TRỌNG SINH VÌ MUỐN CÙNG ĐỐI THỦ MỘT MẤT MỘT CÒN HỌC TẬP THẬT TỐT



Triệu Cẩn sở trường là thể dục, dáng người cao lớn, khí lực đương nhiên cũng lớn, mà lần này rõ ràng là hắn cố tình, đường đua rộng như vậy, nhưng lại chỉ va vào lưng Thẩm Dũ.

Dáng người Thẩm Dũ tất nhiên là không thể so bì với hắn, cũng may gần đây vẫn luôn rèn luyện, cũng không đến nỗi yếu ớt, đường đua của sân thể dục trường bọn họ làm bằng bê tông dẻo, nhẵn nhụi, cũng không đến nỗi ngã, chỉ là cả người bị lệch sang bên phải.

Xương bả vai trái lập tức truyền đến cảm giác đau đớn.

Sắc mặt Thẩm Dũ trắng bệch.

Triệu Cẩn chưa đi, đứng ngay bên cạnh cậu: "Xin lỗi, va phải cậu rồi hả?"
Tuy nói như thế, nhưng trên mặt không có chút áy náy nào, thậm chí còn có nụ cười châm chọc, vẻ mặt hình như có ý xem thường.

Trọng tài đang ghi chép số liệu là học sinh năm ba, nhìn thấy tình huống xảy ra vẻ mặt hơi biến đổi.

Triệu Cẩn này, hồi học năm nhất hạnh kiểm không tốt lắm, nhưng hắn không thường có mặt ở trường, rất nhiều người không biết hắn, thời gian dài, mọi người đều quên mất hắn.

"Các cậu làm gì đấy?" Trọng tài chỉnh lại phù hiệu đỏ, nhìn về phía Thẩm Dũ: "Không sao chứ?"
Ánh mắt Triệu Cẩn dừng lại ở tấm lưng thon gầy của Thẩm Dũ, híp mắt cười một tiếng: "Vô tình va phải thôi mà."
Vừa nói vừa giơ hai tay lên: "Tôi xin lỗi rồi, nhỉ?"
Hắn đi vòng đến trước mặt Thẩm Dũ, nhìn chằm chằm vào người cậu.

Thẩm Dũ cắn môi dưới, chỗ xương bả vai đau đớn khiến đầu óc cậu trở nên tỉnh táo, cậu đã sớm khắc sâu loại đau đớn này.

Đoạn thời gian gian nan của kiếp trước, mặc cho người khác mắng chửi.

"Là tên phục vụ này cố ý va phải!"
"Là hắn trộm đồ!"
"..."
Trọng tài đưa tay muốn đỡ Thẩm Dũ, Thẩm Dũ lại lùi về sau: "Ừ."
Cậu xoay người, cảm ơn trọng tài: "Cảm ơn tiền bối, em không sao đâu, cậu ta cũng xin lỗi em rồi."
Thẩm Dũ híp mắt cười một tiếng, sắc mặt mặc dù hơi khó coi, nhưng nụ cười không phải là giả.

Trọng tài nhìn hai người một chút, vẻ mặt nghi ngờ.

Anh cũng không biết cụ thể là như thế nào, nhưng đương sự đã nói như vậy, anh cũng không thể nói thêm gì nữa, bên bọn họ còn phải tiếp tục thống kê nữa, không được chậm trễ.

Ở điểm cuối, còn đang ăn mừng.

Hoắc Duệ giành được giải nhất tiếp sức 4x100m năm hai.

Mặc dù đã giật được giải nhất nhảy cao, nhưng không ai chê giải nhất cả! Lục Sơ Hành sắp vui đến mức sắp nhảy lên người Hoắc Duệ, bị Thích Vinh kéo cổ áo lại.

Hoắc Duệ bị một đống người vây vào giữa, mấy nam sinh cùng với mấy nữ sinh, còn mấy nữ sinh lớp khác cũng đều nhao nhao muốn thử.

"Đoè moè, Hoắc Duệ quá pro, hai giải nhất liền, lớp chúng ta đoán chừng đứng trong hạng ba toàn trường rồi."
"Anh Hoắc đẹp trai quá! Anh Hoắc bá đạo!"
Bình thường không thân quen, lúc này còn luôn mồm gọi anh.

Bọn họ nhận ra, Hoắc Duệ lúc này, cũng chỉ là một học sinh bình thường.


Lục Sơ Hành chém gió không chớp mắt: "Đó, đại ca của chúng ta quá là siêu, hơn cả đệ nhất abcxyz gì đó, trước kia chỉ là không thích thôi nhá..."
Lời còn chưa nói xong, Hoắc Duệ không nhịn được đẩy hắn ra, những người khác nhìn thấy vẻ mặt này của Hoắc Duệ, tự giác tránh đường.

Lục Sơ Hành bị cắt ngang, duỗi cổ: "Đại ca, anh đi đâu đấy đại ca ới!"
Thích Vinh nhích sang bên nhìn: "Đi tìm bạn cùng bàn."
Lục Sơ Hành ồ một tiếng, cũng dần quen thuộc với chuyện này, cũng không cảm thấy có gì không đúng, tiếp tục chém gió với người khác.

Hoắc Duệ đúng thật là đi tìm Thẩm Dũ.

Trận đấu vòng loại trước, khi vừa kết thúc người này đã chạy đến bên cạnh mình.

Lúc này lại không thấy người đâu.

Lúc hắn tới, ở vị trí thứ ba đã không còn người năm hai nào, đến cả trọng tài cũng đi mất, trận chung kết của năm ba lát nữa mới bắt đầu.

Hắn nhíu mày, xỏ tay vào túi, vì phải chạy, điện thoại để ở trong phòng không mang ra ngoài.

Sắc mặt trầm hơn.

Đến bây giờ, chưa bao giờ Thẩm Dũ không nói tiếng nào mà rời đi.

Không hiểu sao, Hoắc Duệ chỉ cảm thấy tim đập nhanh, có dự cảm xấu nào đó nảy sinh trong lòng hắn.

Sân vận động của trường bọn họ quá lớn, nhìn sang một cái đã không rõ người đối diện là người nào.

Hoắc Duệ nhìn quanh một lượt, không thấy bóng hình Thẩm Dũ, đi về phía trước hai bước.

"Triệu Cẩn quen biết người đó bao giờ thế?"
"Ai biết được, trước kia còn có người nói Triệu Cẩn thích con trai...!Tao thấy bạn cùng bàn đó của Thần Thoại vẻ ngoài rất ngon nghẻ."
"Xíiiiiii, coi như là thật đi, Triệu Cẩn động vào người của Thần Thoại không sợ bị ăn đòn sao?"
"Biết đâu người ta tự nguyện thì sao...!nhỉ, mấy chuyện này ai mà biết được."
Đi qua hai nam sinh.

Bước chân Hoắc Duệ dừng lại.

...!
Thẩm Dũ và Triệu Cẩn cùng xếp hàng đi ra khỏi sân vận động, nhìn đằng sau, giống như hai người bạn.

"Cậu biết không? Chỉ có sinh vật cấp thấp mới không chịu thua." Thẩm Dũ vẫn nhìn chằm chằm vào đường trước mặt, nói chuyện ôn hoà, nhưng câu chữ thật sự không đẹp đẽ chút nào: "Quả nhiên là tinh thần thể dục thể thao không phải ai ai cũng có.

Vẻ mặt Triệu Cẩn không dễ nhìn.

Hắn quả thực đã coi người này là trái hồng mềm*.

* Chỉ người dễ bắt nạt.

Cũng không thể trách hắn được, tướng mạo của Thẩm Dũ có tính lừa tính, cho dù ai nhìn cũng sẽ cảm thấy người này rất dễ bắt nạt.

Nhưng cũng chỉ có thể mạnh miệng.

Sau khi trọng tài vừa đi, vẻ mặt Thẩm Dũ lại khôi phục lại như thường, cảm giác đau đớn ban đầu chậm chậm qua đi, tác dụng chậm cũng không vấn đề quá lớn, cậu hữu hảo đề nghị Triệu Cẩn đi cùng.

Chuyện cá nhân, hẳn là âm thầm giải quyết.

Trong sân vận động nhiều người nhìn ngó, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì, cũng không thể giao lại cho giáo viên.

Hoắc Duệ không có ở đây, Triệu Cẩn cũng chẳng sợ gì.

Thẩm Dũ nói xong, trừng mắt nhìn: "Một vận động viên, không có tinh thần thể dục thể thao, người đó còn có tư cách đứng trên sân đấu sao?"
Triệu Cẩn như bị chọc trúng chỗ đau: "Mày cũng chỉ có thể nói mồm thôi, không phải sao?"
"Hoắc Duệ không có ở đây, không biết mày lấy đâu ra cam đảm để đi riêng với tao?"
Hắn quay đầu, vẻ mặt châm chọc.

Hắn quả thật không biết Thẩm Dũ lấy cam đảm ở đâu.


Lông mi Thẩm Dũ run rẩy: "Tôi chưa từng nói là tôi cam đảm mà..."
Chỉ là cậu, tin tưởng Hoắc Duệ sẽ tìm tới thôi.

Nếu như không đến, cậu chắc là không đánh lại Triệu Cẩn, đến lúc đó chỉ có thể chơi bẩn.

Triệu Cẩn không giống với Trương Văn Lý và Khương Châu, Triệu Cẩn coi như là đã bước nửa chân vào xã hội.

Thẩm Dũ rũ mắt, thu lại ý cười.

Trong sân thể dục quả thực có nhiều người nhòm ngó, nếu như bọn họ vẫn còn ở bên kia, Hoắc Duệ chỉ cần đi đến, ắt sẽ gây chuyện với Triệu Cẩn.

Chuyện liên quan đến mình, Hoắc Duệ xuống tay chắc chắn không nặng không nhẹ.

Thời điểm đấu vòng loại 4x100m lãnh đại tưới kiểm tra vẫn còn đang lắc lư trong sân vận động, xảy ra chuyện gì thật, chỉ sợ cũng không đè được xuống, cậu sợ sẽ ảnh hưởng đến Hoắc Duệ về sau.

Triệu Cẩn cười một tiếng: "Vậy mà mày còn có gan đi cùng tao?"
Hắn dừng lại một chút, dường như nhớ đến cái gì đó: "Ồ...!Mày là tình nhân của Hoắc Duệ, mày xảy ra chuyện gì, hắn sẽ như thế nào nhỉ?"
Vẻ mặt Thẩm Dũ không đổi.

Cậu lờ mờ có thể hiểu tại sao Triệu Cẩn muốn tìm mình.

Chắc là vì động tác thân mật hôm qua cậu và Hoắc Duệ, bị hắn nhìn thấy được, mà mục đích của hắn, chắc cũng là muốn chọc tức Hoắc Duệ.

Thẩm Dũ không biết trước kia hắn và Hoắc Duệ có phải là có ân oán gì không, mà nhìn thái độ của Hoắc Duệ, trước kia thực sự không quen biết Triệu Cẩn.

Thẩm Dũ không nói gì.

Triệu Cẩn chỉ coi như cậu thừa nhận, cười cường điệu hơn: "Không nghĩ tới Hoắc Duệ lại thích kiểu như trai bao này."
Nói xong, ánh mắt hắn đặt lên người Thẩm Dũ, dường như đang quan sát diện mạo của Thẩm Dũ.

Bước chân Thẩm Dũ chậm lại, chỉ là hai người đã đi một đoạn đường rất dài tới nhà kho bỏ hoang phía sau trường.

Nơi này không có giám sát, lúc này, cũng không ai tới đây, bên trọng đều là mùi bụi hỗn tạp ẩm ướt, cửa sắt kiểu cũ bị đẩy ra kêu hai tiếng.

Thẩm Dũ cảm thấy hơi lạnh.

Cậu còn chưa kịp mặt áo khoác vào.

Triệu Cẩn cười với Thẩm Dũ một tiếng, vẻ mặt rất thô bỉ: "Tao cũng thích kiểu như trai bao..."
Hắn nói nửa câu, một chân đạp lên cửa sắt muốn đóng vào.

Thẩm Dũ ngước lên nhìn hắn, vẻ mặt không hề sợ hãi.

Chỉ là tay trong túi đang lần mò con dao con giấu trên người.

Sáng nay cậu ra khỏi nhà mới phát hiện ta con dao này, không nhớ là để lúc nào, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy đã lấy ra dùng.

Có thể đây cũng được tính là bàn tay vàng sau khi trọng sinh trở về?
Kiếp trước hồi đi học cậu cũng đọc mấy truyện tiểu thuyết sảng văn, người khác trọng sinh, còn có năng lực này năng lực nọ, đến lượt cậu, thành tích kém vẫn hoàn kém.

"Thật buồn nôn." Thẩm Dũ thấy Triệu Cẩn, nụ cười trên mặt đã biến mất.

Triệu Cẩn bước về phía trước dồn ép, "Không liên quan, nói tiếp đi, tao ở đây làm tổn hại đến mày, mày nghĩ xem, Hoắc Duệ nhất định sẽ tức giận, chắc chắn hắn cũng có thể nếm được cảm giác người bên cạnh bị làm hại."
Triệu Cẩn híp mắt một cái.

Hình như đang nhớ lại cái gì đó.

Hận cũ.

Có một số thứ, không biến mất theo thời gian.

Loại người như Hoắc Duệ, hắn cho rằng Hoắc Duệ mãi mãi sẽ không có nhược điểm, nhưng một lần tham gia đại hội thể dục thể thao, chính là lần hắn phát hiện ra điểm yếu chí mạng của Hoắc Duệ.

Thẩm Dũ đột nhiên phát hiện ra, nụ cười giễu cợt trên mặt Triệu Cẩn đã biến mất, thay vào đó là sự u ám.


Cậu chưa kịp phản ứng, đã bị Triệu Cẩn đẩy vai đập vào bức tường sau lưng, vết thương vừa nãy chịu hai lần tổn thương.

Cậu kêu lên một tiếng.

"Mày cũng quá yếu." Triệu Cẩn hình như cảm thấy chưa hết hứng thú: "Vậy mà sao hết lần này đến lần khác thiếu đánh như vậy?"
Thẩm Dũ nhắm hai mắt.

Cậu biết đánh chỗ nào đau nhất, vì trước kia cậu đã từng trải qua chuyện này rồi.

Vào lúc mở mắt ra lần nữa, ánh mắt Thẩm Dũ biến đổi, động tác của cậu cũng không gọi là nhanh, nhưng là lúc Triệu Cẩn khinh địch, nắm lấy bả vai Triệu Cẩn, lên gối vào bụng Triệu Cẩn.

"Mẹ!"
Ra tay không nhẹ, Triệu Cẩn trở tay không kịp.

Hắn bóp ngược lại gáy Thẩm Dũ, ấn người lên tường, còn chưa kịp làm gì, cửa sắt nhà kho lại mở ra, ánh mặt trời xuyên vào, rất nhức mắt.

Triệu Cẩn bị đạp một cái lên bắp chân, suýt thì quỳ xuống đất.

Thẩm Dũ thở phào nhẹ nhõm.

Cậu biết Hoắc Duệ sẽ tới.

Lúc đi, cậu đã cố ý rẽ qua chỗ này chỗ kia.

Cậu nghĩ, kể cả Hoắc Duệ không hỏi, chắc cũng sẽ có người nói cho hắn.

Hơn nữa, Hoắc Duệ nếu tìm mình, nhất định sẽ hỏi.

Cậu tin tưởng Hoắc Duệ.

Cậu giấu vẻ mặt đi, ngoan ngoãn đi tới cạnh cửa, cài cửa lại.

Nhà kho tối đi, mùi lại càng tăng thêm.

Hoắc Duệ đánh nhau với Triệu Cẩn, Triệu Cẩn mặc dù là học sinh thể dục, nhưng về phương diện đánh nhau chắc chắn không thể bằng Hoắc Duệ được, trước mắt có thể đỡ được hai chiêu, nhưng Hoắc Duệ xuống tay ác, hơn nữa còn có kĩ xảo.

Triệu Cẩn đột nhiên hối hận.

Hắn vốn định chuẩn bị vụng trộm làm mấy trò, để Hoắc Duệ cũng cảm nhận được bản thân mình trước đây, người trong sân vận động nhiều như vậy, Hoắc Duệ cũng sẽ không ra tay, hắn cũng chẳng sợ, dù sao thì sau khi đại hội thể dục thể thao kết thúc hắn cũng không thể nào đến trường nữa, Hoắc Duệ muốn đập hắn, chỉ sợ cũng hơi khó khăn.

Hắn đợi lâu như vậy mới có một cơ hội phù hợp như vậy.

Chỉ là không nghĩ tới, Hoắc Duệ có thể tìm được.

Hắn bị một chân Hoắc Duệ giẫm sau lưng, đè đến mức không thở được.

Thẩm Dũ ngoan ngoãn đứng ở sau lưng Hoắc Duệ: "Không nên ra tay quá tàn nhẫn."
Hoắc Duệ không nói lời nào.

Từ sau khi đi vào nhà kho, hắn giống như không còn nhìn thấy Thẩm Dũ nữa.

Trên đường tới đây, trong đầu hắn lướt qua rất nhiều suy nghĩ, đến khi thật sự nhìn thấy rồi, đầu óc hắn lại trở nên trống không.

Sống nhiều năm như vậy, duy nhất một lần xuất hiện cảm xúc này, đó là thời điểm năm đó mẹ hắn qua đời.

Hắn thậm chí còn nghĩ, nếu như Triệu Cẩn làm hại Thẩm Dũ, kể cả nghỉ học, hắn cũng phải đánh chết Triệu Cẩn.

May là không có.

"Tao đm thằng cha mày --- thằng rác rưởi Hoắc Duệ --- con mẹ mày ---" Triệu Cẩn không nhúc nhích được, chỉ có thể công kích bằng lời nói.

Hoắc Duệ vẫn còn đấm hắn từng đấm từng đấm một, chỉ là không đấm vào mặt hắn.

Thẩm Dũ đạp lên tay Triệu Cẩn, ôm lấy sau lưng Hoắc Duệ: "Đủ rồi, hắn chưa làm gì tôi, đủ rồi."
Nếu đánh tiếp, Triệu Cẩn sẽ phải nằm viện.


Nhưng Hoắc Duệ dường như không nghe thấy.

"Hoắc Duệ." Thẩm Dũ nhạy bén cảm nhận được Hoắc Duệ có gì đó không đúng, cậu quỳ một chân lên mặt đất, đầu dán vào lưng Hoắc Duệ, liên tục gọi tên hắn.

Cậu dè dặt hôn một cái lên tai Hoắc Duệ, cũng không để ý có người nào khác không: "Nghe lời, đừng đánh nữa, đánh tiếp sẽ xảy ra chuyện."
Gò má Thẩm Dũ cọ qua cổ Hoắc Duệ, chỉ cảm thấy lạnh như băng.

Hai người đều rất lạnh.

"Hoắc Duệ."
"Duệ Duệ..."
"Anh..." "Nghe lời được không?"
Cậu lại nhỏ tiếng gọi mấy lần.

Hoắc Duệ dừng lại.

Triệu Cẩn thở hổn hển: "Không phải mày rất có bản lĩnh sao, không phải đánh người khác nhập viện sao! Sao không đánh nữa!"
Hai tay Thẩm Dũ còn đang ôm Hoắc Duệ, nghe được lời hắn, nhìn về phía Triệu Cẩn.

Khí thế của Triệu Cẩn yếu hơn trước rất nhiều, không có cách nào đáp trả, nằm trên đất không nhúc nhích.

May quá, may không phải ở trong sân vận động, không có ai nhìn thấy.

Thẩm Dũ thở phào nhẹ nhõm lần nữa.

Mép của Hoắc Duệ cũng bị thương.

Nãy bị Triệu Cẩm đấm một cái.

Thẩm Dũ an ủi hôn hôn tai Hoắc Duệ một cái: "Hắn không cử động được nữa."
Hoắc Duệ vẫn không lên tiếng, hắn tránh khỏi vòng tay Thẩm Dũ, đứng lên, hai chân hơi nhũn ra, vung tay phải, không thèm nhìn Thẩm Dũ một cái, chậm rãi đi ra ngoài.

Lúc đi tới cửa, hắn đẩy cửa ra, bị ánh sáng bên ngoài đâm vào mắt phải híp mắt một cái, bước chân dừng lại, quay đầu: "Không đi hả?"
Giọng lạnh lùng.

Thẩm Dũ hơi ngạc nhiên, lại xác nhận tình hình của Triệu Cẩn đại khái là chưa đến nỗi nghẻo hay bất tỉnh, vẫn có thể tự đi đến phòng y tế, lập tức đuổi theo Hoắc Duệ.

Sau lưng, Triệu Cẩn vẫn nằm yên trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hoắc Duệ.

Không còn nghi ngờ gì, lúc nãy Hoắc Duệ thật sự là muốn đánh chết hắn.

Thoát khỏi mùi ẩm ướt của nhà kho kia, Thẩm Dũ mới cảm thấy hít thở thoải mái hơn rất nhiều.

Hoắc Duệ đi cũng không nhanh, cũng không phải đến sân vận động nữa, mà là về phòng kí túc.

Hắn không nói lời nào, Thẩm Dũ vẫn im lặng ngoan ngoãn đi sau lưng hắn.

Đi được nửa đường, Thẩm Dũ không nhịn được, gọi hắn: "...!Hoắc Duệ."
Bước chân Hoắc Duệ hơi ngừng, cũng không dừng lại, cũng không trả lời.

Thẩm Dũ dứt khoát chạy đến chỗ hắn.

Vẻ mặt Hoắc Duệ không dễ nhìn, mắt hắn hơi đỏ lên, hai tay buông bên thân người còn đang khẽ run.

Mu bàn tay đau.

Khí lực đánh nhau là qua lại.

Xung quanh bọn họ không có ai.

Thẩm Dũ nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, đưa tay, nắm lấy cổ tay hắn: "Xin lỗi."
Cậu nhìn chằm chằm Hoắc Duệ, đột nhiên thấy áy náy.

Nếu như là mình, giả như Hoắc Duệ đột nhiên bị người khác mang đi, không nói với mình câu nào, cậu sẽ điên mất.


Nhưng --- đây là cách tốt nhất, cậu không muốn để cho Hoắc Duệ đánh nhau trước mặt mọi người.

Tay Hoắc Duệ cử động, lại không tránh ra.

Nhưng bước chân lại nhanh hơn, Thẩm Dũ chỉ có thể bước nhanh theo hắn, nhưng tay vẫn không buông.

Hai người đi tới toà nhà kí túc xá.

Cô quản lí kí túc thấy hai người bọn họ, quan sát hai người một lúc, chưa kịp nói gì, bóng lưng hai người đã biến mất ở hành lang.

Còn chưa tới tầng 5.

Hai người bọn họ chắc mới chỉ đi đến cửa cầu thang tầng 2.

Hoắc Duệ vốn vẫn luôn im lặng đột nhiên dữ tợn nắm lấy gáy Thẩm Dũ, hôn cậu..


Bình luận

Truyện đang đọc