TRÚC MÃ CƯNG CHIỀU TÔI ĐẾN TẬN TRỜI



Lục Du và Hoắc Mạc phát cơm chó hàng ngày
(1)
Sau khi giải nghệ Lục Du mỗi ngày càng làm biếng, lúc trước mỗi ngày cô đều dậy sớm chạy bộ tập thể dục, nhưng bây giờ trời đã sáng hẳn cô vẫn không có động lực rời giường.

Ngay lúc mặt trời vừa mọc, cô đã chui vào trong vòng tay của Hoắc Mạc, dụi đầu vào khuôn ngực rắn chắc của anh.
"Du Du." Hoắc Tiểu Miêu chạm cằm vào đỉnh đầu của cô.
“Ừ?” Cô nửa tỉnh nửa mơ, thật sự rất buồn ngủ.
“Đừng nhúc nhích.”
“Hả?”
Hoắc Mạc mở mắt ra, sóng mắt lưu động.
"Tự chủ buổi sáng của anh không tốt đâu.” Giọng anh ướt át.
"Hửm?” Lục Du nằm trong lòng anh lộ ra đôi mắt nhỏ, ngón tay chạm nhẹ lên mũi anh: “Ồ, thật không?”
Hoắc Mạc lập tức trở mình đè cô dưới thân, cúi người hôn xuống.

Một nụ hôn triền miên suýt chút nữa là muốn nửa cái mạng của tuyển thủ Lục.
"Hoắc Mạc.” Cô chống khuỷu tay, áp vào giường, ôm cổ anh, thì thầm vào tai Hoắc Mạc: “Anh có phải là tên nhã nhặn bại hoại không thế?"
Anh nhếch môi cười, đôi bàn tay to bao phủ hai chỗ mềm mại, động thân tiến vào, giường bắt đầu không ngừng kêu cót két.
"A, đúng vậy."
:-)
(2)
Tháng mười hai trời bắt sang đông, mỗi ngày Lục Du không chỉ buồn ngủ mà còn muốn ăn đồ chua.

Cô thấy cũng không phải vấn đề gì lớn nên vừa xem TV vừa gọi điện đến đường dây nóng mua sắm trên TV.

Mấy ngày sau, mấy hộp sơn tra và và kiwi giao tới.
Mỗi ngày sau khi tan Lục Du từ câu lạc bộ quyền anh do cô mở trở về đều sẽ cầm muỗng ăn kiwi.

Hoắc Mạc đang ngồi suy nghĩ bên cạnh cô liền ngửi thấy trong nhà toàn mùi chua.
Cô cắn một miếng, rồi đưa đến miệng Hoắc Mạc: "A."
Hoắc Tiểu Miêu ngoan ngoãn mở miệng, cô lập tức cười híp mắt đút vào miệng mình.

Hoắc Mạc xoa đầu Lục Du, tiếp tục nhớ lại sách dạy đánh cờ.
Lục Du cảm thấy nhàm chán liền giở lại trò cũ, vậy mà không ngờ Hoắc Mạc cũng phối hợp mở miệng.


Lần cuối cùng, anh ôm eo Lục Du, rút muỗng ra hôn cô.

Chiếc lưỡi nhỏ cạy hàm răng ra, quấn quít lưỡi cô.
Cô mím môi cười, ôm mặt Hoắc Mạc để nụ hôn này thêm sâu.
"Anh với kiwi ai ăn ngon hơn?" Hoắc Mạc lười biếng dựa vào bàn cà phê hỏi.
Móng vuốt của Lục Du trượt vào trong cổ áo hơi mở của anh, sờ soạng da thịt mịn màng: “Anh nha.”
"Hửm?”
Cô quấn lấy eo Hoắc Mạc: “Ăn anh thuận thiện hơn một chút.”
(3)
Hứa Lộ nói Lục Du muốn ăn chua là vì đang mang thai, Lục Du không tin nên đến bệnh viện kiểm tra.

Quả nhiên, trúng thưởng rồi!
Đầu óc Lục Du trống rỗng, điều đầu tiên khiến cô phiền não không phải là làm thế nào để nói cho Hoắc Mạc biết cô có thai mà là nên đặt tên gì cho cục cưng đây.
Cô nói với Hứa Lộ: “Tớ nghĩ ghép Hoắc với Mạc lại là dễ nghe nhất trên đời rồi."
Khoé miệng Hứa Lộ run rẩy: “Du Du, cậu đủ chưa hả?” Hứa Lộ ném cuốn từ điển Tân Hoa cho Lục Du: “Tùy tiện chọn một cái là được."
Đại minh tinh Hứa còn thuyết phục Lục Du: “Tên chỉ là một cái để gọi thôi, không có gì quan trọng.”
Nói như thế nhưng mà lúc trước đặt tên cho con Quý lão tam cũng tính mời ba bốn thầy phong thủy tới.
Lục Du thấy chữ liền choáng váng nói: "Thôi, đặt biệt danh trước đã.”
Sự thật chứng minh, hai học tra ở chung với nhau thật sự không thể làm bùng lên ngọn lửa văn chương.

Buổi tối, Lục Du mua một cái bánh kem, thắp nến, sau đó đến thư phòng quấy rầy Hoắc Mạc.
Cô dựa vào lưng Hoắc Mạc, kéo tóc anh: "Tiểu Miêu, anh có rảnh không?"
Hoắc Mạc đang bận cùng chị Phong bàn giao bản thảo hội nghị: “Sao thế?”
"Em muốn ăn bánh kem, anh ăn với em được không?”
"Em ăn trước đi, anh chờ.” Hoắc Mạc đáp.
“Chồng ơi~”
Hoắc Mạc đặt bản thảo trong tay xuống: “Bánh kem đâu?”
Không có tiết tháo!
Trên bánh kem viết Hoắc Tráng Tráng sinh nhật vui vẻ
Hoắc Mạc hỏi: “Anh đổi tên?”
Lục Du thổi nến, múc một chút bánh: “Hoắc Tráng Tráng là tên cục cưng của anh.”
“Hả?”
Cô nhón chân hôn lên mặt Hoắc Mạc: "Ba Hoắc, chúc mừng anh."
(4)

Từ khi học tiểu học, Hoắc Tráng Tráng đã bắt đầu hiểu có ba mẹ nổi tiếng thật sự là một vấn đề rất phiền toái, nhất là trong những buổi họp phụ huynh.
Họp phụ huynh của cậu thường là do ba cậu tham dự, nhưng mà cậu tình nguyện để bà Trương giúp việc đi thay ba.

Bởi vì chỉ cần ba cậu đến trường thì tất cả các phụ huynh và giáo viên nữ sẽ nhìn chằm chằm vào ông ấy.
Hoắc Tráng Tráng nhìn ba mình từ trên xuống dưới xem rốt cuộc ông có chỗ nào đặc biệt.

Nhưng cậu chưa kịp nghĩ ra thì đã bị thầy giáo kéo đi.
Hoắc Mạc ngồi trên chiếc ghế nhỏ với Hoắc Tráng Tráng, tay chân dài không khỏi duỗi ra, bất đắc dĩ nhìn thầy chủ nhiệm đang thao thao bất tuyệt phía trên, anh không thể làm gì khác ngoài việc chịu đựng nghe hết toàn bộ quá trình.
Chủ nhiệm lớp cuối cùng cũng cười hỏi anh: “Anh Hoắc, anh còn muốn biết gì nữa không?”
Trên mặt Hoắc Mạc không có nhiều biểu cảm: “Không có.”
Chủ nhiệm lớp hơi dừng lại, sau đó ngượng ngùng kết thúc cuộc họp phụ huynh.

Cha mẹ của các bạn cùng lớp của Tráng Tráng đều là những người không phú thì quý.

Ban đầu, Lục Du chỉ muốn con mình học trường tiểu học trước nhà.

Kết quả là ba mẹ Lục không đồng ý cho nên cô đã bỏ rất nhiều tiền để Hoắc Tráng Tráng được vào lớp quốc tế.
Họp phụ huynh xong, cha mẹ các bạn cùng lớp của Hoắc Tráng Tráng lần lượt đến chào hỏi Hoắc Mạc, Hoắc Mạc hơi khom lưng gật đầu lễ phép với họ.
Anh xoay người rời đi, mẹ của một bạn học phía sau thì thào: “Hoắc Mạc cửu đẳng không già sao?”
"Đúng vậy, cảm giác như ba của Tráng Tráng lâu lắm không thay đổi."
Tráng Tráng chạy từ trong văn phòng ra, đôi chân nhỏ lạch bạch chạy đến bên cạnh Hoắc Mạc: "Ba ba, ba ba, mẹ vừa gọi điện thoại nói đợi chúng ta ở bên ngoài đó."
Cậu liến thoắng: "Mẹ nói dẫn con đi ăn đồ ngon...”
Hoắc Mạc nhàn nhạt trả lời con trai: “Thật sao?”
"Ba có thể không đi không?” Tráng Tráng nói: “Con muốn đi với mẹ.”
“Không thể.” Hoắc Mạc thẳng thắn trả lời.
"Ba ba." Tráng Tráng làm nũng.
Hoắc Mạc trực tiếp bế Hoắc Tráng Tráng đi, tới cửa, Lục Du đã đứng bên cạnh xe đợi bọn họ.

"Mẹ ~" Tráng Tráng nhào qua lưng Hoắc Mạc.
“Làm sao vậy?” Lông mày Lục Du cong lên: “Có phải bị thầy giáo phê bình không?”
“Không phải, ba ba nhất định phải bám lấy con.” Hoắc Mạc vừa thả Tráng Tráng xuống, Tráng Tráng liền cáo trạng với Lục Du.
Hoắc Mạc đến gần cô, cúi người ôm lấy Lục Du: “Hôm nay họp phụ huynh, ghế thấp quá.”

Lục Du sờ đầu Hoắc Mạc: “Mệt sao?”
Hoắc Mạc hít một hơi, gật gật đầu.
“Vậy thì em dẫn anh đi ăn ngon ~”
"Được."
Tráng Tráng đứng hóa đá trong gió, không phải mẹ đã nói sẽ dẫn cậu đi ăn đồ ngon sao… Tại sao ba ba lại luôn cướp mẹ của cậu chứ!!!! Ngã ~
(5)
Công việc kinh doanh của câu lạc bộ quyền anh của Lục Du luôn rất tốt, hầu hết đều là trẻ em đến đăng ký.

Tamura có đầu óc kinh doanh liền mượn độ nổi tiếng của Lục Du mở một chi nhánh khác bên cạnh câu lạc bộ quyền anh.
Nói gì mà đăng ký lớp quyền anh rồi đăng ký lớp cờ vây sẽ được giảm giá 50%.
Anh ta nói như thế, quả thật có rất nhiều phụ huynh mang con cái mình đến đăng ký học cờ vây.

Nhờ đó mà Tamura cũng kiếm được không ít tiền.
Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của Lục Du và Hoắc Mạc.

Cô cho bọn nhỏ về sớm, bảo trợ lý dọn dẹp rồi ném Tráng Tráng cho Tamura.
Mỗi lần anh ta nhìn thấy Tráng Tráng đều không tránh khỏi sẽ nói một câu khiến Lục Du tổn thương: “Cũng may là Tráng Tráng có chỉ số thông minh của ba nó.”
Lục Du bĩu môi nói: "Cũng nhờ anh đấy, bác Hoắc."
Tamura đưa Tráng Tráng vào phòng chơi cờ, sau đó thần bí cầm một cái hộp tinh xảo đi ra: "Du Du, tôi chúc cô và Tiểu Mạc kỷ niệm 13 năm kết hôn vui vẻ."
"Anh quá khách khí rồi."
"Không khách khí, không khách khí." Tamura xua tay: "Nếu không phải có cô, tôi cũng không làm ăn tốt được như thế này."
Lục Du cười híp mắt nhận quà, vẫy tay rồi lên xe Hoắc Mạc đang đậu ở cửa.
Dù đã kết hôn nhiều năm nhưng mỗi năm tới kỷ niệm ngày cưới họ đều ăn mừng với nhau.

Những người trong kỳ viện cũng buồn bực không ngờ Hoắc Mạc cửu đẳng cũng có thể lãng mạn như vậy.
Huấn luyện viên đã về hưu ở bên cạnh vuốt râu: “Vậy là cậu chưa thấy khoảng thời gian Tiểu Mạc theo đuổi tuyển thủ Lục rồi."
Hoắc Mạc cười thầm, mặc áo vest vào rồi bước ra ngoài.
Phần lớn thời gian hai người bên nhau là vào mùa đông, nhưng bọn họ lại tổ chức đám cưới vào mùa hè nóng nực.

Mùa hè năm nay ở đế đô cực kỳ nóng bức, Lục Du mặc váy voan, trên mặt đầy mồ hôi.
Hoắc Mạc sợ lạnh sợ nóng vẫn mặc một bộ tây trang, đeo kính tựa vào cửa xe chờ cô.
Lục Du vừa từ trong lớp của Tamura đi ra đã thấy Hoắc Mạc đang đợi.

Anh cứ như ăn trúng chất bảo quản, đã đến tận tuổi này nhưng vẫn cao gầy, đẹp trai như thời còn trẻ.
"Chúng ta đi đâu đây?”
“Em muốn ăn gì?” Anh hỏi.
Mỗi năm vào ngày kỷ niệm ngày cưới, Hoắc Mạc đều đưa cô đi ăn ở Michelin, năm nay cô lại tùy hứng nói: “Hay là chúng ta quay về Giang Lý một chuyến đi.”
Anh giật mình, sau đó đáp: “Được.”
Giang Lý cách đế đô không xa, đi mấy tiếng đã tới.


Lúc hai người đến đó đã là buổi tối, trên bầu trời đầy sao.
Xe dừng trên một con đường nhỏ quanh co, Lục Du nói: “Ở đây không có ai.” Bọn họ dừng lại, lấy hai lon bia trong cốp ra, ngồi trên mui xe uống.
Hoắc Mạc rất ít khi uống rượu, nhưng tửu lượng rất tốt.

Lục Du lại lúc nào cũng thích uống hai hớp, nhưng tửu lượng vẫn rất kém như trước.
Cô nửa say nửa tỉnh, tựa vào vai Hoắc Mạc đếm sao trên trời.

Từ nhỏ, khả năng đếm của cô đã rất tốt.
"199"
"200"
"Du Du." Hoắc Mạc vỗ vỗ lưng cô.
Cô mở đôi mắt ướt nhìn anh, cả đời này của cô hiếm khi bất mãn hay buồn bã chuyện gì nên đôi mắt của cô ở tuổi 40 vẫn còn trong veo và hồn nhiên.
Cô nhéo mặt Hoắc Mạc: “Sao vậy?”
"Mệt sao?"
“Không mệt.” Cô tròn mắt nhìn anh, thật sự rất buồn cười.
Hoắc Mạc lấy chăn khoác lên vai cô, hỏi: “Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Lục Du nói: “Nhớ.” Vừa nói, cô vừa cười: “Khi đó, anh vẫn còn là một đứa bé, ngồi xổm xuống đất nhặt quân cờ.

"
"Du Du, anh nói cho em nghe một bí mật." Anh ghé vào tai Lục Du: "Thực ra là anh cố ý."
"Hả?"
"Cố ý để em nhìn thấy lúc anh bị bắt nạt."
Anh khi đó còn cố ý trêu chọc đám Nhị Hổ.
“Tại sao?”
“Tại vì bạn cùng bàn nói với anh là em đánh nhau rất giỏi.” Anh cười, chưa bao giờ anh cười hạnh phúc như vậy.
“A, hóa ra chúng ta gặp nhau không phải ngẫu nhiên.” Cô dựa vào vai anh khanh khách.
“Đúng rồi, Tamura đưa cho anh.” Cô đưa cho anh chiếc hộp nhỏ trong túi.

Hoắc Mạc mở hộp ra, là một tiêu bản hồ điệp.
Anh nhìn chằm chằm một hồi, trong khóe mắt bỗng nhiên có vài giọt lệ.

Khi ba mẹ anh ly hôn, vào cái đêm mà Tamura và anh chia tay, tiêu bản hồ điệp của ông nội trên bàn đột nhiên biến mất.

Hóa ra là Tamura vẫn giữ nó.
"Tiểu Miêu không khóc, không khóc.” Lục Du mặt đỏ bừng, đuôi mắt nhướng lên, đáy mắt tràn đầy khí chất giang hồ.
"Du Du sẽ bảo vệ anh cả đời."
(Hoàn)


Bình luận

Truyện đang đọc