TRỌNG SINH VÌ MUỐN CÙNG ĐỐI THỦ MỘT MẤT MỘT CÒN HỌC TẬP THẬT TỐT



Hai tay Thẩm Dũ nắm chặt chăn, chỉ còn lại nửa khuôn mặt lộ ra bên ngoài, nhưng vẫn có thể thấy rõ mặt cậu đang hơi đỏ lên.

Là căng thẳng.

Hoắc Duệ thấy được toàn bộ các động tác xuyên suốt của cậu, nhíu mày: "Bình thường không phải còn ghê gớm lắm sao."
Hắn cúi người xuống, lấy mấy quyển sách, vở bị Thẩm Dũ nhét vào trong chăn ra, đặt lên bàn mini trên giường, tiếp tục không nặng không nhẹ nói: "Căng thẳng hả?"
Thẩm Dũ mở mắt ra, ngoài cửa dường như không có động tĩnh gì, giống như không định đi vào.

"Căng thẳng."
Không có gì phải xấu hổ thừa nhận.

Dù sao thì cũng không phải là chú bác thông thường, mà là cha của bạn trai.

Mặc dù chưa phải chính thức gặp mặt phụ huynh, nhưng vẫn có thể coi là gặp phụ huynh.

Hoắc Duệ chưa từng thấy bộ dạng này của cậu bao giờ, cong miệng rũ mi mắt, tay xoa xoa đầu cậu: "Cái gì nên làm thì làm."
"Không có gì phải sợ."
Dịu dàng hơn bình thường rất nhiều.

Thẩm Dũ giương mắt nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, bật cười.

Ngoài cửa, Hoắc Chí Kiều nhận một cuộc điện thoại.

Dù sao thì buổi chiều lúc Hoắc Duệ liên lạc với mình ông tạm thời giúp Hoắc Duệ liên lạc với một bác sĩ chuyên khoa não nổi tiếng trong nước, còn sắp xếp cho đối phương đến Văn Thành thật sớm.

Để lại một đống công việc chưa xử lý, từ chiều tới giờ nhận được không biết bao nhiêu cuộc điện thoại.

Lục Sơ Hành và Thích Vinh một đứng bên trái một đứng bên phải ông, thấy ông ngắt điện thoại, Lục Sơ Hành lập tức lớn tiếng nói: "Đại ca! Đại ca, bọn em trở về rồi đây!"
Sợ người trên tầng này không nghe được.

May mà tầng này không có bệnh nhân nào khác.

Hoắc Chí Kiều sa sầm mặt liếc hắn một cái.

Lúc Hoắc Chí Kiều tiến vào, Thẩm Dũ đang chép bài, nếu như không nhìn kĩ, sẽ không nhìn ra chữ cậu viết còn xấu hơn bình thường.

Hoắc Chí Kiều là một thương nhân vô cùng thành công, chỉ đứng ở đó thôi, khí tràng không thể so sánh với người bình thường, may mà kiếp trước Thẩm Dũ đã gặp muôn hình muôn vẻ các loại thương nhân, cũng không bị khí thế của ông làm cho kiếp sợ.

Nhưng cũng không sợ hãi như trong tưởng tượng.

Hoắc Chí Kiều vào cũng chưa nhìn Thẩm Dũ, mà nhìn về phía Hoắc Duệ trước tiên.

Hai cha con yên lặng nhìn nhau một cái.

Hoắc Duệ không nói lời nào, Hoắc Chí Kiều cũng không nói chuyện.

Thẩm Dũ đến cái bút cũng không cầm được vững nữa: "..."
Lục Sơ Hành sờ mũi một cái, muốn mở miệng hoà hoãn không khí này một chút.

Giờ là tình huống gì đây?
Chú Hoắc thấy...!bạn cùng bàn nên là bạn trai của đại ca chứ nhỉ?
Nếu như chú Hoắc biết chân tướng, nhất định còn sụp đổ hơn cả mình! Hắn nhất định sẽ bảo vệ thật tốt từng người trong phòng này!
Còn chưa kịp mở miệng, Hoắc Duệ đã nói trước: "Cha tới đây làm gì?"
Hoắc Chí Kiều sa sầm: "Không có gì không được tới nhìn một chút sao?"
Hoắc Duệ vô cùng vô tình: "Không được."
Thẩm Dũ theo bản năng muốn kéo tay áo Hoắc Duệ, vươn tay ra một nửa, lập tức rụt trở lại.

Vào lúc này nếu có biểu hiện thân mật nào, nhất định sẽ bị Hoắc Chí Kiều nhận ra.

Người như Hoắc Chí Kiều, ánh mắt rất tinh.

Hoắc Chí Kiều hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Thẩm Dũ vẫn đang ngồi trên giường, híp mắt một cái.


Ông không hề cấm cản con trai yêu đương tự do.

Ở xã hội hiện tại này, mặc dù chưa đủ độ bao dung với đồng tính luyến ái, nhưng ở giới bọn họ kia, vẫn không ít loại ví dụ này.

Hoắc Chí Kiều có bạn, có con của bạn, cũng có xu hướng này, nhưng kết cục thường không như ý.

Gia đình bọn họ không cho phép, xã hội không cho phép.

Thậm chí có người đến cả bản thân mình cũng không cho phép.

Coi như là luôn mồm luôn miệng nói là yêu thật lòng, cũng không thể chịu nổi một kích.

Hoắc Chí Kiều đã thấy quá nhiều, nghĩ cũng nhiều.

Trước kia, ông không muốn tìm hiểu về giới này.

Nhưng sau khi phát hiện ra bí mật của con trai, ông phải đi tìm tài liệu để tham khảo.

Từ tướng mạo mà nói, trước mắt con trai phải có địa vị thật là chắc đã.

Hoắc Chí Kiều mất tự nhiên ho khan một cái.

Thẩm Dũ nắm bút, ngoan ngoãn gọi: "Chú Hoắc."
Hoắc Chí Kiều ừ một tiếng, liếc thấy khuôn mặt lạnh tanh của Hoắc Duệ nhìn ông, vứt sang một bên: "Lúc nữa bác sĩ sẽ tới, giờ còn đang xem báo cáo kiểm tra của buổi sáng."
Thẩm Dũ quay đầu nhìn Hoắc Duệ một cái, rồi mới nhìn về phía Hoắc Chí Kiều: "Vâng ạ, cảm ơn chú Hoắc."
Bầu không khí quả thật rất lúng túng.

Lúng túng đến mức Lục Sơ Hành không biết nên nói cái gì.

Thẩm Dũ cũng chưa bao giờ trải qua cảnh này, lúc này không biết nên nói gì, Hoắc Chí Kiều cũng là một người ít nói, chỉ biết đứng ở đó xì mặt ra.

Thẩm Dũ lúc này mới phát hiện, Hoắc Duệ hẳn là di truyền từ Hoắc Chí Kiều rất nhiều, tỷ như thích sầm mặt giống nhau.

Hoắc Duệ lúc này cũng xì mặt, nhìn thẳng vào Hoắc Chí Kiều.

Chỉ có Hoắc Chí Kiều biết, trong ánh mắt con trai lúc này còn ngầm chứa thêm sự uy hiếp.

Hoắc Chí Kiều sầm mặt lại: "Vậy cha đi trước." Vừa nói xong lại cảm thấy hành động của mình không thể giải thích được, nên bổ sung thêm một câu: "Công việc vẫn chưa làm xong."
Lục Sơ Hành phản ứng lại đầu tiên: "Chú Hoắc đi ạ! Vậy cháu tiễn chú một đoạn nhá?"
"Sức khoẻ của bạn cùng bàn vẫn chưa ổn lắm..."
Lời nói của Lục Sơ Hành còn chưa rơi xuống, Hoắc Duệ lập tức nói: "Không cần tiễn."
"Tự ông ấy đi."
Thẩm Dũ: "...Vâng, cháu chào chú Hoắc."
Căn bản là không biết nên nói gì.

Chân của Thẩm Dũ ẩn dưới chăn cũng sắp móc thành một cái hang trên giường.

Hoắc Chí Kiều gặp đầu với Thẩm Dũ, Lục Sơ Hành và Thích Vinh một cái, sau đó quay đầu nhìn con trai mình: "Đi ra ngoài với ta."
Sau khi người đi khỏi, bầu không khí trong phòng bệnh thả lỏng hơn rất nhiều.

Lục Sơ Hành ngồi ở bên mép giường, thở phào nhẹ nhõm, vừa lật vở vừa nói: "May mà chú Hoắc chưa..."
Nói được một nửa, hắn đột nhiên nhớ ra Thích Vinh vẫn còn ở đây!
Hắn phải bảo vệ mối quan hệ của đại ca và bạn cùng bàn!
Thẩm Dũ mất hết sức lực dựa vào phía sau một chút: "Chưa cái gì cơ?"
Cậu không biết vì sao đột nhiên Hoắc Chí Kiều lại tới đây.

Nhưng hẳn là Hoắc Duệ vẫn chưa nói về mối quan hệ của bọn họ cho Hoắc Chí Kiều nghe, nếu không thái độ của Hoắc Chí Kiều với mình sẽ không như vậy.

Nghĩ tới đây, Thẩm Dũ cười khổ trong lòng.

Trong trí nhớ của cậu, kiếp trước, cậu chưa từng gặp Hoắc Chí Kiều, khôi phục trí nhớ xong, cũng chẳng liên quan gì tới bộ phận gia đình Hoắc Duệ kia.

.

ngôn tình ngược
Có thể vì đó không phải là chuyện cậu đích thân trải qua, cho nên hình ảnh trong mơ chỉ thấy một chút xíu, chỉ vì cậu đã thay đổi kết cục của kiếp trước.

Cậu không biết Hoắc Chí Kiều có đồng ý để hai người ở bên nhau không.

Trần Niên Nhất mặc dù xử lý vấn đề của bản thân sai phương pháp, nhưng mấy lời hắn nó cũng có phần đúng.

Như gia đình Hoắc Duệ, muốn chấp nhận với chuyện của hai người bọn họ, sẽ khó khăn một chút.

Lục Sơ Hành sờ gáy, giọng điệu thay đổi, "Không có gì không có gì, chỉ là đừng nhìn vẻ ngoài chú Hoắc nghiêm túc như vậy, thật là thì là người rất tốt, chưa từng mắng đại ca bao giờ, cũng không đánh đại ca, ầy dồ, khi bọn tôi còn bé chú ấy còn hay cho bọn tôi ăn kẹo nữa."
"Vô cùng bình dị, gần gũi, thật đó."
Thích Vinh: "..."
Trong mấy người chúng ta, cũng chỉ có chú Lục và cô Lục thường xuyên đánh mày mày thôi sao?
Nếu tao là bố mẹ mày, tao cũng chỉ muốn đánh gãy chân mày thôi.

Chỉ là trong lòng Thích Vinh hơi băn khoăn.

Dù sao thì bạn cùng bàn...!nên xưng hô như thế nào bây giờ.


Lục Sơ Hành chọc vào bụng Thích Vinh: "Đúng không Vinh Vinh, chú Hoắc là người rất tốt đúng không?"
Thích Vinh cười một tiếng: "Đúng vậy."
Thẩm Dũ bật cười: "Bình dị gần gũi."
Cậu không có kinh nghiệm gặp phụ huynh của bạn trai.

Nhưng thái độ vừa rồi của Hoắc Chí Kiều cũng coi như ôn hoà.

Đoán chừng coi mình là bạn của Hoắc Duệ.

Lục Sơ Hành lại an ủi: "Yên rồi yên rồi! Chú Hoắc nhất định sẽ thích cậu!"
"Nhưng mà vở này là của lớp phó thể dục sao?"
Để xoa dịu không khí, hắn nói sang chuyện khác: "Chả trách hôm nay lớp phó thể dục trong giờ học nghiêm túc như vậy, chữ này so với chữ đại ca vẫn...."
Thẩm Dũ ừ một tiếng: "Vẫn là chữ của Hoắc Duệ đẹp nhất."
Thích Vinh: "..." Cảm giác như vừa ăn thức ăn cho chó.

Sau đó mặc dù Lục Sơ Hành phát hiện ra chân tướng, nhưng vẫn là thần kinh thô, không cảm thấy câu nói này có gì không ổn cả: "Chữ đại ca tương đối có lực, chữ của lớp phó thể dục thanh tú, chẳng phù hợp với ngoại hình của nó chút nào."
"Đúng rồi, cuối tuần này không phải lớp phó thể dục có trận thi đấu sao? Nhưng hình như nó không đi tập luyện."
Lục Sơ Hành từ trước đến giờ tương đối hóng hớt.

Thẩm Dũ nhíu mày lại, nhìn về phía Lục Sơ Hành.

Thích Vinh cũng gật đầu một cái: "Học sinh năng kiếu thể dục lớp bên cạnh vẫn tập luyện như thường."
Lục Sơ Hành lại tiếp tục nói: "Đúng rồi, trước đó cha mẹ lớp phó thể dục có đến trường, tôi nghe nói hình như là rút lớp phó thể dục ra khỏi trận đấu."
Thẩm Dũ dịch về phía trước chút: "Rút khỏi trận đấu á?"
Lục Sơ Hành gật đầu, lúc này ngay cả Thích Vinh cũng cau mày.

Tống Dương tha thiết với thi đấu, ai cũng nhìn ra được, trước kia hắn nói muốn tham gia thi đấu, mắt sáng lên không phải là giả.

Qua thời gian cha mẹ Tống Dương đến trường đã lâu.

Nhưng Tống Dương không hề đề cập với bọn họ dù chỉ một câu.

Ngoài mặt vẫn hi hi ha ha cả ngày lẫn đêm.

Thẩm Dũ mím chặt môi: "Cậu có cách nào để hỏi chuyện này không?"
Lục Sơ Hành cười một tiếng: "Này ấy hả! Tôi là ai! Người đời gọi tôi là trăm sự trên đời đều biết đó! Chờ chút, để tôi đi hỏi học sinh năng khiếu thể dục mà tôi quen!"
Lúc Hoắc Duệ bước vào vừa vặn nghe được câu của Lục Sơ Hành, vén mí mắt lên lúc nhìn Thích Vinh và Lục Sơ Hành ngồi ở mép giường Thẩm Dũ.

Thích Vinh tự giác, lập tức đứng lên.

Lục Sơ Hành còn chưa kịp nhận ra, vẫn còn cúi đầu vuốt điện thoại, tìm cái mạng lưới giao thiệp rộng rãi của hắn, bị Thích Vinh kéo áo, mới quay đầu liếc nhìn: "Sao thế Vinh Vinh? Tao còn chưa tìm ra mấy người kia đâu."
Thẩm Dũ ngẩng đầu, tầm mắt của cậu và Hoắc Duệ chạm vào nhau.

Còn chưa kịp mở miệng, Hoắc Duệ đã nói: "Muộn rồi, chúng mày có thể trở về trường, hoặc là thuê phòng gần đây, tao đặt giúp cho."
Lục Sơ Hành không ngẩng đầu: "Không cần đâu, trong phòng vẫn có giường cho người nhà bệnh nhân mà?"
Hai giây sau khi trả lời xong, hắn mới kịp phản ứng, lập tức nhảy cỡn lên: "Ây dô, khách sạn năm sao hả? Được được được, em muốn phòng có giường lớn! Không muốn cùng phòng với Vinh Vinh đâu!"
"Đại ca, vậy bọn em đi trước nhé!" Hắn vừa nói vừa kéo tay Thích Vinh, lúc này còn ở lại làm bóng đèn làm gì!
Lục Sơ Hành hắn là người như vậy sao?
Tốc độ nhanh đến mức Thẩm Dũ cũng không phản ứng kịp.

Lúc đi tới cửa, Lục Sơ Hành quơ quơ điện thoại về phía Thẩm Dũ.

Thẩm Dũ gật đầu một cái.

Hoắc Duệ sầm mặt lại.

Chờ hai người đi khỏi, Thẩm Dũ mới nhìn về phía Hoắc Duệ, nhích lại gần mép giường một chút.

Hoắc Duệ vốn đứng khá xa, một tay Thẩm Dũ ôm lấy eo hắn, kéo người lại chỗ mình, sau đó mới ôm eo đối phương vô cùng thoải mái, đầu chôn ở bụng đối phương, thở dài một hơi thật sâu.

Sắc mặt đen thui của Hoắc Duệ dần dần tốt lên.

Thẩm Dũ cọ cọ trán: "Căng thẳng quá, chắc chú không biết quan hệ của chúng ta đâu nhỉ?"
Hoắc Duệ nắm lấy bả vai cậu, cười khẽ: "Cậu muốn ông ấy biết?"
Thẩm Dũ không đáp lại.

Muốn được phụ huynh cho phép là một chuyện, nhưng với tuổi tác của bọn họ bây giờ, đối với người như Hoắc Chí Kiều mà nói, nhất định sẽ cảm thấy, hai người chỉ mới yêu đương nhăng nhít thôi, về lâu về dài, tình cảm sẽ từ từ phai nhạt.

Không chờ được câu trả lời của Thẩm Dũ, Hoắc Duệ đè gáy của cậu, dí sát vào người mình, năm ngón tay đan vào tóc cậu: "Ông ấy biết rồi."
Thẩm Dũ treo máy mấy giây.

Sau đó cứng ngắc.

Cậu muốn ngẩng đầu, nhưng Hoắc Duệ nắm chặt lấy gáy cậu không để cậu nhúc nhích.

Thẩm Dũ chỉ có thể buồn bực nói: "Biết rồi?"
Hoắc Duệ không căng thẳng như Thẩm Dũ.

Việc hắn làm rõ ràng như vậy, nếu không đoán ra được, thì không phải là Hoắc Chí Kiều.

Hoắc Duệ ừ một tiếng: "Không có gì đâu."
Cánh tay Thẩm Dũ ôm eo Hoắc Duệ cũng chặt lại: "Chú Hoắc không phản đối sao?"
"Chúng ta..."

Sắc mặt Hoắc Duệ đen một chút: "Chúng ta làm sao?"
"Chẳng lẽ cậu còn có thể hối hận vì ở bên cạnh tôi?"
Thẩm Dũ lắc đầu: "Không, chưa bao giờ hối hận."
Sao có thể hối hận được.

Cậu còn đang sợ Hoắc Duệ hối hận đây này.

Hoắc Duệ hừ khẽ một tiếng, "Tốt nhất là như vậy."
"Nếu như cậu hối hận, tôi cũng chỉ có thể trói cậu ở bên cạnh tôi."
Thẩm Dũ bật cười: "Không cần trói đâu, tôi vẫn luôn ở bên cậu, thật đó."
"Tôi chỉ sợ cậu không cần tôi thôi.

Lời như vậy, nói ra thật quái đản.

Chỉ có mấy người yêu nhau mới hay suy nghĩ bậy bạ.

Hoắc Duệ im lặng một lúc, mới giễu cợt: "Cậu nghĩ nhiều rồi."
"Tôi nói chuyện với cha tôi, nếu như sau này chúng ta không ở bên nhau được, ông ấy có thể đánh gãy chân tôi."
Thẩm Dũ nắm lấy lưng áo hắn, không biết sao, mũi cay cay.

"Không được nói lung tung như vậy." Nói xong, cảm thấy giọng mình lúc này không đúng lắm, lại mở miệng hoà hoãn một chút: "Tại sao không phải là đánh gãy chân tôi?"
"Ông ấy là cha cậu, sao lại đánh con trai mình, đằng nào thì cũng phải đánh cái kẻ phụ bạc như tôi chứ."
Thẩm Dũ vừa dứt lời, Hoắc Duệ lùi về phía sau hai bước.

Sau đó bóp cằm cậu, bị buộc phải ngẩng lên, nhận một nụ hôn vô cùng thô bạo.

Sau khi kết thúc, Hoắc Duệ nhìn chằm chằm vào cậu: "Không có cơ hội này đâu."
"Trừ khi tôi không cần cậu nữa, nếu cậu không cần tôi, tôi nói rồi đó, tôi sẽ trói cậu lại bên người mình."
Hoắc Duệ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện, sau này hai người sẽ chia tay, sẽ tách ra, hắn không phải loại người này.

Cho nên, lúc nãy Hoắc Chí Kiều hỏi hắn, hắn có thật lòng không, hay chỉ muốn vui đùa một thời gian, hắn cũng trả lời chắn chắn, là muốn cả đời.

Hoắc Chí Kiều hiểu con trai mình.

Nó nói nghiêm túc thì chính là nghiêm túc.

Thẩm Dũ liếm liếm máu trộn với nước miệng rỉ ra bên mép, ngước đầu, mắt đỏ lên, ồ một tiếng.

Người ngày, thật là.

Cậu cũng sẽ không muốn hắn đâu.

Chẳng lâu sau, một nhóm bác sĩ vào phòng Thẩm Dũ, vì tuyệt đại đa số đều đã kiểm tra vào ban ngày, vị chuyên khoa não kia đang hỏi Thẩm Dũ một vài vấn đề, đưa ra ý kiến giống với bác sĩ trước, sau đó tốt nhất là kiểm tra toàn diện định kì thường xuyên.

Vì hiện nay chưa xảy ra chuyện gì.

Thật ra thì thân thể rất khoẻ mạnh.

Nhưng ánh mắt của Hoắc Duệ thật sự quá đáng sợ, xem như bác sĩ, cũng chỉ có thể đưa ra ý kiến chung chung nhất.

Chờ nhóm bác sĩ ào ào ào ào một lúc, Thẩm Dũ mới nhận được tin nhắn của Lục Sơ Hành.

Nghe được âm thanh báo tin nhắn, Hoắc Duệ đang giúp Thẩm Dũ viết cách giải đề nghiêng đầu nhìn.

Hai người nằm trên một chiếc giường bệnh, mặc dù là phòng bệnh cao cấp, giường bệnh nhưng vẫn là giường đơn, đối với hai nam sinh cao lớn mà nói, đương nhiên là hơi nhỏ, nhưng điều này không ảnh hưởng khi bọn họ không tìm thấy giường cho người nhà chăm sóc bệnh nhân.

Hai người sát cạnh nhau, Thẩm Dũ vốn đang làm bài tập.

Bỏ một ngày học, với vốn kiến thức cằn cỗi của Thẩm Dũ càng hoạ vô đơn chí, không thể không tranh thủ cố gắng thêm một chút.

[Lục Sơ Hành: Chị dâu! Chị dâu! Em hỏi được rồi!]
Thẩm Dũ cúi đầu liếc nhìn tin nhắn.

Thẩm Dũ:???
[SSSR: Gọi cái gì đấy]
[Lục Sơ Hành: Đối tượng của đại ca không phải là chị dâu sao? Giới tính không phải là vấn đề! Tuổi tác không phải là khoảng cách!]
[Lục Sơ Hành: Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là em đã hỏi được rồi!]
[Lục Sơ Hành: Trước đó bị rút ra, nhưng hai ngày trước lại được thêm trở lại...!Mấy đứa bạn của em đều đang soi mói, cuộc thi đấu này như chơi ấy, nhưng năng lực của lớp phó học tập không tệ, mọi người cũng không hi vọng nó rút khỏi trận đấu, cũng chưa truyền ra tin vịt]
[Lục Sơ Hành: Em có nên đi hỏi lớp phó học tập một chút không? Nhưng chuyện này hỏi nó cũng không hay lắm nhỉ? Ầy, sao có có chuyện mà không nói với chúng ta một tiếng chứ, mọi người đều là bạn mà, có khó khăn gì cũng có thể giúp một tay]
[Lục Sơ Hành: Em cảm thấy cha mẹ nó nhất định có vấn đề, cha mẹ nó cũng rất nổi danh trong giới, trước em có hỏi mẹ em, mẹ em cũng biết]
[Lục Sơ Hành: Để em hỏi mẹ em một chút]
[SSSR:.]
[Lục Sơ Hành:?? Chị dâu, chị thay đổi rồi, sao chị lại giống đại ca như vậy]
[SSSR: Câm mồm]
[Lục Sơ Hành:??? Đại ca]
Tin nhắn biệt tăm biệt tích.

Thẩm Dũ nhìn chằm chằm vào điện thoại di động trong tay Hoắc Duệ, đáng thương vô cùng: "Tôi còn chưa đọc xong tin nhắn mà."
Hoắc Duệ sầm mặt lại chỉ chỉ một bài trong đề thi trước mặt Thẩm Dũ: "Làm xong bài này đã."
Thẩm Dũ ò một tiếng, lại kéo áo Hoắc Duệ: "Anh à ~"
Hoắc Duệ sầm mặt: "Chuyện thi đấu của Tống Dương tôi giải quyết xong rồi."
Thẩm Dũ hơi bất ngờ: "Cậu đã sớm biết?"
Hoắc Duệ ừ một tiếng.


Thẩm Dũ dựa trên người hắn: "Vậy sao trước kia cậu không nói với tôi."
Lại còn cạ lên bả vai hắn một cái.

Hoắc Duệ cười nhạt.

Thẩm Dũ cũng không để ý quá nhiều, cậu không nghĩ tới Hoắc Duệ sẽ quan tâm đến chuyện của Tống Dương.

Người này thật sự là mạnh miệng mềm lòng.

"Nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, nếu như cha mẹ Tống Dương không muốn nó theo thể dục, lần này có cậu hỗ trợ, về sau thì sao?"
Thực tế điều này rất tàn khốc.

Rất nhiều người có mơ ước, có nhiệt tình.

Có thể là rất nhiều người không có cách nào để thực hiện được mơ ước đó, cũng không có cách nào chạm đến được sự nhiệt tình của bản thân.

Sắc mặt Hoắc Duệ trong phòng bệnh lập tức biến thành đen.

Ở trên giường, dám nhắc đến thằng khác.

Lá gan Thẩm Dũ đúng là càng ngày càng lớn.

Còn phiền não vì thằng khác.

Trước kia chẳng qua lợi dụng mối quan hệ của gia đình để giúp cho Tống Dương có cơ hội thi đấu lần nữa, bản thân nhà trường cũng không muốn loại hắn ra, đơn xin rút khỏi còn chưa phê chuẩn, là bị áp lực của cha mẹ Tống Dương ép buộc.

Hoắc Duệ giúp đỡ một chút như vậy, giúp cho sự bận bịu của nhà trường, dù sao thì thi cấp tỉnh, muốn rút ra, cũng làm giảm đi danh tiếng của học sinh và nhà trường.

Chuyện về sau, dựa vào Tống Dương và cha mẹ hắn.

Chỉ là, Hoắc Duệ cũng không đồng ý với cách làm ấu trĩ của Tống Dương, vì muốn cha mẹ đồng ý cho hắn học thể dục mà cố ý thi đội sổ.

Vừa lừa gạt cha mẹ hắn, vừa lừa gạt thầy cô, thậm chí còn lừa gạt chính bản thân hắn.

Nhưng những thứ này, không cần để cho Thẩm Dũ biết.

Thẩm Dũ tiếp tục than thở: "Anh này, sau này anh muốn làm gì? Muốn thi vào trường đại học nào?"
Hoắc Duệ quay đầu nhìn cậu một lúc: "Trước đó chủ nhiệm lớp có tìm tôi nói về chuyện tuyển thẳng vào đại học."
"Tôi từ chối rồi."
Thẩm Dũ a một tiếng.

Hoắc Duệ xoa xoa đầu cậu, vẻ mặt dịu dàng hơn: "Yêu cầu phải tham gia một cuộc thi."
"Trường nào thế?" Thẩm Dũ hỏi.

Nếu như hắn được tuyển thẳng...!Tèo rồi, cũng chỉ suy nghĩ một chút.

Hoắc Duệ để cậu dựa vào vai mình: "Không quan trọng."
"Cậu muốn thi trường nào?"
Thẩm Dũ dựa vào vai hắn thở dài: "Còn chưa nghĩ ra, với thành tích của tôi bây giờ, sẽ khó.

Nhưng nhất định là phải ở gần cậu."
Hoắc Duệ ừ một tiếng: "Muốn học cái gì cũng được.

Cậu vui là được."
Thẩm Dũ bất mãn đạp đạp hắn: "Sao cậu lại giống tổng tài bá đạo thế chứ."
Sắc mặt Hoắc Duệ lập tức đen thui, động tác vuốt tóc của Thẩm Dũ cũng dừng lại: "Ít xem mấy phim rác đi."
Thẩm Dũ ồ một tiếng: "Có phải cậu cũng xem không? Nếu không sao lại có thể phản ứng nhanh như vậy?"
Càng nghĩ càng thấy có khả năng.

Hoắc Duệ sầm mặt lại: "Không xem."
Thẩm Dũ không tin, nhướn lên nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

Hoắc Duệ bị cậu nhìn chằm chằm một lúc, yết hầu lăn lộn, túm lấy người hôn lên.

Hai người dính lấy nhau một lúc, Thẩm Dũ mới nhớ ra, không phải cậu đang làm bài tập sao?
Vừa rồi không phải là đang nói chuyện về Tống Dương sao, sao đề tài lại lệch đi như vậy.

Bởi vì hạ sốt, sau khi kiểm tra thân thể cũng không có gì đáng ngại, sáng hôm sau, hai người vội vàng trở về trường kịp tiết học đầu.

Vừa mới vào lớp, đã nghe thấy tiếng người đang thảo luận, tối thứ sáu này, Văn Thành có một lễ hội lớn *, bốn năm tổ chức một lần.

* Ở đây tác giả dùng từ "庙会", tức là "Miếu hội".

"Miếu hội" ban đầu được tổ chức xung quanh các chùa chiền, đền miếu; lại do các thương gia thấy người đến thắp hương thờ Phật rất đông, thế là bắt đầu bày bán hàng bên ngoài chùa để kiếm sống, dần dần trở thành hoạt động định kỳ, gọi là "hội".

Sau đó, "miếu hội" diễn biến thành hoạt động vui chơi giải trí của mọi người trong các ngày lễ tết, nhất là trong dịp Tết Nguyên đán.

"Không lừa chúng mày đâu, bốn năm trước tao tới đó tìm một đại sư mua ngọc, còn rất hữu dụng, trước không phải tao vẫn hay mơ sao? Sau khi đeo ngọc này cũng không còn mơ nữa."
"Đừng có mà nói phét, đoán chừng tối mày chơi game quá muộn, sau đó lúc ngủ sửa lại."
"Nếu không tối thứ sau chúng ta đi xem một chút?"
"Dù sao thì cũng chỉ nhìn một chút, cũng không mất miếng thịt nào."
Có người tin, cũng có người không tin.


Thẩm Dũ nghe một lúc, nếu như trước đây cậu chắc chắn sẽ không tin điều này.

Nhưng giờ đây, nghe vẫn có chút động tâm.

Hơn nữa kiếp trước cậu cũng chưa từng đi lễ hội bao giờ, nghe nói rất là náo nhiệt.

Hoắc Duệ dường như không nghe thấy gì, trở lại chỗ ngồi, lấy bài tập ra, tiện tay trả lại vở cho Tống Dương.

Vừa thấy hai người tới, Tống Dương lập tức tiến lại gần: "Bạn học Thẩm, thân thể không vấn đề gì rồi chứ?"
Thẩm Dũ còn đang suy nghĩ đến lễ hội, lát sau phản ứng lại mới nhìn Tống Dương đang nằm bò trên bàn Hoắc Duệ, lắc đầu: "Không sao, vở cậu viết rất đầy đủ, cảm ơn cậu."
Tống Dương sờ tóc một cái: "Phải không, tôi cũng cảm thấy tôi viết quá tốt! Tuần này thi đấu xong tôi sẽ bắt đầu cố gắng học tập thật tốt!"
"Tôi cảm thấy mình là người có khiếu học hành! Cuối tuần tôi sẽ giành được thứ hạng thật tốt!"
Thẩm Dũ cười một tiếng: "Chắc chắn rồi."
Hoắc Duệ đẩy sách vào giữa hai người, đen mặt nói: "Không muốn học hành gì nữa phải không?"
Trước mặt hắn, bên cạnh hắn, dám nói chuyện vui vẻ như vậy.

Tống Dương lập tức rút về chỗ.

Mặc dù Hoắc Duệ là người tốt, nhưng vẫn cực kì đáng sợ mà..


Bình luận

Truyện đang đọc