TRỌNG SINH CHI LƯU LY TƯỢNG

Bảy năm sau, Tống Thanh Di tiếp nhận Tống gia, Tống lão gia mang theo Tống lão phu nhân đi du lịch, mỗi năm sẽ trở về một chuyến nhìn xem tôn tử, những lúc khác Tống Thanh Di cũng không biết cha mẹ mình ở đâu.

Bảy năm này, “kỳ lân đáp mây bay” của Tống gia được thái hậu rât yêu thích mà thanh danh liền được bay cao, mà đại thiếu gia Tống gia trước đây, hiện tại là Tống gia lúc trước bị các thế lực lớn ở Cẩm thành xa lánh, cuối cùng một bản lô hỏa thuần thanh được đưa lên triều đình, ban đầu nhiệt độ Tống gia đã dần lui trước mặt hoàng thượng lần thứ hai lại trở thành tâm phúc —— dù sao cạnh tranh với nhau cũng không phải chỉ có lưu ly, phàm là yêu cầu đốt chế tinh luyện, tỷ như gốm sứ, tỷ như quặng sắt từ từ sẽ có yêu cầu —— các thế gia Cẩm Thành tuy rằng đỏ mắt nhưng không thể không thừa nhận Tống gia này thật biết nắm bắt thời thế, mọi người không thể tiếp tục xa lánh Tống gia, còn phải mang ơn đội nghĩa, rốt cuộc vẫn phải nhìn đến hiệu dụng của lô hỏa thuần thanh, không có nhà thế gia lưu li có thể bỏ qua được dụ hoặc này, chỉ cần bọn họ còn đốt lưu li, như vậy Tống gia vẫn có ân truyền thụ cho bọn họ.

Đến tận đây Tống gia mới chân chính đứng ở đỉnh cao của nghê lưu li. Mà tuổi của Tống Thanh Di không có lớn vậy mà mọi người phải gọi hắn là Tống gia!

Mà ở Cẩm Thành lời đồn về Tống gia nhiều nhất chính là Tống gia rất yêu thương chính thê. Tống gia có cách tìm vợ cho trưởng tử rất độc đáo đó là dựa vào bát tự để tìm ra người thích hợp để bồi dưỡng thành trưởng tức, mà chính quân hiện tại của Tống gia đúng là lấy phương thức này chọn ra. Tống gia phi thường sủng ái, không chỉ hậu viện chỉ có một người, còn mặc kệ để chính quân mở xưởng, luyện kĩ năng, xuất đầu lộ diện thậm chí tung hoành thương trường giống như nam tử không có gả đi.

Mà chính quân Tống gia được mọi người hâm mộ  giờ phút này đang ở xưởng Như Ýcủa chính mình xưởng nghe hạ nhân hồi báo tin tức.

“Tề gia, ngươi mấy năm nay kêu chú ý nữ tử kêu La Hạnh Quyên tìm được rồi.” Tề Nhuận Vân từ khi mở xưởng Như Ý, vì đi ra bên ngoài không tiện, hạ nhân bên người cũng đều quen gọi hắn một tiếng Tề gia. Hắn nghe xong người nọ nói liền buông tiểu kiện đang khắc trong tay, một bên cầm khăn lau tay, một bên nhìn người của mình bẩm báo lại.

“Như thế nào?” Nhìn nhìn sắc trời, Tề Nhuận Vân tuy rằng muốn biết La Hạnh Quyên đi đâu, nhưng ngần ấy năm bình yên sinh hoạt, hắn càng không muốn vì nữ nhân này trì hoãn thời gian về nhà. Bởi vậy thấy sắc trời đã tối, liền rất nhanh nhẹn thu dọn đồ vật, chuẩn bị về nhà.

Lão nhân bên người Tề Nhuận Vân phần lớn là Tống Thanh Di an bài cho hắn, bởi vậy đối với thói quen của chủ tử nhà mình rõ ràng, cũng liền nói nhanh hơn: “Thuộc hạ chờ ở thanh lâu trong lúc vô tình phát hiện được người năm đó chủ tử muốn tìm.”

Nghe vậy Tề Nhuận Vân dừng lại một chút, thanh lâu?

Năm đó bởi vì chuyện trùng độc, làm trưởng tử của hắn đông hi cũng bị ảnh hưởng, thân thể vẫn luôn yếu nhược chăm sóc đến bây giờ mới rắn chắc lên được một chút, Tề Nhuận Vân đối với La Hạnh Quyên có thể nói hận thấu xương, nhiều năm như vậy đều không có từ bỏ tìm kiếm, hắn đã từng nghĩ rằng nếu tìm được nữ nhân này hắn sẽ trừng phạt nữ nhân này đến sống cũng không được mà chết cũng không xong, mà trên đời này không thiếu nhất chính là phương phát khiến cho người ta đau khổ, chỉ là hắn không muốn tự mình động thủ mà thôi.

Thế mà đã qua thời gian bảy năm, rốt cuộc tìm được nữ nhân kia, nhưng là nàng ở thanh lâu?

“Ngày mai cùng ta đi qua nhìn xem.” Nghĩ nghĩ Tề Nhuận Vân vẫn là quyết định gặp mặt nữ nhân kia lúc sau mới quyết định, hiện tại hắn cũng không muốn lãng phí thời gian, bởi vì hắn biết trong nhà còn có người đang chờ chính mình.

Lúc Tề Nhuận Vân bước vào Tống gia trời đã hoàng hôn, một tiểu hài tử đầu bánh bao, thân hình tuy rằng không lùn nhưng thân thể rõ ràng đơn bạc đột nhiên vọt ra, “Cha ——”

“Cẩn thận một chút, chạy nhanh như vậy!” Tề Nhuận Vân duỗi tay tiếp được nhi tử chạy tới, ngồi xổm xuống ôm lấy nó nhẹ giọng nói.

Vật nhỏ trong lòng ngực trải qua bảy năm trưởng thành, khi còn nhỏ mặt mày xinh đẹp mềm mại nay đã nảy nở rất nhiều, mặt mày tinh xảo  nhưng không giống bộ dạng của cha mẹ, ngược lại càng lớn càng giống tổ mẫu, so với Tống Thanh Di tuấn lãng cùng Tề Nhuận Vân thanh tuấn, diện mạo Tống Đông Hi có thể nói nam sinh nữ tướng, phi thường xinh đẹp.

“Hôm nay đi học như thế nào?” Vật nhỏ bởi vì thân thể không tốt, học vỡ lòng tương đối trễ, năm trước vừa mới thỉnh lão sư, buổi sáng thì học tập vỡ lòng, buổi chiều còn lại là ngủ trưa cùng học tập một ít tay nghề lưu li cơ bản —— đúng vậy, Tống Thanh Di suy nghĩ cặn kẽ khi  Tống Đông Hi sáu tuổi liền dẫn hắn đi Diêu Hán, hắn cũng không nghĩ bắt buộc hài tử kế thừa gia nghiệp. Chỉ nghĩ làm nó cũng hiểu biết về nguồn gốc làm giàu của Tống gia, sau này như thế nào vẫn là muốn xem chính bản thân nó. Chỉ là hắn không muốn hài tử của mình vì phản nghịch mà không muốn tiếp nhận, cuối cùng thời điểm tiếp nhận rồi lại muốn bắt đầu từ con số 0. Bản thânTống Thanh Di đã không thể có thành tựu gì trong chế tác lưu li, bởi vì hắn khởi đầu quá muộn, nếu hắn chỉ là một thợ thủ công, có lẽ có thể đến lúc tuổi già mới lên được đỉnh cao, đáng tiếc hắn thân là gia chủ Tống gia, tất nhiên không có khả năng chuyên tâm đi lên con đường này —— hắn cảm thấy chính mình lấy việc mình khiến Tống gia lớn mạnh làm thành tựu chẳng qua là hắn thúc đẩy sơm hơn thôi, không thể chân chính xem là tài nghệ lưu ly được.

“Thưa cha, khá tốt, buổi sáng cùng tiên sinh học thơ, buổi chiều cùng Võ ca  cùng nhau thử thiêu quặng.” Thanh âm của Vật nhỏ cho dù bảy tuổi còn có chút ngây ngô,đi cùng với diện mạo xinh đẹp, tổng làm người nhịn không được muốn đi che chở hắn, chỉ có người thân cận mới biệt, đại thiếu bọn họ nhìn mềm mại, kỳ thật tâm tư quỷ đâu.

Mà Võ ca trong miệng vật nhỏ đại danh Võ Thừa Khiên, so Vật nhỏ lớn một tuổi, là Tống Thanh Di dựa theo truyền thống Tống gia, dùng phương thức riêng tính ra bát tự tìm thấy hài tử. Nói cách khác, hắn là vợ của vật nhỏ sau khi thành niên. Tống Thanh Di khi tìm được Võ Thừa Khiên không có dựa theo truyền thống đem người đưa vào Tập Lễ Uyển cô đơn, mà là an bài ở bên cạnh sân của vật nhỏ, tính toán làm cho bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đương nhiên những thứ nên học cũng vẫn phải học, vẫn là phải về Tập Lễ Uyển đi học, chỉ là buổi chiều vật nhỏ học lưu li an bài bọn họ cùng học.

Tề Nhuận Vân biết Tống Thanh Di vẫn luôn canh cánh trong lòng chính mình ở Tập Lễ Uyển trải qua mười lăm năm cô đơn, bởi vậy đối với hành động của hắn cũng không có phản đối, nếu kết quả đã là như vậy, vậy làm cho bọn họ nhanh chóng quen thuộc cũng là chuyện tốt, không đến mức giống bọn họ thiếu chút nữa gây thành bi kịch cả đời.

Võ Thừa Khiên xuất thân tiêu cục, là con một vị tiêu sư mồ côi từ trong bụng mẹ, mẫu thân hắn bởi vì muốn tái giá mà tự nguyện đem người đưa tới. Thời điểm Võ Thừa Khiên tới chỉ mới năm tuổi, tuối có chút ngây thơ lại có một đôi mắt thông tuệ, trong ánh mắt có một loại bất khuất hoàn toàn không giống với ánh mặt vật nhỏ Tống gia trưởng thành tại nơi an toàn, Tề Nhuận Vân ngay từ đầu sợ cọ hại cho vật nhỏ, còn không quá nguyện ý để cho Võ Thừa Khiên tới gần vật nhỏ thân thể nhược, không nghĩ tới trước nay  Tống Thanh Di luôn theo ý hắn, lần đầu tiên không màng hắn phản đối, cùng Võ Thừa Khiên nói chuyện một lần, liền an bài hai người ở cạnh nhau.

Thế nhưng hiện tại xem ra Tống Thanh Di quyết định cũng không sai, vật nhỏ từ sau khi cùng Võ Thừa Khiên chơi cùng nhau, cả người đều hoạt bát rất nhiều. Tề Nhuận Vân xoa xoa mồ hôi trên mặt cho hắn, “Có đi thỉnh an tổ mẫu chưa?” Nhiều ngày này Tống lão gia cùng Tống lão phu nhân vừa lúc ở nhà, Tề Nhuận Vân mỗi ngày về nhà đều sẽ đi thỉnh an.

“Còn không có, chờ cha cùng đi.” Tổ mẫu đối với chuyện phụ thân làm cha còn xuất đầu lộ diện đi kinh doanh xưởng có phê bình kín đáo, vật nhỏ biết tổ mẫu rất yêu thích chính mình, bởi vậy mỗi lần Tề Nhuận Vân đi thỉnh an nó sẽ cùng đi, như vậy tổ mẫu liền sẽ đem lực chú ý đặt ở trên người mình, mà sẽ không rảnh đi nói cha.

Tề Nhuận Vân nghe hiểu ngụ ý của Tống Đông Hi, nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh đầu hắn, khóe miệng nhếch lên một chút.

Mà Tống Đông Hi thấy cha nhà mình cười, lập tức cũng nở một nụ cười rạng rỡ, lôi kéo tay áo cha đi phía trước, đi chưa được mấy bước, liền thấy Võ ca bị chính mình bỏ rơi.

“Võ ca!”

Còn đi chưa được hai bước nhi tử liền buông tay chạy đi, đáy lòng Tề Nhuận Vân trầm xuống một chút, thế nhưng ở phía sau nhìn nhi tử nhà mình đối với Võ Thừa Khiên đã không còn rụt rè, sau lại biến thành vui sướng, vui sướng khi thấy nó hoạt bát. Thế nhưng nhìn một lúc trong lòng đột nhiên hiện lên một ý tưởng cổ quái, hơn nữa giống như là nước lũ, cái ý tưởng một khi đã xuất hiện, liền khó có thể ngăn chặn. Mà sắc mặt Tề Nhuận Vân sắc mặt cũng càng thêm kỳ quái.

Cho dù Võ Thừa Khiên thăm hỏi cũng không có thể đánh gãy ý tưởng trong lòng hắn.

Mãi cho đến khi thỉnh xong an, trở lại Trừng Mặc Hiên —— cho dù Tống Thanh Di tiếp nhận Tống gia, bọn họ cũng không dọn chỗ ở, chỉ là Tống Thanh Di đem địa điểm làm việc của chính mình, từ thư phòng hồi nhỏ thư dời đến ngoại thư phòng. Nhưng là công việc giống nhau nên hắn vẫn giữ nguyên thói quen, đều ở tiểu thư phòng cùng Tề Nhuận Vân làm bạn cùng nhau vượt qua —— sắc mặt Tề Nhuận Vân vẫn còn chưa trở về như thường.

Cho dù sắc mặt người này biến hóa không lớn, nhưng là sao có thể giấu diếm được Tống Thanh Di bảy năm qua càng thêm quen thuộc.

“Đây là làm sao vậy?” Tống Thanh Di đem sách trên tay bỏ xuống, hắn vừa mới trở về đang nghĩ đọc sách chờ chính quân nhà mình trở về cùng dùng bữa, nào nghĩ đến liền thấy hắn biểu tình quái dị tiến vào, biểu tình này không nóng không giận, bởi vậy Tống Thanh Di dùng tâm tình nói giỡn hỏi.

Lời này vừa nói ra, liền thấy Tề Nhuận Vân than nhẹ một hơi, điều này làm Tống Thanh Di ngồi không yên, đứng dậy đến bên người Tề Nhuận Vân, cẩn thận quan sát thần sắc hắn một chút, xác nhận không có gì không hảo mới lại hỏi: “Làm sao vậy? Có phải là tiểu gia hỏa trong bụng không thành thật?” Tống Thanh Di đặt tay ở trên bụng Tề Nhuận Vân còn chưa có lộ rõ —— đúng vậy, chính quân hắn sau bảy năm  lần thứ hai dựng dục một đứa con nối dõi nữa cho hắn, đây là kết cục ở đời trước chưa có. Mà đối với Tống Thanh Di hiện tại mà nói, đứa nhỏ này đại biểu cho tương lại hoàn toàn mới, cho nên hắn tuy rằng không giống đối vật nhỏ cẩn thận như vậy, nhưng cũng có  làm quá lên một chút.

Bị động tác sờ bụng của Tống Thanh Di đánh gãy ý nghĩ, Tề Nhuận Vân chớp chớp mắt, đem tay của tướng công nhà mình bỏ xuống, xoay người nghiêm mặt nói: “Vật nhỏ cùng Võ Thừa Khiên……” Hai đứa nhỏ bất quá bảy tám tuổi, Tề Nhuận Vân cũng không biết chính mình có phải nghĩ nhiều hay không, càng không biết biểu đạt sâu lo trong lòng như thế nào.

“Ân? Vật nhỏ cùng Thừa Khiên làm sao vậy?” Nghe thấy là chuyện tình của trưởng tử cùng trưởng tức, Tống Thanh Di thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng không ngại phu nhân nhà mình gỡ tay của mình xuống, tiếp tục sáp lại gần bên người hắn, khác hoàn toàn với hình tượng Tống gia cao ngạo bên ngoài.

“Vật nhỏ…… Tựa hồ quá mức thân cận Võ Thừa Khiên……”

Tống Thanh Di sửng sốt một chút, “Này không hảo sao?” Dính vào bên người Tề Nhuận Vân, trên mặt hắn thỏa mãn trong lòng lại lộp bộp một chút, chẳng lẽ phu nhân nhà mình phát hiện động tác nhỏ của hắn?

Võ Thừa Khiên bị hắn an bài ở cách vách vật nhỏ thời điểm đó tồn tâm hắn tư tự nhiên là không trong sáng, thật sự là sinh hoạt ban đêm bị vật  nhỏ yêu dính cha này quấy rầy quá quá nhiều lần, cho nên Tống Thanh Di không màng chính quân nhà mình phản đối đem Võ Thừa Khiên an bài đi vào, còn lén an bài cho hai người nhiều công việc chung, hiện tại rốt cuộc thấy được hiệu quả, vật nhỏ nhà mình quả nhiên không hề dính phu nhân hắn. Thế nhưng Lâm Vũ hỏi như vậy, là phát hiện?

“Ta là nói vật nhỏ…… Có điểm không phấn chấn phu cương!” Tề Nhuận Vân cảm thấy chính mình nói cái đề tài này thực không được tự nhiên, hắn làm nam thê, như vậy để ý thân phận nhi tử phu quân, giống như thực không thể tiếp thu người thân mà làm thê giống mình. Chỉ là thân là người cha, hắn chỉ hy vọng hài tử chính mình có thể sống nhẹ nhàng một ít, hắn làm nam thê vận khí tốt gặp được phu quân như Tống Thanh Di, nếu không như thế, một đời long đong, nơi nào có được cuộc sống như bây giờ.

Tiếng nói vừa dứt, Tề Nhuận Vân còn tưởng rằng Tống Thanh Di sẽ có chút để ý, thế nhưng bộ dạng thế nào lại nhẹ nhàng thở ra.

“Ngươi lo lắng cái này, ngươi không phát hiện nhi tử tuy rằng nhìn như thực dính Thừa Khiên, nhưng là Thừa Khiên đối với vật nhỏ quấn lấy một chút biện pháp không có sao?” Đối với điểm này Tống Thanh Di một chút cũng không ngại, đều là nam nhân, nếu Lâm Vũ có thể vì hắn dựng dục con nối dõi, hắn cũng không để ý hai người ngẫu nhiên đổi một chút. Thế nhưng phu nhân nhà hắn da mặt mỏng, ở trên giường đừng nói chủ động, đáp lại đều là thực ngẫu nhiên mới có thể có. Cho nên hắn đối chuyện trong phòng của nhi tử, hoàn toàn là để tự nhiên. Rốt cuộc hắn so với nhà mình phu nhân sớm chú ý đến quan hệ của hai  tiểu bôi, hắn lúc trước liền phát hiện vấn đề, thế nhưng cẩn thận quan sát một đoạn thời gian, hắn vẫn là cảm thấy Võ Thừa Khiên phỏng chừng không niết được tiểu tử nhà mình, kỳ thật tâm tư nhi tử quỷ linh tinh. Phỏng chừng sau khi lớn lên, vật nhỏ sẽ đem Võ ca thân mật kêu trong miệng gặm đến giọt nước không dư thừa.

Bị Tống Thanh Di phản bác một chút, Tề Nhuận Vân như là thở phào nhẹ nhõm, có lẽ thật là hắn nghĩ nhiều đi, có lẽ quan sát thêm mấy ngày? Tề Nhuận Vân hồi tưởng một chút theo lời nói của Tống Thanh Di, hình như…… Xác thật Võ Thừa Khiên chưa từng có nghịch ý của vật nhỏ?

Thở dài, Tề Nhuận Vân cuối cùng đem chuyện này tạm thời gác xuống, chỉ là lại nghĩ tới chuyện tình ngày mai muốn đi thanh lâu xem nữ nhân kia, thế nhưng lời nói đã ở bên miệng, xoay một chút lại nuốt trở vào. Hoặc là hắn đi xem qua trước rồi lại nói sau.

“Ta ngày mai muốn đi ra ngoài bàn chuyện một chút, lão bản Sướng Duyệt lâu  nói muốn giới thiệu mấy người từ trong kinh thành tới, hẹn ở Di Hồng các, đến lúc đó chừa cho ta chút cơm, tối nay ta trở về dùng.” Tống Thanh Di chưa bao giờ dấu diếm hắn chuyện ra cửa xã giao, đặc biệt là loại ở thanh lâu này, sẽ càng nói rõ ràng, hơn nữa càng là địa phương như vậy, càng không thể đứng đắn dùng cơm, Tống Thanh Di  đều sẽ về nhà lại ăn một chút, đây cũng là nguyên nhân Tề Nhuận Vân chưa bao giờ chú ý hắn ra cửa xã giao hoa tửu.

Trong lòng Tề Nhuận Vân có việc, tuy rằng nghe xong một lỗ tai, cũng chỉ là ứng thanh, kỳ thật Tống Thanh Di cụ thể nói gì, hắn cũng không có nghe vào tai.

Bình luận

Truyện đang đọc