TRỌNG SINH VƯỜN TRƯỜNG: HẠ THIẾU, THỈNH DỪNG BƯỚC

"Phốc... Ha ha ha..."

Trong phòng học của lớp 12-1, phòng học đang yên lặng bỗng nhiên có một người cười phá lên, khiến cho cả lớp đều chú ý đến.

Lớp trường đang muốn mở miệng nhắc nhở người vừa cười ra tiếng, nhưng khi nhìn thấy người cất tiếng cười là một nam sinh đang dựa vào cửa sổ, liền làm như cái gì cũng không biết, yên lặng trở về chỗ của mình.

Hàn Phi, học sinh lớp 12-1, là công tử nhà giàu chân chính, gia thế ở Dung Thành đứng số một số hai, ở trường căn bản không ai dám đụng vào, hơn nữa chỉ cần mỗi khuôn mặt kia đã có thể khiến cho bất luận nữ sinh nào cũng đều si mê, đủ để lu mờ những khuyết điểm khác của hắn.

Hàn Phi chọc chọc người đang cúi đầu đọc sách bên cạnh, người đọc sách ngẩng đầu lên, khuôn mặt cũng đẹp trai không kém gì Hàn Phi, vài sợi tóc rũ xuống trước trán càng làm tăng thêm vài phần tùy ý.

Hắn cũng không mặc đồng phục, trên người là áo sơ mi đơn giản, nút áo đầu tiên được mở ra, lộ ra xương quai xanh hoàn mỹ, chắc chắn rằng bất kể nữ sinh nào nhìn thấy cũng sẽ bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

Môi mỏng của hắn hơi hơi nhếch lên: "Hiện tại là thời gian học tập."

"Trịnh đại thiếu gia, xem ra cậu thật đúng là không quan tâm đến diễn đàn của trường nha." Hàn Phi vẻ mặt trêu chọc nói, đưa điện thoại đến trước mặt Trịnh Diệu: "Tôi khuyên cậu, vẫn nên nhìn xem một chút đi."

Nói xong, Hàn Phi lười biếng dựa lưng vào ghế, phát hiện nữ sinh trong lớp đang nhìn trộm hắn, khóe miệng lộ ra nụ cười xảo trá, tặng cho mấy nữ sinh đó một nụ hôn gió.

Nếu không phải đang trong giờ học, chắc hẳn mấy nữ sinh đó đã hét chói tai, nhìn mặt các nữ sinh đang bắt đầu đỏ bừng lên, không biết có khi nào thiếu oxy mà hôn mê không.

Trịnh Diệu rũ mắt nhìn xuống, ánh mắt dừng trên màn hình điện thoại, trên màn hình là video được đăng trên diễn đàn.

Chủ yếu là đang quay một nữ sinh mập mạp, nữ sinh có gương mặt bụ bẫm, cái trán có mấy cái mụn tròn tròn đỏ đỏ, hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Trịnh Diệu nhìn nhìn rồi nhíu mày, hắn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Hàn Phi, Hàn Phi ý bảo hắn tiếp tục xem tiếp.

"Cái tên Trịnh thiếu là cái dạng gì? Tôi mới không thích hắn đó, hắn còn không xứng xách dép cho bổn tiểu thư, hừ."

Trong video truyền ra những lời này, Hàn Phi vẻ mặt vui sướng khi có người gặp họa, một tay khoác trên bả vai Trịnh Diệu nói: "Trịnh đại thiếu gia, giờ này phút này cậu có cảm nhận gì?"

"Cô ta là ai?"

Trịnh Diệu lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm nữ sinh trong video, như muốn biến cô thành bột phấn.

"Còn không phải là vai chính gây ra vụ ồn ào trước đó sao?" Vẻ mặt Hàn Phi hơi nhăn: "Lớp 10-3, Vân Hạ, chính là nữ sinh viết vô cùng thích cậu trong nhật ký đó, có thể vì cậu mà làm bất cứ việc gì."

Nói xong, Hàn Phi không nhịn được nữa, ghé vào bàn mà cười đến mức run rẩy cả người.

Tay Trịnh Diệu nắm chặt cuốn vở, hai mắt nhìn vào video, lộ ra vẻ chán ghét.

"Người như vậy, sau này đừng có đưa tới trước mặt tôi, tôi không quen biết nữ sinh này, cô ta tốt nhất đừng đụng đến tôi."

Hiển nhiên, Trịnh Diệu vô cùng tức giận.

Cả một buổi chiều Vân Hạ như đi vào cõi thần tiên, cuối cùng là ngồi ngáp đến khi tan học, cầm cặp sách đeo lên trên vai, cả người lười biếng, cả lớp đều cảm thấy nghi ngờ liệu rằng có phải hôm nay cô bị trúng tà hay không.

Bởi vì hầu như mọi người đều đã xem qua cái video kia, hơn nữa thân thể Vân Hạ mập mạp, cho nên dù có đi đến nơi nào thì cũng sẽ phải nhận vô số ánh mắt khác thường của mọi người.

"Aaaaaa... Trịnh thiếu, Trịnh Thiếu."

"Trịnh thiếu, Trịnh thiếu đến."

"Hàn thiếu, còn có cả Hàn thiếu nữa."

"Aaa, Trịnh thiếu thật đẹp trai, không hổ là nam thần của tôi, đúng là đẹp đến muốn muốn... Chân đều không khép lại được."

Vân Hạ che lỗ tai, khóe miệng khẽ nhếch, mấy người kia thật là, giống như người chưa từng nhìn thấy con trai bao giờ vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc