TRỌNG SINH CHI LƯU LY TƯỢNG

Nghe Tề Nhuận Vân dùng thanh âm ôn nhu trong trẻo nhẹ nhàng gọi Đoan Cẩn, Tống Thanh Di đột nhiên cảm thấy mũi hơi hơi ngứa, đưa tay lên nhu nhu, mới nói, “Không cần cảm tạ ta, chúng ta tuy rằng bắt đầu không phải ý trung nhân, nhưng còn cả đời làm bạn với nhau, cho dù không thể hiểu nhau, cũng mong có thể sống với nhau tốt đẹp mĩ mãn”. Tống Thanh Di cũng không biết mình lại ở lúc này nói ra những lời này, có lẽ nhìn ra được Tề Nhuận Vân nhiều ngày ở chung với mình không tồi, nhưng lại vẫn lộ ra một ít xa cách. Bất qua ai kêu chính mình lúc trước biểu hiện quá mức không thể tin tưởng, cái gì tự gọi là làm bậy không thể sống. hắn không có biện pháp giải thích biến hóa trước và sau lúc thành thân, chỉ có thể nhân lúc hai người ở chung mà thể hiện cho chính quân mình biết là hắn kỳ vọng hai người có thể có một đời tốt đẹp.

Có lẽ Tề Nhuận Vân thật sự cảm giác được giọng nói thật sự trong lòng hắn, một thân cung kính mềm mại tựa hồ tản đi một ít, cho dù còn có nghi hoặc, nhưng đã tiến bộ hơn lúc trước. “Hảo”.

Nhận thấy trong giọng nói Tề Nhuận Vân có điểm do dự, Tống Thanh Di trực tiếp hỏi, “Làm sao vậy?” Tống Thanh Di tin tưởng vợ chồng ở chung thì nên thẳng thắn với nhau là điều tối trọng yếu, đời trước hắn đối với sư muội đều là thẳng thắn thành khẩn, cho dù cuối cùng bị lừa gạt, nhưng cũng không thay đổi kiên trì của hắn.

Lúng túng một chút, Tề Nhuận Vân mới nhẹ giọng hỏi han, “Kia…. Có thể về nhà nhìn xem một chút được không?”.

Thật không ngờ là Tề Nhuận Vân là muốn nói cái này,Tống Thanh Di mới sực nhớ sau khi thành hôn ba ngày thì nên về nha thăm bố mẹ. Nam nữ kết hôn, tân hôn ba ngày bồi thê tử về nhà ba mẹ là chuyện trọng yếu, tuy rằng thú nam thê về thăm bố mẹ không giống nhau, nhưng coi trọng nam thê,cùng về thăm bố mẹ cũng là một sự tôn trọng. Nhưng Tống Thanh Di đời trước vì thú người mình yêu chưa bao giờ nghĩ bồi Tề Nhuận Vân về nhà mẹ đẻ,sư muội lại không phải là chính thê, nhà mẹ đẻ lại ở ngàn dặm xa xôi, cũng không có chuyện về thăm bố mẹ. Mà đời trước hắn vì tranh chấp với phụ thân, cố ý cưới sư muội ngay ngày hôm sau hắn vừa thành thân, cũng không có người ở ngay trước mặt hắn nói chuyện phải cùng Tề Nhuận Vân về thăm cha mẹ.

Bởi vậy việc này hoàn toàn bị quên mất.

Tống Thanh Di ngây người làm cho bầu không khí tẻ ngắt xuống, cảnh này khiến Tề Nhuận Vân vừa mới vui vẻ liền im lặng lại, Tống Thanh Di hoàn hồn nhanh chóng nói: “Đương nhiên, ta cùng phụ thân nói một chút, ngày mai cùng ngươi hồi gia”.

Ước chừng là thật không ngờ Tống Thanh Di sẽ cùng mình về, Tề Nhuận Vân dừng một chút lắc đầu, “Đoan Cân…. Có chính sự phải vội, mượn Lưu Quang đi cùng là được” bởi vì Tống Thanh Di không cho Tề Nhuận Vân xưng nô nên nhất thời không thể tìm ra tự xưng chính xác được,cho nên trả lời lúc nào cũng xuất hiện lời nói không đầu không đuôi.

“Như vậy sao được, ngươi và ta đã kết hôn,cha mẹ của ngươi cũng phải đối sử thật tốt. Hơn nữa ta nghe nói nhà Lâm Vũ cũng làm lưu ly phải không?” những lời này Tống Thanh Di nói là thật sự, Tề Nhuận Vân có một đôi hảo cha mẹ. Đời trước bị Tống gia đối xử tệ bạc như vậy, cuối cùng còn táng mạng ở hậu viện, cha mẹ Tề Nhuận Vân thấy Tống Thanh Di nghèo túng ánh mắt mang đầy hận ý, lại ngại đứa nhỏ chính mình vẫn nắm chắc bài vị Tống Tề thị Nhuận Vân, cuối cùng đối với hắn không cứu không hại mà thôi. Nếu đứa nhỏ của hắn gặp chuyện như vậy, đối mặt kẻ địch khắc cốt ghi tâm, hắn tất nhiên là muốn bỏ đá xuống giếng, lão nhân còn cho hắn chút bạc rồi đuổi hắn đi, mỗi khi nhớ đến lúc khốn đốn ở trong miếu đổ nát, hắn đều cảm thấy hổ thẹn.

Không có chú ý Tống Thanh Di khác tường, Tề Nhuận Vân không có cách nào thay đổi chủ ý của hắn, đành phải tiếp lời của Tống Thanh Di, “Là kỹ thuật chế khuông của tổ tiên Tề gia truyền lại, lưu ly muốn là nhất phẩm, thì hình dáng của khuôn phải làm thật hoàn mĩ”.

Tống Thanh Di nghe vậy gật gật đầu, nhớ tới trong sách về kỹ thuật chế khuôn đúng là nói như vậy, đồng thời Tống Thanh Di nhận ra được Tề Nhuận Vân bình thường im lặng nhưng khi nhắc tới lưu ly đôi mắt lại sáng lấp lánh, mấy điều này làm cho tâm tình ủ dột của hắn tốt hơn một chút, mà Tề Nhuận Vân như vậy lại cho hắn một cảm giác khác lạ, chỉ cảm thấy sau khi sống lại áp lực trong lòng đều tán đi.

Nghĩ vậy, Tống Thanh Di lộ ra tươi cười, “Khuôn mẫu tốt, sư phụ đốt mẫu tốt, đây mới là chuẩn bị tốt nhất để làm lưu ly”. Mặc dù kiếp trước không thích lưu ly, nhưng kiếp này bù lại rất nhiều tri thức, thật có thể cùng chính quân nhà mình tán gẫu, hắn thích Tề Nhuận Vân như bây giờ chậm rãi nói.

Không nghĩ tới Tề Nhuận Vân lại lắc đầu khi nghe lời của Tống Thanh Di, “khuôn mẫu tốt, sư phó tốt, còn phải có bếp lò tốt nữa. Phải đủ nhiệt độ thì mới có thể làm cho lưu ly thạch cùng lưu ly mẫu dung hợp và cho ra màu đẹp nhất”. Nói xong, tựa hồ nhớ lại chính mình đã thật lâu không có tiếp xúc với lưu ly, lại bồi thêm một câu, “Đây là cha ta nói, cha  nói bếp lò không đủ độ ấm, khuôn mẫu làm ra sẽ bị hỏng”. Lưu ly chú ý nhất là khi đúc, nếu làm khuôn không thành công,thì phải làm lại. Khuôn mẫu là không có cách nào dùng lại được.

Nghe Tề Nhuận Vân nói, Tống Thanh Di nhớ lại không biết là đã đọc trong quyển sách nào nói về kỹ thuật truyền thừa của lưu ly nói rằng- từ ngàn năm kỹ thuật đốt lò vô cùng biến hóa, nhiệt độ khác nhau thì sẽ cho ra vẻ đẹp khác nhau. Nói chính là đạo lý này. Trong lòng vừa động, đối với chuyện lưu ly có ý tưởng,bất quá còn phải nghiệm chứng một chút, nhưng ít nhất hắn đã có phương hướng.

Trong đầu đã có hướng giải quyết chuyện trọng yếu, Tống Thanh Di tâm tình tốt, giờ phút này mới chú ý tới hai người lo nói chuyện, Tề Nhuận Vân một thân chật đều chưa có thu dọn, trên tay có vết màu hồng do canh đổ ra vẫn chưa thượng dược. “Đi thay quần áo, ta thượng dược cho ngươi”.

Đợi Tề Nhuận Vân đi vào, Tống Thanh Di không kiềm được hưng phấn trong lòng mình, lập tức kêu người đi lấy dược trị phỏng, lại cho người đi báo với mẫu thân phụ thân về chuyện về thăm bố mẹ Tề Nhuận Vân.

Ngồi ở bên cạnh bàn trong chốc lát, nhóm tỳ nữ lại mang đồ ăn mới đi lên, Tống Thanh Di thấy chính quân nhà mình còn chưa có đi ra, đơn giải sai Lưu Quang tới chỗ Nam thúc cho vài người đáng tin cậy lại đây. Hắn tính toán buổi chiều liền cấp cho Tề Nhuận Vân gã sai vặt và hộ vệ.

Quả nhiên chờ bọn hắn dùng xong ngọ thiện, Nam thúc liền mang theo mấy gã hạ nhân lại đây.

Ba thiếu niên tuổi trẻ lanh lợi, bốn thanh niên nhìn trung hậu thật thà đều đứng xếp hàng đứng ở trong viện.

Tống Thanh Di cùng Tề Nhuận Vân chọn một gã sai vặt nhìn thông minh hoạt bát, gọi là Linh Bảo, lại tuyển hai người hộ vệ, kêu tiểu  nha hoàn sửa sang lại tiểu thư phòng, mới vội vàng kéo nam thúc đi thư phòng của viện mình.

Hắn trong lòng nghĩ cần nghiệm chứng một chút, Nam thúc từng là sư phó đốt mẫu tốt nhất chính là người giúp đỡ tuyệt hảo.

Ngày thứ hai về thăm bố mẹ, bởi vì Tống Thanh Di đã công đạo, nên Tống lão phu nhân đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ cấp bậc lễ nghĩa, nhóm tỳ nữ chuẩn bị đồ dùng hai người sẽ sử dụng trên xe. Tống Thanh Di mang theo Tề Nhuận Vân lên xe ngựa, Tề gia ở Lân Huyền đi xe ngựa cũng phải hết một canh giờ, dùng điểm tâm xong giờ Thìn xuất phát, tới Tề gia cũng gần buổi trưa, về nhà thăm bố mẹ rồi lúc mặt trời lặn thì dời đi,tính toán đâu ra đấy bọn họ ở Tề gia ăn một bữa cơm trưa thêm được một buổi chiều.

Tề gia xuất thân chế khuôn,hiện nay bởi vì thánh thượng thích lưu ly, nên trên làm dưới theo khiến cho lưu ly rất thịnh hành, phàm là những công việc liên quan rất ít hộ nghèo túng. Huống chi Tề gia lại là tay nghề truyền thừa nhiều đời. Tề gia ở Lân Huyền địa phương không hề nhỏ, Tề phủ to như vậy muốn chiếm cả nửa khu phố, huống chi bên trái còn có xưởng khuôn của Tề gia.

Xe ngựa vừa mới đến chỗ Tề phủ, nơi ngã tư đường, đã nhìn thấy tấm biển Tề phủ.

Hôm qua lâm thời quyết định về thăm bố mẹ, Tống gia đã vội vàng phái người thông tri Tề gia, cho nên Tông Thanh Di bọn họ thời điểm đến, gã sai vặt Tề phủ đã nhanh chóng đi thông báo, chỉ chốc lát sau đệ đệ của Tề Nhuận Vân đã chạy ra vài người.

“Đại ca đã trở lại!”.

Trong xe ngựa Tống Thanh Di nắm tay Tề Nhuận Vân xuống xe ngựa.

Tề Nhuận Vân thường ngày lạnh lùng nay thấy đệ đệ nhà mình vây quanh biểu tình cũng ấm áp lên, mặt mày dạt dào ôn nhu Tống Thanh Di chưa bao giờ gặp qua.

Bất qua dù sao rời nhà lâu lắm, Tề Nhuận Vân thân là lão đại, vào Tập Lễ Uyển Tống gia bất quá chỉ mới mười tuổi, cho dù kia tính là một tiểu đại nhân, bất quá lúc sau mấy đệ đệ trưởng thành cũng có biến hóa, phân biệt nửa ngày mới nói. “Mấy xú tiểu tử này, đều lớn như vậy, đây là Nhuận Chi? Lớn lên hảo cao, mới trước đây chỉ bằng hạt đậu, Nhuận Li cũng không giống, đại ca nhở trước đây ngươi bộ dạng chảy nước mũi hiện tại đã lớn như thế này rồi”.

Tống Thanh Di khó thấy bộ dạng chính quân nhà mình tức giân nói liên miên cằn nhằn không ngừng, trong lòng toan sáp không thôi. Mười tuổi rời nhà, mười lăm năm sau mới trở về, thậm chí hắn đời trước chết cũng chưa từng được gặp lại thân nhân, đối với Tề Nhuận Vân mà nói, Tống Thanh Di là người đáng giận như thế nào, nhưng hắn cố tình lại cầm chặt bài vị như vậy không buông tay.

“Lâm Vũ, chúng ta đi vào trước, đừng đứng ở cửa nói chuyện, phụ thân mẫu thân khẳng định còn ở bên trong chờ ngươi?”. Thấy Tề Nhuận Vân như vậy, Tống Thanh Di sợ hắn đi đường mệt nhọc lại gặp cảm xúc thay đổi lại không ăn được,mà mấy huynh đệ đi ra nghênh đón trực tiếp ở cửa nói rõ tình hình gần đây, đành phải bất đắc dĩ mở miệng.

Tề Nhuận Vân cùng mấy đệ đệ lúc này mới thu liễm, đón hai người đi vào, đương nhiên thái độ khinh mạn Tống Thanh Di hoàn toàn hiểu được.

Tống Thanh Di sờ sờ mũi, bất đắc dĩ đi ngoài vòng vây Tề Nhuận Vân theo vào nhà. Về phần chính quân nhà mình, đã sớm không nhớ rõ tướng công nhà mình đang ở phía sau.

Bình luận

Truyện đang đọc