TRỌNG SINH LÀM TIỂU PHU LANG CỦA VƯƠNG GIA


Xuân săn kết thúc, trên đường về kinh, Mộ Du dùng chung một chiếc xe ngựa với Mộ Đồng.

Đối thượng ánh mắt kinh miệt của Mộ Đồng, Mộ Du không khỏi bật cười, "Tam ca, ngươi không vừa lòng với hôn sự của đại tỷ à?"
Ngón tay vốn đang rũ xuống bên người Mộ Đồng cuộn chặt, hắn lộ ra một nụ cười giả tạo, thanh âm có chút thấp, "Mộ Du, ngươi cho rằng để tỷ tỷ gả cho Tam hoàng tử, ngươi liền có thể kê cao gối mà ngủ rồi gả cho Minh Vương sao? Ngươi nằm mơ đi!"
Mộ Du: "! ! "
Y có nói là y muốn gả cho Minh Vương đâu nhỉ?
Hệ thống đột nhiên lên tiếng:" Ngươi không gả cho Minh Vương, vậy ngươi muốn gả cho ai?"
Mộ Du nhíu nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên một tia mê mang, chẳng lẽ song nhi trừ vận mệnh phải gả chồng, thì không có biện pháp khác sao?
Hệ thống muốn nói lời tác hợp cho y nhưng lại kẹt ở cổ họng, nó thở dài một hơi, dung túng nói:" Ngươi muốn gả cho người ta thì gả, không muốn thì chúng ta cùng nhau lưu lạc thiên nhai.

"
Lông mày Mộ Du giãn ra, Mộ Đồng đối diện thấy y nửa ngày cũng không nói lời nào, cho rằng rốt cuộc y cũng tự mình hiểu rồi, Mộ Đồng hừ lạnh một tiếng, "Mộ Du, nếu ngươi đồng ý, lần sau lúc Minh Vương gọi ngươi thì mang theo ta, chờ ta gả cho Minh Vương rồi, ta đảm bảo ngươi cơm áo không lo, thế nào?"
Mộ Du chưa bắt đầu chửi hắn thì hệ thống đã nhảy dựng lên:" Sao Mộ Đồng có thể không biết xấu hổ như vậy! Chuyện gì cũng chường mặt ra, cũng không sợ bị bệnh sởi à!"
Mộ Du "Phụt" cười lên tiếng.

Mộ Đồng nhướng lông mày lên, "Ngươi cười cái gì?"
Mộ Du sát vào hắn, ánh mắt mang theo đánh giá, "Tam ca, sao ngươi có thể tự tin cảm thấy Minh Vương có thể coi trọng ngươi?"
"Ngươi!" Mộ Đồng ngồi dậy, giơ tay muốn đánh người, lại bị Mộ Du nắm cổ tay cản lại.

Mộ Du nhìn chằm chằm đôi mắt hắn, từng câu từng chữ nói: "Bằng ngươi, còn không xứng!"
Nói xong Mộ Du buông lỏng tay ra, ngồi trở lại vị trí ban đầu.

Mộ Đồng tức đến cả người phát run, mắt thấy hắn chuẩn bị dùng hết sức nhào sang hướng Mộ Du, Mộ Du nhắc nhở: "Tam ca, đây là ở trên xe ngựa, nếu bị người Lâm gia thấy được, không biết họ lại muốn lắm miệng nhai mất mấy cái lưỡi của Mộ phủ đây.

"
"Mộ Du!"
Nghe thanh âm nghiến răng nghiến lợi của hắn, Mộ Du chỉ cảm thấy cả người đều thoải mái.

Mộ Đồng hung tợn tiếp tục buông lời ác độc, "Ngươi đừng quá đắc ý, ta không xứng với hắn, thì ngươi càng không xứng!"
Mộ Du cảm thấy buồn cười, "Tam ca, ta là đích ngươi là thứ, vì sao ngươi không xứng, thì ta phải không xứng? Nếu ngươi muốn nói lý lẽ rõ ràng ấy, thì phải là ta không xứng với người, ngươi lại càng không xứng với! ! Đi.

"
Ngữ điệu khiêu kích của Mộ Du còn tặng kèm thêm một cái nhướng mày với Mộ Đồng, Mộ Đồng tức đến nhảy dựng lên, nếu không phải hắn ghi nhớ lời Mộ Dương Trác dạy bảo, e là hắn hận không thể đem Mộ Du bầm thây vạn đoạn!
Lúc sau hai người lại không nói chuyện, Mộ Đồng quay mặt ra bên ngoài, Mộ Du lại nhắm mắt dưỡng thần.


Bất quá, Mộ Đồng dám kiêu ngạo như vậy, thật ra làm Mộ Du có chút ngoài ý muốn, y mở mắt ra, nhìn chằm chằm Mộ Đồng nửa buổi, trong lòng dâng lên một suy đoán—— Mộ Dương Trác biết mong muốn của Mộ Đồng, hắn cũng ngầm đồng ý.

Trước kia, Mộ Dương Trác lo sự nghiệp của mình nên đối đãi với y một cách "Đặc thù" vì Minh Vương, mà hiện giờ Minh Vương coi như tương hộ với hắn, Mộ Dương Trác vẫn làm theo ý mình như cũ, có thể nói, về sau! ! Chỉ sợ y sống trong phủ càng khó khăn hơn!
Hệ thống yếu ớt mở lời:" Cái kia, tối hôm qua ngươi đi phó ước ấy, Mộ Đồng đi mách lẻo với cha ngươi, nói là lòng ngươi chẳng hướng về Mộ phủ nữa, nếu gả cho Bách Lý Tiêu Minh, cũng chỉ tìm thêm phiền phức cho Mộ gia, hắn xung phong nhận trách nhiệm, muốn đi thông đồng với Minh Vương.

"
Mộ Du:! !
Sao mi không nói sớm hơn chứ?
Hệ thống bĩu môi:" Với hoàn cảnh tối hôm qua kia, ngươi muốn ta nói như thế nào?"
Mộ Du:! !
Cảnh tượng hôm qua, lại lần nữa hiện lên trong đầu Mộ Du.

Eo của y bị bàn tay Bách Lý Tiêu Minh ôm lấy, ánh mắt gần trong gang tấc, tự tin cùng nghiêm túc viết thẳng trong con ngươi, mà y đỏ hồng cả mặt, bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập cường tráng hữu lực.

Y nghe thấy Bách Lý Tiêu Minh nói với mình:" Ta thề, tuyệt đối không tặng người làm ấm giường cho tên đó.

"((??? Edit xong mà vẫn không hiểu))
Hắn nói thẳng ra như vậy, Mộ Du mặt đỏ tai hồng, chỉ có thể nương theo suy nghĩ của hắn mà đi.

Bách Lý Tiêu Minh nói xong, thật cẩn thận tránh đám người khác, đưa y về viện.

Lúc ấy, bộ dạng Mộ Du bị Bách Lý Tiêu Minh khi dễ thảm thương, hệ thống nào còn tâm tư báo chuyện bên lề, nó chỉ ước gì hai người có thể thân cận thêm chút nữa.

Hồi ức đến đây là hết, vành tai Mộ Du đỏ lên, y ho khan một tiếng, vội đánh trống lảng:" Xem ra về sau chúng ta cũng không cần khách khí nữa!"
Hệ thống:??
Mộ Du:" Chính là không cần để ý mặt mũi cho Mộ gia nữa.

"
Hệ thống cái hiểu cái không, nói đi nói lại, ký chủ nói cái gì là cái gì vậy.

Chờ tới Mộ phủ rồi, thơi điểm xuống xe ngựa, Mộ Đồng cố ý đẩy Mộ Du một cái, cũng may Mộc Nguyệt nhanh tay đỡ lấy, bằng không y đã ngã chổng vó như chó gặm sh*t rồi.

Mộ Du đứng thẳng người, ánh mắt dừng lại trên bóng lưng Mộ Đồng.


Hệ thống tức giận bất bình:" Người này quá xấu rồi, ta nguyền rủa hắn không gả cho ai được!"
Mộ Du cong cong khóe miệng, nói với hệ thống:"Nếu Mộ Đồng đã cho ta cơ hội này, ta đây liền không khách khí.

"
Nói xong y liền bảo Mộc Nguyệt buông tay, sải bước đến phía sau Mộ Dương Trác.

Quản Nhược An nhìn thấy Mộ Du hùng hổ đi đến, mí mắt giựt giựt.

"Cha, mẫu thân, Du nhi cả gan xin người tặng cho tam ca ít trà khử hỏa khí, miễn cho lần sau lỡ Mộc Nguyệt không đỡ ta kịp, hại tam ca phải gánh cái danh huynh giết đệ.

"
Mộ Đồng đang đi thì nghe được lời Mộ Du nói, hắn lảo đảo một chút, suýt nữa té ngã trên đất! Mộ Du thật đúng là có bản lĩnh! Chuyệ có chút xíu như vậy mà cũng dám cáo trạng!
Trước của phủ có nhiều ngươi dân lui tới, Mộ Dương Trác trầm mặt xuống, thấp giọng quát lớn: "Các ngươi ngại không đủ mất mặt sao! Tất cả đều vào phủ!"
Mộ Du dám nói trước mặt công chúng, y sẽ không sợ Mộ Dương Trác trở mặt.

Hốc mắt rưng rưng, một bộ dáng ủy khuất cực kỳ, "Cha, ta đâu có nói sai, Mộc Nguyệt có thể làm chứng mà.

"
Mới vừa rồi Mộ Du ám chỉ việc huynh giết đẹ cũng đã làm người khác chú ý, hiện giờ y mang một bộ dạng ủy khuất như vậy, trái ngược hoàn toàn với Mộ Dương Trác âm trầm sắc mặt, rất khó không khiến người ta hiểu lầm, Mộ Dương Trác có thành kiến đối với nhi tử của tiền phu nhân.

Mộ Dương Trác nói như nghiến qua kẽ răng: "Mộ Đồng, xin lỗi Du ca nhi mau!"
Sự bực tức của Mộ Đồng dâng lên, nhưng lại rất mau bị đè bẹp xuống, hắn nén giận nói: "Tứ đệ, vừa rồi là tam ca không cẩn thận, xuống xe ngựa bị vướng một chút, đụng phải ngươi, ngươi tha thứ tam ca được không?"
Mộ Du còn chưa nói câu nào, Mộ Dương Trác đã cảnh cáo: "Mộ Du, một vừa hai phải thôi.

"
Mộ Du dụi dụi nước mắt, hướng Mộ Đồng cười, "Nguyên lai là ta hiểu lầm tam ca.

"
Y tạm dừng một chút, rồi lộ ra nụ cười ngọt ngào, nói câu làm người ta không tức chết thì không lấy tiền: "Chỉ là nếu là tam ca xin lỗi đệ sớm một chút, thì cũng đâu đến mức làm đệ hiểu lầm.

"
Mộ Đồng: "! ! "

Lông mày Mộ Dương Trác nhăn như bị trói vào nhau, tựa như sau khi kết thúc yến hội, Mộ Du đã hoàn toàn không giống trước đây nữa.

Quản Nhược An ôn nhu hiền thục nói: "Nếu tam ca của ngươi đã xin lỗi rồi, chúng ta vào phủ thôi.

"
Mộ Du ngoan ngoãn gật gật đầu, y bước đến chỗ Mộ Đồng chuẩn bị đi theo Quản Nhược An bên cạnh vào phủ, Mộ Du cười ngâm ngâm nói: "Tam ca, đích thứ có khác, nói chung là không thể làm người ngoài nhìn mà chê cười, dựa theo lễ tiết, hẳn là đệ đệ nên đi đằng trước.

"
Mộ Đồng cơ hồ là cắn răng nói một tiếng "Được".

Quản Nhược An nhìn xéo Mộ Du một cái, đối thượng ánh mắt phức tạp của Mộ Dương Trác, ả kéo ống tay áo Mộ Dương Trác, siết chặt vài phần.

Cô ta mạc danh có một loại dự cảm, ngày sau, Mộ Du sẽ trở thành trở ngại lớn nhất của mình!
Đoàn người vào phủ, không có người ngoài ở đây, Mộ Du cũng lười giả bộ,y đánh đòn phủ đầu: "Cha, ta co việc muốn nói với người.

"
Quản Nhược An vốn dĩ định ngăn lại, Mộ Du lại nói trước ả rồi, "Cha, chẳng lẽ ngươi không có một chút hiếu kỳ nào đối với Minh Vương sao?"
Mộ Dương Trác trầm mặc hai giây, nói: "Đến thư phòng.

"
Mộ Đồng sợ Mộ Du quậy hỏng đại kế của hắn, "Tứ đệ, chúng ta không phải người ngoài, có chuyện gì mà chỉ có thể nói cho một mình cha chứ.

"
"Tam ca, lúc ngươi đẩy ta hồi nảy ấy, ngươi cũng tưởng nhu vậy đúng không?"
Mộ Đồng không nghĩ tới y sẽ nhắc tới chuyện vừa rồi, nháy mắt trắng mặt.

Mộ Dương Trác không kiên nhẫn nói: "Được rồi, Du ca nhi cùng ta đến thư phòng, hôm nay bôn ba đường dài, cũng mệt mỏi, các ngươi đều về phòng nghỉ đi.

"
Mộ Đồng tâm bất cam, tình bất nguyện ứng thanh.

Mộ Hân được hứa hôn cho Bách Lý Nghiệp, cô rất cao hứng, dù chỉ là trắc phu nhân,nhưng ở phủ Tam hoàng tử thì cô là người có địa vị cao nhất, còn sợ những người khác sao, nàng ta lôi kéo Mộ Đồng, nhỏ giọng nói: "Về sau tỷ tỷ chống lưng cho ngươi, chờ ta gả cho Tam hoàng tử rồi, một Mộ Du nho nhỏ mà thôi, không phải để chúng ta tùy tiện uốn nắn sao?"
Mộ Đồng ngẫm lại cũng đúng, trong thời gian hai tháng mà thôi, hắn chờ xem Mộ Du giải quyết thế nào.

Mộ Du nghe hệ thống tường thuật lại, lạnh lùng cười.

Đám người Mộ phủ thật sự cho rằng, trăm dặm nghiệp chỉ tung cành ôliu với một Mộ phu thôi sao, dù thế nào, trăm dặm nghiệp cũng là nhi tử của Hoàng Thượng, người muốn đu bám theo hắn cũng đâu có ít.

Giống như—— Lâm gia vậy.


- --- ----- -----
Thư phòng.

Mộ Dương Trác nhìn chằm chằm Mộ Du, hỏi thẳng, "Ngươi muốn nói cái gì.

"
Mộ Du cười cười, "Cha, ta biết từ trước dến nay người đều không thích ta,đối với nương ta cùng lắm cũng là lợi dụng, nhưng ta đã hiểu một đạo lý, chính là ta với Mộ phủ một người vinh quang tất cả vinh quan, một người tổn thất cả họ tổn thất.

Lại nói, từng ấy năm nay, kẻ có thể ở bên cạnh Minh Vương, đếm trên đầu ngón tay còn không đủ, phụ thân cảm thấy, với bản lĩnh của Mộ Đồng, hắn có thể làm Minh Vương để ý hắn hơn ta sao?"
Mộ Dương Trác lâm vào trầm mặc, đạo lý này hắn cũng hiểu, chỉ là Mộ Du hiện giờ đã không còn trong phạm vi khống chế của hắn, một quân cờ đi lệch quỹ đạo, hắn không thích.

"Vương gia hẹn ta ngày mai đến tiệm sách Thanh Đan, cha có yêu cầu gì cần ta chuyển lời không?"
"Ngươi sẽ thật sự chuyển lời cho ta à?"
Mộ Du gật gật đầu, vốn dĩ y cũng chỉ dùng cờ hiệu của Minh Vương, lừa tên chết tiệt ấy đến thư phòng, nói với hắn là ngày mai y muốn đi ra ngoài có việc, thuận tiện chọc cho Mộ Đồng với Quản Nhược An sốt ruột thôi.

Đáy lòng Mộ Dương Trác dâng lên một cảm giác bị chơi xỏ, mặt hắn âm trầm, ánh mắt làm cho người ta sợ hãi.

Mộ Du không sợ chút nào, "Cha, ta nếu là người, ta sẽ lượi dụng con mình cho thật tốt, nghĩ mọi cách lấy được sự tính nhiệm của Minh Vương, để tránh lúc Thái Tử đăng cơ, biết được ngươi âm thầm lung lạc nhân tâm chúng hoàng tử, y sẽ làm Mộ gia như biến thành cát bụi.

"
Mộ Dương Trác kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, việc này hắn chưa bao giờ kể ra bên ngoài, sao Mộ Du có thể biết tính toán của hắn chứ?
Mộ Du gợi lên một nụ cười, "Ta còn biết, Tam hoàng tử không phải là người được chọn cho vị trí kia, người bệ hạ nhìn trúng chính là Nhị hoàng tử.

"
"Ngươi! ! " Mộ Dương Trác run rẩy chỉ tay về phía Mộ Du nói không nên lời, chuyện y vừa nói đều là tin cơ mật, người biết việc này, căn bản sẽ không vượt qua bốn người —— Hoàng Thượng, công công bên cạnh bệ hạ, Nhị hoàng tử, và hắn.

Nhưng sao Mộ Du lại biết đến chuyện này?
"Cha cảm thấy thế lực Minh Vương như thế nào? Hoặc là nói, Thái Tử có tư cách ngồi trên cái vị trí đó sao?"
Câu này của Mộ Du, có thể nói là đại nghịch bất đạo, nếu là bị người khác thêm mắm thêm muối truyền đi, chỉ sợ là đầu người Mộ gia còn không đủ để rớt.

Nhưng nguyên nhân chính là vì thế, Mộ Dương Trác càng thêm tin tưởng Bách Lý Tiêu Minh nhìn trúng Mộ Du nhiều bao nhiêu.

 Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn vì đã giúp tui duy trì, moah moah! Muốn biết càng nhiều nội dung xuất sắc, thỉnh để lại tin nhắn ở trên link đọc sách cho tui nhen.

Quyển sách này là độc nhất vô nhị từ link đọc truyện trên, xin đừng đăng lại! Mọi người vào tìm truyện để đọc nè, tặng hội viên, lãnh phúc lợi ha.

.


Bình luận

Truyện đang đọc