói ra tên của y với Chung Minh, Chung Viễn Thanh cảm thấy có điểm thực có lỗi với y.

“Hóa ra là con trai Tần gia.” Chung Minh hai tay nâng cầm, nghiêng đầu cố ý kéo dài ngữ điệu, Chung Viễn Thanh bị ngăn cách qua quang não dường như vẫn cảm nhận được toàn thân cha tản mác một vầng đen nào đó.

Chung Viễn Thanh :….Có nên nhắc nhở với Tần Phi Tương nếu có cơ hội gặp cha thì trước tiên nhẫn nhịn trước không nhỉ ?

“Cốc cốc cốc” Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, giọng của Lance lập tức truyền đến: “Chung Viễn Thanh, mới có lệnh tập trung trong vòng mười phút ở đại sảnh.”

“Ừ, tôi biết rồi.” Chung Viễn Thanh lên tiếng, sau đó nhìn về phía Chung Minh: “Cha, con đi trước đây.”

Chung Minh gật đầu: “Con đi trước đi, đợi lát nữa cha sẽ gửi cho con những việc cần chú ý, tự chăm sóc bản thân tốt vào.”

Chung Viễn Thanh gật đầu, tắt máy liên lạc rồi đi ra ngoài.

Đợi cho đến lúc Chung Viễn Thanh tắt xong máy liên lạc, nét tươi cười trên mặt Chung Minh mới thu lại, hai mày nhíu chặt lộ ra vẻ ưu thương.

“Lão gia, tiểu thiếu gia thật sự là cực kì mạnh mẽ.” Chung Văn ở bên cạnh khuyên giải an ủi ông.

“Đúng vậy.” Chung Minh nhắm mắt lại, tâm tưởng dường như trở về đêm sai lầm mười mấy năm trước cùng một khuôn mặt mà ông đã cố gắng quên đi: ” Ta chỉ hơi lo, nó lớn lên quá nhanh, năng lực cũng quá cường đại thì sẽ có một ngày sẽ bị người kia phát hiện mất… ”

===

=.= Sao tui có cảm giác em Thanh có liên quan đến hoàng gia nhỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc