TRỌNG SINH VƯỜN TRƯỜNG: HẠ THIẾU, THỈNH DỪNG BƯỚC

“Anh Diệu, chúng ta về thôi.”

Vân Tuyết giống như một cô gái nhỏ đứng bên cạnh Trịnh Diệu, tất cả mọi người đều thấy hai người họ rất xứng đôi.

“Được.”

Trịnh Diệu lạnh nhạt lên tiếng, giống như một thiếu gia lạnh lùng, làm cho đám nữ sinh thét chói tai.

Vân Tuyết thu vào mắt dáng vẻ vừa hâm mộ, vừa ghen ghét của đám nữ sinh, khóe môi cong lên, lộ ra nụ cười kiêu ngạo.

Nữ sinh có thể đường đường chính chính đi bên cạnh Trịnh Diệu, cũng chỉ có mình Vân Tuyết cô thôi.

“Anh Diệu, cô ấy là ai vậy?”

Nghe thấy tiếng nói của Vân Tuyết, Vân Hạ quay đầu lại, nhìn vào nữ sinh xinh đẹp đó vài lần, rồi đặt ánh mắt lên người Trịnh Diệu, đôi mắt cô híp lại.

Đây là giáo thảo mà nguyên chủ yêu thích, si mê sao?

Cũng chỉ đến thế này thôi ư?

Chính là kiểu lớn lên có chút cao, mặt có chút đẹp, không phải cũng chỉ có một cái mũi, hai con mắt thôi à?

Nói thật, nhìn còn không thuận mắt bằng người mù đường lúc sáng.

Hơn nữa, cái tên ngốc kia lớn lên cũng không tồi, lúc cô ở Ma giới đã gặp qua vô số người đẹp trai nhưng vẫn không có ai đẹp hơn hắn.

Ở bên này, Vân Hạ còn đang tự hỏi vì sao tên mù đường ấy lại có thể đẹp hơn cả người ở Ma giới, không ngờ dáng vẻ này của cô lại giống như đang ngây người vì Trịnh Diệu.

Dưới ánh mắt của người qua đường thì dáng vẻ kia của cô giống như si mê đến mức sắp chảy cả nước miếng.

Trịnh Diệu nhíu mày chán ghét, bị một nữ sinh xấu như vậy nhìn mình, khiến hắn ta có cảm giác như trên người mình đang dính bẩn, cực kì buồn nôn.

Gương mặt này, hắn không thể làm lơ, không phải là cô gái ở trong video nói hắn không xứng xách giày cho cô ta thì còn ai?

Trong lòng Trịnh Diệu rất khinh thường, nhìn dáng vẻ ngu ngốc si mê của Vân Hạ, không chỗ nào không khiến người ta nghĩ tới đoạn video kia là do cô cố tình làm vậy hòng thu hút sự chú ý của hắn.

“Đúng là một người không biết trời cao đất dày, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”

Trịnh Diệu lạnh lùng nói, trong giọng nói tràn ngập sự khinh thường, không hề che giấu ánh mắt chán ghét của mình.

“À…”

Vân Tuyết “À” một tiếng, nhìn Vân Hạ mấy lần, hơi nhướng mày, rồi nở nụ cười tươi như hoa với Trịnh Diệu: “Còn không phải vì anh Diệu lớn lên quá đẹp trai nên mới làm cho nhiều người yêu thích đến vậy sao. Bất quá, phần lớn các nữ sinh ở đây vẫn rất lý trí, sẽ không làm ra những chuyện khiến người khác không được thoải mái, giống như việc này vậy, chỉ phát sinh ở một số người có tính cách cực đoan mà thôi, anh Diệu, anh không cần so đo với cô ta làm gì.”

Ánh mắt Vân Hạ nhìn về phía Vân Tuyết, nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải, nhìn chỗ nào cũng thấy không vừa mắt.

“Cô đang nói tôi sao?”

Vân Hạ một tay đeo cặp lên vai, một tay nâng lên, chỉ chỉ vào chính mình.

Vân Tuyết hơi hơi mỉm cười: “Bạn học này, đúng là anh Diệu rất được mọi người hoan nghênh, nhưng sau này vẫn là không nên đứng giữa đường làm ra loại chuyện này, anh Diệu không thích kiểu người như vậy đâu.”

Lúc này, ở trước mặt mọi người, Vân Tuyết chính là nữ thần, còn Vân Hạ lại chính là cái loại cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, làm trò cười cho mọi người.

Khóe miệng Vân Hạ hơi nhếch lên, đánh giá từ trên xuống dưới, nói: “Thế cô nghĩ hắn ta thích kiểu người như cô à?”

“Xem nào, có ngực, có mông, còn có cái eo nhỏ mê người.” Vân Hạ đứng một bên đánh giá, huýt sáo một tiếng, bộ dáng không khác gì một tên lưu manh, nở nụ cười tràn đầy ác ý: “Tôi hiểu, tôi hiểu, con trai ấy mà, đều thích kiểu này, nhưng mà bạn học à, trước mặt mọi người mà bản thân cô lại làm trò như vậy, cô không thấy xấu hổ sao?”

“Loại chuyện này, mấy người len lén thảo luận là được, cần gì phải chia sẻ cho mọi người đều nghe, như vậy có phải là có chút không thích hợp không hả?” Vân Hạ lại tiến thêm hai bước, trong mắt của Vân Tuyết, gương mặt bụ bẫm kia thật sự rất đáng giận.

“Khụ khụ, bạn học này, những chuyện như vậy, các cậu nên về nhà mà thảo luận, ở đây là trường học, là chỗ cho mọi người học tập, đừng dạy hư những bạn học khác nha.”

Bình luận

Truyện đang đọc