TRỌNG SINH CHI LƯU LY TƯỢNG

Từ khi đến biệt trang, cuộc sống của Tống Thanh Di phi thường quy luật.

Sau khi thức dậy một mình dùng bữa sử lý việc vặt cửa hàng, sau đó kêu chính quân nhà mình rời giường, cùng đi dạo một chút. Ngẫu nhiên sẽ hái một ít trái cây. Lúc sau tinh thần Tề Nhuận Vân không tồi sẽ niết khuôn một lát, Tống Thanh Di ngay tại bên cạnh xem sách, thỉnh thoảng nhìn xem chính quân nhà mình, thuận tiện giám sát không cho hắn dùng một tư thế ngồi lâu. Dùng xong cơm trưa Tống Thanh Di sẽ đi một vòng diêu hán, Tề Nhuận Vân đi ngủ trưa, tỉnh lại đùa đùa hồ ly, nặn nặn khuôn mẫu chờ dùng cơm chiều. Dùng xong bữa tối nếu thời tiết mát mẻ, mà sắc trời vẫn chưa tối lắm, hai người sẽ đi dạo ở phía sau thôn trang, nhìn xem cày ruộng, hoặc là đi xa hồ Ngọc Hoa một ít, nhìn xem một ít hoa sen mọc hoang dại trong đầm nước cùng với nghe âm thanh của mấy con ếch kêu.

Tống Thanh Di đối cuộc sống như vậy rất vừa lòng, nhất là Tề Nhuận Vân cả người cũng thoải mái rất nhiều.

Điểm không hài lòng duy nhất là chính quân nhà mình quá chú ý tới hồng hồ ly kia.

Hồng hồ ly kia thời điểm vừa tới đều là Linh Bảo chăm sóc, nhốt trong một lồng sắt nhỏ, mỗi ngày uy đồ ăn cùng nước uống. Tề Nhuận Vân nếu nhớ đến sẽ mang tới trước mặt đùa làm quen một chút.

Chính là sau này, cũng không biết là hồng hồ ly kia thông minh hay là một thân lạnh lùng của Tề Nhuận Vân đối với động vật không có hiệu quả, thời điểm nó đối mặt với Tề Nhuận Vân liền đặc biệt thành thật nhu thuận, còn có thể ở trong lồng làm một chút động tác lấy lòng, điều này làm cho chính quân nhà mình phi thường yêu thích, cụ thể là thời gian hồng hồ ly ở trong lồng liền ít đi, chính quân nhà mình bắt đầu thích ôm nơi tay ngoạn.

Tống Thanh Di một bên vui vẻ thấy chính quân nhà mình có hứng thú mới, tâm tình tốt một chút, một bên lo lắng vật này dù sao cũng hoang dã ôm ở trên tay ngoạn không cẩn thận sẽ bị thương, càng thêm khó chịu là thời gian hai người ở chung nguyên bản im lặng ấm áp, lực chú ý của chính quân nhà mình đã hoàn toàn bị dời lên người hồ ly.

Rõ ràng ban đầu hắn đọc sách hoặc là xem văn kiện, Tề Nhuận Vân niết khuôn mẫu, lâu lâu ngẩng đầu nhìn xem phu nhân, vận khí tốt còn có thể nhìn thấy lỗ tai hồng hồng của phu nhân, làm cho tâm chính mình ngứa một chút lại tiếp tục làm việc.

Mà hiện tại! Tống Thanh Di ngẩng đầu nhìn xem chính quân nhà mình, lúc này vừa lúc ngừng động tác trên tay, thỏa mãn nghĩ hắn có thể đến bên cạnh xem, nào nghĩ người nọ trực tiếp xoa xoa tay đi vuốt ve con hồ ly đang ghé vào trên đùi hắn!

Đúng vậy, nằm úp sấp! Ở! Trên! Chân! Còn hồ ly này gần đây được Tề Nhuận Vân đặt cho một cái tên mới gọi là hồng quả tử- kỷ niệm địa phương cùng màu lông của nó- sau đó là các loại khoe mã, Tề Nhuận Vân liền thường xuyên ôm nó vào ngực, đặt ở trên đùi, làm cho Tống Thanh Di càng đỏ mắt. Địa phương kia hắn còn chưa được nằm qua!

Hiện tại ngẫm lại, Tống Thanh Di cảm thấy chính mình cũng thực đáng thương, đời trước nhận thức người không rõ, đem quả ngọt đặt sai người, khiến người phá hư quả ngọt, đời này cực khổ đem quả ngọt phủng ở trong lòng bàn tay liếm liếm, kết quả quả ngọt có tiểu quả ngọt, chỉ có thể phủng ở trên tay nhìn. Bị tiểu quả ngọt đoạt ngon ngọt còn chưa tính, vì cái gì bây giờ còn có một còn hồ ly đến chiếm vị trí, thật buồn bực chính là, hồ ly kia là chính mình đem tới.

Ánh mắt ai oán của Tống Thanh Di hoàn toàn không bị chính quân nhà mình phát hiện, tự mình cầm một cây cỏ mà Linh Bảo đưa cho đùa hồng quả tử không ngừng, hai móng còn học giả mèo vờn cây cỏ.

Ai oán ngay từ đầu biến thành buồn cười, bởi vì Tống Thanh Di phát hiện chính quân nhà mình đùa hồng quả tử biểu tình không có gì thay đổi, chỉ có ánh mắt là phát sáng.

Nhìn cho tới khi, Linh Bảo mang một chén dưa ướp lạnh đi đến- đây là loại quả ở biệt trang trồng được, hương vị ngọt ngào lại nhiều nước, gần đây rất được Tề Nhuận Vân yêu thích. Mỗi ngày sáng sớm hắn đều đi hái rồi dùng nước giếng ướp lạnh qua, giờ ngọ dùng có thể dải nhiệt.

Nói đến trái cây, ngoài ra, thôn trang này thực ra không ít loại cây ăn quả. Địa phương hôm trước bọn họ định đi kia, khi đó bởi vì gặp hồng quả tử mà đi không thành. Sau đó mấy ngày đi qua nhưng chỉ nhìn nhìn, tìm không ra loại trái cây Tề Nhuận Vân thích ăn. Đầu bếp trong thôn trang làm đồ ăn không tinh tế như trong nhà, bất quá nhưng lại được chỗ nguyên liệu, bởi vậy bất luận là dưa hay trái cây, món ăn thôn quê, trải qua đầu bếp trong biệt trang chế biến đều mang một phong vị khác, này cũng khiến cho sức ăn của Tề Nhuận Vân gần đây tăng lên, trên mặt cũng có thêm một ít thịt, càng không nói đến cái bụng kia.

Tống Thanh Di thấy vui nên thưởng cho nhóm đầu bếp kia.

Nói xa, quay lại bên này. Linh Bảo mang theo dưa ướp lạnh đi vào liền nhìn thấy khuôn mặt ai oán của thiếu gia, lập tức không nín được cười ra tiếng.

Làm cho Tề Nhuận Vân chuyên chú đùa hồ ly ngẩng đầu kỳ quái nhìn hắn, sau đó ở Linh Bảo nói ra mới chú ý tới khí trang âm u của tướng công nhà mình.

« ? » Tề Nhuận Vân nhìn nhìn.

Ánh mắt Tống Thanh Di gắt gao dừng ở trên biểu tình vô tội của hồng quả tử: “Phu nhân, bất kể hồng quả tử là đực hay là cái, đối với tướng công ta mà nói đây là hành vi xâm phạm lãnh địa ».

Lời này của hắn cùng ánh mắt đối với mọi người ở đây nghe đều hiểu, Linh Bảo « cười khúc khích » một tiếng lại không ngừng được, mà Tề Nhuận Vân thì cổ hồng lên một chút, hồng quả tử cả kinh chạy nhanh vươn móng vuốt ôm lấy quần áo trước mặt, hiểm hiểm tại bên hông Tề Nhuân Vân.

Cố tình vị trí ở giữa bên hông, vị trí hồng quả tử trụ vào lại là địa phương tối mẫn cảm của đàn ông.

Tống Thanh Di chọn mi, ánh mắt không thay đổi, khóe miệng tươi cười liền có vẻ không đứng đắn : « Ta nói phu nhân, vị trí này cũng là tướng công của ta ! »

Chính quân nhà mình đều đã bị chính mình đùa quen lúc sau đã không quá để ý đến những ngôn ngữ ngẫu nhiên phát triển của hắn, còn trừ bỏ, bên người không có người ngoài. Lúc này Linh Bảo ở một bên, quả nhiên liền nhìn thấy hai tai hắn đỏ bừng, ngay cả cổ cũng không thể may mắn thoát khỏi, biểu tình lãnh đạm lại kết hợp với ánh mắt trốn tránh, thỉnh thoảng còn liếc mắt Linh Bảo một cái, như vậy hồng quả tử còn lắc lư ở bên hông, quả thật làm cho biểu tình của Tống Thanh Di không nín được.

Không đành lòng tiếp tục trêu ghẹo, Tống Thanh Di đứng dậy kêu Linh Bảo đem hồng quả tử đi, giả giáo huấn nói : « Vật nhỏ, đừng tưởng rằng ngươi kêu hồng quả tử liền đem phu nhân ta thành cái cây, chính là trồng kia cũng là ta trồng, ngươi có thể khoe mã đùa giỡn nhưng không thể xâm phạm lãnh địa của gia ! » vẻ mặt của Tống Thanh Di thật nghiêm túc đem ngón tay chĩa tới cái mũi của hồng quả tử nói nói.

Ngữ khí kia đương nhiên, dùng lời nói của Lưu Quang và Quản Bích chính là không thể chính trực hơn.

Về phần hồng quả tử, đáp lại hắn tự nhiên là hai móng vuốt chụp tới cái tay đang để trên mũi nó ! Ngư thần đích nhân loại, lần sau sẽ không là móng vuốt có thể giải quyết được chuyện tình.

Mà Tề Nhuận Vân nghe lời này trên mặt càng thêm lạnh, chính là trong ánh mắt đã muốn không có tránh né ngay từ đầu, đáng tiếc cổ vẫn như cũ không có lui hồng : « Đoan Cẩn ! hồng quả tử nên trở về lồng ».

Lời này vừa ra, Linh Bảo một bên liền nói : « Thiếu gia nói không tồi, phải để cho hồng quả tử nhận thức lãnh địa rõ ràng, chủ tử là cây, phải biết rằng cây chủ tử còn đã kết quả rồi ! »

« Linh Bảo ! » mắt thấy ngay cả gã sai vặt đều bắt đầu trêu chọc mình, thanh âm Tề Nhuận Vân đều có chút to lên, « Đem dưa để xuống, mang hồng quả tử nhốt lại ».

« Đúng vậy, chủ tử ». Tuy rằng Linh Bảo nghe lời lui xuống, lúc đi còn mang theo hồng quả tử trên tay Tống Thanh Di, bất quá hắn mặt mày đỏ bừng làm cho Tề Nhuận Vân biết, tiểu tử này chốc lát ra cửa còn có thể cười.

Tống Thanh Di  nhìn bộ dạng chính quân nhà mình đứng ở nơi đó không nhìn hắn cũng không có động tĩnh, cảm thấy buồn cười, trên mặt lại nghiêm túc. Thậm chí đi đến bên cạnh Tề Nhuân Vân, lầy tay trạc trác lỗ tai hắn : « Phu nhân, biết sai không,  lần sau trừ bỏ ta đừng để động vật còn sống nào tiếp cận lãnh địa của ta ».

« Ngươi ! » Tề Nhuận Vân quả thực không biết làm sao với ác thú này của Tống Thanh Di, bưng tai chính mình vừa bị đâm vẫn còn đang đỏ lên, nói không nên lời gì.

« Tốt lắm tốt lắm, đùa ngươi thôi ». Tống Thanh Di xoa bóp hai má trơn bóng gần đây có thêm ít thịt, đây là động tác gần đây hắn dưỡng ra, « Ăn dưa ướp lạnh đi ».

Thấy Tống Thanh Di thật sự ngừng, Tề Nhuận Vân mới buông tay, thấy người xoay đi lấy dưa cho hắn, còn nghiêm mặt lấy tay phẩy phẩy, cảm thấy lỗ tai cùng cổ chính mình không giống mặt như vậy thật không tốt.

Dưa ở biệt trang thực ngọt, Tề Nhuận Vân lần đầu tiên ăn cũng rất thích, sau khi ngâm qua nước giếng có thể giải thời tiết nóng, làm cho hắn gần đây sợ thời tiết nóng rất thích. Hôm nay dưa giống mọi hôm được Tống Thanh Di hái được rồi giao cho Linh Bảo mang đi ướp lạnh, lúc này mang lại đây cho Tề Nhuận Vân ăn trước hai khối, mặt khác chờ Tề Nhuận Vân sau khi ăn cơm xong lại ăn tiếp.

Bởi vậy thời điểm Tống Thanh Di mang qua hai khối cho chính quân nhà mình, không có vấn đề gì xảy ra. Kết quả Tề Nhuận Vân mới ăn được một miếng, sắc mặt liền trắng bệch.

Dọa Tống Thanh Di nhảy dựng, “làm sao vậy?”

Ngay từ đầu còn nghĩ dưa hôm nay không thể ăn, không nghĩ tới Tề Nhuận Vân vừa nhai hai cái liền dựa vào bàn bắt đầu ói ra.

Buổi sáng vốn ăn nhẹ, một chút cháo cùng một chút đồ ăn sáng, lại tới gần trưa đã sớm tiêu hóa không sai biệt lắm, bởi vậy Tề Nhuận Vân chỉ ói ra một chút nước gạo. Bất quá như vậy đã khiến cho Tống Thanh Di muốn bay đi một tầng da.

« Linh Bảo ! Nhanh đi thỉnh thấy thuốc ! » Tống Thanh Di cao giọng gọi người bên ngoài, một bên luống cuống tay chân đỡ người, « Làm sao đây, mới vừa rồi còn tốt ».

Tuy rằng dạ dày đã không còn gì, bất quá Tề Nhuận Vân còn nôn khan, bởi vậy hoàn toàn không có biện pháp đi để ý đến vấn đề của Tống Thanh Di.

« Linh Bảo, Linh Bảo ! » bọn họ thời điểm đến biệt trang, bởi vì Tề Nhuận Vân trạng huống đặc thù, Tống lão phu nhân lo lắng ở biệt trang lỡ như xảy ra tình huống đặc thù không có phương tiện, cố ý kêu bọn họ mang thầy thuốc theo. Cho nên lúc này Tống Thanh Di kêu Linh Bảo đi thỉnh thầy thuốc.

” Thiếu gia ! ta biết rồi ! ” Ngoài cửa có tiếng trả lời, thanh âm liền dần dần đi xa, Linh Bảo tiến vào xem tình huống liền chạy nhanh đi tìm thầy thuốc.

Mà bên ngoài cửa còn có Lưu Quang, hắn chạy nhanh tiến vào kêu người thu dọn đồ, thuận tiên đưa lên nước ấm cùng bố khăn cho chủ tử nhà mình.

Tống Thanh Di đỡ người ngồi lên trên ghế, cho hạ nhân thu thập địa phương bị dơ, cầm khăn bố lau lau khóe miệng của Tề Nhuận Vân : « Nếu còn muốn ói tiếp thì nhổ ra, trong chốc lát thầy thuốc sẽ đến ». Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không biết nói gì, cảm thấy nặng nề.

Thầy thuốc trụ không xa, bị Linh Bảo lôi kéo rất nhanh đã tới. Lúc này Tề Nhuận Vân cũng không muốn ói, chính là sắc mặt trắng bệch như cũ, người cũng nhuyễn ở trên ghế không muốn dậy.

« Thiếu quân đây là phản ứng bình thường, đã gần bốn tháng rồi, phụ nữ mang thai có rất nhiều phản ứng, ăn nhiều đồ ăn một chút, món nào ăn không vô thì đổi món khác, đồ ăn lạnh không thể ăn ». Hỏi thức ăn Tề Nhuận Vân gần đây dùng, chẩn mạch, thầy thuốc nói.

Bình luận

Truyện đang đọc