TRỌNG SINH LÀM TIỂU PHU LANG CỦA VƯƠNG GIA


Bởi vì cơm thiu nên mùi vị tương đối nồng nên toàn bộ từ đường bị bao phủ bởi mùi khó ngửi tới cực điểm.
Thậm chí mùi hương của nó còn bay đến chủ viện gần nhất.
Mộ Du ăn thuốc viên hệ thống cho, tạm thời mất đi khứu giác, nếu không y đã sớm bị ngạt chết.
Mộ Dương Trác cùng Quản Nhược An bị mùi hương thoang thoảng này hun đến khó chịu, vội vàng sai hạ nhân đi tra xét, xem có chuyện gì xảy ra.
Hạ nhân thấy mùi này từ từ đường truyền đến liền bẩm báo cho hai vị chủ tử.
Mộ Dương Trác lúc này mới nhớ ra, chính mình còn một đứa con trai đang ở từ đường.

Không phải là người đã chết mà phát ra mùi thối rữa đi?
Hai người liếc nhau, vội vội vàng vàng tới từ đường.
Buổi tối, Mộ Du đang chuẩn bị đi ngủ.

Kết quả nghe thấy hệ thống nói:" Cha ngươi cùng mẹ kế tới!"
Y lập tức xoay người ngồi dậy, là Mộ Dương Trác!
Ngón tay Mộ Du nắm chặt khăn trải giường, ánh mắt sâu đen dọa người.


Cả người giống như vừa từ địa ngục bò ra, làm trong lòng người ta kinh sợ không thôi.
Hệ thống nhỏ giọng nhắc nhở:" Chạy là thượng sách á.

Bậy giờ sự hận thù của ngươi bại lộ rồi, với tiểu tâm* của cha ngươi sẽ lại đem ngươi gả cho trăm dặm nghiệp!"(* tiểu tâm: tính nết nhỏ nhen)
Mộ Du trong lòng một lộp bộp, cả người phục hồi lại tinh thần!
Đúng vậy, hiện tại y không thể bị lộ tẩy.

Nếu muốn hận, trước tiên cũng phải nhẫn nhịn, bằng không sau này y còn báo thù thế nào!
Y hít sâu một hơi, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đến gần.

Y dứt khoát làm bộ nhu nhược mà nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch.
Mộ Dương Trác cùng Quản Nhược An vừa ngửi được mùi, chân đang bước vào của liền thu trở về.
Quản Nhược An cũng không chịu nổi, ghê tởm đến mà muốn nôn.
Người trước dùng tay bịt lại cái mũi, người sau dùng khăn che lại.

Mộ Dương Trác nói với người hầu phía sau: "Song Hỉ, ngươi dẫn người vào xem sao lại thế này!"
Song Hỉ lên tiếng trả lời rồi bóp mũi, dẫn người vào trong nhà.
Nhìn đến Mộ Du nằm trên giường không nhúc nhích.

Cậu sợ tới mức chân cũng run lên, chậm rãi dịch đến cạnh nhân thân.

Thấy người vẫn không nhúc nhích, hắn liền giơ tay lên thăm dò hơi thở.
"......!Song Hỉ......!A"
"Á!"

Thanh âm Mộ Du vô cùng quỷ mị làm Song Hỉ không kịp đề phòng mà hoảng sợ.

Nếu không phải nghĩ đến lão gia còn ở bên ngoài, cậu có thể hét to"Có quỷ áaaaaaa"!
"Du, Du thiếu gia, ngươi còn sống......" Tim Song Hỉ đập thình thịch,lập tức sửa miệng, "Ngài không có việc gì đi?"
Mộ Du suy yếu mà nói: "Các ngươi đang làm gì vậy?"
Song Hỉ định nói là vào phòng kiểm tra xem ngươi đã chết chưa,nhưng đối diện với đôi mắt trong suốt của Mộ Du, lời đến bên miệng bị uốn thành, "Du thiếu gia, mùi trong phòng này......"
Mộ Du bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Phụ thân nói, ta việc ta làm là quá sai.

Ta cảm thấy thực có lỗi với liệt tổ liệt tông, nên đem đồ ăn của ta cúng cho tổ tông."
"A?" Song Hỉ quay đầu nhìn về phía bài vị liệt tổ liệt tông.

Chỉ thấy hàng phía trước bài vị, trừ bỏ bài Vị của Thu Nếu Đồng không có đồ ăn, các bài vị khác đều có đầy.
Song Hỉ nhất thời không biết nên an ủi như thế nào, Du thiếu gia luôn luôn ngoan ngoãn, ở trong phủ lại không có chỗ dựa, haizzz!
"Du thiếu gia, lão gia ở bên ngoài, ta đi bẩm báo trước."
Mộ Du gật gật đầu.
Mộ Du:" Ngươi nói Mộ Dương Trác có thể trực tiếp vứt ta ra ngoài hay không?"
Hệ thống trừu trừu khóe miệng, chủ ý này quá tổn hại.

Hệ thống:" Hắn giữ ngươi lại để ngươi tiếp tục gây họa cho tiệt tổ liệt tông hả?"
Mộ Du:" Cũng không phải không thể."
Mộ Du đều nghĩ kỹ rồi, có thể tạt nước trước, sau lại đốt lửa, bảo đảm đa dạng không lặp lại, tỏ vẻ y rất hiếu đạo.
Bên ngoài Song Hỉ đã tới trước mặt Mộ Dương Trác rồi, nhìn thoáng qua bên trong, đúng sự thật nói: "Lão gia, hạ nhân tới đưa đồ ăn, Du thiếu gia vẫn chưa ăn,nói là chính mình phạm sai lầm muốn sám hối với tổ tông nên mới cung phụng bài vị."
"Hoang đường! Liệt tổ liệt tông có cần đồ của nó à!"
Song Hỉ không dám nói lời nào, đầu cúi xuống.
Quản Nhược An làm mẹ kế, đương nhiên muốn tỏ vẻ hiền lương, "Lão gia, Du Nhi cũng có ý tốt, nói vậy chính là biết sai rồi."
Mộ Dương Trác nhìn từ đường, thần sắc khó lường, nhất thời không nói chuyện.
Song Hỉ nhớ tới bộ dạng của Mộ Du, lại nói: "Tiểu nhân thấy sắc mặt Du thiếu gia trắng bệch, không biết......"
Ánh mắt Quản Nhược An dừng trên người Song Hỉ, như muốn nói, lời này ngươi không được nói đâu.

Mộ Dương Trác hừ lạnh một tiếng, "Nếu biết sai rồi thì đưa về đi!"
Nói xong hắn vung tay áo, trực tiếp bỏ đi..


Bình luận

Truyện đang đọc