TRỌNG SINH KIẾM TIỀN DƯỠNG BÁNH BAO

Tôi tên Kiều Cảnh, còn được gọi là Kiều Đại Cảnh. Người đầu tiên gọi tôi Kiều Đại Cảnh là đại gia Kiều gia Tần Hướng Bắc.

Tên Tần Hướng Bắc này trừ có lớp da đẹp trai, thì chỉ còn đầy người khuyết điểm. Tính cách ác liệt là thứ nhất, mặt than miệng độc là thứ hai, đây đều là ấn tượng của người bên ngoài đối với nó. Nó bây giờ rất khác so với Tần Hướng Bắc ngoan ngoãn xinh đẹp ngồi trên đầu gối tôi, mềm mại gọi người trong trí nhớ của tôi. Nhưng sự thật chính là như vậy, tên nhóc con ngoan ngoãn kia đã biến mất.

Cậu thường nói, Cậu lăn lộn cả đời không vì thứ gì khác, chỉ muốn cho Mợ và Hướng Bắc sống cuộc sống giàu có. Tôi không biết phạm vi giàu có mà cậu nói là ở đâu, dù sao khi đó nhà bọn họ đã là nhà nhiều tiền nhất trong chúng tôi.

Khi đó, đồ Hướng Bắc ăn mặc đều là loại tốt nhất, nó có đủ các loại đồ chơi, hơn nữa gần như đều là đồ mới, chúng tôi đều rất hâm mộ, thế là không có việc gì thì hay hẹn nhau đến nhà nó chơi. Lúc đó Mợ luôn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon cho chúng tôi, Hướng Bắc ngoan ngoãn ngồi bên cạnh gọi anh trai anh trai không ngừng, ngoan đến không chịu nổi.

Kết quả một gia đình vốn hạnh phúc như thế, lại bị biến cố đột nhiên buông xuống đánh nát.

Một năm kia, cái chết của Mợ gây ra đả kích rất lớn với nó và Cậu, mọi người trong nhà đều nhìn thấy, nhưng trừ an ủi ra cũng không thể thay đổi được gì. Ai ngờ buổi tối ngày Mợ hạ táng, Cậu không chỉ mắng Hướng Bắc còn đánh nó, chắc vì do uống rượu, nên xuống tay không biết nặng nhẹ. Hướng Bắc tuy tuổi còn nhỏ, nhưng người Tần gia đều mạnh mẽ từ trong xương cốt, Hướng Bắc cũng không ngoại lệ, tâm linh nhỏ bé và tự tôn đều chịu tổn thương, Hướng Bắc nho nhỏ tự nhốt mình trong phòng.

Chờ ngày hôm sau chúng tôi đuổi tới, dù khuyên thế nào nó cũng không mở cửa, cuối cùng không có cách nào khác Cậu đành phải phá cửa. Sau khi mọi người phá cửa vào, thấy rõ tình huống phòng trong đều sợ hãi không thôi.

Nhóc con sạch sẽ, xinh đẹp trước kia, hiện đang run rẩy co ro trong góc phòng, vết máu trên mặt đã khô, trên cánh tay toàn là những dấu bầm tím ứa máu, có thể miêu tả bằng bốn chữ thê thảm đáng thương.

Thấy một màn như vậy, mấy người mẹ tôi lập tức bật khóc nức nở, trong lúc nhất thời cả nhà đều là tiếng khóc tiếng mắng. Bà nội tức giận không thở nổi, ngồi dưới sàn không ngừng đập tay xuống đất, trong miệng cứ lặp đi lặp lại hai chữ tạo nghiệt.

Làm người xuống tay, Cậu càng hối hận vô cùng, quyết định đưa người đến bệnh viện trước. Nhưng Cậu vừa tới gần, Hướng Bắc liền run run lui về sau, nó ngẩng đầu ánh mắt nhìn Cậu càng lạnh nhạt không thôi, lạnh nhạt đến không giống một đứa bé.

Từ sau chuyện đó, tính cách Hướng Bắc thay đổi rất nhiều, ít nói ít cười, chuyện làm nhiều nhất là nhốt mình trong phòng, tự đọc sách vẽ tranh.

Ban đầu tôi còn thường xuyên chạy tới nhà nó tìm nó chơi, sau nữa tôi có bạn bè của mình, cũng thử dẫn nó ra ngoài cùng đi chơi, Lục Tuấn vì việc này không ít lần cười nhạo tôi, nói tôi là bảo mẫu cá nhân.

Sau nữa Cậu mang theo Mợ mới xuất ngoại, Hướng Bắc lựa chọn ở lại. Tôi biết trong lòng nó không cách nào tha thứ cho Cậu, cho nên mới không muốn đi theo. Nhưng càng lớn, nó lại càng lạnh nhạt hơn, dần dần cũng không thèm để ý đến tôi, còn nói tôi quá mức bất cần đời, làm anh trai làm được đến tình trạng như tôi, thật là một phen chua xót một phen nước mắt.

Lúc Hướng Bắc bắt đầu lên sơ tam, trong nhà mua xe, tôi cũng bị áp bức đội mặt trời chói chang đi học lái xe.

Đương nhiên, cái đó cũng không phải vì tôi, mà là vì thuận tiện cho Hướng Bắc sắp bước vào vườn trường cao trung. Đáng thương cho tôi cứ như vậy biến thành tài xế, tôi không cam lòng mẹ tôi bất công, nên cổ động Lục Tuấn cùng nhau mở phòng làm việc, thuận tiện kéo Hướng Bắc đến làm cu li. Kết quả vị gia này tới phòng làm việc, đến rót nước cũng không tự làm, hai chân gác lên bàn, xem phim chơi game, căn bản lười nghe tôi nói, mà học viên phòng làm việc lại sôi nổi nói nó vất vả quá, sao tôi lại ức hiếp nó như thế. Thật là Đậu Nga còn không oan bằng tôi.

Ngày Hướng Bắc chuyển đến Ngũ Trung, vẫn do tôi lái xe đưa đi, chỉ không ngờ cùng ngày liền nhận được điện thoại của Mợ mới nói Cậu không còn.

Tiếng không còn này, Hướng Bắc từ đây thật sự là đứa nhỏ không cha không mẹ.

Lúc tôi đến nhà nó, nó đang dọn đồ, tôi tò mò hỏi: “Đây đều là ảnh chụp của Cậu Mợ, sao em khóa lại hết vậy?”

Nó lạnh nhạt nói: “Họ đã không cần em nữa, vì sao em lại cần họ.”

Tôi nghe thấy mà chua xót, cái đứa gấu con này sao khiến lại người khác đau lòng như thế.

“Lúc nào thì mang Cậu về?”

“Bên kia gọi điện thoại nói đã gửi vận chuyển.”

Thật lâu sau, nó lại hỏi tôi: “Anh, em vẫn sẽ có hạnh phúc sao?”

Giây phút đó, tôi gần như đã rơi nước mắt.

Đêm đó tôi ngồi cùng nó tới hừng đông, tuy rằng sau nửa đêm tôi đã lăn ra ngủ.

Đã từng, tôi cho rằng sau khi trải qua nhiều chuyện như thế, chịu nhiều áp lực như thế, tính cách của nó không cực đoan cũng sẽ rơi vào tự bế, nhưng kết quả hoàn toàn không có. Nó làm lơ sự bài xích lạnh nhạt và trào phúng của bạn học, cứ theo lẽ thường ăn cơm đi học, trừ ngẫu nhiên tự trách tính cách mình lạnh nhạt, không thích ở chung với người khách ra, gần như không có bóng ma tâm lý gì. Hơn nữa thành tích học tập của nó tuyệt với đến mức người làm anh như tôi không thể ngóc đầu dậy.

Tôi bảo nó thử kết giao bạn bè, nó lắc đầu, nó nói nó mở miệng sẽ đắc tội người ta, người ta không muốn cùng làm bạn với nó. Lúc tôi cho rằng đời này nó không có một người bạn tri tâm nào thì một thiếu niên bỗng xuất hiện xâm nhập và thay đổi cuộc đời nó.

Thiếu niên nhìn như tùy tiện này tên là Lâm Niên, rất giống ánh mặt trời, rất thích cười, có đôi khi rất hiểu chuyện, có khi lại rất không tim không phổi, có khi sẽ tự ai tự oán, có khi sẽ nhiệt tình mười phần, giống như mười con trâu cũng không thể kéo được cậu ta. Hướng Bắc nói cậu ta là một người mâu thuẫn, lúc bắt đầu tôi không đồng ý, sau đó phát hiện thật sự đúng là như vậy. Khi tôi không có việc gì thường hay quan sát cậu ta, tôi bỗng phát hiện ánh mắt cậu ta thường xuyên bị vây trong trạng thái mê mang, hơn nữa mỗi lần xuất hiện loại tình huống này, đều là thời điểm nhìn chằm chằm Hướng Bắc, ánh mắt kia dường như xuyên thấu qua Hướng Bắc thấy được tương lai mờ ảo hư vô.

Khi nhìn bọn họ ở chung, tôi cảm giác bầu không khí đó rất vi diệu, dường như cả hai đã tìm được người ký thác tín nhiệm của mình, lại có điểm cố tình xa cách. Bọn họ quen biết nhau thế nào, sau khi quen biết đã xảy ra chuyện gì, tôi không biết, nhưng mà tôi nhìn ra được Hướng Bắc rất khoan dung với Lâm Niên, thậm chí có hương vị chiều chuộng ở bên trong, chỉ là chính nó còn chưa phát hiện.

Có một loại người, luôn cho người khác cảm giác cự tuyệt người ngàn dặm, đó là bởi vì chưa có ai chân chính đi vào trong lòng hắn, nếu một ngày nào đó có người bước vào lòng hắn, người kia nhất định sẽ trở thành toàn thế giới của hắn.

Hướng Bắc chính là loại người này, trong chốc lát, lòng tôi chợt thấy kinh hãi, không ổn! Hướng Bắc sẽ không đi lên con đường của mình đi.

Kết quả của cái suy đoán này không bao lâu đã được nghiệm chứng. Sau khi Hướng Bắc từ Lâm gia trở về, tự nhiên không vui, còn hỏi tôi rất nhiều vấn đề, tôi cũng không trả lời nó cái nào, chỉ để chính nó lẳng lặng, tự tìm kiếm đáp án của trái tim, đợi khi tìm được đáp án lại ra quyết định.

Tôi nhìn ra được nó rất mâu thuẫn, rất rối rắm, bởi vì ngày đó sau nó lần đầu tiên tìm mẹ tôi nói muốn chuyển trường, trước kia đều là mẹ tôi một tay sắp xếp, lần này nó tự đến nói, xem ra là muốn chạy trốn.

Trong lúc này, tôi với Lâm Niên vẫn duy trì liên lạc, không đơn giản là vì Hướng Bắc, cũng bởi vì tôi thật sự thích con người của Lâm Niên, nếu tôi có đứa em trai như vậy, tôi cũng sẽ hết mực chiều chuộng.

Hai năm sau, Hướng Bắc mang Lâm Niên qua nhà tôi, tôi hiểu rằng hết thảy bụi đều đã lắng xuống.

Em trai Hướng Bắc của tôi, chỉ cần nó sống thật tốt, sẽ có hạnh phúc. Dù là loại hạnh phúc nào, thì hạnh phúc sẽ luôn tồn tại trong sinh mệnh của em.

Bình luận

Truyện đang đọc