TRỌNG SINH KIẾM TIỀN DƯỠNG BÁNH BAO

Thành phố Cẩm Dương, nhà ga.

Thật vất vả mới khuyên được đám người Lâm Minh Thanh trở về, Lâm Niên đội mặt trời chạy đến chỗ chuyến xe, vừa vào thùng xe liền thấy Tống Thập Nhị cô đơn mờ mịt ngồi một mình, không khỏi cười nhạt, lần đầu tiên đi xa nhà, lần đầu tiên rời khỏi cha mẹ, cảm giác của Tống Thập Nhị cậu đã từng trải qua, nhưng cậu biết bây giờ Tống Thập Nhị cảm thấy áp lực nhiều hơn là mấy loại cảm xúc này.

Cậu ngồi xuống đối diện Tống Thập Nhị, chậm rãi nói: “Nhị Oa, một ngày nào đó chúng ta phải rời khỏi nhà để học cách trưởng thành độc lập, làm nhiều việc khác nhau, thể nghiệm cuộc sống khác nhau, cậu rất thông minh cũng rất có tài, không thể chỉ vì không đậu nguyện vọng thứ nhất mà suy nghĩ tiêu cực rồi phủ định từ bỏ bản thân. Nghe lời tôi, vào mấy cái đại học hàng hiệu ấy không nhất định là lựa chọn tốt nhất, chọn trường học thích hợp, học tập chuyên ngành hữu ích với bản thân mới là quyết định chính xác. Lần này cậu xem như bị tôi kéo đi điền vào ngôi trường này, nhưng hãy tin tưởng tôi, trong tương lai cậu nhất định sẽ không hối hận vì lựa chọn hôm nay, bởi vì chúng ta là bạn tốt nhất, không phải sao? Cậu là đàn ông, không thể cứ mãi suy sụp như vậy……”

Nghe đến đó, Tống Thập Nhị hơi rũ mắt, cắn chặt cánh môi bộ dáng muốn khóc mà không thể khóc.

Ặc…… Lâm Niên thấy thế sửng sốt, mấp máy môi muốn nói hết mấy câu còn lại, cuối cùng vẫn quyết định ngậm miệng, làm bạn bè, cậu ở bên cạnh có thể nhắc nhở có thể bảo vệ Tống Thập Nhị, nhưng nếu muốn ra ngoài lăn lộn thì bắt buộc phải thay đổi tính cách, còn phải dựa chính cậu ta, huống hồ nói quá mức sẽ là biến thành sỉ nhục trá hình, dù ý muốn lúc đầu không phải như vậy.

Thành phố Cẩm Dương vào tháng tám, mặt trời lên cao, thời tiết nóng bức khiến người khác nuốn phát điên. Nghĩ tới việc sau khi đến trường báo danh sẽ phải trải qua một tuần huấn luyện quân sự khổ bức, Lâm Niên không khỏi cảm thấy cả người nóng đến đổ đầy mồ hôi, cầm lấy chai nước khoáng trên bàn, một hơi uống hơn phân nửa, lúc này mới thoải mái hơn một chút.

Loa phát thanh ở sân ga lại truyền đến lời nhắc nhở, các vị hành khách xin chú ý, năm phút nữa chuyến xe lửa đến thành phố T sẽ xuất phát, xin mời các hành khách nhanh chóng lên xe ổn định chỗ ngồi.

Lâm Niên một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên sân ga có một gian hàng trên xe nho nhỏ, có một đôi tình nhân trẻ đang mua đồ, nửa thân mình của cô gái kia đều dựa vào trên người cậu trai, thường thường lắc đầu, mà trên gương mặt trắng nõn của cậu trai vẫn luôn mang theo tươi cười dịu dàng, không có chút thiếu kiên nhẫn nào.

Mua xong đồ, cậu trai lôi kéo tay cô gái chậm rãi lên thùng xe lửa đối diện.

Ánh mắt của Lâm Niên cũng theo hai người nhìn về phía thùng xe đối diện ……

Tuy nhiên, giây tiếp theo Lâm Niên cảm thấy hô hấp chợt dừng lại, thùng xe ầm ĩ cũng trở nên yên tĩnh, lúc này trong mắt cậu, trong lòng cậu chỉ còn người ngồi bên cửa sổ ở thùng xe đối diện.

Dưới nền ánh sáng, người nọ ngồi dựa vào cửa sổ, một tay chống đầu, hơi cúi đầu xuống, một quyển sách, một chai nước, lẳng lặng lật xem.

Cảnh này đẹp như vẽ.

Chỉ là hai năm không gặp, thiếu niên trong bức ảnh đã không còn bộ dáng như trước, mặt mày đã nẩy nở càng thêm tuấn nhã, chỉ có biểu tình đạm mạc kia vẫn như cũ.

Nhưng mà không đợi Lâm Niên hoàn hồn từ trong kinh ngạc, xe lửa đã chậm rãi khởi hành.

Tay, không tự chủ được ấn lên cửa kính, dường như muốn bắt lấy thứ gì đó.

Tâm, chung quy vẫn nhói lên một chút, đó là sự bất lực với cái kết như vậy.

Hóa ra, động tâm, không phải cậu nói không quan tâm thì sẽ không quan tâm, không phải vì cậu nói quên thì sẽ quên.

Hóa ra, tuy đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng tim vẫn sẽ đau.

Có ký ức kiếp trước, suy nghĩ trưởng thành hơn so với bạn cùng lứa tuổi, đến tột cùng là may mắn hay là bất hạnh……

Trong nháy mắt hai đoàn xe lửa lướt qua nhau, Tần Hướng Bắc nhẹ nhàng lật qua trang khác, Lâm Niên nhẹ nhàng buông tay xuống.

Từ đầu đến cuối, cậu thấy anh, mà anh vẫn luôn xem sách, chỉ đọc sách mà thôi.

Trải qua mười sáu tiếng đồng hồ trên xe lửa, Lâm Niên lại lần nữa bước lên thành phố T, bước lên cái thành thị mà cậu đã từng có quá nhiều thứ phải hối hận.

Xa xa nhìn thấy chỗ tiếp đãi tân sinh mà trường học bố trí, Lâm Niên và Tống Thập Nhị vội vàng lấy thư thông báo trúng tuyển trong hành lý ra rồi đi qua, trải qua thời gian dài bình tĩnh, tinh thần Tống Thập Nhị cũng đã khôi phục, không còn biểu tình cô đơn như lúc rời đi.

Bây giờ là thời gian tân sinh báo danh, cho nên không đến một giờ, xe đón tân sinh đã đầy người ngồi xuất phát về phía trường học.

Nhìn cảnh sắc quen thuộc ngoài cửa sổ, trong lòng Lâm Niên lại không có chút cảm xúc nào, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến cảnh ở sân ga kia, xe lửa đó là đi về phía bắc, chắc Tần Hướng Bắc thi đậu đại học ở phía bắc, hai năm qua, bọn họ tuy rằng không gặp mặt cũng không liên hệ, nhưng Kiều Cảnh vẫn duy trì liên hệ với cậu, lần cuối cùng gọi điện thoại là trước khi thi đại học, Kiều Cảnh nói cho cậu biết phòng làm việc đóng cửa, không phải do vấn đề tài chính hay học viên, mà là muốn đổi nghề đầu tư xây dựng resort tránh nóng, Lục Tuấn vẫn là cổ đông lớn, cũng mời cậu lúc có kì nghỉ trở về thì đến chơi. Cậu gật đầu đáp ứng, thuận tiện hỏi thử gian phòng làm việc kia tính làm gì, ai ngờ Kiều Cảnh vừa nghe, cười quỷ dị, sau đó còn nói thêm Tần Hướng Bắc đề cập qua việc em muốn mở phòng chơi game, cho nên hiện tại anh chỉ tạm thời cho thuê, chờ khi các em định mở sẽ thu hồi lại.

Lời này nghe sao cũng thấy cổ quái, trong lòng Lâm Niên dâng lên chút chua xót, đây là lần đầu tiên họ nhắc tới Tần Hướng Bắc, cậu cũng không đào sâu đề tài này. Kỳ thật việc phòng làm việc đóng cửa đã nằm trong dự đoán, Lục Tuấn không thiếu chút tiền ấy, cũng không có tâm tư tinh lực đặt trên phòng làm việc, Kiều Cảnh nóng đầu nên lập ra phòng làm việc, qua đợt đó tự nhiên liền không còn hứng thú, dù Tần hướng bắc……

—— Trần ai chung nhập thổ, hoa khai tự tĩnh lạc(*), mong rằng một ngày nào đó tôi và cậu sẽ gặp lại, chỉ nguyện một ngày kia cậu khúc mắc đã giải, chúng ta vẫn là bạn bè, tôi sẽ trịnh trọng nói với cậu tiếng xin lỗi.

(*)Bụi cuối cùng cũng về với đất, hoa nở rồi cũng tàn.

*

Sau khi xe buýt dừng lại ở cổng trường, đưa mắt nhìn xung quanh đều là tân sinh đi với phụ huynh đến báo danh, học trưởng dẫn bọn Lâm Niên đi làm thủ tục đăng ký nhập học nhìn Lâm Niên và Tống Thập Nhị chỉ có hai người, nhịn không được kinh ngạc nói: “Các em lá gan cũng thật lớn, từ thành phố Cẩm Dương đến thành phố T xa như thế mà không có người lớn đi theo.”

Lâm Niên cười cười, nhìn như tùy ý lại rất khiêm tốn mà giải thích: “Để học trưởng chê cười, gần đây trong nhà khá bận, em trước đây cũng đã mấy lần đi với người nhà đến thành phố T, cho nên cũng không xa lạ lắm, người nhà cũng yên tâm để tụi em tự đến trường.” Tống Thập Nhị ở bên cạnh nghe vậy ha một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Niên, Lâm Niên vô tội nhún nhún vai, làm mặt quỷ, ý tứ là cậu đừng lên tiếng.

Tống Thập Nhị lập tức hiểu rõ, bất đắc dĩ lắc đầu, xốc xốc balo trên lưng.

Mặc dù Lâm Niên đã rất quen thuộc với trình tự nhập học, nhưng để làm một tân sinh đúng nghĩa, cậu vẫn làm bộ cái gì cũng không hiểu, ngoan ngoãn lại mang theo chút hưng phấn đi theo chỉ dẫn của học trưởng, điền mẫu đơn, chọn chuyên ngành, nhận thẻ sinh viên, lấy thẻ cơm, lãnh chăn, chờ làm xong tất cả đã gần bốn năm giờ chiều, mà vị học trưởng tốt bụng kia vẫn theo họ suốt.

Sau khi đi qua tòa nhà dạy học số 1, tòa nhà thực nghiệm, xuyên qua một khu vườn, nhìn thấy căn-tin, mấy tòa nhà đối diện căn-tin chính là đích đến của bọn họ – kí túc xá nam.

Trong phòng 402, Lâm Niên nhìn mấy khuôn mặt trẻ trung quen thuộc kia, khóe miệng âm thầm cong lên.

Học trưởng tốt bụng sau khi giúp bọn Lâm Niên chuẩn bị chăn giường xong, liền rời đi, Lâm Niên cảm kích nói liền mấy câu cảm ơn, cũng hẹn ngày khác mời hắn ăn cơm để tỏ lòng biết ơn. Hành động khác thường này của Lâm Niên làm Tống Thập Nhị sinh ra lòng tò mò, liền lặng lẽ hỏi một câu, Lâm Niên cũng lặng lẽ trả cho cậu ta một câu: “Anh ta là người của Hội Học Sinh, làm tốt quan hệ sẽ giúp ích cho chúng ta rất nhiều.”

Tống Thập Nhị cái hiểu cái không à một tiếng, kỳ thật cậu ta còn muốn hỏi một câu cậu làm sao biết anh ta là người của Hội Học Sinh, bất quá nhìn đến Lâm Niên trò chuyện với mấy tên bạn cùng phòng khác nên lại nhịn về.

Một phòng ngủ, sáu cái giường tầng, Lâm Niên cùng Tống Thập Nhị ngủ trên cái giường trong cùng, Lâm Niên ở dưới, Tống Thập Nhị ở trên, hiện tại trong phòng ngủ đã có tám tên bạn học, cộng bọn Lâm Niên, lại thêm hai người nữa sẽ full phòng. Vốn dĩ nên là ba người, hiện tại bởi vì Tống Thập Nhị gia nhập nên chỉ có thể thêm hai người, Lâm Niên âm thầm cầu nguyện cái tên Vương cái gì Quân đó trăm ngàn lần đừng có vào đây, người này là chó săn trung thành nhất của Diêu Hằng, đời trước khi cậu và Diêu Hằng đấu với nhau, thằng nhãi này đi đâu cũng tung tin đồn bậy bạ về cậu, còn nói cậu uy hiếp Lương Mạch Thần, cậu thật sự chán ghét tên đó đến cực điểm.

Đêm nay, Tống Thập Nhị ngủ rất không yên ổn, ở trên giường lật tới lật lui vẫn ngủ không được. Lâm Niên bị ồn ào cũng không còn buồn ngủ, dứt khoát mặc quần áo lôi Tống Thập Nhị ra, hai người đi đến khu vườn ngồi hứng gió lạnh, nói chuyện lảm nhảm cho đến khi mệt mỏi chịu không nổi mới uể oải trở lại phòng ngủ, may mắn vẫn chưa chính thức khai giảng, không có bảo vệ dưới lầu, 24 giờ đều được tự do ra vào.

Chỉ tiếc việc càng không muốn lại càng dễ trở thành sự thật, ngày hôm sau, Vương Hiên Quân và một vị bạn học mới vào ở.

Lâm Niên nhìn thoáng qua Vương Hiên Quân, tuy bất đắc dĩ nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, căn cứ vào nguyên tắc người không phạm ta, ta không phạm người, sau này cố gắng không tiếp xúc chính diện với Vương Hiên Quân, dù sao đời này cậu vốn không muốn đấu với Diêu Hằng, hoặc là đi cướp Lương Mạch Thần.

Mặc dù đã cuối hè, nhưng thời tiết vẫn còn rất oi bức, quân huấn của hơn bảy trăm tân sinh cũng không bởi vậy mà dừng lại.

Ngày đầu tiên quân huấn, tất cả mọi người đều mệt đến đứng không vững, sau khi trở lại phòng ngủ gần như đều ngã đầu xuống là thiếp đi, cũng không có thời gian giao lưu hoặc trao đổi gì.

Quân huấn ngày hôm sau, trước trường học lắp hai buồng điện thoại IC, mỗi bên một cái, Lâm Niên lập tức bỏ 50 tệ mua thẻ IC.

Sau mỗi ngày quân huấn kết thúc, bên ngoài hai buồng điện thoại luôn có một đội ngũ xếp hàng thật dài, nam sinh nữ sinh mặc quần áo giống nhau, có gọi điện báo bình an trong nhà, có ăn khổ gọi về nhà khóc lóc kể lể than phiền, có đôi khi người phía trước gọi quá lâu, phía sau sẽ không ngừng truyền đến mấy câu oán giận, đây là chuyện thường ngày của thời học sinh.

Bảy ngày nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, chớp mắt một cái kì huấn luyện kết thúc, các sinh viên cũ trở lại trường, trường học bắt đầu thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường.

Ban ba lớp Kế toán cơ(*), chủ nhiệm lớp người Hoa họ Đường dùng một giờ giảng lại lịch sử thành lập phát triển của trường, sau đó dặn dò vài câu, cuối cùng chỉ định mấy người tạm thời làm ban cán bộ để giúp đỡ các giáo viên khác.

(*)Kế toán cơ = Máy tính

Mà nhân vật đứng đầu trong giới tân sinh đương nhiên thuộc về Diêu Hằng. Diêu Hằng, người thành phố T, không chỉ lớn lên đẹp mắt mà trong nhà còn có tiền, tính cách lãnh khốc, là loại hình được nữ sinh yêu thích.

Trong lúc nhất thời, tân sinh hâm mộ, lão sinh muốn kết bạn, đi đến đâu cũng có thể nghe được mấy đoạn đối thoại bàn luận về người này.

Chẳng qua người nổi tiếng luôn có mấy loại thị phi này nọ, lúc Diêu Hằng liên tiếp cự tuyệt vài nữ sinh, một loại đồn đãi Diêu Hằng thật ra thích nam sinh lặng yên truyền khắp trường học.

Lúc này phòng 402 đang triển khai một cuộc thảo luận kịch liệt về lời đồn nọ, Lâm Niên ở bên cạnh cũng không phát biểu ý kiến gì, chỉ nhàn nhạt cười. Dù cậu với Diêu Hằng có bao nhiêu thù hận, thì đó cũng là chuyện đời trước, nhưng kiếp này Diêu Hằng với cậu không có thù oán gì, cậu không nên chuyển thù hận kia lên người Diêu Hằng, dù tương lai sau này ra sao, đó cũng là chuyện của sau này, ít nhất trước mắt, Diêu Hằng không có làm ra bất cứ hành động nào muốn đả thương hay chèn ép cậu.

Cuộc sống đại học cứ như vậy không nhanh không chậm trôi qua, vừa phong phú lại vừa bình thản, Lâm Niên vẫn luôn tránh khỏi những nơi Diêu Hằng và Lương Mạch Thần có khả năng xuất hiện, tiếc rằng hết thảy đều là mệnh, không phải do con người quyết định, nên gặp mặt cuối cùng cũng phải gặp.

Bình luận

Truyện đang đọc