TRỌNG SINH CHI SỦNG TRA NAM HÓA THÊ NÔ


Tống Cảnh Nghi đưa một tay lên vuốt mặt nhằm che đi gương mặt đỏ của mình, giọng điệu vẫn bình tĩnh.
"Không phải kêu em ăn xong rồi đi nghỉ trước sao.

Sao lại không nghe lời như vậy?"
Giọng điệu này vào tai Tiêu Dạ Nguyệt lại biến thành Tống Cảnh Nghi đang tức giận và không muốn nhìn thấy mặt cậu.
"Tiên xinh, anh giận êm xao?"
Tống Cảnh Nghi cố ép mình bình tĩnh, mắt nhìn ra hướng khác, tay như vô tình để trên đũng quần.
"Sao lại giận em? Cũng muộn rồi, em mau về ngủ trước đi."
Tiêu Dạ Nguyệt: "Đâu tó muộn, mới hơn tám dờ."
Tống Cảnh Nghi có cảm giác, bé con của hắn đang nói ngọng có chọn lọc.
Tiêu Dạ Nguyệt lại vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đũng quần Tống Cảnh Nghi, cậu đã thấy quần tiên sinh phồng lên.
Cậu cố gắng nhớ lại hành động và lời nói của chàng thanh niên vừa rồi trong video, nhưng cậu đang ngồi dưới gầm bàn, có thể đổi cách hôn trực diện.
Tiên sinh đang giận, mặc dù cậu không biết tiên sinh giận gì, nhưng cậu không thích trạng thái của hai người bây giờ.
Nghĩ là làm, Tiêu Dạ Nguyệt cúi người bò ra khỏi gầm bàn, vừa hay đầu hướng gần đến chỗ Tống Cảnh Nghi.
Dưới ánh nhìn của Tống Cảnh Nghi, Tiêu Dạ Nguyệt mặc áo sơ mi rộng của hắn, lúc cúi xuống hắn nhìn thấy cả mạng ngực trắng, nhũ hoa hồng hồng còn như ẩn như hiện, còn có, mông cong....
Tống Cảnh Nghi muốn đứng dậy lấy cớ đi ra ngoài.
Nhưng vừa mới nhấc mông rời khỏi ghế, Tiêu Dạ Nguyệt đã ôm đùi giữ hắn lại, cậu ngẩng mặt dùng giọng điệu mềm mại tủi thân gọi hắn: "Tiên sinh."
Tống Cảnh Nghi chắc chắn, Tiêu Dạ Nguyệt cậu cố ý, cố ý muốn bức chết hắn, cố ý nói ngọng có chọn lọc.
Tiêu Dạ Nguyệt nghe thấy nội tâm hắn sẽ trả lời: Vế trước đúng rồi, nhưng vế sau thì bé không biết.
Tiêu Dạ Nguyệt ngồi đối mặt với Tống Cảnh Nghi, hai chân dang sang hai bên đung đưa qua lại.
"Mún hun."
Mỏ còn chu lên.
Tống Cảnh Nghi nhìn đôi môi đỏ hồng trước mặt, cúi đầu hôn mạnh xuống.
Hôn thôi còn chưa đủ, tay đặt ở trên eo cậu bóp nhẹ khiến cậu rướn người lên, thở hổn hển.
Lúc sau nụ hôn dừng lại, Tống Cảnh Nghi nhân lúc này nói một lời với bé con của hắn.

"Là em đến quến rũ anh trước."
Sau đó chưa kịp để cậu thở xong hắn lại hôn tiếp, lần này nụ hôn dài và tình thú hơn, tiếng lép nhép chụt chụt vang cả thư phòng.

Sự cuồng nhiệt, yêu thương, chiếm hữu như len lỏi từng ngóc ngách trong trái tim của hai người.
Tiêu Dạ Nguyệt bị hôn đến xụi lơ gục đầu thở hổn hển trên vai Tống Cảnh Nghi.

Hai mắt cậu ướt nhẹp, các ngón chân đều như cuộn lại, tay nắm chặt áo sơ mi sau lưng của Tống Cảnh Nghi, hai má núng nính hồng lên.
Tống Cảnh Nghi cảm thấy vẫn còn cần tiếp tục.
Hắn cố ý nhổm người cạ con chym to của mình vào khe mông Tiêu Dạ Nguyệt, đồng thời bóp eo cậu ấn cậu ngồi xuống.
Tiêu Dạ Nguyệt kêu a lên một tiếng, sau đó tự đưa tay bịt miệng mình lại.

Tống Cảnh Nghi vuốt sống lưng khiến cậu run rẩy cả người, cố tình hắn còn ngoặm ngoặm tai cậu nữa.
Tiêu Dạ Nguyệt run rẩy muốn bỏ chạy.
"Gừng....dừng....nại...."
"Không phải là em chủ động trước sao?"
Giọng nói khàn khàn của Tống Cảnh Nghi vang lên bên tai, còn có hơi thở ấm nóng phả vào, Tiêu Dạ Nguyệt cảm thấy nhột mà bật cười.
"Không....không mún lữa....!Em về phòng."
"Không được.

Em gọi con trai anh dậy rồi, em bỏ về phòng thì nó phải làm sao?"
Tiêu Dạ Nguyệt đảo mắt suy nghĩ, "Con....con chai êm cũng dậy dồi, em...cũng tự xử ný."
"Vậy tại sao hai chúng ta không để hai tụi nó gặp nhau, để hai tụi nó cùng chơi với nhau."
Tiêu Dạ Nguyệt ngượng ngừng cúi đầu, hai ngón tay xoắn vào nhau.
"Giống...giống nần trước xao?"
"Đúng vậy.


Em không thích sao?"
"....Thích.

Nhưng mà...."
"Không được nhưng mà.

Em thích là được rồi.

Chỉ cần là thứ em thích, anh đều tận lực làm cho em, con trai anh cũng tận lực hầu hạ em."
Đợi đến lúc hầu hạ xong Tiêu Dạ Nguyệt đi không nổi nữa.

Cậu còn không dám nhìn bàn làm việc của tiên sinh, trên đó đều là sữa trắng cậu bắn ra.

Lần trước chỉ là run chân run tay tạm thời, nhưng lần này chân cậu run là vì hai bắp đùi đau, và quả thật nó đã đỏ lên do cọ xát quá nhiều và quá mạnh.

Đầu gối đau, mông cũng đau, ngực cũng đau.
Lúc được Tống Cảnh Nghi ôm vào phòng tắm, Tiêu Dạ Nguyệt cúi đầu nhìn hai hạt đậu của mình, nó vừa đỏ vừa sưng, một bên vẫn còn in dấu răng.
Cậu liền dùng sức đánh bộp một cái lên lưng của tiên sinh.
Tống Cảnh Nghi đang lấy sữa tắm, bị đánh một cái không đau không ngứa, được sướng mà cười như hoa nở quay mặt lại.
"Sao vậy?"
Tiêu Dạ Nguyệt nhìn chằm chằm mặt Tống Cảnh Nghi.

Sao tự nhiên cậu lại ghét cái mặt này của tiên sinh thế không biết?
Tống Cảnh Nghi cúi đầu hôn lên môi cậu, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng môi chạm môi dỗ dành.

"Tắm xong rồi xuống ăn tối nào.

Không phải bảo em ăn trước rồi sao, sao lại không nghe lời như vậy."
Tiêu Dạ Nguyệt ngồi trong bồn tắm tức phồng má.

Lần sau không chơi trò này với tiên sinh nữa, cậu đều là người chịu thiệt.

Mỗi lần làm xong đều phải tắm, thật mệt.
Tống Cảnh Nghi cõng cậu đi xuống dưới nhà, Tiêu Dạ Nguyệt làm nũng ở trên lưng không chịu xuông hai chân đu đưa qua lại.
"Tin xinh, em đau chân."
Tống Cảnh Nghi cũng rất sẵn lòng cõng cậu cả đời.

Hắn gọi dì Trần ra nhờ dì hâm lại thức ăn.
Sau khi hai người ăn xong hắn lại cõng cậu về lại giường, còn tốt tính ôm theo Donna để nó nằm cạnh cậu.
"Bé con, hôm nay anh bận việc, em cứ ngủ trước đi.

Không được hư, ngày mai còn phải đến trường đi học nữa.
Tiêu Dạ Nguyệt cảm thấy được ăn no, gật gật đầu rồi chìm vào giấc ngủ, nhanh đến mức Tống Cảnh Nghi chưa kịp bước chân ra khỏi phòng.
Hắn chỉ có thể đứng ở cạnh giường cười bất lực.
Donna cũng hài lòng cuộn tròn lại trong lòng cậu ngủ.
Trải qua một đêm chạy loạn, lại nghỉ một ngày, hôm sau đi học tinh thần Tiêu Dạ Nguyệt rất thoải mái.

Điều quan trọng chính là cậu đã nói được.

Bây giờ cậu không cần lo việc bạn học chửi cậu mà cậu thì không chửi lại được nữa.
Tiêu Dạ Nguyệt bước vào trường học với đầy hưng phấn mà quên mất hôn chào tạm biệt tiên sinh khiến tiên sinh của cậu tức nổ đom đóm mắt.
Tống Cảnh Nghi không chịu đi, hắn thề, bé con mà không quay lại hôn chào tạm biệt hắn thì hắn cứ đứng đây đợi cả ngày.
Thật may là Tiêu Dạ Nguyệt vẫn là bé ngoan, cậu đi vào trong trường được tầm mười bước thì nhớ ra vội quay đầu chạy lại.


Gương mặt Tống Cảnh Nghi mới bớt thối một chút.
"Tin xưng, tạm biệt."
Tại sao gọi hắn vẫn cứ gọi ngọng như vậy? Tuy rằng hắn cảm thấy cậu như vậy rất đáng yêu, nhưng không nhịn được muốn cười.
Nhìn xe Tống Cảnh Nghi đi khuất, Tiêu Dạ Nguyệt cầm theo túi nhỏ tung tăng đi vào trường, vừa đi còn vừa líu lo hát.
Lúc vào lớp nhìn thấy Cố Linh Lan đang nghịch điện thoại, cậu vui vẻ chạy đến gọi cô một tiếng.
"Chị Cố."
Cố Linh Lan giật mình quay người lại.

Nhìn thấy là Tiêu Dạ Nguyệt thì bất ngờ đứng dậy nhìn trước sau, lại xoay cậu vòng vòng, soi từ trên xuống dưới, thấy cậu không bị thương mới thở phào.
"Tiểu Dạ Nguyệt, cậu không bị thương chỗ nào chứ? Cậu có giấu chị bên trong vết thương nhiều không?"
Các bạn học xung quanh nghe cô hỏi cũng giả như đưa mắt nhìn xung quanh mà lắng tai nghe.
Tiêu Dạ Nguyệt ngọng líu ngọng lô đáp lại: "Em kông xao hết.

Có thư lý Hạ bị thương đang ở bịnh vện hồi xức.

Kẻ xấu đã bị ắt dồi."
Cố Linh Lan:......
Các bạn học:....
Triệu Mẫn và Diệp Nam vừa bước vào cửa:....
Các bạn học nhao nhao chạy đến, người thì ngó đầu ra, "Tiêu Dạ Nguyệt, cậu nói chuyện được rồi sao?"
Tiêu Dạ Nguyệt hơi bất ngờ nhưng vẫn vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy."
Cố Linh Lan kéo tay cậu, "Sao giọng cậu lại lạ vậy?"
Tiêu Dạ Nguyệt chầm chậm giải thích: "Bởi vì em kông nói được từ lúc xáu tủi, bác xĩ lói xẽ tạm thời bị nọng, từ từ học đọc nại chữ xẽ tốt hơn."
Cố Linh Lan nhìn cậu, một phút, hai phút, ba phút đi qua cô mới có thể hiểu hết câu nói của cậu.
"Ý cậu là do đã lâu không nói chuyện nên bị ngọng, phải luyện tập đọc chữ thì sẽ tốt lên, có phải không?"
Tiêu Dạ Nguyệt gật đầu.

Thầm nghĩ, tiên sinh đều luôn hiểu ngay lời cậu nói, mọi người thì lại phải dịch đến mấy phút, vẫn là tiên sinh hiểu cậu nhất, hắc hắc....


Bình luận

Truyện đang đọc