TRỌNG SINH SAU KHI NẰM VÙNG BỊ CHẾT THẢM

Triệu Thanh thần sắc không vui, chỉ cần một lời không hợp liền muốn bẻ gãy móng vuốt Anh Vũ.

Người bình thường gặp phải tình huống như vậy, người thường đối mặt tình huống như vậy, sớm đã lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng Tô Việt lại không có nửa điểm hoang mang.

Dựa theo kinh nghiệm tích luỹ từ đời trước, chỉ cần tùy tiện dỗ dành, nói vài lời hay ho, người này sẽ liền không so đo nữa.

Nói cho cùng, cũng là do Triệu Thanh câu dẫn cậu trước.

Một người đàn ông chủ động nằm dưới, mà đối tượng lại là kẻ nằm vùng, tương lại sẽ bắt anh vào tù, là viên đá lót đường, trở thành một chiến tích trong lý lịch của cậu sau này.

Đôi tay bị chế ngự nhưng Tô Việt không hề có ý định thoát ra, đầu ngón tay lạnh lẽo lặng lẽ lướt qua ngực đoàn trưởng, trong giọng nói mang theo chút khàn khàn: "Tôi nói sai rồi, sao có thể nhạt nhẽo vô vị chứ, con gà luộc này nước nôi vừa đủ thơm ngọt."

Cắn một ngụm có thể cảm nhận được màu đỏ sậm trong xương, khiến người ta đánh giá cao hương vị của tủy.

Triệu Thanh bị cậu chọc cho phát hỏa, chân bị thương vô cùng bất tiện, anh quyết đoán buông lỏng tay ra, tránh cho móng vuốt con Anh Vũ kia móc vào nơi không nên móc.


Tô Việt nhân cơ hội ấy nhanh chóng kiểm tra tổn thương trên thân thể anh, xác định chân bị đạn bắn trúng, phần eo cùng phần vai chỉ bị trầy xước nhẹ, còn lại cũng không có gì đáng lo ngại.

Nếu có người nhân cơ hội này đến ám sát, nói không chừng hắn sẽ lại thất bại lần nữa.

Không phải Tô Việt đối với những người đó không tin tưởng, đời trước Triệu Thanh còn chật vật hơn nhiều so với hiện tại, nhưng cuối cùng anh vẫn sống sót, còn những kẻ mai phục ám sát anh đều phải đi lãnh cơm hộp.

Tô Việt thu tay về, bình tĩnh cài lại nút áo ngủ đang mở của đoàn trưởng, lại kéo chăn lên một chút, trông như một người đàn ông của gia đình quan tâm chu đáo.

Triệu Thanh nhìn dáng vẻ của cậu, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Ôm thế này là đủ rồi sao, không phải nói còn muốn l@m tình à?"

Tô Việt chỉnh ánh đèn cho tối một chút, nói: "Thân thể anh còn yếu, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Cậu còn phải ra ngoài truyền tin tức về cho cấp trên, thời gian vô cùng quý giá.

Triệu Thanh nhướng mày nhìn cậu: "Cậu hơn nửa đêm đến đây, chỉ là vì muốn thăm bệnh?"

Tô Việt thấp giọng giải thích: "Trong phòng bệnh cái gì cũng làm không được, xác nhận anh không sao là tôi yên tâm rồi."

Triệu Thanh hất cằm về phía cái chân bó thạch cao, nói: "Như vậy mà không có việc gì?"

Tô Việt ung dung trả lời: "Còn giữ được mạng, không bị tàn tật, chính là không có việc gì."

Triệu Thanh đánh giá người đàn ông dưới ánh đèn, vẫn là dáng vẻ không chút để ý: "Buổi chiều cậu và Tiêu Đàm có mâu thuẫn?"

Tô Việt hơi giật mình, cười nhạt một tiếng nói: "Không phải chuyện gì lớn, phó đoàn thấy tôi không vừa mắt, cũng không phải mới ngày một ngày hai."

Triệu Thanh cũng không tán đồng: "Tiêu Đàm là một bác sĩ chiến trường, có mối quan hệ tốt với hắn, đồng nghĩa với việc trên chiến trường cậu được nhiều thêm một cái mạng."


Tô Việt chưa bao giờ có ý đem mạng mình phó thác vào tay người khác, mặc kệ là một người hay mấy người, cậu nói: "Không sao cả, tôi không thèm quan tâm."

Triệu Thanh giương mắt lạnh lùng nói: "Vấn đề này liên quan đến sự ổn định của đoàn đội, các cậu nội trong thời gian này, cần phải giải quyết các vấn đề tồn đọng."

Tô Việt điềm đạm trả lời: "Bồ Câu Trắng là phó đoàn, tôi chẳng lẽ có thể ấn đầu của hắn tới xin lỗi sao, hay là anh vẫn cảm thấy là tôi gây sự?"

Rất nhiều người trong binh đoàn đều biết, Bồ Câu Trắng thường xuyên nghi ngờ Anh Vũ lai lịch bất chính, nghi ngờ cậu được tổ chức khác phái đến nằm vùng.

Đáng tiếc đời trước Bồ Câu Trắng trước khi chết cũng không nắm được chứng cứ, cuối cùng vẫn là Tô Việt tự lộ diện, làm mọi người kinh sợ muốn rớt cả tròng mắt, thuận lợi bắt đoàn trưởng họ vào tù.

Triệu Thanh nhìn con Anh Vũ được nuôi dưỡng tốt, không còn ngoan ngoãn như khi vừa mới đến, không cầm lòng được thầm mắng, anh hao tổn tâm trí như vậy, còn không phải là vì muốn cho Tô Việt có nhiều thêm một tầng bảo vệ hay sao.

Trên chiến trường bom rơi đạn lạc, đao kiếm không có mắt, bị thương là chuyện tập mãi thành quen.

Đoàn đội bác sĩ chiến trường đều sẽ nỗ lực cứu người, nhưng làm hết sức cùng toàn lực ứng phó là hai loại khái niệm khác nhau.

Triệu Thanh thấp giọng nói: "Tôi sẽ bảo Tiêu Đàm lại đây nói chuyện đàng hoàng, nên ai cần nhận sai liền nhận sai, ai cần xin lỗi liền xin lỗi, nếu thật sự nói không không được nữa thì đánh một trận, tóm lại các cậu không thể cố chấp như vậy nữa."

Tô Việt nhíu mày nói: "Dù sao cũng không phải vấn đề của tôi, hoặc không thì tôi loại bỏ luôn hắn, như vậy sẽ không còn vấn đề gì nữa."


Triệu Thanh tức đến bật cười, nói: "Đây là còn ghi hận hắn đi tố cáo cậu sao?"

Tô Việt lắc lắc đầu: "Tùy hắn, thích tố thì tố, tôi một chút cũng không ngại, việc báo cáo với cấp trên là chuyện thường ngày ở huyện, mang ý cầu thị cũng tốt, không đáng để tôi ghi hận."

Cho dù Tô Việt làm nằm vùng, cũng có nguyên tắc của nằm vùng, lười đi so đo với một tên lính đánh thuê không chính quy.

"Ha." Triệu Thanh nheo đôi mắt hẹp dài mang theo vài phần ý vị, "Thật sự không để ý?"

Tô Việt là người rất có chí khí, đại trượng phu dám làm dám chịu, ai mà không biết tính cách mạnh mẽ kiêu ngạo ấy.

Triệu Thanh dựa vào đầu giường, chuẩn bị thật tốt cho trò tiêu khiển đêm nay, nói: "Lại đây chia sẻ một chút, đoàn trưởng ngày thường sủng cậu, bảo hộ cậu, yêu thương cậu thế nào? Làm người khác ghen tị không thôi."

Tô Việt: "......"

Tiêu Đàm anh đúng là tên mách lẻo mà!


Bình luận

Truyện đang đọc