TRÚC MÃ KHÓ ĐOÁN


Chỉ trong vòng vài phút Triệu Lâm Tô đã tới cổng khu chung cư của Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn chui vào trong xe: "Mày có biết nơi đó không? Điện thoại của bé Ba tắt máy rồi".
"Biết".

Triệu Lâm Tô khởi động xe, "Đừng nóng vội, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu".
Thẩm Ngôn "Ừ" một tiếng, sắc mặt vẫn hơi sốt ruột.
Triệu Lâm Tô lái xe rất nhanh, 20 phút đã tới được hiện trường.
May mắn thay, Chu Ninh Ba vẫn còn ở chỗ đó.
Xung quanh cậu ta đang có mấy người đàn ông ăn mặc lòe loẹt trang điểm lộng lẫy vây quanh, kéo chân kéo tay Chu Ninh Ba.

Chu Ninh Ba ngồi lì tại chỗ, không chịu động đậy.
Thẩm Ngôn vội vàng xuống xe bước tới, "Xin nhường đường một chút, đây là bạn của tôi".
Có vài người quay đầu lại, hai mắt sáng lên.
Thẩm Ngôn phảng phất như trông thấy được mười mấy cái bóng đèn đồng thời "lách cách" bật sáng.
"Oa, anh trai nhỏ này đẹp trai quá".
"Anh trai à, anh tới đón anh trai này sao?"
"Anh ơi, anh ấy là bạn của anh hả? Em cũng muốn làm bạn với anh, thêm bạn Wechat với em nhé".
"..."
Thẩm Ngôn tê dại cả da đầu, suýt chút nữa co cẳng bỏ chạy.
"Sầm---".
Âm thanh đóng cửa xe truyền tới, có mấy kẻ bị giật nảy mình, sau đó phát hiện ra lại có thêm một anh chàng vô cùng đẹp trai từ trên xe bước xuống.
Ông già Noel hiển linh! Hôm nay đưa tới nhiều trai đẹp như vậy!
Anh chàng đẹp trai mới xuống xe có vẻ mặt không dễ chọc vào, không chờ bọn họ mở miệng trước, hắn đã lên tiếng: "Tôi đến đánh người".
"..."
Có lẽ do biểu cảm và ánh mắt của Triệu Lâm Tô quá mức thuyết phục, đám người kia nhanh chóng nhường đường.
Thẩm Ngôn nhẹ nhõm thở ra, vội vàng đi tới kéo người.
"Bé Ba?"
Chu Ninh Ba đang cúi đầu lảm nhảm, cánh tay bị kéo, cậu ta chậm rãi ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt thật thà thành thật những lúc bình thường toát ra biểu cảm hung dữ trong thoáng chốc, nhưng ngay sau khi nhìn thấy người tới là Thẩm Ngôn thì lập tức suy sụp, đáng thương há miệng ra, trong miệng nồng đậm mùi rượu, "Thẩm Ngôn..."
"Được rồi, còn nhận ra tao là được.

Đứng lên đi, đi theo bọn tao".
Chu Ninh Ba sụt sùi muốn khóc: "Thầy còn ở bên trong".
"Thầy ấy còn ở bên trong, sao mày không vào trong đó?"
"Thầy không cho tao vào".
"Vậy mày đi theo bọn tao nào".
"..."
"Không đi, đúng không?"
Ngón tay Thẩm Ngôn nhấn xuống mũi Chu Ninh Ba: "Mày có tin tao sẽ đánh mày ngất xỉu tại chỗ sau đó vác mày đi không?"
Chu Ninh Ba chậm rãi đứng dậy.
Thẩm Ngôn kéo cánh tay cậu ta đi về phía xe, Triệu Lâm Tô cũng đi theo.
Thẩm Ngôn nhét Chu Ninh Ba vào ghế phía sau, sau đó tự mình ngồi lên ghế lái phụ.

Vừa đóng cửa xe, đằng sau xe truyền tới một tiếng gọi yếu ớt tràn ngập mong đợi.
"Anh ơi, anh đánh em đi".
Thẩm Ngôn: "..."

Thẩm Ngôn thoáng nhìn qua gương mặt bình tĩnh của Triệu Lâm Tô.
"Nhìn gì?" Triệu Lâm Tô nhàn nhạt quét mắt qua cậu, "Cũng muốn anh đây đánh?"
"Phì----".
Thẩm Ngôn cười mất nửa phút.
Sắc mặt Triệu Lâm Tô vốn không đẹp lắm, Thẩm Ngôn cười, khóe môi hắn cũng không khỏi cong lên: "Đừng cười, nói thử xem chúng ta nên xử lý kẻ này như thế nào".
Thẩm Ngôn nín cười liếc về phía sau một cái.
Chu Ninh Ba nằm nghiêng trên hàng ghế sau, lặng lẽ khóc lóc lẩm bẩm.
Cũng không biết hiện giờ Chu Ninh Ba rốt cuộc đã say đến mức độ nào, Thẩm Ngôn thử giao lưu cùng cậu ta: "Không phải mày bảo mày ra ngoài hẹn hò với thầy Lương hả? Đã có chuyện gì thế?"
"Thầy ấy vào bên trong với người khác, thầy ấy không cần tao, thầy ấy không quan tâm tới tao..."
"..."
Thẩm Ngôn thở dài, "Tao đã sớm nói với mày rồi, thầy Lương là người đa tình, tao bảo mày đừng nên thích một người đàn ông đa tình như vậy, mày cứ nhất quyết không nghe".
Chu Ninh Ba khóc đến nghẹn ngào: "Được, vậy sau này tao sẽ thích mày..."
Thẩm Ngôn: "...!Cút đi!"
Mẹ ơi, cả người cậu nổi đầy da gà rồi này.
Chu Ninh Ba đổi giọng: "Triệu Lâm Tô ơi..."
"Cút".
Chu Ninh Ba khóc đến độ giơ hai tay lên che mặt.
Giống như đã bị cả thế giới này bỏ rơi.
Xe đi được một đoạn, Triệu Lâm Tô hỏi: "Xử lý thế nào?"
Thẩm Ngôn nhìn dáng vẻ say như chết, vừa khóc vừa cười của Chu Ninh Ba, nhíu mày: "Nó như thế này không thể đưa trở về ký túc xá được, hơn nữa hiện giờ có muốn vào ký túc xá chắc cũng không thể vào nổi.

Hay là, đưa nó về nhà tao đi..."
Triệu Lâm Tô giẫm phanh.
"Không được".
Thẩm Ngôn: "..."
Triệu Lâm Tô quay sang, sắc mặt bình tĩnh, "Mày quên nó đã làm gì với Lương Khách Thanh rồi hả? Nó đã làm gì mà khiến Lương Khách Thanh phải bật khóc?"
Thẩm Ngôn: "..."
Mẹ nó, tao quên.
Mặc dù Chu Ninh Ba cũng là gay, nhưng trong tiềm thức Thẩm Ngôn luôn cảm thấy Chu Ninh Ba hẳn là một cậu gay không có sức tấn công nào.

Nhưng xét theo lý luận, đem so sánh với Triệu Lâm Tô chỉ ảo tưởng mà không có bất cứ hành động gì, thì thành tích chân thật Chu Ninh Ba đã từng làm Lương Khách Thanh bật khóc thực sự nguy hiểm hơn Triệu Lâm Tô nhiều.
"Đưa đến chỗ tao đi." Triệu Lâm Tô đề nghị.
"Không được!"
Thẩm Ngôn không chút nghĩ ngợi đã phủ định.
"Mày cho rằng mày khỏe hơn tao?"
Triệu Lâm Tô nhướng mày, không cãi lại.
Thẩm Ngôn siết bàn tay, nhìn Chu Ninh Ba hiện giờ đang trong trạng thái say xỉn nhưng không biết chừng một lúc nào đó sẽ bộc phát trạng thái cuồng bạo, cuối cùng dứt khoát đưa ra phương án giải quyết: "Đừng tranh cãi nữa, thuê cho nó một gian phòng ở gần đây đi!"
Có rất nhiều khách sạn ở gần đó, nhiều đến mức trước sau vị trí nhóm Thẩm Ngôn đỗ xe có tới tận ba khách sạn.
Thẩm Ngôn quan sát mặt tiền khách sạn, chọn một khách sạn nhìn qua khá giản dị, đứng đắn hơn một chút.
Tiền thuê phòng khách sạn đắt đến kinh hãi, một phòng 1500 tệ một đêm.

Thẩm Ngôn nghe xong, hỏi thẳng: "Ăn cướp hả? 1500 tệ một đêm?"
Lễ tân tươi cười: "Hôm nay là đêm Giáng Sinh, các khách sạn đều đã hết phòng, chỗ chúng tôi cũng chỉ còn thừa một gian phòng này thôi".
Thẩm Ngôn vỗ xuống bả vai Chu Ninh Ba: "Cậu chủ Chu, 1500 tệ, mày có ở được không?"
Cậu chủ Chu mơ mơ màng màng móc ra một tấm thẻ đen.
Thẩm Ngôn: Đã hiểu, chi phí tối nay đều do cậu chủ Chu phụ trách.
Thẻ đen không thể sử dụng bởi vì cậu chủ Chu say đến mồm miệng mơ hồ, đọc không được mật mã.
Cuối cùng người thanh toán chi phí tối nay biến thành cậu chủ Triệu.

Thẩm Ngôn không mang theo thẻ, điện thoại di động cũng không có nhiều số không đến vậy.
"Chờ nó tỉnh lại tao bảo nó trả tiền phòng cho mày".
"Thế nào cũng được".
Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô mỗi người một tay khiêng Chu Ninh Ba lên tầng, Triệu Lâm Tô vừa nói vậy, Thẩm Ngôn không khỏi lên tiếng hỏi: "Không phải mày cũng là một cậu ấm luôn giấu thân phận nào đó đấy chứ?"
Triệu Lâm Tô: "Mày nói xem".
Thẩm Ngôn nghiêm túc đáp lời: "Nếu tất cả mọi người đều như vậy, không có lý nào tao lại không phải.

Tao cảm thấy mình cũng là một cậu ấm nhà giàu, mày nói xem có phải không?"
Triệu Lâm Tô bật cười, tiếng cười nghe không giống âm thanh Thẩm Ngôn đã nghe được trong tai nghe, thực sự rất trầm thấp êm tai: "Có lý".
Giá phòng rất đắt nhưng chất lượng phòng tuyệt đối không sánh được, chỉ là một căn phòng hai giường hết sức bình thường.
Hai người ném Chu Ninh Ba lên một trong hai chiếc giường.
Thẩm Ngôn cử động bả vai: "Mày thật sự muốn ở lại?"
"Không thì sao?"
Thẩm Ngôn nói: "Tao cảm thấy một mình tao có thể đối phó được".
Triệu Lâm Tô dựa hờ bả vai vào bên tường, "Lúc ấy Lương Khách Thanh chắc hẳn cũng nghĩ mình có thể đối phó được".
"..."
Hết sức thuyết phục.
Thẩm Ngôn nhìn về phía người đã ngã lăn trên giường, vóc dáng hình thể của Chu Ninh Ba rất giống một vận động viên bóng rổ, tay dài chân dài.

Thẩm Ngôn không biết rằng cậu ta có phải một con hổ giấy hay không, nhưng cảnh tượng Chu Ninh Ba một tay nhấn Trương Tần xuống hồ nước lần trước vẫn còn là một ký ức tươi mới.
Người thành thật cũng có tính tình, mà một khi bùng nổ, người bình thường thật sự khó mà khống chế được.
"Tao đi rửa mặt cái đã".

Triệu Lâm Tô lên tiếng trước.
Thẩm Ngôn khẽ gật đầu.
Nhà vệ sinh cách giường không tới nửa mét, cánh cửa cũng làm bằng kính mờ.
Triệu Lâm Tô rửa mặt ở bên trong, để lại một cái bóng màu đen sì.

Thẩm Ngôn cười cười, sau đó nụ cười bỗng nhiên cứng đờ lại, tầm mắt quét trái quét phải căn phòng không tính là lớn này.
Tổng cộng có hai chiếc giường.
Một chiếc đã bị Chu Ninh Ba dùng tư thế ngủ "ngũ mã phanh thây" chiếm đoạt.
Còn lại một chiếc giường.
Thẩm Ngôn: "..."
Triệu Lâm Tô rửa mặt xong đi ra: "Mày có muốn rửa mặt không?"
Thẩm Ngôn vào trong nhà vệ sinh.
Khách sạn đã bật hệ thống sưởi ấm, nhiệt độ rất cao.

Thẩm Ngôn mở van nước lạnh, hung hăng tạt hai vốc nước vào mặt.
Bình tĩnh.
Đâu phải chưa từng ngủ cùng nhau.
Lần trước khi chân cậu bị đau không phải hai người họ cũng đã từng ngủ một giường rồi hả?
Ngủ rất ngon rất tự nhiên mà.
Thẩm Ngôn rửa mặt mấy lần, lúc ra khỏi nhà vệ sinh, cậu phát hiện Triệu Lâm Tô đã ngồi ở trên giường, quay lưng lại phía cậu.
"Tao ngủ bên này" Triệu Lâm Tô nói.
Ý bảo hắn sẽ ngủ ở phương hướng bên cạnh Chu Ninh Ba.

Thẩm Ngôn "Ồ" một tiếng, cũng ngồi xuống giường, quay lưng lại với Triệu Lâm Tô.
Cảnh tượng này dường như hơi quen quen, đầu óc Thẩm Ngôn suy ngẫm, đột nhiên phì cười.
Phía bên kia chiếc giường lún xuống, Triệu Lâm Tô đã nằm lên giường, hỏi: "Cười gì?"
Thẩm Ngôn quay đầu lại, gương mặt còn mang theo nét cười: "Vừa rồi hai chúng ta ngồi quay lưng lại với nhau rất giống với một quảng cáo".
"Quảng cáo gì?" Trong mắt Triệu Lâm Tô cũng có ý cười nhàn nhạt.
"Chính là cái quảng cáo gì mà suy thận..."
Thẩm Ngôn nói chuyện xong chính mình đã tự cười không khống chế được.
Triệu Lâm Tô gác hai chân vào nhau, gối cánh tay xuống dưới đầu, chậm rãi nói: "Suy thận, có đôi khi cảm thấy mệt mỏi quá sức".

(*) một quảng cáo thuốc bổ thận tráng dương.
Thẩm Ngôn cười đến phát run, "Đúng đúng, chính là cái đó.

Ha ha ha ha ---"
Triệu Lâm Tô nghiêng mặt, lẳng lặng ngắm Thẩm Ngôn nói cười.
Thẩm Ngôn chậm rãi ngừng cười.
Triệu Lâm Tô hỏi: "Vậy hai chúng ta, ai là kẻ suy thận đó?"
Thẩm Ngôn ho một tiếng: "Tao nói giống, không nói đúng là như thế".
Nét mặt Triệu Lâm Tô mang theo ý cười giễu cợt, khẽ vươn tay.
"Tách" một tiếng, ánh sáng trong phòng bị tắt đi quá nửa, chỉ còn lại một dải đèn Led mang theo ánh sáng mờ mờ.
"Ngủ đi".
Triệu Lâm Tô nằm xuống, quay lưng lại với Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn nhớ tới lần trước khi ngủ cùng nhau, lúc tỉnh giấc thứ cậu nhìn thấy cũng là tấm lưng của Triệu Lâm Tô.
Thẩm Ngôn nằm xuống, cũng quay lưng về phía Triệu Lâm Tô.
Mặt cửa kính mờ phản xạ ra một chút ánh sáng mờ nhạt.
Ký ức không lâu trước đây dần dần hiện rõ trong đầu.
Ngày đó hai người bọn họ sống chung cùng nhau gần như suốt một ngày một đêm.
Triệu Lâm Tô chưa từng làm ra bất cứ hành động nào khiến cậu không thoải mái.
Vội vàng ôm cậu từ phòng tắm ra ngoài, cả đêm quay lưng lại với cậu, để cho mình cậu ở trong phòng chơi game...
Thẩm Ngôn hơi nghiêng người sang phía bên phải, ánh mắt lặng lẽ lướt qua.
Triệu Lâm Tô khoanh tay quay người ra ngoài, sống lưng hơi cong, để lại cho cậu một khoảng trống rộng lớn.
Trong phòng quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho người ta không dám lên tiếng.
Chu Ninh Ba bên kia đột nhiên có động tĩnh.
Cậu ta nhào dậy, chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa.
Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô cũng ngồi dậy.
Tiếng xả nước truyền tới, Chu Ninh Ba nôn xong, từ nhà vệ sinh ra ngoài, lại ngã xuống giường.
Thẩm Ngôn liếc mắt ra hiệu với Triệu Lâm Tô, Triệu Lâm Tô hơi nghiêng người sang xem xét, sau đó xoay người trở lại nhỏ giọng nói: "Đang khóc".
Đáy lòng Thẩm Ngôn khẽ lộp bộp.
Chu Ninh Ba khóc không ra tiếng, rõ ràng không hi vọng có ai mở miệng an ủi mình.
Hai người họ lại nằm xuống thêm lần nữa.
[SY: Mày nằm lui sang bên này.]
[SY: Cẩn thận kẻo ngã.]
Gửi tin nhắn xong, chỉ chốc lát sau cậu đã nghe thấy tiếng điện thoại di động rung lên, chiếc giường phát ra tiếng động, sau lưng có người di chuyển đến gần.

Nhịp tim Thẩm Ngôn khẽ tăng tốc, nhưng chưa đến nỗi quá hoảng loạn.
Thực ra chẳng có gì đáng để cậu sợ hãi.
Triệu Lâm Tô sẽ không làm bất cứ chuyện gì.
Thẩm Ngôn mở to hai mắt, không cảm thấy buồn ngủ.
[Thằng chó: Khó ngủ à?]
[SY: Hơi hơi.]
[Thằng chó: Kể một câu chuyện cho mày nghe nhé?]
[SY: Mày mấy tuổi rồi?]
[Thằng chó: Trước kia có người tên là Tiểu Minh.]
[SY: Dừng lại, tao không muốn nghe.]
[Thằng chó: Vì muốn trở nên cao lớn, ngày nào cậu ta cũng uống sữa bò.]
[Thằng chó: Hôm đó cậu ta uống bảy túi sữa, mẹ của cậu ta liền không cho phép cậu ta uống thêm nữa.]

[Thằng chó: Tại sao lại thế?]
Thẩm Ngôn nghẹn nửa phút, vẫn không nhịn được phải gõ chữ.
[SY: Vì mẹ cậu ta sợ cậu ta vỡ bụng?]
Cái câu chuyện thiểu năng gì thế này?
[Thằng chó: Bởi vì túi thứ tám quá bảy* rồi.]
(*)过七: Chỉ tập tục xưa, sau khi người chết, cứ bảy ngày sẽ tổ chức nghi thức tế lễ một lần, đến 49 ngày thì thôi.

Kiểu truyện cười nhạt dạng đùa đồng âm, tôi không chắc chắn với giải nghĩa của mình lắm, đại ca nào hiểu chuẩn hơn thì cmt giải thích hộ em nhé.
Thẩm Ngôn: "..."
Hóa ra thực sự là một câu chuyện thiểu năng.
...!nhưng mà tại sao mỗi lần nghe mấy câu chuyện cười thiểu năng này cậu vẫn cứ không tài nào nhịn cười được?
Chu Ninh Ba vẫn còn đang khóc ở giường bên!
Cậu sao có thể làm thế!
Thẩm Ngôn cười đến độ cả người run lên, chiếc giường cũng rung theo cậu.

Cậu không nhịn được, xoay người, vừa quay sang đã bắt gặp gương mặt Triệu Lâm Tô.
Không biết từ lúc nào Triệu Lâm Tô đã xoay người qua, môi hơi cong, đôi mắt phượng nhàn nhạt ý cười.
Hắn lúc này trông rất dịu dàng.
Là thứ dịu dàng Thẩm Ngôn chưa bao giờ thấy.
Bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt giao thoa.
Ánh sáng trong đôi mắt dưới hàng mi chợt sáng chợt tối, cả hai bên đều nhìn thấy chính mình trong mắt đối phương.

Khoảnh cách quá gần, những lọn tóc tản mát trên mặt giường dường như sắp chạm vào nhau.
Thẩm Ngôn như bị niệm chú, không lùi về sau không động đậy.

Triệu Lâm Tô lẳng lặng nhìn cậu, khóe miệng hơi cong tiếp tục giương cao, nét mặt tựa như bất đắc dĩ.
Hắn nâng tay lên, Thẩm Ngôn vô thức nhắm mắt lại.
Vành tai hơi lạnh.
Một chiếc tai nghe không dây được cài vào tai.
Âm nhạc dịu dàng nhẹ nhàng chậm rãi phát ra.
Đó là ca khúc mới hai người các cậu mới nghe lúc chơi game.
Thẩm Ngôn mở to hai mắt, Triệu Lâm Tô vẫn đang nhìn cậu, ánh mắt kia khiến cho Thẩm Ngôn cảm thấy an toàn mà chẳng hiểu tại sao.
Giống như Triệu Lâm Tô sẽ vĩnh viễn không bao giờ khiến cậu phải buồn.
"Ngủ đi".
Cậu đọc được khẩu hình của hắn.
Thẩm Ngôn khẽ nhắm mắt lại.
Nhắm mắt lại, cậu có thể cảm nhận được hơi thở của Triệu Lâm Tô, ấm áp, không xa không gần, ngửi được mùi hương của hắn, sạch sẽ thoải mái.
Nhịp tim hỗn loạn.
Triệu Lâm Tô vẫn tiếp tục nằm nghiêng người sang bên này, hơi thở của hắn như chuồn chuồn lướt nước lướt qua chóp mũi, qua môi Thẩm Ngôn.

Bàn tay cậu hơi siết lại, định trở mình né tránh sự mập mờ này, nhưng lại sợ hành động của mình sẽ xác nhận sự mập mờ đó.
Tại sao lại thế này?
Tại sao khi cảm nhận được sự tồn tại của thằng bạn tốt lại khiến cậu hít thở không thông?
Triệu Lâm Tô xoay người.
Theo cử động của hắn, Thẩm Ngôn nhẹ nhõm, lặng lẽ phun ra hơi thở nghẹn lại nãy giờ.
Cậu mở mắt ra.
Trước mắt là tấm lưng của Triệu Lâm Tô và một khoảng không lớn lần nữa trở về với trống rỗng.
Lòng Thẩm Ngôn khó hiểu, cậu vươn tay định chọc chọc vào người Triệu Lâm Tô.
Nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi thu tay về.
Cậu cũng nghiêng người, quay lưng lại với hắn.
"Ngủ ngon".
Triệu Lâm Tô nói.
Thẩm Ngôn mở to hai mắt, hàng mi nhanh chóng chớp chớp hai lần.
"Ngủ ngon"..


Bình luận

Truyện đang đọc