TRỌNG SINH KIẾM TIỀN DƯỠNG BÁNH BAO

Tiếng chuông vào lớp vang lên, thầy Đới đúng hẹn ôm sách giáo khoa đi vào phòng học, bất quá lần này phía sau ông còn đi theo một gã thiếu niên, tuy trên người thiếu niên cũng mặc đồng phục bình thường của Ngũ Trung, nhưng dáng người anh tuấn, ngũ quan đẹp đẽ, khí chất sạch sẽ lạnh nhạt, lại làm người khác nhịn không được cảm thấy trước mắt sáng ngời.

Trong nháy mắt, tiếng kinh ngạc, tiếng nghị luận liên tiếp vang lên, sau đó toàn bộ phòng học oa một tiếng nổ tung, thậm chí trên mặt bạn học nữ đã lặng lẽ hiện lên hai luồng đỏ ửng.

Cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp, chính là tình huống hiện tại này đây.

Lâm Niên nhìn người đi vào nhịn không được liếc mắt xem thường, khóe miệng cũng co rút, khó trách ngày đó cảm thấy hơi quen mặt, thì ra người ta chính là học sinh chuyển trường làm dân tình ồn ào huyên náo lại chậm chạp không thấy bóng dáng trong truyền thuyết.

Để mặc cho học sinh nghị luận vài phút, thầy Đới mới vỗ vỗ tay ý bảo mọi người im lặng, sau đó mở miệng nói: ”Các học sinh, hôm nay ban chúng ta một bạn học mới chuyển đến, tên bạn ấy là Tần Hướng Bắc, mọi người vỗ tay hoan nghênh.”

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Lâm Niên xì một tiếng, xoay cây bút trong tay, tiếp tục vùi đầu vẽ cảnh tượng chưa hoàn thành của cậu, loại náo nhiệt này cậu không muốn tham gia, loại bạn học mới này cậu lại càng không thích.

Đợi tiếng vỗ tay dừng lại, thầy Đới nhìn một vòng phòng học, phát hiện chỉ có vị trí bên cạnh Lâm Niên tạm thời còn trống: ”Bạn học Tần, chỗ ngồi của em bên cạnh bạn Lâm Niên, hy vọng về sau các em có thể giúp đỡ lẫn nhau, bạn học Lâm Niên mười phần nhiệt tình, sau khi tan học em ấy có thể dẫn em đi một vòng xung quanh, làm quen hoàn cảnh vườn trường.”

Tần Hướng Bắc gật gật đầu, rồi đi tới vị trí trong góc phòng học.

Thầy Đới vừa dứt lời, mấy chục ánh mắt nhất tề lả tả đậu trên người Lâm Niên, Lâm Niên muốn làm bộ không biết cũng không được, phiền toái nắm chặt cây bút trong tay, ngẩng đầu, lại vừa lúc đón nhận ánh mắt cao cao đang nhìn xuống cậu, anh dùng ngữ khí đạm mạc nói: ”Tôi là Tần Hướng Bắc, từ hôm nay trở đi, tôi là bạn cùng bàn của cậu, phiền cậu trước tiên lấy mấy thứ này nọ trên bàn ra.”

Mẹ nó…… Lâm Niên hít vào một hơi thật sâu rồi mới đem mấy thứ trên bàn chuyển qua vị trí của mình, hai mắt nhíu lại, cười dài nhìn Tần Hướng Bắc sau đó nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: ”Xin chào bệnh thần kinh, bệnh thần kinh mời ngồi.”

Tần Hướng Bắc mím môi, nhíu mày, đem balo trên vai đặt lên bàn, người cũng ngồi xuống.

Trên bục giảng, thầy Đới mở sách giáo khoa ra, thanh thanh cổ họng: ”Tốt lắm, hiện tại bắt đầu lên lớp.”

Tần Bướng Bắc lấy khuỷu tay huých cánh tay Lâm Niên: ”Bánh Trôi, để sách vào giữa cùng nhau xem.”

Lâm Niên sửng sốt, phản ứng chậm chút nhưng rất nhanh quay đầu sang, vừa rồi là nghe nhầm sao?

Tần Hướng Bắc nhìn cặp con ngươi đen bóng kia, trong lòng vừa động, ngữ khí không khỏi ôn hòa vài phần: ”Để sách vào giữa chúng ta cùng nhau xem.”

Trán Lâm Niên lập tức chảy xuống ba cái hắc tuyến (ㅡ ㅡ|||), nhẹ giọng quát: “Bằng… Vì cái gì?”

Tần Hướng Bắc chớp chớp lông mi thật dài, vân đạm phong khinh trả lời: ”Tôi không có sách.”

Lâm Niên thiệt tình cảm thấy người này không bình thường: ”Đệt, vậy trong túi sách của cậu?”

”Không.”

“……” Lâm Niên không nói gì nữa chỉ trừng mắt nhìn Tần Hướng Bắc, Tần Hướng Bắc mặt không chút thay đổi nhìn lại Lâm Niên, động tĩnh của hai người lúc này tất nhiên đẫn tới sự chú ý của thầy Đới, không có gì bất ngờ xảy ra Lâm Niên bị điểm danh phê bình, về phần vị bạn học mới Tần Hướng Bắc kia, thầy giáo không thèm nhắc đến một câu, điều này làm Lâm Niên không thể không hoài nghi Tần Hướng Bắc có phải có quan hệ cạp váy gì đó hay không.

Bốn mươi lăm phút gian nan rốt cục cũng trôi qua, Lâm Niên dù một giây cũng không muốn đứng trong phòng học này nữa, bút trong tay xoay xoay, người liền phóng thẳng ra ngoài hành lang.

Cùng lúc đó, Tống Thập Nhị nổi danh ham đọc sách cũng đặc biệt dành ra thời gian đi chất vấn người anh em: ”Bánh Trôi, cậu không phải đã hứa với chú Lâm sẽ hchăm chỉ học ư? Sao vừa rồi lên lớp lại nói chuyện, còn bị giáo huấn vài lần, thầy giáo nhất định sẽ mời phụ huynh đến.”

Lâm Niên cười khổ: ”Cậu nghĩ rằng tôi muốn sao. Yên tâm đi, tôi sẽ chú ý.”

Tống Thập Nhị vốn muốn nói lý, hiện tại nghe cậu cam đoan như vậy, cũng không biết nên nói thêm gì, lẳng lặng liếc mắt nhìn sân thể dục: ”Tôi đi vào đọc sách.”

Lâm Niên thở dài, vội vàng ngăn cản, nói: ”Nhị Oa, dành chút thời gian thả lỏng, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, thành tích dù tốt, bản thân lại sống không vui thì có ý nghĩa gì, nói con mọt sách chính là chỉ người như các cậu đó, cho dù thiên tài người ta cũng có thời điểm rảnh rỗi.” Đời trước áp lực trên người Tống Thập Nhị quá lớn, đến khi thi lại phát huy không tốt, không trúng tuyển nguyện vọng một, hơn nữa tính cách tự ti, cuối cùng rơi vào đường cùng phải trở về quê, sau khi thành phố quy hoạch khai phá Bình An bá được nhập vào nội thành, trong nhà Tống Thập Nhị mở một cửa hàng thực phẩm, cũng chi tiền cho cậu ta cưới thôn nữ cách vách làm vợ, về phần vợ chồng sống có hạnh phúc hay không, Lâm Niên cũng không rõ.

Tống Thập Nhị lắc đầu: ”Chỉ có học mới có tiền đồ, tôi không muốn ông nội thất vọng, ông vẫn muốn Tống gia có một sinh viên, như vậy ông cũng được nở mày nở mặt.” Ở hương bá, nếu nhà ai có sinh viên sẽ giết trâu đãi rượu để chúc mừng, cũng làm người nhà cảm thấy kiêu ngạo.

Lâm Niên cười một tiếng: ”Ai, nếu tôi nói với cậu hơn mười năm sau, trong bá không những biến thành thành phố mà còn đều là sinh viên thì cậu sẽ có cảm tưởng gì? Còn cố gắng như vậy không?”

Tống Thập Nhị nghĩ nghĩ, cúi đầu nói: ”Dù sao tri thức cũng thuộc sở hữu của tôi, tôi không có cảm tưởng gì, có lẽ…… Có lẽ là vì đọc nhiều sách như thế mà vẫn chưa dùng vào việc gì nên rất nhiều thời điểm tôi cũng không biết mình đến tột cùng muốn làm gì nữa, trừ bỏ đọc sách chính là đọc sách, kỳ thật tôi rất hâm mộ cậu, cậu với các bạn học khác chơi chung rất hòa hợp, có thể giải quyết rất nhiều phiền toái, mà tôi, trừ học tập ra, những cái khác đều làm không được, cho nên mọi người cũng không muốn chơi đùa với tôi.”

Lâm Niên cười vỗ vỗ vai cậu ta: ”Ừm, câu nói đầu tiên tôi thích, nhưng những câu sau cậu nói sai rồi, Nhị Oa, không được phủ nhận bản thân, nếu ngay đến bản thân cậu cũng xem thường cậu thì sao còn có thể trông cậy người khác xem trọng cậu được. Huống hồ chỉ bằng điểm học tập này, cậu cũng rất giỏi rồi, mỗi lần thi cậu đều đứng nhất, đó là kiêu ngạo của toàn ban, các bạn học đều lấy cậu làm gương, làm anh em với nhau tôi lại càng kiêu ngạo, vì bình thường cậu không thích nói chuyện với người khác, mà người ta cũng sợ quấy rầy cậu học, mới không chủ động rủ cậu đi chơi.”

Cho dù nghe anh em tốt nhất an ủi, trên mặt Tống Thập Nhị rõ ràng vẫn còn khẩn trương: ”Thật sao?”

Lâm Niên cho cậu ta một cái tươi cười khẳng định, chỉ là không đợi cậu lên tiếng, Tống Toa Toa vẻ mặt hưng phấn chạy tới: ”Đương nhiên rồi, Nhị Oa, ví dụ như chúng ta đi, mặc kệ cậu có nói chuyện với tôi hay không, trong học tập có giúp tôi hay không, chúng ta vĩnh viễn là bạn bè tốt nhất.”

”Cám ơn.” Tống Thập Nhị nhìn Tống Toa Toa ngại ngùng cười cười.

”Cậu quá khách khí.” Tống Toa Toa khoát tay, lại chuyển hướng qua Lâm Niên miệng cười ngọt ngào: ”Lâm Niên, cậu cũng vậy, cho dù nữ sinh trong ban không thích cậu thì tôi vẫn sẽ thích cậu.”

Bình luận

Truyện đang đọc