TRỌNG SINH VÌ MUỐN CÙNG ĐỐI THỦ MỘT MẤT MỘT CÒN HỌC TẬP THẬT TỐT



Hoắc Duệ nghiêng đầu nhìn cậu một cái, mép Thẩm Dũ còn dính một ít vụn bánh rán, dính ở khoé môi, lại cực kì đáng yêu.

Có thể vì mới uống sữa đậu lành rồi liếm môi, màu môi Thẩm Dũ non mịn, nhìn qua còn muốn cắn.

Nhận ra được mình đang nghĩ gì, vẻ mặt Hoắc Duệ hơi ngừng trệ một cái, giờ muốn cái này còn hơi sớm.

Hoắc Duệ ho khan, mở mắt nhếch nhếch môi: "Không ảnh hưởng đến việc học tập của tôi."
Thẩm Dũ bị hắn làm cho nghẹn.

Thành tích của Hoắc Duệ, ngủ cả ngày cũng không bị ảnh hưởng, chứ đừng nói đến chuyện yêu đương.

Thẩm Dũ cắn môi dưới, khoé môi cong cong xuống: "Ừm."
Trong lòng không yên.

"Tôi cũng không có ý gì, chỉ là...!Trong bàn học của cậu hình như có thư tình đấy."
Cậu chỉ chỉ ngăn bàn Hoắc Duệ.

"Hay là cậu xem một chút đi."
Bức thư hồng hồng, còn có mùi hoa sơn chi nhàn nhạt.

Vừa mới lấy ra, Thẩm Dũ đã ngửi thấy.

Hình như còn rất coi trọng chất lượng.

Nói không chừng lại là đối tượng yêu đương của Hoắc Duệ? Sở thích của bạn gái nhỏ.

Thẩm Dũ nắm nắm bút trên bàn.

Lại còn dùng hình trái tim để dán thư.

Hoắc Duệ ghét bỏ cầm lên, liếc mắt nhìn nét chữ nữ tính phía sau lá thư.

[To: Thẩm Dũ]
Hoắc Duệ:?
Thẩm Dũ vẫn nhìn chằm chằm vào lá thư này, đương nhiên sẽ nhìn thấy.

Thẩm Dũ: "...?"

Hoắc Duệ vô cùng giễu cợt cười một tiếng: "Cậu."
Nói xong, nhanh chóng ném lá thư vào trong ngăn bàn lần nữa, không thèm chờ Thẩm Dũ phản ứng kịp.

Thẩm Dũ nhìn chằm chằm một lúc.

Thành thật mà nói, kiếp trước cậu không nhận được thư tình, thật ra thì cũng rất hiếu kì...!
Hoắc Duệ chú ý tới ánh mắt của cậu, lạnh lùng nhại lại câu kia của cậu: "Yêu sớm là không tốt."
Mãi lúc sau, hắn lại bổ sung: "Trước khi tốt nghiệp trung học, cũng coi là yêu sớm."
Nhìn thấy thư tình liền không yên tâm.

Mẹ kiếp.

Yêu tinh phiền phức.

...!
Hai tiết học buổi sáng, Trần Niên Nhất cũng chưa trở về lớp học.

Ra chơi tiết hai, tiếng ồn ào trong lớp lại to hơn.

"Bị gọi phụ huynh lên à?"
"Tiết sau tiết tiếng Anh, cán sự tiếng Anh đến phòng giáo viên ngó chút đi!"
Cán sự tiếng Anh là một cô gái yếu đuối mỏng manh: "Muốn đi thì tự đi đi, có thời gian rảnh rỗi hóng drama không bằng dành thời gian ngồi đọc từ đơn đi."
Ngồi trước Hoắc Duệ là một nam sinh tóc húi cua, hơi mập, cười lên thịt trên mặt cũng rung rung: "Không phải đâu, Lại muội muội, cậu không phải cũng thích Trần Niên Nhất chứ? Chậc chậc khẩu vị của đám con gái các cậu thật là..."
Cán sự tiếng Anh tên Lại Mỹ Mỹ, vì dáng người nhỏ gầy, tên đọc gần giống với Lại muội muội, luôn bị người khác gọi là "Lại muội muội".

Đoạn Thư Thư đang ngồi cạnh Lại Mỹ Mỹ, nghe xong liền tức giận: "Trong não toàn cái shit gì thế hả!"
"Không nói chuyện với mày mày dựng lông lên làm gì? Mày cũng thích Trần Niên Nhất hả? Chỉ là tao thấy hắn thích kiểu như lớp trưởng thôi, như chúng mày ấy hả..."
Lời của mập mạp còn chưa nói xong, cũng cảm giác được ghế rung chuyển một cái, phía sau có người đạp ghế hắn một cái, lực chân mạnh đến mức cả người hắn ngã về phía trước một cái, bụng đập vào bàn học, mập mạp bực bội hừ một tiếng.

Âm thành còn rất lớn, khiến những người khác giật mình.

Thẩm Dũ sợ lớp quá ồn, vừa nhét hai viên bông vào lỗ tai để học từ đơn tiếng Anh, không nghe rõ bọn họ nói gì, cũng bị hành động này của Hoắc Duệ làm cho giật mình.

"Sao vậy?"
Cậu ngẩng đầu lên, đáy mắt có chút mù mịt.

Hoắc Duệ khẽ cau mày không kiên nhẫn.

"Không có gì." Hoắc Duệ thấp giọng.

Thẩm Dũ vừa định lấy bông trong tai ra, nghiêng đầu một chút.

Chưa đợi cậu lấy ra, tay Hoắc Duệ nhẹ phủ lên cổ tay cậu, tư thế này nhấn xuống một cái.

"Từ đơn cậu đang học." Hắn liếc mắt sang sách Thẩm Dũ: "Lần trước kiểm tra tiếng Anh 30 phút."
Thẩm Dũ: "...?"
Thẩm Dũ hình như nghe được giọng điệu giễu cợt trong tiếng Hoắc Duệ.

Cậu có chút tức giận liếc nhìn quyển vở trên bàn Hoắc Duệ, mấy ngày trước Hoắc Duệ bắt đầu ghi chép vào quyển vở đấy.

Hơn nữa mấy ngày nay Hoắc Duệ trong giờ đều ghi sổ.


Thẩm Dũ có một nghi ngờ.

Những thứ ghi chép hẳn là để cho người Hoắc Duệ thích.

Ngón tay trên quyển sách tiếng Anh của Thẩm Dũ lại hoạt động tiếp.

Một lát sau, cậu ừ một tiếng, lại nhét hai cái bông vào lỗ tai, mu bàn tay trượt khỏi lòng bàn tay Hoắc Duệ.

Đoạn Thư Thư và Lại Mỹ Mỹ vì lời nói của Khâu Hà cũng chính là mập mạp kia làm cho tức đỏ mặt, liếc về phía sau nhìn, lại đột nhiên kích động nắm tay nhau.

"Nắm tay kìa."
"Thật dịu dàng."
"Thần kinh à...?"
Chuyển chỗ chưa được mấy ngày, Khâu Hà chưa thích ứng được Hoắc Duệ ngồi phía sau mình, ôm bụng đứng lên, bạn ngồi cùng bàn nháy mắt với hắn một cái.

Hắn còn hồn nhiên chưa nhận ra.

Mấy ngày nay Hoắc Duệ thực sự quá im lặng.

Im lặng đến mức khiến cho bọn họ quên mất, lớp bọn họ có Hoắc Duệ.

Thẩm Dũ tiếp tục bịt lỗ tai.

Ồn quá.

Nếu như có thể trở về, nếu như sau khi trở về có thể tỉnh lại, cậu nhất định sẽ tố cáo.

Cậu còn chưa kịp đọc xong từ đơn.

Đã nghe thấy tiếng đụng chạm bàn ghế kịch liệt.

Hoắc Duệ lấy áo khoác đồng phục của Khâu Hà để lót tay, một tay giữ gáy hắn, đè hắn trên bàn.

"Xàm chó nhiều quá."
..

Nhóm Radar.

[Lục Sơ Hành: Đm, đại ca không biết là thích Đoạn Thư Thư hay là Lại muội muội kia nhỉ]
[Lục Sơ Hành: Bạn cùng bàn!!]
[Thích Vinh: Không thể nào]
Lục Sơ Hành ném cục giấy, đập vào người Thẩm Dũ, ra hiệu cậu xem điện thoại.

Thẩm Dũ trong giờ học không nghịch điện thoại, cậu lần mò trong ngăn bàn.

[SSSR: Tôi không biết]
Cậu trợn mắt nhìn, còn đang muốn hỏi người Hoắc Duệ thích là ai, hỏi có phải là hắn đang thích người khác hay không.

Nhưng hỏi như vậy, sợ là không nhận được câu trả lời mình mong muốn.


Bản thân rõ ràng là một người rất thẳng thắn, nhưng lại sợ sệt hết lần này đến lần khác.

Hoắc Duệ từ wc quay lại còn mang theo mùi nhàn nhạt của thuốc lá, xen lẫn với mùi nước rửa tay.

Thẩm Dũ hít mũi một cái.

Khó ngửi.

Cách giờ học mấy phút, bạn cùng lớp lúc nãy đến phòng giáo viên hỏi bài đã quay trở lại.

Vừa bước chân vào lớp còn thấy sợ hết hồn, tại sao giờ ra chơi lại yên lặng đến khó hiểu như vậy.

Trở lại chỗ ngồi, hắn gãi đầu gãi tai nói với bạn cung bàn: "Trần Niên Nhất bị gọi phụ huynh."
Người ngồi xung quanh lập tức dựng tai lên.

Bạn cùng bàn của hắn liếc về phía sau, ý bảo hắn nhỏ giọng chút.

Hắn cũng không nghe được nhiều.

Lúc hắn đi vào, mẹ Trần Niên Nhất đang hỏi Trần Niên Nhất là những cô gái kia là ai.

Trần Niên Nhất ngậm miệng không nói gì.

Hắn vừa mở miệng, mọi người xung quanh lại tiếp tục ồn ào.

"Bản thân nó sống khốn nạn còn muốn kéo người khác xuống nước."
"Nhà Trần Niên Nhất cũng giàu mà, nói không chừng còn lấy tiền đè người."
Một lát sau, người nói nhiều kia đột nhiên bị một quyển sách đập vào lưng.

Thẩm Dũ nghiêng đầu, Hoắc Duệ thu tay, hơi dựa lưng vào ghế ngồi, giả vờ ngủ.

Thẩm Dũ đột nhiên cười khẽ một tiếng.

Cậu hình như đã biết vì sao vừa nãy Hoắc Duệ đột nhiên lại nổi giận.

Chuyện liên quan đến Hoắc Duệ, thường sẽ được truyền đi rất nhanh.

Sau giờ nghỉ trưa, Lục Sơ Hành và Tống Dương đều tích hết sức lực đẩy cho Thẩm Dũ một bài viết.

Tiêu đề: #Để tui kể cho mấy ông nghe chuyện khủng bố này, Thần thoại hình như yêu rồi#
[SSSR: Không tin vịt, không tin nhảm]
[Lục Sơ Hành:?? Bạn cùng bàn cậu thay đổi rồi, sáng nay cậu còn bảo không biết]
[Tống Dương: Ấy?]
Thẩm Dũ nhét điện thoại vào ngăn bàn.

Hoắc Duệ chống một tay lên lưng ghế: "Đi thôi, đến tiết thể dục rồi."
Thời tiết không tính là quang đãng, đại khái là đại hội thể dục thể thao sắp đến, còn chưa đến giờ học, các lớp liền lấy một đống dụng cụ thể dục, trên đường chạy đua đã đặt rào vượt, còn đã có người bắt đầu luyện đẩy tạ, nhảy cao.

Bình thường nam sinh chơi bóng rổ nữ sinh vây xem, giờ mới thực sự giống với giờ thể dục.


Lúc Thẩm Dũ tìm được lớp bọn họ, Tống Dương đang lần lượt tìm người để phát số thứ tự đại hội thể dục thể thao.

Thấy cậu đến, nhanh tay đưa số thứ tự cho cậu: "Giữ cẩn thận, đại hội thể dục thể thao kết thúc còn phải nộp lại đấy."
Tống Dương nhìn về sau một chút: "Bạn cùng bàn cậu đâu?"
"Đi mua đồ uống." Thẩm Dũ nhìn danh sách trong tay hắn: "Đưa cho tôi luôn cũng được."
Tống Dương tìm thấy số của Hoắc Duệ: "Gì đó, hôm nay cậu ta nổi giận thực sự không phải vì Đoạn Thư Thư hay cán sự tiếng Anh hả?"
"Mặc dù đó...!tôi cảm thấy Bạch Huỷ xinh hơn, nhưng Thần thoại có thể có sở thích của mình..."
"Không có." Thẩm Dũ nhìn hắn một cái: "Không nói chuyện."
Hoắc Duệ tức giận, chỉ là vì những người đó lắm mồm, bàn luận chuyện của Trần Niên Nhất.

Tống Dương sờ mũi một cái, liền thấy Hoắc Duệ và Lục Sơ Hành phía xa xa đang tới, lập tức ôm sổ chạy.

"Tôi đi phát số trước nhé, vào giờ học rồi, bạn học Thẩm! Tạm biệt!"
Nói xong, phát huy sở trường của thể dục.

"Chẳng nhẽ không nên uống nước có gas sao?" Lục Sơ Hành ngửa cổ uống hai ngụm coca, "Đại ca lấy nước khoáng làm gì."
Hoắc Duệ cầm chai nước suối, dí vào mặt Thẩm Dũ.

Vì hơi ngạc nhiên, mắt Thẩm Dũ mở to.

Mắt yêu tinh phiến phức này thật lớn, đáng yêu.

"Thích uống không." Hoắc Duệ khẽ cười, tuy nói như vậy, nhưng lại không để chai nước xuống.

Thẩm Dũ nhận lấy chai nước, nhỏ tiếng cảm ơn.

Hoắc Duệ nhìn cậu một lúc: "Ngoài nói cảm ơn ra còn câu nào khác không?"
Biểu cảm có chút ghét bỏ.

Thẩm Dũ ngập ngừng một chút, chữ "Anh" còn đang mắc ở cổ họng, chuông vào lớp đã vang lên, giáo viên thể dục thổi còi.

Hoắc Duệ nhíu mày, sắc mặt trở nên khó ở.

Không phải lúc trước vui vẻ gọi "Anh" lắm sao?
Trước đó lớp phó thể chất có đưa số thứ tự cho các em, tôi sẽ cùng các em xác nhận lại danh sách đại hội thể dục thể thao một chút." Thầy thể dục cầm danh sách.

"Mọi người đăng kí nhiều thật, tôi dựa theo thành tích thể dục trước đây của các em để chọn một chút."
"Bọn em bị ép!"
Phía dưới là một mảnh than phiền.

Thầy thể dục cười một tiếng: "Vậy cũng tốt mà, dù sao đại hội thể dục thể thao là để giúp các em thả lỏng, trước tiên là chạy ngắn..."
...!
"Còn chạy 4x100 mét nam, mấy em một tổ đi, Hoắc Duệ sức bật tốt, chạy vòng cuối, cuối cùng thì Thẩm --- Dũ đâu?"
"Có!" Có người thay Thẩm Dũ trả lời.

"Ra đây để tôi nhìn chút."
Thẩm Dũ bước chân trái, ra khỏi hàng.

Cậu cao, chân cũng dài.


"Vậy em chạy vòng ba đi." Thầy thể dục viết vào danh sách.

Bên dưới truyền đến tiếng bàn luận xôn xao.

Sau đó là các hạng mục chạy ngắn, nhảy cao, cũng xác nhập xong, thầy thể dục lại ho khan: "Trước nghe các giáo viên khác nói, lớp các em chọn tiêu binh là hai nam sinh?"
"Dạ vâng!!"
Tiếng của nữ sinh còn to hơn nam sinh.

Thầy thể dục che tai, hôm nay sao lại tràn trề sinh lực như vậy.

"Vậy đứng ra để tôi nhìn một chút, lớp khác đều là một nam một nữ, lớp của các em không giống như vậy.".


Bình luận

Truyện đang đọc