TRỌNG SINH SAU KHI NẰM VÙNG BỊ CHẾT THẢM

Edit: thauyn22

Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua thay đổi tuyến thời gian, Tô Việt lặng yên tỉnh lại trên giường trong phòng bệnh đơn, cậu mở hai mắt, bên trong cơ thể bừng bừng sức sống, cậu vẫn chưa chết, một lần nữa quay về thế giới hiện tại nơi quỹ đạo của mọi thứ đã thay đổi từ lâu.

Cậu hít vào bầu không khí mang theo mùi thuốc sát khuẩn, nhẹ nhàng quay đầu nhìn lá rụng ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng có một vài chú chim bay ngang qua trên bầu trời tronng xanh, tiếng chim hót thánh thót khiến người đã trải qua mấy đời vừa tỉnh dậy cảm thấy dễ chịu.

Tô Việt hòa hoãn hồi lâu, thẳng đến khi cõi lòng bình tĩnh không còn gợn sóng, đáy mắt không nhìn ra chút dao động nào, cậu mới ngồi dậy từ trên giường bệnh bước xuống, vừa mang giày xong đẩy cửa bước ra phòng bệnh, vừa hay đụng phải Triệu Thanh cũng đang chuẩn bị vào phòng.

Triệu Thanh xách theo trái cây mới mua trên tay, khi nhìn thấy Anh Vũ cuối cùng cũng tỉnh lại còn có thể tự mình xuống giường đi lại, đầu tiên là vui mừng, sau khi phản ứng lại thấy Anh Vũ lại muốn chạy trốn thì hoảng sợ, anh không nhanh không chậm đứng chắn ở cửa, híp mắt hỏi: "Em muốn làm gì?"

Tô Việt nhìn đoàn trưởng hoàn hảo không chút tổn thương trước mắt, nói: "Không có gì, chỉ muốn ra ngoài một chuyến."

Triệu Thanh cười lạnh nói: "Em mang một thân bệnh tật, muốn ra ngoài tìm thi thể của Chu Lập Ngôn sao? Vậy thì xin lỗi, hắn đã ở trong vụ nổ bị nghiền thành tro rồi."

Giọng điệu Triệu Thanh nguy hiểm hỏi: "Hay là em lại muốn chạy trốn? Tôi khuyên em đừng thử thách tính nhẫn nại của tôi."

Tô Việt vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy Triệu Thanh, khoảng cách giữa hai người nháy mắt rút ngắn lại, Triệu Thanh cảm nhận được hô hấp vững vàng lại nóng rực của nam nhân, làm cho tai anh hơi nóng lên.

Giọng Tô Việt trầm thấp mà giàu từ tính, cậu nói: "Em chỉ là tỉnh lại không thấy anh, muốn đi tìm anh."

Triệu Thanh suýt chút nữa buông tay làm trái cây lăn đầy đất, anh với khả năng tự chủ của đoàn trưởng Ám Nha, cố gắng khắc chế xúc động muốn đè Anh Vũ hôn trên hành lang.

Anh đẩy mạnh người trở lại phòng bệnh, đôi mắt hẹp dài hơi nhướng, không hề lơi lỏng cảnh giác với phản ứng và kỹ năng mà Anh Vũ bày ra, nếu một người không bị bắt nhốt trong lao ngục sẽ có khả năng không nói tiếng nào mà chờ thời cơ chạy trốn.

Anh hỏi: "Em đều đã nhớ lại?"

Tô Việt hơi gật đầu: "Tất cả đều nhớ lại rồi."

Bất kể là kiếp này hay kiếp trước, đều làm người khắc cốt ghi tâm, rõ ràng trong tâm trí.

Triệu Thanh yên lòng, gửi tin nhắn thông báo cho những người khác tin tốt này, không ngờ anh mới vừa gọt vỏ một quả đỏ mộng, chuẩn bị cùng Anh Vũ ăn trái cây thả lỏng tâm tình nói về những chuyện đã phát sinh mấy ngày nay, kết quả còn chưa kịp mở miệng, một nhóm người sau khi nhận được tin tức Anh Vũ đã tỉnh lại, liền chen chúc nhau vào phòng bệnh, trong khoảng thời gian ngắn đã chật cứng người.

Quân Thái Bạch cùng Trình Vân gắt gao đứng hai bên giường bệnh, hận không thể nâng Tô Việt lên, cậu một mình chống lại thế lực Thiên Tinh đế quốc, phá hủy tòa nhà Bộ vũ trang, xử lý đội ngũ hùng mạnh của bộ trưởng Tiêu, sớm đã trở thành anh hùng của những đứa trẻ trong trung tâm bồi dưỡng nhân tài.

Thời điểm trước đây Tô Việt sống chết không rõ rất nhiều người đều cho rằng cậu đã chết, trong cơn đau đớn mọi người gần như muốn liều mạng với Thiên Tinh đế quốc, may mắn vài người trưởng thành vẫn giữ được lý trí, mặc dù bọn họ hạ quyết tâm muốn báo thù, nhưng cũng không thể quá mức sốt ruột, cần từ từ chuẩn bị kế hoạch.

Đám người Diều Hâu thì vây quanh trước giường Tô Việt, sau khi hết lời khen ngợi cậu một phen, Khổng Tước còn lấy ra một quyển sách nhỏ bắt cậu ký tên. Lúc ấy khi dọn dẹp chiến trường có người tiết lộ tình hình chiến đấu ngày đó, Anh Vũ với lòng dũng cảm quyết đoán cùng thực lực vượt qua tiêu chuẩn cấp A, chuyện này đã trở thành huyền thoại trong giới lính đánh thuê.

Chỉ có Tiêu Đàm vẫn đen mặt, đang cẩn thận kiểm tra cơ thể cho cậu, không mấy thiện cảm mà nhắc nhở: "Nếu lần sau lại trốn khỏi giường bệnh hành động, tôi sẽ dùm kim châm giúp cậu liệt hai chân tạm thời, trực tiếp ngồi xe lăn trị liệu."

Tô Việt uyển chuyển phản đối: "Không cần dùng, ra ngoài đi dạo một chút mà thôi."

Tiêu Đàm trừng mắt nhìn liếc cậu một cái, nói: "Cái gì chỉ "mà thôi", cậu là ra ngoài đi đến cứ điểm mới? Hay là ra ngoài chém giết với cả một đội ngũ? Hay là ra ngoài đống tuyết hưởng thụ cảm giác bị chôn sống?"

Tô Việt trong lúc nhất thời, không biết nên trả lời như thế nào, lời Bồ Câu Trắng nói đều là sự thật, không lẫn vào một chút thù riêng nào.

Tiêu Đàm trào phúng: "Cái gì không học, học người khác mất trí nhớ? Nghe nói nếu không phải cậu kịp thời tỉnh lại, đã bị tên giáo sư Chu kia coi như vật thí nghiệm, cậu có thể hiểu một chút nỗi khổ tâm của bác sĩ hay không? Hay là cậu hối hận vì trước đây đã cứu tôi, tránh cho bây giờ mỗi ngày tôi đều bắt cậu dùng thuốc?"

Tô Việt nhớ tới đời trước trong dạng linh hồn, cũng chưa từng nhìn thấy Tiêu Đàm, những gì còn sót lại trong trí nhớ chính là Bồ Câu Trắng đã chết thảm dưới tay đàn em Sơn Báo, giữa bọn họ không qua lại nhiều lắm, cảm tình không sâu nặng, lễ truy điệu cũng chỉ ứng phó qua loa, lúc ấy cậu thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt.


Tô Việt nhìn về phía Bồ Câu Trắng, nghiêm túc nói cảm ơn: "May mắn có anh cứu chữa bằng không tôi đã sớm......"

Tiêu Đàm ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Bằng không cậu đã sớm khỏi hoàn toàn? Một tên siêu cấp A không cần giả mù sa mưa mà nói lời cảm ơn tôi, tôi chỉ có thể trị cho cậu một chút vết thương ngoài da, giảm bớt một chút đau đớn, tôi rất hiểu bản thân mình, cũng không tùy ý kể công, cậu tỉnh cũng tỉnh rồi, dù có nói tốt thế nào tôi cũng sẽ không giúp cậu chạy trốn lần nữa."

Tô Việt không rõ, từ khi nào cậu nói muốn chạy trốn lần nữa, vì sao những người này đều dùng ánh mắt đề phòng nhìn cậu?

Triệu Thanh dựa vào tường trắng bên cạnh, nhẹ nhàng lau chùi khẩu súng trong tay, anh nói: "Chạy? Cứ việc chạy, em có thể thử xem."

Tiêu Đàm hạ giọng: "Đã nói cậu không nên có tâm tư như vậy, lần này đoàn trưởng thật sự tức giận đó, anh ta sẽ không nói chuyện kiểu âm dương quái khí như vậy."

Tô Việt không nhịn được hơi hé môi, chuyện này thì có liên quan gì đến cậu? Cậu một câu cũng còn chưa nói đã bị Bồ Câu Trắng hiểu nhầm ý.

Tô Việt bất đắc dĩ xoa xoa giữa mày, nói: "Ý tôi không phải như vậy, tôi là thật lòng cảm ơn anh đã giúp đỡ, có một người chiến y bên cạnh rất có cảm giác an toàn."

Tiêu Đàm luôn thấy Anh Vũ nói dối, lúc này mới miễn cưỡng nhận lấy lòng biết ơn trân quý, hắn nói: "Cậu đã cứu tôi, lại là đồng đội trong Ám Nha, giúp cậu là việc nên làm, không cần khách khí như vậy."

Nói tới nói lui, ý cười hiếm hoi cũng treo lên mặt Tiêu Đàm, khiến đám người Diều Hâu lông tơ dựng đứng.

Bởi vì suy xét Anh Vũ hôm nay mới tỉnh lại, mọi người không tiện quấy rầy quá lâu, chủ yếu dành thời gian cho người bệnh dưỡng thương, bọn họ cũng phải đi xử lý chuyện có liên quan đến Chu Lập Ngôn, số lượng lớn loại thuốc nguy hiểm kia xuất hiện đã kinh động đến không ít thế lực.

Ban đêm, không khí hơi lạnh, Triệu Thanh mở cửa sổ cho thoáng khí, rồi chuẩn bị đóng lại giữ ấm.

Tô Việt ngăn cản sự che chở cẩn thận của đoàn trưởng, cậu càng thích mùi hương tươi mát tự tại này hơn, phòng bệnh quá giống bàn thí nghiệm trước kia, dễ dàng khơi gợi lên hồi ức đen tối ẩn sâu trong tâm trí, vừa mới tỉnh lại trong cơn hoảng loạn của đời trước, Tô Việt càng thêm muốn chạm vào thế giới tồn tại chân thật này.

Trang Chu mộng điệp, hay là điệp mộng Trang Chu*? Tô Việt không thể hiểu hết được, rằng cậu may mắn trọng sinh, sống thêm một đời, giờ này phút này điều duy nhất có thể làm được có lẽ là trân trọng người và việc trước mắt? Những hành động đời trước không thể nào bù đắp, đời này cậu chỉ cầu không thẹn với lương tâm, không để lại tiếc nuối.

*Trang Chu mộng điệp: là một điển tích xưa của Trung Quốc. (mình thấy rất hay và ý nghĩa, các bạn lên gg tra xem thử nhé!) Bản dịch của Nguyễn Hiến Lê: Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là "vật hoá". (nguồn: wikipedia)

Triệu Thanh liếc mắt đánh giá cậu, trong ánh mắt mang theo vài phần u ám, nói: "Thân thể em còn chưa khỏi hẳn, trước tiên hãy bình tĩnh đừng nóng vội."

Tô Việt cười cười, nói: "Em đã không còn vết thương bên trong, cũng không có bệnh mới, chỉ là bị ảnh hưởng của vụ nổ lớn đánh vào mới rơi vào hôn mê, ban ngày đã kiểm tra não bộ không có gì lạ, đoàn trưởng yên tâm đi, em không chết được đâu."

Đồng tử Triệu Thanh hơi co rụt lại, anh nhíu mày nói: "Anh Vũ, em có phải không xem trọng mạng sống của mình không?"

Tô Việt có chút nghi hoặc nhìn về phía đoàn trưởng, lính đánh thuê Tinh Tế hàng năm lang thang bên bờ vực sinh tử không có ai là đặc biệt trân trọng mạng sống, cậu giải thích: "Cơ thể của em thật sự không có vấn đề gì, cũng không tồn tại tình huống suy yếu mất sức, tay chân bủn rủn, bệnh tật quấn thân như anh nói."

Triệu Thanh cuối cùng cũng không mở cửa sổ ra, nhưng cũng chừa lại một khoảng trống nhỏ, đủ gió bên ngoài lùa vào, xua tan đi mùi thuốc sát khuẩn. Anh leo lên giường, kiểm tra tình trạng cơ thể của Anh Vũ trước khi ngủ, đảm bảo mọi thứ đều ổn mới xoay người ngồi lên trên.

Tô Việt: "?"

Triệu Thanh vỗ vỗ gương mặt tuấn mỹ vô song của Anh Vũ, động tác lưu loát nhéo nhéo cơ ngực, anh nói: "Trong khoảng thời gian lạc đường, em vậy mà không bỏ lỡ bất kỳ buổi tập luyện nào của bản thân, còn tưởng rằng sau khi mất trí sẽ ăn uống quá độ, nói không chừng ăn ra một bụng toàn thịt mỡ."

Tô Việt bị đoàn trưởng sờ tới sờ lui, thầm nghĩ hiện tại không biết ai mới là người nóng vội?

Cậu vốn không có tâm trạng làm những chuyện này, ký ức đời trước vẫn còn lưu lại trong đầu, những hình ảnh cuối cùng nhất cử nhất động, từng câu từng chữ, còn có vết thương đầy người, dáng vẻ chật vật không chịu thấu của Triệu Thanh, đều khắc thật sâu vào linh hồn cậu.

Nhưng  đời này đoàn trưởng lại hứng thú bừng bừng, không chỉ muốn một hai lần, Tô Việt híp mắt suy tư một lúc, nếu không thì ném cái nồi cho Bồ Câu Trắng, nói hắn kê thuốc khiến cậu không lên được? Cho nên không thể hành sự, tạm thời tu thân dưỡng tính?

Cậu đang cân nhắc tính khả thi của lý do này cùng với độ an toàn của tinh mạng Bồ Câu Trắng, giây tiếp theo Triệu Thanh đã nắm lấy nơi đã lâu không ai chạm tới.

Tô Việt: "......"

Mới vừa tắm rửa xong trên người cả hai có cùng một mùi hương sữa tắm, hòa quyện trong không khí vô cùng tự nhiên, Tô Việt từ bỏ giãy giụa, có chuyện gì ngày mai lại nói đi?

Triệu Thanh rất hài lòng với sự phối hợp của Anh Vũ, anh tâm tâm niệm niệm đã lâu, giữ người ở trước mặt không đủ, nhìn chằm chằm không đủ, dựa vào trong lòng ngực cũng không đủ, anh muốn dùng phương pháp thâm nhập sâu sắc xác nhận độ tồn tại của nhau, dùng đau đớn và vui thích đan xen hòa tấu một giai điệu chào mừng Anh Vũ trở về.

Tô Việt nhìn vầng trán ướt đẫm mồ hôi của đoàn trưởng, đột nhiên nhớ đến thời điểm tuyết rồi buổi hoàng hôn hôm ấy, nghĩ tới lời nói lãnh đạm và bình tĩnh của đoàn trưởng, ước định khi trước thế nhưng thật sự chỉ là một ước định bình thường, vô cùng đơn giản.

Đoàn trưởng muốn cùng cậu ngắm tuyết, không phải muốn nhìn cậu chết tha hương, thi thể chôn trong tuyết, cũng không phải muốn cậu đang sống sờ sờ bị đông chết, hãm sâu trong cơn ác một trắng xóa mà tuyệt vọng, càng không tuyên cáo về cái chết, cùng thù hận đối với cậu.

Đoàn trưởng muốn cùng cậu ngắm tuyết, cũng chỉ là đi ngắm tuyết, chân thành đối đãi, không có ý khác.

Nếu đời trước không có phản bội, không có nằm vùng, không có đối đầu cùng dò xét, khi hết thảy đều thập phần thuận lợi, nước chảy thành sông, cũng là lúc hai người bọn họ bầu bạn với nhau đi tìm một thế giới trăng tinh thuần khiết, đứng trên đỉnh núi chiêm ngưỡng khung cảnh tuyết trắng hùng vĩ tráng lệ.

Tô Việt nhắm mắt lại, đời trước trước khi hồn phi phách tán đã lưu lại một giọt nước mắt, cuối cùng ngấm vào điếu thuốc của đoàn trưởng, ánh lửa tắt, cố nhân chết, một nhân một quả, đều được an bài.

Cậu mở to hai mắt nhìn đoàn trưởng, trong ánh mắt mang theo vài phần áy náy, vài phần tham lam, vài phần hoài niệm, nhưng dần dần đều tan biến đi, quá khứ lắng đọng lại trong lòng, tất cả chỉ còn lại trân trọng, trân trọng bằng sự tôn trọng.

Triệu Thanh chú ý đến phản ứng của Anh Vũ, tuy rằng nam nhân nhìn qua vẻ mặt không đổi, bình tĩnh tự nhiên, nhưng anh vẫn quan sát được khóe mắt cậu dường như có hơi phiếm hồng, không cẩn thận để ý sẽ không phát hiện.

Triệu Thanh vươn tay đi nhẹ nhàng lau đi, cảm nhận được đầu ngón tay có chút ướt át, anh không khỏi kinh ngạc, Anh Vũ là chịu không nổi sao? Bị đau đến phát khóc, kỹ năng co rút chân không tốc độ cao anh mới học lợi hại đến như vậy?

Thauyn: mé ơi đang cảm động tự nhiên cảm lạnh ngang, tui cười bò với anh tui luôn á, co rút chân không tốc độ cao là cái gì nữa :)))

Bình luận

Truyện đang đọc