TRỌNG SINH LÀM TIỂU PHU LANG CỦA VƯƠNG GIA


Mộ Du trở lại viện, Mộ Đồng đã chờ ở cửa, bộ dạng hắn cứ như muốn ăn tươi nuốt sống y vậy!
Mộ Du làm bộ không nhìn thấy hắn, lập tức đi vào trong phòng.

"Đứng lại!" Mộ Đồng tiến lên ngăn cản Mộ Du, trong mắt toàn là đố kỵ, "Đừng tưởng rằng ngươi được Vương gia ưu ái là có thể muốn làm gì thì làm!"
Mộ Du cảm thấy buồn cười, "Tam ca, người không biết còn tưởng rằng là đệ đoạt phu quân của ngươi đó, dáng vẻ này của ngươi! ! Như thế nào? Là sợ mình phải gả ra ngoài sao?"
"Ngươi đừng vội nói bậy!"
"Vậy ngươi cản ta làm cái gì?"
Mộ Đồng cuộn ngón tay thành quyền, môi nhấp khẩn, hàm răng nghiến chặt, giống như hắn đang vô cùng nhục nhã vậy.

Mộ Du cười lạnh một tiếng, vòng qua hắn đi vào trong.

Mộ Đồng lại lần nữa duỗi tay ngăn Mộ Du, tay siết thành nắm đấm, dường như muốn đánh lên người Mộ Du!
"Tam ca, ngươi tính đem tin đích thứ Mộ gia không hợp nhau truyền ra ngoài, làm cho tất cả người trong viện đều biết sao?"
Mộ Đồng bỗng chốc cười lớn, giơ tay vỗ vỗ bả vai Mộ Du, " Làm sao mà được chứ, Tam ca chỉ muốn giúp ngươi lau bụi bẩn trên vai mà thôi.

"
Mộ Du híp mắt lại một chút, ghét bỏ hất tay của hắn ta ra khỏi vai mình, lại phủi phủi như đang hất một đống rác vậy.


Ngoài ý muốn là, Mộ Đồng thế mà không sinh khí.

Ngược lại, hắn sờ sờ nơi Mộ Du bị niết qua, cười nói: "Tứ đệ nghỉ ngơi cho tốt.

"
Nói xong thì hắn liền đi rồi.

Mộ Du dừng mắt ở chỗ Mộ Đồng mới vừa chạm vào:" Ngươi đoán xem hắn đang suy nghĩ cái gì.

"
Hệ thống trợn trắng mắt, không cần dùng não cũng biết, Mộ Đồng khẳng định là nghĩ tới biện pháp càng ác độc hơn, bằng không sao hắn lại nén giận chứ.

Mộ Du cong cong môi, nói:" Ta đột nhiên mong chờ xem đêm nay có kịch hay gì.

"
Hệ thống lạnh đến run cả người, tổng cảm thấy người xui xẻo đêm nay chỉ nhiều không có ít.

Bên ngoài nổi lên gió lớn, thổi cho cây diệp nộn nhẹ nhàng run rẩy.

Ánh hoàng hôn từ trên trời rơi xuống, phảng phất như giây tiếp theo, nó sẽ chìm sâu vào khe núi, để bóng tối bao trùm màn đêm.

- ---------------------.

Mộc Nguyệt pha một ly trà thơm đưa đến trong tầm tay Mộ Du, cô không tán đồng nói: "Chủ tử, uống trà ít thôi, cẩn thận bị mất ngủ đấy.

"
Mộ Du cười cười, không để ý lắm, "Yên tâm đi, đêm nay chắc chắn là rất dài rồi đây.

"
Mộc Nguyệt nhíu nhíu mày, rốt cuộc cũng không nói cái gì nữa.

Thời gian dần trôi, Mộ Du gõ ngón tay lên bàn lộp cộp, y đột nhiên dừng lại, chỉ nghe thấy tiếng bước chân " Bịch bịch bịch" đến gần.

Mộc Nguyệt cùng Mộ Du liếc nhau, cô nàng liền tiến lên mở hé cửa phòng ra.


Mạt Phục hành lễ, cung kính mở miệng: "Nô tỳ đến chuyển lời cho Tứ thiếu gia, lão gia gọi các vị thiếu gia đến nói chuyện, Tam thiếu gia đã đi trước rồi.

"
Mộc Nguyệt nhìn thoáng qua người bên trong, thấy Mộ Du gật đầu, nàng mở cửa, lách người tránh ra.

Mạt Phục vào phòng, lại lần nữa mở miệng: "Tứ thiếu gia, lão gia sai nô tỳ dẫn đường cho ngài.

"
Mộ Du nhấp một ngụm trà, mới đặt chén trà lên bàn.

Y chậm rãi đứng lên, nói: "Vậy thì đi thôi.

"
Mạt Phục gật gật đầu, "Vâng ạ.

"
Mộc Nguyệt tiễn người ra bên ngoài xong, nhìn bóng dáng Mộ Du tan ra giữa đêm đen, dần dần mờ nhạt trước mắt nàng, nàng mới về phòng đóng cửa lại.

Cô đi đến bên cạnh bàn, tầm mắt quét ngang đế của ly trà.

Bên kia, Mộ Du đi theo Mạt Phục, rẽ trái rẽ phải một hồi, cuối cùng y lại đến một sân viện vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.


Y cười lạnh trong lòng, đời trước y ở chỗ này, có trăm cái miệng cũng không chối được, hiện giờ người trăm miệng không chối được vẫn chưa biết là ai đâu!
"Cha ta và mọi người đâu?"
Mạt Phục không chú ý ngữ khí của y đã biến lạnh, chỉ dựa theo phân phó nói: "Tứ thiếu gia, làm phiền ngài ở đây chờ một lát, lão gia với các thiếu gia tiểu thư khác sẽ đến nhanh thôi.

"
Mộ Du gật gật đầu, lại cười cười nói: "Ngươi không phải là nha hoàn của cha ta đúng không?"
Mạt Phục không hoảng chút nào, cười ngâm ngâm nói: "Vâng, nô tỳ đi theo nhị tiểu thư tới đây.

"
"Nếu cha ta đã sai ngươi tới, vậy chắc là nhị thúc với nhị thẩm cũng đến nhỉ?"
Mạt Phục siết chặt bàn tay đặt trên bụng, gượng cười gật đầu.

Mộ Du phất phất tay, "Vậy ngươi đi đi, ta ở chỗ này chờ bọn họ.

"
Mạt Phục như trút được gánh nặng, hành lễ, vội vàng rời đi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc