TRỌNG SINH CHI SỦNG TRA NAM HÓA THÊ NÔ


Tống Cảnh Nghi vừa ôm Tiêu Dạ Nguyệt ra ngoài thì cậu đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Vốn luôn có chế độ ăn uống ngủ nghỉ rõ ràng, hôm nay lại mệt mỏi bôn ba như vậy, buổi trưa không ngủ, cả chiều đi chơi, buổi tối bị vần qua vần lại, Tiêu Dạ Nguyệt cậu đã mệt đến chân tay không muốn động.

Tống Cảnh Nghi vừa ôm cậu như ôm công chúa ra ngoài cậu đã ngủ thiếp đi, hai mắt nhắm chặt yên tĩnh.
Tống Cảnh Nghi mượn của nhân viên y tế vài cái khăn lau sát trùng để lau đi bụi bẩn dính trên mặt và vài vết xước nhỏ trên tay chân của cậu, lại lau sạch từng khẽ tay cho cậu, lúc này mới hài lòng ôm cậu tựa lên vai mình muốn ra xe về nhà.
Được đổi tư thế, đầu Tiêu Dạ Nguyệt ở trên vài Tống Cảnh Nghi ngọ nguậy vài lần, sau đó hừ một tiếng an tĩnh lại.
Cảnh sát trưởng đang cho kiểm nghiệm xác nhận thân phận của từng cái xác, liếc mắt qua chạy đến ngăn bước chân của Tống Cảnh Nghi lại.
"Khoan đã.

Chúng tôi còn phải lấy lời khai của nạn nhân, mong anh hợp tác.

Bây giờ..."
Tống Cảnh Nghi mất kiên nhẫn giơ tay lên làm điệu im lặng.

Lại nghiêng đầu xem Tiêu Dạ Nguyệt có bị đánh thức không, thấy cậu vẫn ngủ ngon lành lông mày mới dãn ra.
"Hôm nay đã muộn như vậy rồi, không thể để em ấy về nhà ngủ trước sao?"
"Nhưng...." Lời cảnh sát trưởng còn chưa nói ra, bên kia đột nhiên hét lên.

Mọi người đều đồng loạt quay ra nhìn, chỉ thấy Tạ Đình lúc này đã thoát khỏi khống chế của cảnh sát, trên tay còn cầm súng hướng về phía này.
Tống Cảnh Nghi trong giây phút ấy theo bản năng xoay người lại che chở Tiêu Dạ Nguyệt ở trong lòng.

Nhưng tiếng súng đã vang lên, hắn cũng không có cảm giác bị thương.

Cảnh sát trưởng bị dọa cho xanh mặt, tức giận đùng đùng đi đến đá vào Tạ Đình khiến hắn ta ngã xuống đất, còn muốn giận lên cái tay vừa bị bắn của hắn.
"Tạ Đình, mẹ nó, ông mày nhịn mày lâu lắm rồi." Cảnh sát trưởng cũng phải có lúc chửi thề.
Mấy cảnh sát khác vội vàng đến kéo ông ra, cũng nhanh chóng khống chế Tạ Đình.
Tiếng súng vừa rồi đã đánh thức Tiêu Dạ Nguyệt.

Cậu mơ màng tỉnh dậy, đôi mắt nhập nhèm nhìn xung quanh, nhưng hai tay cậu vẫn ôm chặt lấy cổ Tống Cảnh Nghi không rời, giọng nói nhỏ như muỗi kêu gọi một tiếng, "Tiên sinh...."
Tống Cảnh Nghi xốc cậu lên, vỗ vỗ lưng cậu, "Không sao, không có chuyện gì, bé yêu ngủ trước đi."
Tiêu Dạ Nguyệt phải nghe thấy giọng Tống Cảnh Nghi mới ngoan ngoan ghé vào bên vai hắn ngủ tiếp.
Tống Cảnh Nghi tay vỗ lưng cậu, nhưng mắt lại nhìn về đằng trước.

Người đàn ông vừa nổ súng đưa lại khẩu súng cho người đứng bên cạnh, tiện thể nhận lấy khăn tay trắng lau sạch tay.
Người đàn ông tuy đối với hắn không cao bằng, cũng không đẹp trai bằng, nhưng khí thế trên người tuyệt nhiên hơn hắn.

Dáng người thẳng tắp nghiêm nghị của người trong quân ngũ.

Mày cao, sống mũi cao thẳng, mắt sâu, đôi mắt hẹp dài thoạt nhìn tạo cho người ta cảm giác áp bức.

Trên người luôn là dáng vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị đằng đằng sát khí, một gương mặt của bạo lực gia đình đúng tiêu chuẩn.
Người đàn cũng nhận ra ánh mắt cảnh giác của Tống Cảnh Nghi nhưng làm như không biết, vẫn đứng nói chuyện với cấp dưới.
Cảnh sát trưởng giải quyết xong Tạ Đình quay trở lại, "Ngày mai khi nào cậu ấy tỉnh thì đưa cậu ấy đến sở cảnh sát lấy lời khai cũng được.

Bây giờ cũng muộn rồi, chúng tôi không làm phiền hai vị nữa."
Tống Cảnh Nghi ngẩng đầu nhìn vệt sáng trên bầu trời, không phải muộn, mà là sáng rồi.

"A, vừa rồi là Cố thiếu tướng bắn súng nhỉ.

Anh có muốn qua cảm ơn ngài ấy một tiếng không? Cũng may có ngài ấy điều người quân đội đến giúp, nếu không cũng không thể giải quyết được nhanh như vậy."
"Mọi chuyện vốn đã giải quyết xong rồi." Tống Cảnh Nghi không vui mà ngắt lời sửa lại.
Cảnh sát trưởng nghĩ, cũng đúng, vốn đã giải quyết gần hết rồi.

Lúc này như nhớ ra gì đó, ông vội giữ tay Tống Cảnh Nghi đang định rời đi lại.
"Khoan đã, anh là ai mà dám tự tiện dùng súng thế hả, còn bắn chết người.

Còn nữa, còn người của anh nữa, còn dùng súng bắn tỉa, các anh coi pháp luật là cái gì thế hả? Là đồ chơi sao, còn các anh là nhân vật trong trò chơi sinh tồn? Có biết là nguy hiểm lắm không hả, ba mẹ các anh chỉ cho các anh một mạng này thôi đấy."
"Tôi là dùng súng tự vệ."
"Tự vệ cũng không thể vô pháp như vậy được.

Anh ngay lập tức theo tôi về đồn trước.

Khi đi theo máy phát tín hiệu anh phải ngay lập tức thông báo cho chúng tôi chứ không phải tự tiện xông vào nhanh vậy."
"Chờ các người đến, không những bé con của tôi bị giết rồi, mà hàng bọn chúng cũng tẩu thoát xong hết rồi." Tống Cảnh Nghi nổi giận mà lớn tiếng.
"Cảnh sát trưởng để họ đi đi.

Dùng súng tự vệ, để họ đưa luật sư của mình ra giải quyết.

Các ông làm việc chậm trễ, không đảm bảo an toàn cho con tin, họ có khả năng cứu người thì nên tuyên dương họ mới đúng.


Dù sao con tin đã an toàn cũng là trên hết, có phải không?"
Cảnh sát trưởng nghe Cố Cảnh Sâm nói vậy thì gật đầu lia lịa, "Đúng, đúng.

Vậy cậu mời luật sư đến giải quyết, còn ngày mai vẫn phải đến sở cảnh sát một chuyến để lấy lời khai.".

Truyện Trinh Thám
Cảnh sát trưởng nói xong vội vàng rời đi, phút chốc chỉ còn lại Tống Cảnh Nghi và Cố Cảnh Sâm bốn mắt nhìn nhau.

Bốn mắt nhìn nhau, không cần nói chuyện, Tống Cảnh Nghi đã phần nào xác định suy nghĩ của mình, tay cũng nắm chắt lại cả người Tiêu Dạ Nguyệt như sợ ai đó sẽ cướp cậu đi mất.
Nhưng Cố Cảnh Sâm chỉ nhìn một lát thì quay người rời đi.
"Cảm ơn."
Bước chân của Cố Cảnh Sâm dừng lại, nhưng anh ta cũng không quay đầu, chỉ để lại một câu rồi nên xe rời đi.
"Đây là những gì em ấy nợ cậu ấy, không phải ngay cả cậu cũng đang bù đắp lại cho cậu ấy sao."
Tống Cảnh Nghi xoay người ôm Tiêu Dạ Nguyệt lên xe, hôn nhẹ lên cái má hồng hồng của cậu.
"Anh yêu em, Dạ Dạ.

Không phải đơn giản là bù đắp, anh thật sự rất yêu em.

Anh xin lỗi.

Lần này....!Cuối cùng anh cũng đã có thể bảo vệ em rồi.

Đã không cần em phải che chở cho anh nữa, đời này, để anh dùng cả thể xác và linh hồn để bảo vệ em."
Tiêu Dạ Nguyệt đã ngủ say, cậu không nghe thấy được lời nói xin lỗi đầy ân hận của Tống Cảnh Nghi, cũng không cảm giác được giọt nước mắt nóng hổi của Tống Cảnh Nghi rơi trên mặt cậu.
Nhưng cậu đã mơ thấy một giấc mơ.
Trong giấc mơ cũng là ở khu nhà hoang này, cũng có rất nhiều người mang súng, có cả tiên sinh của cậu.

Tiên sinh trong mơ cho cậu cảm giác thất vọng đến tột độ, cho cậu cảm giác đau đớn, cho cậu cảm giác đau khổ đến tim vụn vỡ.
Cậu chỉ thấy bản thân cả người đẫm máu ngã xuống, tiên sinh ngỡ ngàng xuất hiện ngay sau cậu.
Cậu thấy tiên sinh lao đến ôm cậu vào lòng, bàn tay to lớn muốn chặn lại máu chảy ở ngực trái của cậu, nhưng không thể.
Tiên sinh đã gào rất to, sau đó điên cuồng tàn sát những người xung quanh.

Cậu muốn chạy lại ngăn tiên sinh lại, nhưng cậu càng chạy, những hình ảnh đó càng xa vời, cuối cùng biến mất, trong bóng đêm chỉ còn lại một mình cậu.
Lúc cậu hoảng sợ tỉnh dậy, không phải căn phòng tối, là căn phòng có hương thơm quen thuộc, rộng rãi và thoáng mát, còn có tiên sinh khoác áo tắm đi ra dịu dàng mỉm cười với cậu.
Tiêu Dạ Nguyệt mỉm cười cho Tiểu Bạch ăn, lại nhìn nó dùng sức ba bò chín trâu chạy trên bánh xe, cậu lăn ra ghế cười ha ha.
Donna cũng đứng kiêu ngạo đứng ở trên lồng chuột kêu meo meo hai tiếng.
Tiêu Dạ Nguyệt ôm Donna xuống, thật cẩn thận mà dặn dò.
"Mo ma à, tiểu Bẹch còn nhỏ, nhon đừng có cắn em nhó, có bít không nả."
Donna: Mo ma là con mồm lèo nào? Meo....
Tống Cảnh Nghi ở trong bếp gọi Tiêu Dạ Nguyệt vào ăn trưa.
Tiêu Dạ Nguyệt xỏ dép lê hình con thỏ ôm theo Donna chạy lạch bạch vào.
Tống Cảnh Nghi không có năng khiếu nấu ăn nên rất thích bê đồ ăn đến cho Tiêu Dạ Nguyệt, sau đó dụ dỗ để đút cho cậu ăn.
Sau khi hai người ăn xong, Tống Cảnh Nghi tự mình rửa các vết thương nhỏ trên tay và chân cho cậu, sau đó mới để cậu đi lên lầu thay quần áo.

Buổi chiều hai người sẽ đi sở cảnh sát cho lời khai sau đó đến bệnh viện thăm Hạ Thanh Dương.
Hạ Thanh Dương phúc lớn mạng lớn, ngoại trừ mất máu nhiều thì vẫn còn thở.
Lời nhắn của tác giả: (((((Tự khen mình đẹp trai nhất.

Zâng, anh là nhất, cũng chỉ có mình anh dám giơ tay chuẩn bị đánh zợ, chứ người ta dù mang gương mặt bạo lực gia đình thì người ta vẫn cưng vợ như trứng, hứng vợ như hoa, ngậm vợ trong miệng vợ tan ra nhiều nước ????????:))))) ehehe....
Các bạn có thích hình tượng Cố Cảnh Sâm không, nếu có mami nào thích thì bấm theo dõi mình để đọc bộ tiếp theo nhé.

????????
Like + Cmt để ủng hộ cho mình nào!!!!!!!!.


Bình luận

Truyện đang đọc