TRỌNG SINH CHI SỦNG TRA NAM HÓA THÊ NÔ


Bởi vì không gian quá mức tĩnh lặng nên chỉ cần là một âm thanh nhỏ, tiếng bước chân bước lên bậc thang cũng đủ để hai người đang đứng ở tầng trên nghe thấy.
Tống Cảnh Nghi xoay người ôm chặt Tiêu Dạ Nguyệt vào trong lòng, tay cầm súng hướng về phía cầu thang, chỉ cần người kia bước lên hắn sẽ ngay lập tức bắn chết.
Nhưng thật may mân người đi lên là Hạ Thanh Dương.

Hạ Thanh Dương như cún nhỏ nhìn thấy chủ nhân, rối rít vẫy đuôi chạy lại.
"Ông chủ, ông chủ...."
Tống Cảnh Nghi nghe thấy ở tòa nhà bên kia đã vang lại nhiều tiếng bước chân, vội đẩy Tiêu Dạ Nguyệt qua phía Hạ Thanh Dương, lạnh giọng.
"Anh mau mang em ấy rời khỏi đây.

Mau lên."
Hạ Thanh Dương cũng không dám chần chừ, anh đã nhìn thấy vài tên chạy lên qua ô cửa sổ tòa nhà bên kia, nhanh chóng kéo Tiêu Dạ Nguyệt xuống dưới.
Tiêu Dạ Nguyệt muốn nói không đi, cậu không muốn, cậu muốn tiên sinh cùng đi.

Nhưng sức của Hạ Thanh Dương quá lớn, Tiêu Dạ Nguyệt chỉ biết trơ mắt nhìn một tay khác của mình rời khỏi độ ấm bàn tay của Tống Cảnh Nghi, cái bóng cao lớn của Tống Cảnh Nghi cũng từ từ biến mất.
Cậu vừa bị kéo chạy xuống tầng dưới, tầng trên liền vang lên tiếng súng, tiếng chạy bình bịch và cả tiếng đánh nhau.
Hạ Thanh Dương cũng lo lắng quay lại nhìn, nhưng không dám lán lại.
Tiêu Dạ Nguyệt đánh liều, lúc chạy đến cửa cậu cúi đầu cắn mạnh vào tay Hạ Thanh Dương khiến anh buông tay cậu ra, tiếp đó cậu chạy vào nhanh chóng nhặt một tip sắt rơi dưới đất chạy lên lầu.
Hạ Thanh Dương bị cắn đến tay rướm máu, hét nhỏ một tiếng.
"Cậu chủ nhỏ..."
Nhưng tiếng hét nhỏ này đã bị một nhóm người nghe được, bọn chúng chớp mắt đã chạy đến chỗ Hạ Thanh Dương.
Cảnh Tuyên ở tòa nhà bên kia cũng nhìn thấy, súng tỉa vội chuyển hướng bắn hạ ba tên từ bên ngoài chạy vào.

Tống Cảnh Nghi vừa mới giải quyết một đám lâu la bò sang đây, súng cũng hết đạn, mặt cũng xuất hiện vets bầm tím.

Hắn thậm chí còn không cảm thấy mệt, hắn chỉ thấy vô cùng hưng phấn.
Lúc hắn định đi lại sang tòa nhà bên kia săn đầu người, một nòng súng lạnh lẽo chạm vào gáy hắn, giọng nói của Tạ Đình cũng vang lên.
"A, bắt được một con chuột rồi này."
Tống Cảnh Nghi hạ chân vừa bước lên tấm ván gỗ xuống, không quay đầu lại, chỉ hơi nhắm mắt một chút.

Vừa định quay lại bất ngờ đánh cho tên này một trận, một tiếng cốp đã vang lên, theo đó là tiếng hét của Tạ Đình.
Tống Cảnh Nghi mở mắt quay đầu lại, Tiêu Dạ Nguyệt từ lúc nào đã đứng ở sau lưng Tạ Đình, tip sắt vẫn còn giờ trên cao, còn Tạ Đình đã nằm vật ra đất, máu từ trên đầu chảy xuống.
"Dạ Dạ...."
Tiêu Dạ Nguyệt mấp máy môi phát ra một âm thanh vô cùng nhẹ, "Tiên sinh...."
Tống Cảnh Nghi chạy lại kéo cậu lùi lại, dùng chân đá thử lên người Tạ Đình, thấy hắn ta không động đậy nữa mới thở nhẹ một tiếng.
"Sao em lại còn lên đây? Hạ Thanh Dương đâu?"
"Em nông có biết." Tiêu Dạ Nguyệt xị mặt oán giận Tống Cảnh Nghi.

Tại sao tiên sinh lại có thể đẩy cậu ra như vậy chứ? Tiên sinh không muốn cậu gặp nguy hiểm thì cậu cũng không muốn tiên sinh gặp nguy hiểm.

Rõ ràng có thể cùng đi nhưng tại sao tiên sinh cứ muốn ở lại.
"Ở đây không an toàn, em rời đi trước.

Bọn chúng đều là tội phạm buôn ma túy, em biết ma túy mà đúng không.


Anh ở lại đây bắt bọn họ, để bọn họ không làm hại người khác nữa."
Tiêu Dạ Nguyệt không chịu, "Nưng ló đâu phải vịc của tiên sinh.

Nó là vịc của cảnh xát mà."
"Anh biết, nhưng em xem, bây giờ cảnh sát chưa đến, anh không bắt bọn chúng lại, cảnh sát đến bọn chúng đã chạy hết rồi.

Bọn chúng chạy thoát được một tên, một tên này có thể bán nhiều ma túy cho mọi người."
Tiêu Dạ Nguyệt phông má nghiêng đầu, "Zậy em ở nại đây ới tiên sinh."
"Không được.

Em ở lại đây anh sẽ bị phân tâm."
Tiêu Dạ Nguyệt cầm típ sắt giơ lên, "Nem có vũ khí lè."
"Bọn chúng có súng.".

W????b‎ đọc‎ ????ha????h‎ ????ại‎ ﹙‎ ????rù????????ru‎ ????ệ????.????????‎ ﹚
Tiêu Dạ Nguyệt đưa mắt nhìn xung quanh, chạy lạch bạch đến một tên đang nằm trên đất, rón rén giơ tay ra lấy đi khẩu súng trong gay tên đó, rồi lại lon ton chạy về trước mặt Tống Cảnh Nghi.
"Lè, em ũng có súng lè."
Tống Cảnh Nghi hết cách, bất lực đỡ trán.
Từ dưới tầng lúc này chạy lên một đám người, bọn chúng là chạy đến tấn công Hạ Thanh Dương, nhưng bị Cảnh Tuyên nã cho một thằng một viên một chỉ có thể chạy tán loạn trở lại bên trên.


Vừa chạy lên lại thấy hai đứa con trai đang đứng hôn nhau.
Mấy tên buôn ma túy:....!Có để cho người ta sống không.

Tống Cảnh Nghi cũng bị bất ngờ quay mặt ra, xoay người đá tên đi đầu khiến cho hắn ngã về phía sau, một đám ngã xuống cầu thang nằm đè lên nhau.
Sau đó Hắn nhanh chóng bế Tiêu Dạ Nguyệt lên qua cửa sổ để cậu bò qua tấm ván gỗ sang tòa nhà bên kia trước, nhặt khẩu súng rơi bên cạnh Tạ Đình lên bắn liên tục về phía cầu thang.
Tiêu Dạ Nguyệt đã bò sáng bên kia, cất giọng gọi to: "Tiên sinh."
Tống Cảnh Nghi cũng nhanh chóng trèo sang, cùng lúc đẩy tấm ván gỗ cho nó rơi xuống, lại qua ô cửa sổ bị kia cũng đá tấm ván gỗ xuống.
Tống Cảnh Nghi vừa dắt tay Tiêu Dạ Nguyệt chạy xuống dưới vừa liên lạc với Cảnh Tuyên qua tai nghe.
"Ở bên ngoài còn ai không, chúng tôi đang đi xuống."
Cảnh Tuyên quan sát qua súng bắn tỉa không bao quát được, buông ra cầm lấy ống nhòm ở bên cạnh.
"Tầng ba có hai tên đang chạy lên, không có súng."
"Tầng hai có vài ba tên canh ở cổng thang."
"Tầng một không có ai.

Nhưng người của tòa nhà đối diện đang chạy sang."
Trong tai nghe truyền đến tiếng đánh nhau, Cảnh Tuyên nghĩ là mấy tên ở lầu ba đã chạy lên tìm đường chết.

Cậu quay trở lại, ôm cây súng tỉa, kết nối với Hạ Thanh Dương.
"Hạ Thanh Dương! Hạ Thanh Dương!"
Bên phía Hạ Thanh Dương đã kết nối, nhưng đáp lại chỉ có tiếng hít thở khó khăn.
Cảnh Tuyên tái mắt hét lên, "Hạ Thanh Dương."
"...Cậu hét cái gì vậy?"
Cảnh Tuyên bỏ súng tỉa ở đó, lục túi đồ Hạ Thanh Dương cầm đến nhưng không tìm được khẩu súng cầm tay nào nên cứ vậy chạy ra ngoài.
"Hạ Thanh Dương, anh đang ở chỗ nào? Hạ Thanh Dương!"
Hạ Thanh Dương nhìn vết máu loang lổ ở bụng mình, toát mồ hôi lạnh, khó nhọc đáp lại, "Ừ."

"Anh đang ở chỗ nào?"
"Gầm cầu thang lầu một."
Chỉ tầm một phút sau, Cảnh Tuyên đã chạy đến tòa nhà phụ, vừa vặn giáp mặt với một tên đàn chạy xuống.

Tên kia giờ súng lên định bắn, nhưng chỉ một giây sau đã thấy tay mình đau điếng, khẩu súng rơi xuống đất, cả mặt in một dấu giày, cơ thể nặng nề ngã xuống đất mắt trợn trắng.
Cảnh Tuyên tìm thấy Hạ Thanh Dương ôm vết thương ở bụng gục đầu ngồi sâu trong góc, cậu cúi người từ từ đi vào, tay chạm vào tay anh chỉ thấy toàn là sự lạnh lẽo.
"Hạ Thanh Dương,..."
Hạ Thanh Dương đau đến sắp mất cảm giác rồi, cảnh vật trước mắt lờ mờ, thấy mờ mờ gương mặt của một người đang lo lắng vuốt má mình.
"Tôi....đau quá..."
Cảnh Tuyên kéo tay anh, "Anh có thể di chuyển ra ngoài một chút không?"
Hạ Thanh Dương khó nhọc lê ra ngoài.

Cảnh Tuyên vốn muốn ôm người lên, nhưng cơ thể Hạ Thanh Dương cao to hơn anh, cũng là người có cơ bắp, bế lên là không có khả năng.
Bên ngoài vừa lúc vang lên tiếng còi xe cảnh sát, Cảnh Tuyên đỡ người đi ra ngoài hét lớn, "Gọi xe cấp cứu."
Vài người cảnh sát nghe vậy xách theo một hộp cứu thương chạy đến.

Trong lúc đợi xe cấp cứu, mấy vị cảnh sát này đã sơ cứu qua vết thương và ngăn không cho máu tiếp tục chảy.
Nhóm cảnh sát cơ động còn lại cũng chia ra tràn vào mấy tòa nhà bỏ hoang, phía sau còn có lính của quân đội, lúc bọn họ chạy lên tầng hai, một bóng đen cao lớn nhảy qua lan can cầu thang nhảy từ tầng hai xuống tầng một khiến cho bọn họ đơ người đứng cứng lại.
Tống Cảnh Nghi bằng chiều cao một mét chín và cơ thể to lớn đã ôm một Tiêu Dạ Nguyệt cao một mét bảy hai và cơ thể hơi mũm mĩm nhảy qua lan can cầu thang tầng hai xuống tầng một.
Ba mươi phút sau, những ai bị bắn chết đều đã được đóng kín vào bao xác xếp thành hàng ở bên ngoài, những ai bị thương nhẹ và đầu hàng thì bị giải lên xe, bị thương nặng thì đưa vào xe cấp cứu.
Tạ Đình bị đánh vào đầu ngất đi lúc này cũng đã tỉnh lại, vết thương trên đầu đã được sơ cứu và quấn băng trắng, hai tay bị còng đang được cảnh sát áp tải lên xe.
Lời tác giả: ((((((duma, chưa nhận ra gì luôn.

Không biết các bạn có nghe ra câu gì không, chứ người kia như kiểu não chạm mạch chưa kịp loát nên có thể người đáp người trả lời được luôn =)).


Bình luận

Truyện đang đọc