TRÚC MÃ CƯNG CHIỀU TÔI ĐẾN TẬN TRỜI



Ba mẹ Lục Du đứng ở phía trước vẫy tay với cô: “Du Du nhanh lên.”
Cô dừng lại một lúc rồi chậm rãi đi tới.

Tháng tư ở Trùng Khánh, thời tiết đang dần ấm lên, những cành cây khô cuối mùa lại mọc lên những chồi non mới.

Thế nhưng Lục Du vẫn cảm nhận được cái lạnh giá của mùa đông, cái cảm giác lạnh lẽo rỉ ra từ xương cốt.
Cho nên khi Lục Du trở lại đế đô, chuyện đầu tiên là đem đồ đạc đến trung tâm luyện quyền.

Vận động có thể ra mồ hôi, vận động nhiều cũng có thể khiến người ta quên đi nhiều phiền não trước mắt.
Huấn luyện viên trưởng mới vừa đi họp nơi khác về, nhìn thấy Lục Du liền gọi cô vào văn phòng.

Từ trước tới giờ ông vẫn luôn nói thẳng vào vấn đề: "Lần này có thể tôi phải đổi cho em một huấn luyện viên khác.

Bên trên đang sắp xếp để không làm chậm trễ Thế vận hội."
Ông nhấp một ngụm trà nóng, bã trà trong ly thủy tinh nổi lềnh bềnh.
"Bệnh của huấn luyện viên Giang chỉ là giai đoạn đầu.” Lục Du nhìn chằm chằm tách trà của huấn luyện viên trưởng: “Nếu có thể…”
Huấn luyện viên trưởng bắt đầu khởi động miệng lưỡi nhà quan: “Chúng tôi cũng vô cùng tiếc nuối khi Tiểu Giang bị một khối u xương ác tính.

Trung tâm cũng tài trợ toàn bộ chi phí để cậu ấy đến bệnh viện quân y điều trị." Ông nhìn Lục Du: "Nhưng mà chuyện này với chuyện đổi huấn luyện viên cho em là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."
"Lục Du, em là niềm hy vọng lớn nhất có thể giành được huy chương vàng cho quyền anh nữ của chúng tôi." Huấn luyện viên gõ bàn: “Vậy nên tôi mong là em có thể huấn luyện thật tốt.”
Huấn luyện viên trưởng bắt đầu giáo dục tư tưởng cho Lục Du, hồi lâu cũng không cho Lục Du nói câu nào.

Cuối cùng ông mới để cho cô đi ra ngoài, khóa trái cửa phòng làm việc lại.
Ngồi vào ghế huấn luyện viên trưởng, ông đang cầm tách trà thì đột nhiên nước mắt lại rơi xuống.

Giang Nhược Trần là học trò của ông, ông cũng đã nhìn Nhược Trần từ một võ sĩ tỏa sáng trên võ đài đến khi bị chấn thương, và cuối cùng trở thành huấn luyện viên vị trí tầm thường ở trung tâm.
Hứa Lộ từ Hoành Điếm trở về, chưa kịp tẩy trang đã lôi kéo Lục Du đi nhảy disco.


Cô vừa quay xong một bộ phim truyền hình cổ trang ngược luyến quy mô lớn, vào vai một nữ cường nhân bị mất phụ thân, mất trượng phu.

Trong lúc quay phim lại bị chú Giang hung hăng cự tuyệt cho nên kỹ năng diễn xuất của cả bộ phim lập tức được tăng lên rất nhiều.
Trước đây mỗi lần Hứa Lộ đóng phim nhất định phải dùng rất nhiều nước mắt nhân tạo, nhưng mà lần này diễn với nam chính, với nữ phụ, thậm chí là hoa lá cỏ cây cũng không kìm được mà bật khóc.
Vì vậy, khi Lục Du mặc bộ đầm đen chạy từ trung tâm đến hộp đêm thì nhìn thấy một người phụ nữ quyến rũ ngồi ở quầy bar, lắc ly whisky trên tay, ngẩng đầu tán tỉnh tiểu ca quầy bar.
"Du Du.” Hứa Lộ vẫy tay với cô, khóe miệng mỉm cười.
Lục Du lách qua đám đông đến chỗ Hứa Lộ, đè cái tay lợn muối [1] xuống.
[1] Tay lợn muối: ám chỉ những hành động đồi bại quấy rối đàn ông hoặc phụ nữ, chẳng hạn như đánh vào ngực, sờ mông.

Ở Quảng Đông và Hồng Kông, nó có nghĩa là những cô gái không đứng đắn.
“Hôm nay không tập luyện à?” Lông mày Hứa Lộ cong lên như thể không có chuyện gì xảy ra.
Lục Du ngồi xuống, đôi mắt hồ ly giật giật: "Được nghỉ nửa ngày."
"Anh Nhược Trần đâu?” Hứa Lộ giả vờ hỏi.
Lục Du im lặng một hồi, hồi lâu mới trả lời: “Tớ đổi huấn luyện viên rồi.”
Cô ấy gật đầu, uống cạn nửa ly rượu trong tay.

Lục Du muốn khuyên cô uống ít hơn, nhưng Hứa Lộ đã đưa mặt mình đến sát mặt cô.
"Du Du, cậu còn nhớ lần đầu tiên cậu uống rượu không?" Cô ấy hỏi.
Cô vẫn còn nhớ, đó là vào ngày cô tốt nghiệp trung học, cô thi trượt đại học, đấu thua đối thủ, sau đó, cũng không có Tiểu Miêu.

Hứa Lộ nói với cô là rượu có thể giải sầu nên cô không hề hay biết uống cạn hết mấy lon bia mua trong quán.
Đó là lần đầu tiên cô uống say, ở đế đô không có ba mẹ bên cạnh.

Người mà cô nghĩ đến lúc đó ngoại trừ Tiểu Miêu thì cũng chỉ có chú Giang.
Sau đó chú Giang đến, vừa kéo cô vừa cõng Hứa Lộ trên lưng một đường đi thẳng về trung tâm.
Hôm nay là lần thứ hai cô với Hứa Lộ điên cuồng uống rượu trong hộp đêm.

Sau khi uống xong, đại não cô trống rỗng, liền cùng Hứa Lộ chen chúc trong đám người quơ quơ chai rượu.
Thỉnh thoảng, cô lại thoáng thấy Hứa Lộ đang khóc, nhưng tiếng khóc bị tiếng nhạc EDM ồn ào nhấn chìm, chỉ có kẻ mắt bị nhòe mới chứng tỏ được Hứa Lộ lúc này đang khổ sở đến phát điên.

Lần này không có chú Giang đến đón các cô.

Cô ấn đại một nút trên điện thoại rồi điên cuồng gào thét: "Tôi đang ở Sanlitun..." Hứa Lộ dựa vào người cô vừa khóc vừa cười: "Giang Nhược Trần, tên hỗn đản nhà anh mau đến đón em."
Một lúc sau, một người đàn ông đi vào hộp đêm, ánh đèn lập lòe điên loạn chiếu lên khuôn mặt tái nhợt không chút cảm xúc.
Lục Du đi tới, ngón tay chọt chọt vào ngực người đó: "Tiểu ca ca, trông anh rất quen mắt nha!"
Ngón tay của cô bị người nọ nắm lấy lập tức bàn tay cảm thấy mát lạnh.
"Du Du, em say rồi."
"Hoắc Mạc a." Cô cười quyến rũ, hai má ửng hồng.
"Chúng ta về nhà thôi.” Anh đút tay Lục Du vào túi quần mình.

Phía sau, người đại diện của Hứa Lộ đang bận cưỡng chế Hứa Lộ say như chết trở về, nhìn thấy Lục Du dựa vào vai Hoắc Mạc thì anh ta cũng yên tâm.

Anh ta chào hỏi Hoắc Mạc xong liền kéo Hứa Lộ lên xe bảo mẫu.
Họ bước ra khỏi hộp đêm, cả thế giới chỉ còn lại tiếng gió xào xạc.

Vì đang là mùa xuân cho nên Lục Du chỉ mặc một chiếc váy con.

Mặc dù là một võ sĩ quyền anh, nhưng nhờ gen di truyền cho nên cô chỗ nào cần có thịt thì có thịt, chỗ nào không cần thì mảnh khảnh.
Những người đàn ông đi ra khỏi hộp đêm khó tránh khỏi ánh mắt rơi vào người cô, nhưng ngay sau đó lại đụng vào ánh mắt của Hoắc Mạc.

Yên tĩnh, lạnh lùng khiến người ta cảm thấy bồn chồn đến tận xương.
Lục Du uống không nhiều, cho nên gió thổi qua cô liền tỉnh táo vài phần.

Áo khoác của Hoắc Mạc bao bọc trên người cô, dài đến bắp chân.

Hoắc Mạc cầm trên tay một ly sữa nóng, chờ cô tỉnh táo hơn một chút liền đưa sữa qua cho Lục Du.
"Tiểu Miêu, anh không thi đấu hả?" Cô nhận ly sữa, mở to mắt hỏi anh.

“Trận đấu tiếp theo ở Bắc Kinh.” Anh nói: “Sớm chạy về.”
"À, vậy sao.” Người nào đó rất tự giác uống sữa, rồi đánh trống lảng.

Hoắc Mạc không khỏi nhìn cô lần nữa.
Một lúc sau, anh ngồi xổm xuống, bắt đầu kéo khóa áo khoác lên cổ Lục Du, sau đó đội mũ cho cô vỗ nhẹ.
“ア ホ (đồ ngốc).”
“Hả?” Cô lộ hai con mắt ra ngoài vành mũ rộng, cắn ống hút hỏi.
Hoắc Mạc bật cười lộ ra hai cái răng khểnh nhìn cô.

Men say trong người Lục Du vẫn còn, cô bước thêm một bước đem cả cái đầu đến trước mặt Hoắc Mạc, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của anh hồi lâu.
Cuối cùng, tuyển thủ Lục không tim không phổi đột nhiên đưa ra kết luận: “Tiểu Miêu, trên mặt cậu có mấy nốt ruồi nha.” Cô vươn đầu ngón tay ra chỉ vào mặt Hoắc Mạc: “Một, hai, ba...”
Anh không nhúc nhích, ngoan ngoãn đứng thẳng ở đó tùy ý để ngón tay Du Du chỉ chỉ lên mặt mình.

Cuối cùng, động tác của cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, Hoắc Mạc lập tức nở một nụ cười trong veo với Lục Du.
Cô sững sờ, đầu óc bỗng nhiên tỉnh táo hơn một chút.
“Chúng ta… lên xe.”
“Được.” Hoắc Mạc mở cửa xe, ý cười càng sâu.
Đối với Lục Du bây giờ, chuyện đáng sợ hơn chuyện say rượu chính là tất cả những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó cô đều nhớ đến nhất thanh nhị sở.

Đặc biệt là lúc cô ở cửa quán bar ngốc nghếch đến mức đếm nốt ruồi trên mặt Hoắc Mạc.
Cũng may là Hoắc Mạc ngày hôm sau phải đi thi đấu cho nên cô không phải gặp anh.

Lục Du bị tiếng chơi game của em họ đánh thức, lúc tỉnh lại, cô phát hiện mặt đã tẩy trang, quần áo cũng đã thay.
Cô vội vàng chạy vào phòng kéo Thành Tiểu Thuận qua: “Tại sao mặt chị không có trang điểm?”
Thành Tiểu Thuận nhìn Lục Du như một đứa trẻ bị thiểu năng: “Hôm qua anh Hoắc Mạc tẩy trang cho chị."
Phản ứng đầu tiên của Lục Du là: “Còn quần áo thì sao?”
Tiểu Thuận cong môi: "Chị đoán xem.” Mấy giây sau liền bị Lục Du quật xuống ghế.
Tiểu Thuận giơ hai tay lên nói: "Được rồi được rồi được rồi, là chị tự thay." Nói xong còn không quên nhiều chuyện: "Em nói này bà chị già, bà cũng ngốc quá đi mất.

Mọi người đều nói đêm không trăng không gió là lúc động phòng hoa chúc, vậy mà bà lại uống đến say mèm, bỏ lỡ thiên thời địa lợi nhân hòa." Thành Tiểu Thuận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Thành Tiểu Thuận." Lục Du nhéo lỗ tai nó: “Mày nói đủ chưa hả? Tịch thu chìa khóa."
“Được rồi, em câm miệng.” Một lúc sau, nó vẫn không quên hỏi về Tiểu Miêu: “Chị đối với… cơ thể… của anh Hoắc Mạc một chút cảm giác cũng không có sao?”
Trong đầu Lục Du chợt lóe lên cơ thể cân đối, cơ bắp săn chắc của Hoắc Mạc.


Mỗi lần Lục Du chột dạ rất hay bị lắp bắp: “Không… có.”
Em họ hiểu rõ bộ dạng dối lòng của Lục Du, nhịn cười tiếp tục chơi game.

Nó còn nhớ đêm qua lúc Hoắc Mạc đưa bà chị của nó về, nó cũng hỏi anh Hoắc Mạc câu giống như vậy.
"Anh Hoắc Mạc, anh đối với bà chị của em một chút ý nghĩ khác cũng không có sao?"
Lúc này, Lục Du đang quàng cổ Hoắc Mạc, dùng ánh mắt si mê nhìn chằm chằm anh.
"Tiểu Miêu, da anh sao không có một lỗ chân lông nào vậy?" Sau đó còn lấy móng vuốt của mình sờ soạng mặt anh.
Tuy nhiên, ngay khi Thành Tiểu Thuận chạm vào mu bàn tay của Hoắc Mạc, anh như phản xạ có điều kiện khẽ rụt ra.

Thật sự là quá tiêu chuẩn kép [2] rồi!!!
[2] Tiêu chuẩn kép đề cập đến các tình huống mà các phán đoán hoặc hành vi hoàn toàn trái ngược nhau được đưa ra đối với những việc có cùng bản chất dựa trên sở thích, mối quan tâm và các lý do khác của họ hoặc họ có các tiêu chuẩn phán đoán khác nhau .
Thành Tiểu Thuận là một tên hoa hoa công tử, từ khi lên đại học đến giờ bạn gái thay đổi không ngừng.

Chỉ là nó chưa từng thấy qua cái phương thức ở chung tương kính như tân chục năm trời như bà chị nó với anh Hoắc Mạc.
Hoắc Mạc lấy khăn giấy tẩy trang Tiểu Thuận đưa cho, từng chút một lau sạch lớp trang điểm trên mặt Lục Du.
Lục Du nép vào vòng tay anh ngủ một giấc thật sâu.
"Chậc chậc.” Thành Tiểu Thuận tặc lưỡi, chợt nghe thấy Hoắc Tiểu Miêu dùng cái giọng công minh chính trực nói với nó.
"Ừ, có."
Tiểu Thuận hóa đá trong gió: “Hả ?”
Hoắc Mạc không nói gì thêm, cầm áo khoác, khách khí nói với Tiểu Thuận: "Ngày mai anh còn phải thi đấu ở Hải Điến, Du Du phải làm phiền em rồi."
Buổi tối, Hoắc Mạc lái xe vòng qua đường cao tốc, quẹo tới quẹo lui mấy lần cuối cùng mới từ Đông Thành đến Hải Điến.
Huấn luyện viên đợi anh ở cửa, cũng không có hỏi vì sao xin nghỉ mà chỉ giải thích đơn giản về trận đấu ngày mai.

Ông là huấn luyện viên danh dự được đội Hàng Châu mời về, thi đấu giành chiến thắng đối với ông tự nhiên có chỗ tốt.
Cũng không phải là ông quan trọng chuyện thắng thua, có lẽ là mấy ngày nay tâm trạng Hoắc Mạc không tệ cho nên trong lúc thi đấu phát huy tương đối ổn định.
“Vòng thứ hai ngày mai sẽ là em và Tamura.” Huấn luyện viên hơi ngừng lại hỏi Hoắc Mạc: “Nếu chúng ta thắng trận này, đội Vân Nam sẽ không thể đuổi kịp điểm của chúng ta.”
Lúc huấn luyện viên nói chuyện, Hoắc Mạc coi như cũng nghe được một nửa, đến khi ông một lần nữa nhắc đến tên Tamura, Hoắc Mạc vẫn không đáp lại.

Huấn luyện viên liếc mắt nhìn sang mới phát hiện Hoắc Mạc vậy mà lại đang lén cười.
"Tiểu Mạc." Huấn luyện viên cau mày.
"À, vâng." Hoắc Mạc lập tức khôi phục lại vẻ mặt lãnh đạm gật đầu.


Bình luận

Truyện đang đọc