TRỌNG SINH SAU KHI NẰM VÙNG BỊ CHẾT THẢM

Bên ngoài cửa trung tâm bồi dưỡng nhân tài.

Tiêu Viễn nhìn cảnh giáo dục thực tế trên màn ảnh, sắc mặt nặng nề tái mét, từng hình ảnh có độ phân giải cao được đồng bộ phát sóng trực tiếp lên các màn hình ở đại sảnh, chỉ cần đi ngang qua hoặc có người chú ý đều có thể thấy, vài tên nhân viên công tác lần lượt tiến lên thú nhận những chuyện xấu xa mà họ đã làm.

Bao gồm cắt xén cơm nước từ trung tâm bồi dưỡng nhân tài, bắt họ uống nước bị ô nhiễm khi rèn luyện thể chất, đem những học viên không nghe lời nhốt vào phòng tối, những học viên càng không nghe lời sẽ nhốt vào phòng hình (phòng tra tấn), lấy tất cả phần thưởng mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, để có thêm phần thưởng, mỗi ngày thích nhất chính là dạy dỗ các học viên tôn trọng họ như thế nào, muốn tự mình thể hiện ra.

Những hình ảnh miêu tả phía sau lại càng không chịu nổi, Tô Việt đứng đó dùng thiết bị điều khiển điện giật uy hiếp người xung quanh, mới tránh cho những nhân viên công tác đó đang tự thú nửa đường thì bị giết chết, phải để chết cho xứng đáng.

Những việc phát sinh bên trong trung tâm bồi dưỡng nhân tài này, những nhân viên khác của Bộ vũ trang có lẽ đã sớm biết rõ, hoặc có lẽ đã nghe thấy nhưng không rõ lắm, cũng không bận tâm đến nó, nhưng hôm nay tất cả đều bày ra trước mặt, giống như bụi đen phát ra âm thanh xèo xèo khi cháy dưới ánh mặt trời.

Không ai có thể xem nhẹ lực ảnh hưởng của loại phát sóng trực tiếp này, một khi truyền ra ngoài, hậu quả không dám tưởng tượng.

Tiêu Viễn trấn định đứng ngoài cửa chờ, sắc mặt của hắn càng thêm u ám, chung quanh không ai dám tiến lên an ủi và khuyên nhủ, chỉ dám đứng phía sau chửi ầm lên.

Tiêu Viễn bị những người đó gào đến phiền, hắn nâng tay ý bảo mọi người im lặng, lạnh lùng nói: “Tạm thời tách kết nối với Tinh Võng, không cho phép bất kỳ kẻ nào tự ý truyền lần ghi hình này ra ngoài, chờ sau khi kết thúc sẽ kiểm tra đối chiếu toàn bộ thiết bị của nhân viên, xóa hết tất cả các bản sao lưu.”

Có người nhận lệnh của hắn lui xuống làm việc, có người tiếp tục bên cạnh hắn canh giữ trước cửa trung tâm bồi dưỡng nhân tài, nhẫn nại chờ đợi vị phó bộ trưởng Tô vô pháp vô thiên kia từ bên trong đi ra.

Bên trong cánh cửa, cậu có thể tùy ý kiêu ngạo, xé xuống lớp mặt nạ.

Nhưng bên ngoài cửa, cậu phải biết uốn mình theo người (làm theo ý người khác), mang tốt cái xích chó của mình.

Tiêu Viễn trăm triệu lần không nghĩ tới, Tô Việt một ngày cũng không chịu phối hợp diễn kịch, quyền lực đều đưa đến dưới chân cậu, cậu vậy mà như thể không nhìn thấy, còn dẫm một chân lên nó?

Tô Việt không quan tâm sau buổi phát sóng trực tiếp này, Bộ vũ trang của Thiên Tinh đế quốc sẽ dấy lên một trận sóng gió thế nào, cậu chỉ thấy xúc động, vì dù đã nhiều năm trôi qua nhưng bản lĩnh của những đồng đội này vẫn không thụt lùi.

Chỉ là Tô Việt có chút buồn bực, vì sao những người này lại động thủ với cậu, chẳng lẽ không thấy đám nhân viên công tác kia mặt mũi bầm dập đang khóc lóc xin tha sao?

Tô Việt chỉ né tránh chứ không đánh trả, nút bấm trong tay chậm chạp không ấn xuống, cậu cau mày nói: “Tôi không có ác ý, hành vi vừa rồi cũng đủ để chứng minh lập trường của tôi, chẳng lẽ các anh là muốn nhân cơ hội này xử lý người đứng đầu để leo lên?”

Hà Ngôn bỗng nhiên tăng sức mạnh, nhưng bị trượt, trực tiếp chặt gãy một thanh thép lộ ra bên ngoài bức tường, hắn không cam lòng mà xoay đầu, hướng về phía một thanh niên cao gầy nói: “Đang tiến về phía anh, chặn đứng cậu ta lại.”

Thanh niên cao gầy kia nghe gọi tiến lên, xoay người bay lên đá một cước,Tô Việt dùng một tay chặn lại một kích toàn lực của thanh niên cao gầy, cánh tay bị chấn động có chút tê dại.

Cậu không tiếc khen ngợi: “Thái Hồ, kỹ thuật chân của cậu có tiến bộ rồi.”

Ánh mắt Quân Thái Bạch thờ ơ khi được người đứng khích lệ, chân còn lại tiếp tục phi lên, định đá bằng cả hai chân.

Tô Việt nghiêng người tránh ra, phía sau đột nhiên xuất hiện một nắm đấm, một tầng ánh sáng nhạt lóe lên trên nắm đấm, thế như chẻ tre, không gì chặn được.

Tô Việt xem tay nhận người, không hổ là Vân Mẫu*, ra tay là sát chiêu.

*云母: còn gọi là đá vân mẫu, là một loại muối khoáng silicat.Cấu tạo dạng phiến theo từng lớp, bề mặt sáng bóng, chủ yếu là màu trắng, màu đen, còn có sọc màu sẫm.

Tô Việt miễn cưỡng tiếp được nấm đấm đầy phẫn nộ của Trình Vân, sau khi thuận lợi tốt nghiệp với thành tích đứng đầu, người muốn áp chế cậu khi giao chiến có rất nhiều, nhưng người có thể thành công vẫn còn chưa xuất hiện.

Ba người không bỏ cuộc không buông tha, hợp lực chiến đấu.

Tô Việt dửng dưng trấn định, lấy một địch nhiều.

Bọn họ dường như cố ý tránh đi màn hình cố định, mặc cho bên ngoài mọi người đang thưởng thức các nhân viên công tác vừa nhịn đau vừa nhận tội, khi Tô Việt phản ứng lại, thì người đã bị đưa đến một góc khuất. Camera nơi này vừa bị vỡ do mảnh vụn bay lên từ cuộc chiến, cần phải chờ sửa chữa, tạm thời không thể sử dụng.

Bọn họ là cố ý dẫn cậu lại đây?


Vì sao, hiện tại muốn ra tay ở trung tâm bồi dưỡng nhân tài còn phải tìm điểm mù của camera nữa sao?

Nếu như sợ, tại sao còn liều lĩnh tấn công anh, thế còn công khai căm ghét thì sao?

Tô Việt không rõ nguyên do, lúc cậu bị đẩy vào bức tường, hung dữ khi bị dạy dỗ, không nhịn được khẽ nhíu mày.

Hà Ngôn lạnh lùng nói: “Cậu điên rồi sao, sao còn dám trở về, cho rằng những người đó không nghi ngờ cậu sao? Tiêu Viễn hắn không có ngu!”

Quân Thái Bạch ôm cánh tay đứng một bên, vài tia sợ hãi trong mắt vẫn còn chưa tan biến, hắn nói: “Cậu đi sai cờ rồi, đây là một cái bẫy, trình độ cao thấp của mỗi người không tính là gì, nếu chúng tôi không thể hiện thù hận và phẫn nộ với cậu, không ra tay tàn nhẫn, thì khi cậu rời khỏi đây bị hại chết là điều không cần nghi ngờ, bởi vì cậu đã không còn giá trị cung cấp cho trung tâm bồi dưỡng nhân tài.”

Tô Việt dở khóc dở cười hỏi: “Đây là nguyên nhân các anh ra tay với tôi? Có phải tùy tiện quá không, nếu tôi đã dám đến, thì cũng không sợ chết.”

Tô Việt không nói thẳng lần này cậu sẽ không chết, lời này sẽ chẳng mấy ai tin.

Nếu bạn muốn bước qua một ngưỡng cửa cao hơn trong cuộc sống, làm gì có nơi nào hoàn hảo, không nguy hiểm chứ? Từ độ cao 20cm ngã xuống còn có thể vô tình bị đập trúng gáy mà qua đời, mặc dù Tô Việt được sống lại một đời, cũng không thể đảm bảo rằng từng bước đi của cậu đều an toàn, chính xác.

Hà Ngôn tức giận đến mức mái tóc đỏ đều dựng lên, hắn nói: “Tôi mặc kệ cậu sống hay chết, cậu đừng làm liên luỵ chúng tôi, nếu không phải vũ khí đều bị cướp đi, chiến trường này nói không chừng đã máu chảy thành sông.”

Hắn lần nữa nhấn mạnh: “Huống chi đánh không lại cậu, chúng ta bị thương, đánh thắng được cậu, chúng ta còn phải bị phạt, cậu không nên trở về, phải đi thật xa, đời này cũng đừng quay đầu lại!”

Tô Việt bắt được cổ tay Hà Ngôn, dùng sức kéo tay hắn ra khỏi bả vai cậu, nói: “Chỉ có thể cùng anh nói câu xin lỗi, tôi đã ở đây rồi, quá trình nhậm chức đã xong, quan chức mới còn cần ba đốm lửa để lập uy.”

Quân Thái Bạch nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cậu, chậm rãi mở miệng: “Nếu không thể tránh được, cậu có thể lấy chúng tôi ra lập uy, giữ lại mạng là được, nhưng xong việc cậu phải rời đi, chuyển chức cũng được, từ chức cũng thế, tóm lại đừng chạm vào loại địa vị cao này, thật sự không đáng.”

Tô Việt dùng một tay chỉnh lại cổ áo, biểu tình bình tĩnh đáp: “Tôi sẽ không rời đi, cũng không cảm thấy vị trí này còn cần người xứng với nó.”

Hà Ngôn cùng Quân Thái Bạch thấy không thể khuyên bảo, cảm xúc dao động càng thêm rõ ràng, Trình Vân đang ngồi xổm một bên thổi nắm đấm bị đốt cháy bởi phản lực, cà lơ phất phơ nói: “Xen vào vài câu, tôi phiên dịch lại lời của hai người bọn họ, Hà Ngôn sợ cậu chết, Quân Thái Bạch là cảm thấy vị trí này không xứng với cậu.”

Tô Việt nao nao, không khỏi giương mắt nhìn về phía hai người kia.

Hà Ngôn bị vạch trần tức giận trừng mắt nhìn Trình Vân, Quân Thái Bạch sắc mặt cũng trở nên có chút không thoải mái.

Trình Vân đứng dậy, đôi tay cắm vào trong túi, hướng Tô Việt nói: “Đối với tôi, tôi cảm thấy cậu chết vẫn tốt hơn.”

Tô Việt không nhịn được lại nghĩ, đây là có bao nhiêu thù, bao nhiêu oán, chẳng lẽ là bởi vì năm đó cậu đã đoạt chức thủ lĩnh của Trình Vân, làm người này thành vạn năm lão nhị?

Trình Vân thu lại biểu tình, nghiêm túc nói: “Giả chết để thoát, rời khỏi Bộ vũ trang, đây mới là cách làm nhất lao vĩnh dật*.”

*Nhất lao vĩnh dật: lao khổ một lần, xử lý sự tình/sự việc đâu ra đấy, từ đây về sau sẽ không phải phí sức làm chuyện đó nữa, an nhàn mãi mãi. Câu này có từ tận đời Hán của Ban Cố.

Tô Việt nghe vậy thì trầm mặc, là cậu sai rồi, không nên hiểu lầm người đã từng là đồng đội của mình.

Đời trước bị giáo sư Chu hạn chế không thể trở về, càng không có cơ hội hiểu rõ suy nghĩ của những người này.Cuối cùng khi trốn thoát, thời điểm tứ cố vô thân, trong lòng cậu luôn mang theo tia tiếc nuối vì những kỳ vọng không thành, lại tự mình ghét bỏ khi mang theo một loại hy vọng xa vời.

Một loại tâm tư u ám và ích kỷ, ngày thường không liên hệ, xảy ra chuyện muốn được giúp đỡ, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?

Tô Việt nhắm mắt, đem những lời này đều đặt ở trong lòng, hiện tại mọi người đều còn sống, rất tốt.

Cậu nói: “Cảm ơn các anh, nhưng đều không cần, tôi đã có biện pháp đối phó, nếu đã lựa chọn tiếp nhận trung tâm bồi dưỡng nhân tài tôi sẽ không hối hận, sau này nơi này giao lại cho các anh, chuyện này tôi sẽ giải thích rõ ràng với bộ trưởng Tiêu.”

Đám người Trình Vân không biết chuyện hôm nay lớn như vậy Tô Việt sẽ xử lý như thế nào, nhưng sự thật chứng minh, Tô Việt đã thu thập nó rất dứt khoát gọn gàng.

Cậu đưa ra bằng chứng vài tên nhân viên công tác đã giấu thuốc và bán đi đầu cơ trục lợi, lại cho Hà Ngôn, Quân Thái Bạch, Trình Vân dẫn những người vẫn còn tỉnh táo đến, cùng cậu diễn một màn bị đánh đến khuất phục nói gì nghe nấy.

Lần này Tiêu Viễn cũng ngồi không yên, hắn thậm chí còn đi đến bên cạnh cửa lớn trung tâm bồi dưỡng nhân tài trung tâm, trìu mến nhìn vị phó bộ trưởng mới nhậm chức. Như vậy mới đúng, Tô Việt là người thông minh, lại là tinh anh được một tay Bộ vũ trang đào tạo, sẽ không giống một người cho là anh hùng tự tìm đường chết.

Diệt trừ viên chức ăn cây táo, rào cây sung, lại đánh những học viên đang ngo ngoe rục rịch, biểu hiện xuất sắc, rất đáng sử dụng, chỉ là về sau thông báo trước cho hắn một tiếng thì tốt rồi, đừng để hắn phải thường xuyên lên huyết áp, dễ bị tức giận mà sinh bệnh.

Tô Việt vốn định ở lại thêm vài ngày, hoàn toàn xử lý cục diện rối rắm của trung tâm bồi dưỡng nhân tài, không ngờ đột nhiên lại nhận được một tin nhắn khẩn cấp.

Cậu tìm một địa điểm sau đó nhanh chóng mở ra xem, Triệu Thanh muốn cậu kết thúc xong nhiệm vụ hôm nay liền quay về, nếu không thể xong được sẽ cho người đến tạm thay, ngày mai cùng anh xuất phát đi tìm câu trả lời từ vị đoàn trưởng tiền nhiệm.

Có kết quả nhanh như vậy, không cần chờ đến tuần sau sao?

Tô Việt có chút ngoài ý muốn, nhưng đối với việc tìm ra chân tướng thì càng nhanh càng tốt, nếu đoàn trưởng tiền nhiệm đã đồng ý gặp mặt trước, vậy còn gì tốt hơn.

Cậu lấy cớ nói bên Ám Nha xuất hiện tin tức quan trọng, thân là nằm vùng cần kịp thời thám thính, vì thế buổi chiều liền rời khỏi Bộ vũ trang, chờ khi dừng chân trước Ám Nha đã là chạng vạng.

Triệu Thanh bắt gặp cậu ở nhà ăn vừa trở về kịp giờ cơm tối, trước tiên cùng nhau ăn tối, anh có chút để ý đến lời đề nghị không ổn kia của Triệu Đình Uyên, tuy rằng trực tiếp từ chối, nhưng dặn dò một chút vẫn tốt hơn.

Anh vừa định bảo Anh Vũ đêm đến phòng lên kế hoạch kỹ càng cho ngày mai, đặt câu hỏi ra sao nên trả lời như thế nào, bất ngờ cặp mắt anh lóe lên, rồi nhẹ nhàng híp híp mắt.

Triệu Thanh vươn tay, từ cổ áo Anh Vũ nhặt ra một sợi tóc dài màu đỏ, mềm mại mượt mà, vẫn còn mới.

Tô Việt: “……”

Là cậu sơ ý, không nên bởi vì món ăn mới hôm nay mà đến thẳng đây, trước đó hẳn là nên đi tắm gội thay đồ mới phải.

Sắc mặt Triệu Thanh nháy mắt tối sầm, có thể để tóc rơi đến nơi này, nhất định là bởi vì hai người đã tiếp xúc hoặc đụng chạm rất kịch liệt.

Bình luận

Truyện đang đọc