TRỌNG SINH CHI LÀM VỢ KẺ THÙ

“Hai đứa đó là quái vật đúng không?” Wilson sau khi nhận được tin đồng đội thứ 5 bị hai người kia “Săn và giết tại chỗ” rốt cục không nhịn được nói trên kênh đội ngũ của cả đội.

“Hai đứa đó không chỉ là quái vật thôi đâu.” Norman ngồi xổm ở một xó vừa bí mật vừa có tầm nhìn rất tốt, hắn vừa cẩn thận quan sát từng li từng tí không bỏ sót dù chỉ là tiếng gió ngọn cỏ, thỉnh thoảnh lại nhìn xuống kênh đội ngũ nhìn những video của mấy đội viên bị tiêu diệt của hắn. Cơ giáp Sát Thủ u ám tựa như Lang vương trong truyền thuyết, thân hình mạnh mẽ không mất đi nét tao nhã, phàm là người bị cơ giáp đó nhìn thấy thì không một ai thoát được, tất cả đều tự nguyện dâng hiến sinh mệnh của mình, ánh mắt Norman tràn ngập si mê: “Quả nhiên là thần của ta.”

Lâm Dược trốn cách chỗ Norman không xa nghe thấy mới lời bàn luận của tên ngốc Norman nhịn không được xem thường một cái.

“Thần á?” Sự chú ý của Wilson lại hoàn toàn khác với Norman, ngay từ đầu Wilson đã chú ý đến cơ giáp Cuồng Chiến Sĩ kia, một cơ giáp mà mọi người đều quy ước không dùng đến, cho dù cơ giáp có có thể phát huy tác dụng làm lá chắn sống trên chiến trường đi chăng nữa. Thế mà khi đặt trong tay tân sinh Tần Phi Tương kia thì tốc độ công kích của cơ giáp hoàn toàn vượt xa khỏi tầm dự đoán của mọi người. Góc độ công kích trí mạng cùng tầng áo giáp bảo vệ rất dày khiến nó trở thành cỗ máy xay thịt khủng khiếp nhất trong trận chiến.

“Nếu là thần vậy thì hai người kia chắc chắn là chiến thần trong truyền thuyết!” Wilson thì thào tự nói.

Năm người! Nếu bên họ mất thêm một người nữa thì trận chiến này sẽ kết thúc kết quả công bố bên thất bại là bọn họ! Mười hai sĩ quan cấp úy không thể diệt được hai tân sinh, trái lại còn bị tổn thất nhiều người đến như thế, nghĩ thế nào cũng thấy cực kì dọa người.

“Tôi không tin, 7 người chúng ta cùng nhau xông lên không thể giết được hai người kia!” Roy cáu kỉnh nói chuyện, sĩ quan thứ năm mới bị tiêu diệt là La Phỉ anh em với anh trai Roy.

Lâm Dược âm thầm hừ một tiếng, anh khác với những sĩ quan Alpha có gia thế kia, anh chỉ là một Beta bình thường từ tầng bình dân áp chót leo lên đến cấp bậc sĩ quan cấp úy mà thôi. Tuy thực lực của anh không bằng mấy người này nhưng đầu óc của Lâm Dược lại sáng suốt nhất trong đám này.

Mười hai sĩ quan cấp úy tuy thuộc một đoàn thể nhưng những Alpha tự cao tự đại có cuộc sống sung sướng thì sao có thể dễ dàng nghe mệnh lệnh của người khác chứ! Mười hai người, mỗi người một ý, bằng không cũng sẽ không khinh địch bị hai tân sinh tiêu diệt mất năm người như thế!

Lâm Dược nhìn sang Norman, trong những người này chỉ có mình Norman là nghe lời của anh. Nếu anh hợp tác với Norman thì có lẽ còn có thể xoay chuyển được.

….

Thành tích trước mắt là, Sát Thủ diệt được hai người, Cuồng Chiến Sĩ diệt được ba người.

Chung Viễn Thanh nhìn thành quả chiến sĩ thứ năm bị đánh bại, trên mặt không vui mừng chút nào.

Cuồng Chiến Sĩ tiêu diệt người còn nhiều hơn so với Sát Thủ ! Mấu chốt là người lái Cuồng Chiến Sĩ là Tần Phi Tương!

Cảm giác bị kẻ địch hạ thấp khiến hắn khó chịu cực kì!

“Hai đứa phối hợp tuyệt lắm, chỉ cần diệt được một người nữa thì trận này sẽ kết thúc.” Bard chuẩn tướng rất không hợp thời thốt ra một câu.

Phối hợp tuyệt lắm cái bíp ấy! Bọn tôi mới không hề phối hợp !

Chung Viễn Thanh âm trầm nhìn về phía chỗ sâu nhất trong nhà xưởng. Trong đó vẫn còn 7 người đang trốn, đột nhiên hắn nảy ra một ý.

“Tần Phi Tương ?” Tần Phi Tương vừa cẩn thận chú ý chung quanh vừa nhân cơ hội rình coi Chung Viễn Thanh thì bất ngờ nhận được cuộc gọi Chung Viễn Thanh, làm y thiếu chút nữa dùng thương lia đến trên chướng ngại vật bên cạnh.

“Tần Phi Tương? Nghe không đấy?”

Vì ý tưởng của mình, Chung Viễn Thanh nhẫn nại hỏi, nhưng đáp lại hắn chỉ là âm thanh thở mạnh trầm thấp. Bệnh gì thế ?

Vất vả lắm mới ổn định được tinh thần, Tần Phi Tương áp chế tình tự của mình, y dùng giọng trầm thấp cố tỏ vẻ bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Cậu biết rồi đúng không. Bây giờ chỉ còn lại 7 người thôi hay là chúng ta so đấu một trận đi?”

Bình luận

Truyện đang đọc