Đôi môi của Lục Du đã thấm đẫm nhiệt độ của Hoắc Mạc, máu trong người cô chảy chậm rãi từ ngoài vào trong.
Cô nắm lấy tay áo của Hoắc Mạc, hồi lâu mới lùi lại một bước.
Không khí trầm mặc, chỉ có tiếng gió xào xạc bên tai.
Hoắc Mạc mở mắt ra, nhìn sắc mặt Lục Du.
Cô đang nhìn chính mình, đôi mắt quyến rũ dụ người khẽ run.
"Hoắc Mạc.” Đôi môi cô khẽ mở ra: “Nhắm mắt lại.”
“Hả?”
Lục Du tới gần, kéo cổ áo của Hoắc Mạc xuống, nhón chân nặng nề hôn lại.
Cô không nhớ mình đã trở về trại huấn luyện như thế nào, chỉ nhớ đi trên con đường hẹp đó, dường như cô đã đi qua một mùa, từ ĐSng hè.
Mọi tế bào trong cơ thể cô đều quay cuồng, sôi trào vì nhiệt độ mà Hoắc Mạc vừa truyền sang cho cô.
Lục Du ngã ở xuống giường, lăn qua lăn lại một hồi vẫn không ngủ được, bạn cùng phòng ở tầng trên thò đầu xuống: “Má ơi, Lục Du cô bị sốt sao?”
Nửa người Lục Du ngã ra ngoài cửa sổ, tóc xõa dài chạm đất.
Bên ngoài đó là một đêm yên tĩnh, đến nỗi chỉ cần đóng cửa sổ lại là không còn nghe thấy tiếng gió.
"Tinh Tinh cô đã từng thích ai đó chưa?”
“Thôi đi.” Tinh Tinh mạnh dạn thừa nhận: “Tôi thích Cao Hạo ở đội hai.”
“Hả?” Lục Du nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của Tinh Tinh.
“Vậy thì hai người đã bao giờ… hôn chưa?”
Tinh Tinh nói: “Cái này không phải là hai người thích nhau mới được làm sao?”
Lục Du lắc đầu nguầy nguậy, càng thêm ủ rũ.
“Cô đừng như ma nữ nữa, ngày mai còn phải huấn luyện đấy.” Tinh Tinh rút đầu lại, một lát sau giường trên truyền đến tiếng ngáy đinh tai nhức óc.
Lục Du bứt rứt đi nộp bản kiểm điểm cho huấn luyện viên trưởng, lúc này ông đang răn dạy Hồng Linh.
Cô ta vẫn mím môi không nói lời nào cho đến khi Lục Du đến gần phòng làm việc thì mắt cô ta nổi sóng dữ dội.
Huấn luyện viên trưởng lấy bản kiểm điểm của Lục Du, nhét vào xấp tài liệu rồi bắt đầu như súng liên thanh tận tình khuyên bảo cô và Hồng Linh cách đối nhân xử thế và đạo lý làm người.
Cuối cùng mới mệt mỏi xua tay bảo hai cô đi ra ngoài.
Hồng Linh dựa vào bức tường trước cửa đợi Lục Du đi ra, cô ta lạnh lùng nói với cô: “Cuối cùng ai có thể giành được tư cách đi thi đấu còn chưa biết được.
Cô cứ đợi đó.” Sau đó cô ta liếc nhìn đùi phải của Lục Du.
Cái chân đó đã chịu một đòn rất nặng của một tuyển thủ người Mông Cổ trong Giải vô địch thế giới ở Barbados.
Lục Du phớt lờ mấy lời khích tướng ấu trĩ của Hồng Linh, đeo túi đi tới võ đài.
Từ sáng đến tối, cô vẫn một mực đấm quả bóng tập đấm giống như lúc còn ở câu lạc bộ, là người đầu tiên tới và cũng là người về cuối cùng.
Trời càng lúc càng tối, đèn trong sân vận động đã tắt phân nửa.
Chỉ còn lại một mình Lục Du ngồi đó, cầm lon nước muối trong tay.
Một lúc sau, ngoài cửa sổ có động tĩnh, cô nghiêng đầu nhìn thì thấy một bóng dáng cao gầy ở trong bóng tối.
Hoắc Mạc.
"Tiểu Miêu?” Cô đứng dậy, băng vải đã tháo được một nửa: “Anh vào bằng cách nào?”
Anh thành thật khai báo: “Leo cửa sổ.”
Cô nhếch môi, khuôn mặt mang ý cười.
"Tối nay anh lên máy bay rồi.” Anh ngồi xổm xuống trước mặt Lục Du, nhặt băng vải rơi trên mặt đất lên cho cô, sau đó từng chút từng chút gỡ ra cho Lục Du.
Cuối cùng, anh mở năm ngón tay của cô ra, nắm chặt trong lòng bàn tay của mình, từng chút nhích lại gần.
Lục Du không khỏi nghĩ đến nụ hôn đột ngột đêm qua, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.
Cô đặt hai ngón tay của mình vào giữa môi của Hoắc Mạc: “Tiểu Miêu, chờ một chút.”
Hoắc Mạc dừng lại, si mê nhìn cô.
"Em..." Tuyển thủ Lục muốn nói rồi lại thôi.
Anh nhẹ nhàng đẩy hai ngón tay của Lục Du ra, thổi nhẹ một hơi bên tai cô, cực kỳ vô tội nói với Lục Du: “Có con nhện.”
Trời ơi Lục Du, mày đang suy nghĩ gì vậy?! Trong lòng cô bây giờ có mười vạn con thảo nễ ma chạy qua…
“A, nhện.” Cô xoa xoa lỗ tai: “Hèn chi có hơi ngứa, ha ha ha.”
Hai tay Hoắc Mạc đặt trên đầu gối, một giây tiếp theo liền nghiêng đầu ghé sát tai cô.
Đôi môi mỏng chạm vào dái tai Lục Du, cô đột nhiên cảm thấy dái tai mình ươn ướt.
“Lần này không có nhện.” Anh nở một nụ cười trong trẻo với Lục Du.
Huấn luyện viên đích thân đến sân bay gặp Hoắc Mạc, nói rằng lãnh đạo phía trên muốn gặp anh để bàn về việc tranh cúp Chunhua tiếp theo.
Hành lý của Hoắc Mạc không nhiều lắm, anh đem túi đặt ở trên xe của kỳ viện.
Huấn luyện viên hỏi: “Đi Quý Châu ngắm phong cảnh sao?”
Hoắc Mạc đóng cốp xe: “Ngắm người.”
Ông liếc mắt nhìn Hoắc Mạc, trên mặt anh không có nhiều cảm xúc.
Chỉ là lúc ở trong xe, anh thỉnh thoảng lấy ngón tay lau môi mình, ông mới kinh ngạc phát hiện Hoắc Mạc đang cười trộm.
Nhưng chỉ mấy giây sau, khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của ông trong kính chiếu hậu, Hoắc Mạc liền ngưng cười trở lại vẻ mặt không cảm xúc như trước.
Huấn luyện viên dừng một chút: “Lúc dự hội nghị ở Ô Trấn, tôi có nhìn thấy ba của em, ông ấy hỏi thăm tình hình hiện tại của em đấy.”
Hoắc Mạc dựa ra sau gật đầu: “Ba em…”
"Ông ấy không sao." Ông nuốt nửa câu còn lại xuống.
Ở Ô Trấn ngày đó, ông không chỉ gặp ba của Hoắc Mạc mà còn có mẹ ruột của anh.
Bà ấy dẫn theo Ooe Tamura ngồi bên cạnh ba Hoắc.
Mấy năm nay nhà Ooe đều kế thừa y bát [1] của nhà Itou hô mưa gọi gió trong giới cờ vây Nhật Bản.
Nongshim Cup lần này không biết sao lại không tham gia, cả giới cờ vây đều âm thầm bàn tán chuyện này.
[1] Y bát: các vật tuỳ thân của tăng sĩ (y là cái áo, bát là cái bát đựng thức ăn).
Hằng ngày vào buổi sáng, tăng sĩ đi khất thực đem theo bát để đựng thức ăn.
Tục lệ nhà sư mang bát đi khất thực mỗi buổi sáng hàng ngày vẫn được duy trì ở các nước theo Phật giáo Nam Tông.
Ooe và Hoắc Mạc trông rất giống nhau, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác.
Nếu như trên người Hoắc Mạc có loại lạnh lùng cự tuyệt người khác từ xa, thì Ooe lại đầy vẻ sành đời, khéo léo đẩy đưa.
Phong cách chơi cờ của họ cũng vậy.
Nhìn thấy ông, ba Hoắc chủ động đứng dậy: "Thầy Nhiếp."
Huấn luyện viên lịch sự đưa tay ra: “Xin chào.”
"Tiếu Mạc thằng bé thế nào rồi?” Ba Hoắc nói: “Tôi đã xem Nongshim Cup lần này, nó phát huy rất tốt.”
Ánh mắt của huấn luyện viên nhìn về phía mẹ ruột của Hoắc Mạc và Ooe.
Trong lúc đó, anh ta vẫn luôn tươi cười, khó đoán được anh ta đang nghĩ gì, còn mẹ ruột Itou của Hoắc Mạc lại quay đầu đi không có ý định nhìn bọn họ.
"À, vâng.” Huấn luyện viên có chút xấu hổ.
Xe dừng ở kỳ viện, Hoắc Mạc xuống xe.
Chị Phong đã đợi anh ở cửa, kín đáo đưa một xấp tài liệu cho Hoắc Mạc.
Chờ đến khi lãnh đạo nói xong thì trời đã tối.
Chị Phong hút thuốc ngoài cửa, môi đỏ cộng thêm đốm lửa lại càng cực kỳ chói mắt.
Hoắc Mạc đi ra, tập trung suy nghĩ, bộ dạng như chưa tỉnh ngủ.
Chị Phong thấy anh liền đưa cho anh một điếu thuốc.
Anh không nhận, đút tay vào túi quần.
“Lãnh đạo nói cái gì?”
“Hỏi tôi chuyện đổi quốc tịch.”
“Ồ.” Chị Phong gảy tàn thuốc, nhân tiện lấy gót giày cao gót nghiền nát một con sâu.
"Cậu nói thế nào?"
“Tôi đã nói không ai ép tôi phải đổi quốc tịch.” Hoắc Mạc bình tĩnh trả lời.
“Nếu lúc đó cậu không đổi thì đã sớm chết ở Tokyo rồi.”
Chị Phong cầm điếu thuốc, ngón tay gầy guộc run rẩy: “Thế giới này chính là như vậy, không ai quan tâm quá khứ cậu đã phải chịu đựng những gì, bọn họ sẽ chỉ chú ý đến cậu bây giờ có phải là một người...” Cô nghiêng đầu lẩm bẩm nói: “Một người hữu dụng hay không thôi.”
“Nếu như không phải, bọn họ sẽ đày cậu vào trong bóng tối ban đầu, chờ cậu từ trong vũng lầy giãy giụa lên bờ rồi trở thành người có ích trong mắt bọn họ.
Còn bọn họ sẽ ra vẻ như một đấng cứu thế đã đồng cảm, thương hại giúp cậu trở lại thế giới này.”
Hoắc Mạc im lặng, cầm lấy điếu thuốc trên tay chị Phong, nghiêng đầu, gảy tàn thuốc.
Một lúc lâu sau, anh mới trả lời: “Thật may là trong thế giới của tôi vẫn luôn có Lục Du.”
Lục Du được Hứa Lộ đón về.
Bộ phim Hứa Lộ tham gia đã đóng máy liền kêu người đại diện đi Quý Châu.
Cô nói cô là người nhà của Giang Nhược Trần, nhân viên bảo vệ cũng tin cho Hứa Lộ đi vào.
Giang Nhược Trần đang ngồi xổm trước cửa ăn khoai lang, lúc nhìn thấy Hứa Lộ nửa củ khoai lang trong tay rớt xuống đất.
Tháng ba, mùa đông đã qua, mùa xuân chưa tới.
Hứa Lộ chỉ đi một đôi bốt cao để lộ cặp đùi trắng nõn.
Lục Du huấn luyện xong, cầm chậu nước từ trong nhà tắm đi ra, nhìn thấy Hứa Lộ vẻ mặt bất định ngồi xổm nói chuyện phiếm với chú Giang.
Chú Giang ngậm khoai lang trong miệng, Hứa Lộ nói cái gì, anh cũng chỉ có thể lúng túng gật đầu.
Lục Du bước tới chào họ, vài phút sau không hiểu sao lại kể cả mình và hành lý đều bị Giang Nhược Trần ném ra ngoài.
"Chú Giang đúng là sinh vật vô tính.” Lục Du xách vali lên xe bảo mẫu của Hứa Lộ.
Hứa Lộ: “Anh ấy cười với tớ kìa.”
"Hứa Lộ, khi còn bé cậu bị viêm màng não hả??” Lục Du nằm ở ghế sau, giơ tay chặn nắm đấm nhỏ của Hứa Lộ.
Theo Hứa Lộ trở về, trên đường nhất định rất thoải mái sẽ không phải chịu một chút ủy khuất nào.
Lần đầu tiên Lục Du đi từ Quý Châu đến đế đô mà không có cảm giác lắc lư cực khổ nào.
Sau khi xuống máy bay, Hứa Lộ tạm biệt Hứa Lộ, trực tiếp đi đến đài truyền hình.
Còn Lục Du gọi xe về nhà nghỉ ngơi.
Sau một thời gian dài không trở lại, căn hộ đã thay đổi rất nhiều, trên cửa thang máy ban đầu đã dán lệnh bảo trì, Lục Du chỉ có thể leo thang bộ dưới hầm để xe từng bước leo lên.
Đến cửa nhà, cô thấy có người đang đứng trước cửa nhà mình, trên tay cầm tờ tiền điện nước đã xé.
Cô nhận ra người đó, đặt vali sang một bên, bước tới: "Tiểu Miêu.”
Hoắc Mạc vừa quay đầu lại đã thấy Lục Du nước mắt lưng tròng.
Lục Du cũng không biết tại sao cô vừa nhìn thấy Hoắc Mạc thì cảm xúc không ngừng dâng trào lên.
"Du Du anh tới..." Anh giơ phiếu thanh toán trên tay.
Chẳng mấy chốc, bàn tay đang giơ lên của anh đã bị ai đó đè xuống, trên cổ nhiều thêm một mặt dây chuyền hình người.
Lục Du nhón chân ôm lấy cổ anh: "Hoắc Mạc em có thể tham dự Olympic 2012 rồi."
Cô rất kích động, nở một nụ cười ấm áp với anh.
Hoắc Mạc giật mình một hồi liền nhắm mắt lại tựa đầu vào vai cô.
Mái tóc dài của cô đan vào giữa những ngón tay của anh, hương thơm nhàn nhạt tràn vào mũi anh.
Hoắc Mạc hít một hơi thật sâu, hấp thu hết ấm áp trên người mặt trời nhỏ của anh.
"Du Du, thật tốt!"
Tay cô vừa muốn rời khỏi cổ Hoắc Mạc thì một giây kế tiếp anh đã kéo cô lại, ôm vào lòng.
Anh dựa lưng vào cửa, ôm Lục Du một lúc lâu.
Suy nghĩ của Lục Du bay đi, lần thứ hai lại nghĩ đến cái chạm môi lạnh lẽo của Hoắc Mạc trên cầu ngày hôm đó.
Hoắc Mạc nói: “Anh đi nấu cái gì đó, em muốn ăn chung không?”
Lục Du hoàn hồn lại, hai bên tai đỏ bừng: “Em cất hành lý xong rồi sẽ lên lầu.”