TRỌNG SINH VƯỜN TRƯỜNG: HẠ THIẾU, THỈNH DỪNG BƯỚC

"Bạn học, ăn quá nhiều đối với dạ dày không tốt lắm đâu."

Nhớ tới sáng sớm nay, cái cô gái này mua hai cái bánh bao, còn mua thêm không ít đồ ăn khác, đoán chừng dẫn hắn đến trường học xong, cô lại quay về chỗ đó ăn thêm cái gì nữa.

"Tôi chỉ biết, nhịn đói lâu đối với dạ dày là không tốt."

Mới nói như vậy, cô lại cảm thấy có chút đói bụng. Thân thể này, cuối cùng là cần ăn bao nhiêu thức ăn vậy?

Nhớ lại chuyện nguyên thân này đã trải qua, sắc mặt cô không quá tốt, đúng là rất thiếu, làm cho tinh thần hiện tại của cô không tốt. Xem ra, phải ăn thức ăn bổ sung dinh dưỡng, nhưng mà hiện tại cô rất nghèo.

"Bạn học, cô học ở lớp nào "

Vân Hạ nâng nâng cằm, vẻ mặt khinh bỉ, "Cho rằng tôi ngốc sao? Nói cho anh lớp của tôi, thật sự muốn đi mách lẻo."

Hắn vẻ mặt vô tội, hắn không có ý định đi mách lẻo nha.

"Anh mách lẻo cũng không sao, dù sao tôi cũng không nói cho anh tôi học lớp nào."

"Đưa tiền."

Nghe được lời hắn nói, Vân Hạ xuy cười:"Tôi ăn no, hiện tại không cần tiền."Cho rằng khi nào đưa tiền cô cũng đồng ý sao? Có phải là bị ngu ngốc!

Hắn đẩy đẩy gọng kính vàng, xem ra không phải khi nào cũng đều có thể dùng tiền dụ dỗ nha.

"Hạ thiếu, ngài đang cười cái gì?" Đường trợ lý đem mọi việc ở trường học xử lý xong, phát hiện hắn đang đứng ở phía trước cửa sổ cười, tò mò mà hỏi.

"Không có gì." Hắn thu lại nụ cười, "Tư liệu cùng văn kiện đều lấy hết lại đây, trong hôm nay, tôi sẽ xem hết."

"Vất vả cho Hạ thiếu."

Đường trợ lý vội vàng đem hết tư liệu lại đây, "Bên hiệu trưởng đã giải quyết xong, trong nửa năm mọi việc ở cao trung Thánh Anh Hạ thiếu đều có thể làm chủ."

.......

Bởi vì Vân Hạ trốn hai tiết học trước, mà tiết cuối cùng cũng đến trễ, cho nên giáo viên đã nói tiết học này cùng buổi chiều cô đều sẽ phải đứng ở ngoài lớp học.

Lúc này, Vân Hạ liền đứng ở cửa, đối mặt với toàn bộ ánh mắt cười nhạo của bạn học, là đương sự nhưng cô không có một cảm giác gì. Dù sao ăn no, tâm tình của cô tốt, đứng ngoài cũng có sao?

Cô hướng trong lớp nhìn một cái, ở lớp học hai nữ sinh phía trước giáo viên, ánh mắt hiện lên tia ác ý.

Hai nữ sinh đắc ý nhìn cô một cái, còn lộ biểu tình trào phúng. Trong lòng có chút nghi hoặc, Vân Hạ thế mà không sợ hãi, còn tự mình trở lại lớp.

"Cậu ta không phải là học sinh ngoan sao? Trước nay đều không đến trễ, hôm nay không những đến trễ còn trốn học, cậu ta có phải hay không có vấn đề?"

"Ai biết được, nhưng nhìn học sinh ngoan đứng bên ngoài học, tớ trong lòng có điều vui sướng nha."

"Ha ha, ngày thường đều là chúng ta bị giáo viên phạt, rốt cuộc đến phiên cậu ta."

"Vừa xấu vừa béo, nghe nói gì không? Cậu ta còn trộm viết trong nhật ký yêu thầm Trịnh thiếu đấy."

Đằng sau có vài người nhỏ giọng nói xấu, Vân Hạ tai thính nghe rõ ràng.

Cô nhìn mấy người kia liếc mắt một cái, mấy bạn học kia thấy được ánh mắt của cô, hung hăng xem thường liếc mắt lại một cái.

Vân Hạ đầu đầy ác ý mà tươi cười, mặt mấy người kia cho chút cứng đờ.

Vừa hay nụ cười này, bị giáo viên nhìn thấy. Giáo viên Trần tên gọi là Trần Bình, là một người ăn mặc thời thượng, đôi mắt lanh lợi, thích dựa vào leo lên người quyền thế, xem thường học sinh gia cảnh không tốt.

Kiểu giống Vân Hạ này, lớn lên không tốt, gia cảnh tựa hồ cũng không tốt, nhưng thành tích học tập tốt liền thành cái gai trong mắt của Trần Bình.

"Vân Hạ, bây giờ em đứng đối mặt với vách tường, em đứng chỗ này, không những ngăn cản ánh sáng còn sẽ ảnh hưởng đến các bạn đang nghiêm túc học trong lớp."

Trần Bình vẻ mặt nghiêm túc, giống như là một giáo viên tốt vì học sinh mà suy nghĩ. Chỉ là, cẩn thận nghe những lời nói đó, còn không phải là cười nhạo Vân Hạ mập mạp sao?

Bình luận

Truyện đang đọc