TRÚC MÃ KHÓ ĐOÁN


Đang trong kỳ nghỉ đông nên trong bảo tàng có rất nhiều người, lúc xếp hàng tại cửa ra vào, suýt chút nữa Thẩm Ngôn đã bị dòng người dọa cho choáng váng: "Đông người như thế?"
"Hiện giờ nơi nào cũng đông người".

Triệu Lâm Tô nói.
Khóe miệng Thẩm Ngôn co giật: "Vậy thì đến suối nước nóng kia có khác gì đang nấu sủi cảo đâu?"
"Suối nước nóng có phòng riêng, có không gian cá nhân, không đông người."
"..."
Thẩm Ngôn tự nhủ trong lòng, biết thế đã đi đến suối nước nóng ăn buffet cho rồi!
"Không muốn vào?" Triệu Lâm Tô nhỏ giọng hỏi.
"Vào đi".

Thẩm Ngôn nói, "Vé đã mua rồi, đến cũng đến rồi, nhiều người thì kệ nhiều người thôi.

Mày nói cũng đúng, hiện giờ nơi nào cũng đông người, bảo tàng đông người tới thật là chuyện tốt biết bao nhiêu.

Điều này chứng tỏ nền giáo dục khoa học của nước chúng ta hết sức thành công.

Đi thôi, lấy vé đi".
Thẩm Ngôn nhét tay trong túi áo khoác, mặt mày sáng sủa, hai mắt sáng ngời, dáng vẻ hưng phấn bừng bừng.
Triệu Lâm Tô cười khẽ: "Thế thì đi lấy vé thôi".
Hai người họ xếp hàng lấy vé, theo dòng người đi vào bên trong.

Trong bảo tàng có quá nhiều người, vô cùng náo nhiệt.

Thẩm Ngôn vừa đi vào liền nở nụ cười.

Bởi vì bên trong quá ồn ào náo nhiệt nên khi nói chuyện cậu cũng phải ghé sát vào Triệu Lâm Tô, bả vai tựa bả vai, nghiêng đầu kề bên tai hắn: "Không thể nào ngờ được, tao lại có thể cảm nhận được hương vị ngày Tết đã lâu không thấy ở một nơi như thế này".
Triệu Lâm Tô bị cậu chọc cười, cũng nghiêng mặt sang: "Đi xem hóa thạch khủng long?"
"Ha ha, tao là trẻ con đấy hả? Đến bảo tàng liền đi xem khủng long? Tao muốn xem sinh vật biển cơ!"
Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngôn tới bảo tàng thiên nhiên.
Khi bố mẹ còn sống, cậu vẫn còn quá nhỏ nên bố mẹ không đưa cậu đến đây.

Sau khi bố mẹ qua đời, anh trai cậu quá bận rộn, thời gian dần dần trôi qua, trong vô thức, dường như cậu đã bỏ quên những năm tháng tuổi thơ đó.
Đứng ở góc độ của người trưởng thành, bảo tàng thiên nhiên vẫn rất thần kỳ.
Một sinh học được học từ trung học cơ sở, người ta thường nói học đại học cũng như Trương Vô Kỵ luyện công.

Năm đầu tiên, kiến thức trung học đã bị lãng quên mất ba phần.


Năm thứ hai lãng quên bảy phần, đến năm thứ ba gần như đã lãng quên hết thảy.

Kiến thức môn sinh học trong đầu Thẩm Ngôn lúc này chỉ còn sót lại một cái thí nghiệm lai giống cơ bản nhất.

Vì thế đối với Thẩm Ngôn, những mẫu vật trân quý được trưng bày trong viện bảo tàng có sức hấp dẫn không thua gì một trận bóng rổ.
Nhưng người tới nơi đây thật sự quá nhiều, nếu như dừng lại tại một vị trí nào đó xem xét, sẽ có cảm giác bốn phía quanh mình đều là người, xem xong rồi lại phải chen ra khỏi đám đông, nguy cơ bị lạc ra vô cùng lớn.

Nhóm trẻ con đi cùng phụ huynh trong nhà đều bị người lớn vững vàng khóa chặt trong lòng bàn tay.
Thẩm Ngôn chui ra được khỏi đám người chen chúc, nhìn sang phía bên cạnh, Triệu Lâm Tô đang theo sát cậu, bàn tay cũng nhét ở trong túi, lồng ngực dán sát phía sau Thẩm Ngôn.
Bàn tay Thẩm Ngôn cũng đang nhét ở trong túi, bảo tàng nóng nực, lòng bàn tay cậu đã bắt đầu đổ chút mồ hôi.
Nhịp tim hơi tăng tốc độ, Thẩm Ngôn cúi đầu, lòng hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn không rút tay từ trong túi áo ra.
"Đi xem phim đi".
"Hả? Xem phim á? Chúng ta còn chưa đi dạo hết chỗ này mà?"
"Phim trong bảo tàng, nằm xem, nghe nói thú vị, có quy định thời gian, phải đặt trước, không có quá nhiều người".
"Ở đâu?"
"Vào bên trong".
Địa điểm xem phim cũng phải xếp hàng.

Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô xếp hàng một trước một sau, mỗi lần chỉ cho mười người đi vào bên trong, chẳng bao lâu đã đến lượt của hai người bọn họ.
Thẩm Ngôn liếc nhìn về phía sau, bàn tay ở trong túi vẫn không rút nổi ra ngoài, cuối cùng dùng khuỷu tay chạm vào Triệu Lâm Tô: "Đi vào thôi".
Bên trong khu vực chiếu phim toàn một màu đen kịt, muốn đi vào bên trong phải bọc giày lại, bước chân đạp xuống tấm thảm mềm mềm, màn hình trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng.

Khu vực chiếu phim rất lớn, người xem đi vào trước đã túm năm tụm ba tản hết ra, tìm một nơi nằm xuống.
Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô cũng đi vào trong, tìm một vị trí cạnh vách tường ngồi xuống.
Màn hình thay thế trần nhà đang chiếu một đoạn cắt bộ phim hoạt hình, màu sắc rực rỡ.
Thẩm Ngôn dựa lưng vào vách tường, co chân lên, nhìn sang phía Triệu Lâm Tô ở bên cạnh.
"Cứ nằm xuống chỗ này sao?"
Triệu Lâm Tô cười một tiếng: "Nghe mày nói cứ như định chôn ở đây vậy".
"Mày cút đi".
Trong lòng Thẩm Ngôn có chút căng thẳng không rõ lý do.
Màn hình đã bắt đầu hiển thị con số đếm ngược, Triệu Lâm Tô dịch chuyển xuống phía dưới, đã nằm lên thảm.

Thẩm Ngôn không nói một lời cũng nằm xuống theo.
Hai người họ không kề sát bên nhau, để lại ở giữa một khoảng cách lớn chừng một bàn tay.
Đợi đến khi có âm thanh vang lên, Thẩm Ngôn mới phát hiện đây là hệ thống âm thanh vòm, cậu không thể tìm được nơi phát ra âm thanh cụ thể, vách tường bốn phía như đang hình thành một loại tiếng vang, hiệu quả rất mới lạ.
Trong màn hình lớn trên đỉnh đầu, cảnh tượng xã hội hiện đại đang không ngừng lùi về phía sau theo dòng chảy lịch sử, từ cuộc cách mạng công nghiệp lùi đến cách mạng nông nghiệp, loại thủ pháp quay phim ngược dòng quá khứ này được trình chiếu trên màn hình to lớn đến kinh người cùng với hiệu ứng âm thanh rung động đã nhanh chóng lôi kéo Thẩm Ngôn chìm đắm vào bộ phim.

Mặt trời ngả dần về phía tây, nhân loại tiến hóa đã hoàn toàn lùi về tới thời vượn khỉ, sau đó các loài vượn khỉ cũng biến mất, những động vật quý hiếm đã tuyệt chủng quay lại trái đất, cuối cùng trái đất càng ngày càng nhỏ, toàn bộ vũ trụ hiện ra.
Trong vũ trụ tối tăm, những ngôi sao rực rỡ chói mắt trải đầy đỉnh đầu, dải Ngân Hà trở thành một đoạn dải lụa lấp lánh, chậm rãi dịch chuyển nhấp nháy trên màn hình.
Bên trong con ngươi của Thẩm Ngôn hiện lên toàn bộ vũ trụ thần bí khó lường, cậu cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.
Đối với toàn bộ vũ trụ mà nói, cậu chỉ là một hạt bụi tầm thường.
Cho dù cậu có làm ra bất cứ chuyện gì, ảnh hưởng đối với thế giới này vẫn vô cùng hạn hẹp.
Thế thì tại sao lại không làm?
Lòng bàn tay hơi rịn mồ hôi chậm rãi dịch chuyển trên lớp vải lót túi áo, hơi dinh dính, ma sát lôi kéo vải vóc không ngừng, cuối cùng cũng được thoát ra trông thấy ánh mặt trời.
Bàn tay Thẩm Ngôn lạng lẽ thuận theo mép quần áo, lén lút trượt xuống, bàn tay dán lên mặt thảm mềm mại, thử di chuyển dò tìm về phía bên phải của cậu.
Không hẹn mà gặp, trên đường đi đầu ngón tay cậu đụng phải một làn da ấm áp.
Lòng Thẩm Ngôn nao nao, một giây sau, bàn tay của cậu liền bị tóm lại.
Sức lực của bên đó rất mạnh mẽ, các ngón tay của Thẩm Ngôn đều bị đè ép đến mức khép chặt lại với nhau.
Thẩm Ngôn xoay mặt đi, quay đầu về phương hướng ngược chiều với Triệu Lâm Tô.

Cậu không ngắm vũ trụ thần bí trên đỉnh đầu của mình nữa, cậu chỉ cảm thấy ngũ giác của mình đều đã chuyển dời đến bàn tay phải, nơi đang bị Triệu Lâm Tô nắm chặt.
Triệu Lâm Tô chậm rãi thả lỏng sức lực nắm lấy bàn tay của cậu, ngón tay thon dài vuốt ve khe hở giữa những ngón tay, dịu dàng lại kiên quyết xâm chiếm từng khe hở, một ngón lại một ngón, dần dần chiếm trọn, cuối cùng mười ngón đan xen.
Trái tim Thẩm Ngôn đập rất nhanh, trên mặt tỏa ra từng luồng từng luồng nhiệt.
Lòng bàn tay cậu cảm nhận được một một xúc cảm thô ráp hơi gồ lên, cậu khẽ chạm vào, sau đó mới ý thức được đây là dấu vết của trận chiến lần trước Triệu Lâm Tô đánh nhau vì cậu.
Trong lòng có một dòng suối ấm áp đang chảy qua, rõ rệt y hệt dải Ngân Hà trên đỉnh đầu cậu.
Ngón tay của Triệu Lâm Tô giống như biết hô hấp, sức lực giảm đi rồi lại nắm chặt, dán sát vào bên tay cậu.
Lòng bàn tay nhẹ nhàng nắn bóp, ma sát một hồi.

Mồ hôi toát ra cũng không biết của người nào, có lẽ là của cả hai người bọn họ, đang dần thấm trộn vào nhau.
Tựa như có dòng điện tuôn ra từ nơi da thịt kề cận, tê tê dại dại truyền từ bàn tay tới cánh tay, bả vai, sau đó chảy vào trong cơ thể của cậu.
Thẩm Ngôn đột nhiên rất muốn nhìn thấy Triệu Lâm Tô.
Cậu xoay mặt về, Triệu Lâm Tô đang nhìn cậu, hai con mắt lấp lánh phản chiếu ánh sáng trên màn hình lớn trong phòng chiếu tối tăm.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Ngôn phảng phất như dự đoán trước được tình huống sắp tới.
Triệu Lâm Tô chậm rãi tới gần cậu.
Thẩm Ngôn căng thẳng đến độ sắp không thở nổi, mi mắt chớp chớp cực nhanh.
Trán của Triệu Lâm Tô chạm vào trán cậu.
Sức lực cực nhẹ nhàng.
Triệu Lâm Tô nhắm mắt lại.
Biểu lộ rằng hắn chỉ muốn dừng lại ở đây.
Thế là Thẩm Ngôn cũng nhẹ nhàng thở ra, khẽ nhắm mắt lại.
Hai vầng trán chạm khẽ lên nhau, bàn tay vụng trộm đan xen bên dưới, trong bóng tối tựa như có một nguy hiểm bị phát hiện kề cận, Thẩm Ngôn khẽ hít một hơi, ngửi thấy được mùi hương thanh đạm trên người Triệu Lâm Tô.
Chỉ vẻn vẹn tiếp xúc đơn giản như thế đã khiến người ta mặt đỏ tim đập, adrenaline tăng vọt.

Triệu Lâm Tô khẽ mở mắt ra, hàng mi rũ xuống, hắn nhìn thấy được đường viền rõ ràng trên đôi môi của Thẩm Ngôn.
Yết hầu khẽ lăn lăn, tiếng nói trong lòng mãnh liệt gọi: Phải kiên nhẫn, phải chậm rãi, đừng dọa Thẩm Ngôn sợ.
Hắn hít sâu một hơi, ngón tay lại siết lấy ngón tay Thẩm Ngôn, bàn tay mảnh khảnh của cậu run rẩy, mí mắt cũng run theo.
Trái tim đập như đòi mạng.
Thế nhưng, hắn chỉ đành kiên nhẫn.
Bộ phim đã kết thúc.
Ánh đèn trong phòng lại sáng lên, hai người quay lưng đứng dậy, tay phải Thẩm Ngôn giống như đã cứng đờ, ngón tay tê dại.

Cậu duỗi bàn tay mấy lần, làm như không có việc gì giấu tay về lại trong túi áo: "Ra ngoài thôi, du khách tiếp theo sắp vào trong rồi".
Triệu Lâm Tô "Ừ" một tiếng.
Hai người họ ra khỏi rạp chiếu phim, bên ngoài lại là đám đông chen chúc, tựa như chỉ trong thoáng chốc đã bước sang một thế giới khác.
Thẩm Ngôn cảm nhận được nóng bỏng trên mặt mình, nhất định nó đã đỏ lên.
Ánh đèn bên ngoài sáng rất mạnh, đông người lại ngột ngạt, cảm giác gương mặt đã đỏ càng thêm đỏ.

Cũng may, khi cậu liếc mắt nhìn về phía Triệu Lâm Tô, gương mặt lạnh của hắn cũng hơi phiếm hồng, trong mắt nhấp nhô những gợn sóng nhỏ, giống như có hormone trong người đang tràn ra.
Thẩm Ngôn không chịu nổi ánh mắt của hắn, khuỷu tay huých vào lưng hắn một cái, thấp giọng bảo: "Nhìn cái gì thế, ngắm khủng long đi".
Triệu Lâm Tô không nghe lời cậu thúc giục, chỉ nói: "Người trong bảo tàng càng lúc càng nhiều".
Thẩm Ngôn nhìn hắn, bàn tay Triệu Lâm Tô đã buông xuống bên cạnh.
Thẩm Ngôn lại nhìn bốn phía, nghĩ rằng xung quanh toàn người xa lạ, mà lùi thêm một bước, cho dù có gặp người quen thì cũng có sao?
Bàn tay Thẩm Ngôn thoát ra khỏi túi áo, đặt xuống bên người mình.
Hai người xoay người đi xem bảo vật trấn tiệm của bảo tàng – hóa thạch khủng long cực lớn.

Trước khi chen vào trong đám đông, ngón tay va chạm, lặng lẽ siết chặt lấy nhau.
Bọn họ quen biết đã mười năm, lại là những người bạn thân thiết nhất, đương nhiên trong cuộc sống hàng ngày cũng đã từng nhiều lần tiếp xúc thân mật.

Trước khi thổ lộ tình cảm, hai người họ đã từng ngủ trên cùng một cái giường, cùng đi vào nhà vệ sinh, cùng chơi bóng, hai cơ thể va chạm không biết bao nhiêu lần, lẽ ra đã phải rất thản nhiên.
Nhưng trái tim vẫn đập rất nhanh.
Thời còn học tiểu học, thỉnh thoảng các lớp có hoạt động sinh hoạt ngẫu nhiên, theo yêu cầu của giáo viên hai người họ đã từng nắm tay nhau, sau khi lên trung học cơ sở thì không còn nắm tay lần nào nữa.
Loại hành động như nắm tay này là hành động mà hai cậu bạn trai thân thiết không bao giờ làm, hơn nữa còn hành động mười ngón đan xen.

Ngón tay nối liền với trái tim, đụng chạm vào nhau thật sự quá mập mờ, chỉ có người yêu mới làm như vậy, lén lút che giấu trong một đám đông, bí mật lại vui vẻ.
Sau khi dạo chơi quanh bảo tàng, hóa thạch khủng long có dáng dấp trông như thế nào Thẩm Ngôn cũng không còn nhớ rõ.

Cậu chỉ nhớ được ngón tay cái của Triệu Lâm Tô nhẹ nhàng vuốt ve phần khe hở giữa ngón cái và ngón trỏ của cậu, dịu dàng m0n tr0n làn da trên bàn tay cậu, lúc vuốt, lúc ngừng.
Gió lạnh thổi qua cổng, lúc này Thẩm Ngôn mới cảm thấy khuôn mặt nóng bừng của mình dần dần hạ nhiệt độ.

Hai bàn tay lần nữa đút vào trong túi, ánh mắt của cậu né tránh người ta, lên tiếng: "Đi ăn cơm thôi".
"Ở ngay gần đây, có thể đi bộ đến".
Thẩm Ngôn "Ừ" một tiếng, vùi đầu đi về phía trước.

Sau khi đi được vài bước, cậu lại nghe thấy Triệu Lâm Tô bảo: "Tao đang suy nghĩ có nên nói với mày một chuyện hay không".
"...!Chuyện gì?"
Thẩm Ngôn căng thẳng nhìn quanh bốn phía, giọng điệu cảnh cáo: "Đừng có nói lời kỳ quái".

Triệu Lâm Tô mím môi, biểu cảm tựa như không nhịn được cười: "Mày đi ngược đường rồi, cửa hàng pizza ở hướng khác".
Thẩm Ngôn cúi đầu, bước chân không ngừng thản nhiên chuyển hướng.
Triệu Lâm Tô ở sau lưng cậu bật cười.
Thẩm Ngôn quay đầu trợn mắt lườm hắn: "Tại mày không nói sớm".
"Ít ra mày vẫn chưa đi tới tận con phố khác".
Thẩm Ngôn thẳng chân đá sang một cú, Triệu Lâm Tô né tránh.

Thẩm Ngôn định đá sang cú thứ hai, nhưng đột nhiên lại cảm thấy không ổn.
Thân phận người này hiện giờ đã không còn là người anh em tốt thiếu đòn, mà hình như đã chuyển thành...!bạn trai của cậu?
Hai chữ "bạn trai" nhập vào đầu, gương mặt Thẩm Ngôn đã đỏ đến mức sắp nổ tung.
Nếu Triệu Lâm Tô thực sự là con gái, yêu đương với con gái, chắc hẳn cậu sẽ không xấu hổ đến thế này.
Đối xử với bạn trai, có phải cậu cũng nên dịu dàng một chút?
Thẩm Ngôn ngượng ngùng thu chân về, lần nữa đi về phía trước.
Triệu Lâm Tô nhìn biểu cảm của cậu, hỏi: "Sao không đạp nữa?"
"..."
Thẩm Ngôn không nói chuyện, giấu cằm vào cổ áo.
Đây là thói quen khi muốn trốn tránh của cậu.
Nụ cười của Triệu Lâm Tô nhạt đi, bàn tay siết chặt áo khoác, khẽ gọi: "Ngôn Ngôn, thật ra mày không cần phải kiêng kị chuyện gì đâu, mày cứ làm chính mình là được rồi".
"Tao đâu có không làm chính mình".

Thẩm Ngôn nhỏ giọng cãi.
Chờ thêm một lát, cậu kéo cái cằm giấu trong cổ áo ra, thẳng thắn lên tiếng: "Tao chỉ không biết...!ừ...!yêu đương như thế nào..."
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi tưởng tượng ra một mối quan hệ thân mật, Thẩm Ngôn luôn tưởng tượng ra tình huống mình ở bên cạnh một cô gái nào đó.

Cảnh tượng như bây giờ là cảnh tượng cậu không thể ngờ tới, cũng chưa từng có bất cứ dự tính gì, cho nên cậu chỉ có thể bối rối ngượng ngùng không biết phải làm sao.
Triệu Lâm Tô nói: "Chúng ta có thể tiếp tục ở chung như hồi trước".
Thẩm Ngôn thốt lên: "Chẳng lẽ trước đó hai chúng ta cũng đang nói chuyện yêu đương?"
Triệu Lâm Tô bật cười thành tiếng, đắng chát nhàn nhạt trong lòng đã bị một câu nói tùy ý của Thẩm Ngôn thổi cho tan thành mây khói.
Thẩm Ngôn nhìn hắn cười, không nhịn được lại đá sang một cú.

Triệu Lâm Tô không né tránh cú đá này.

Cú đá chạm khẽ lên trên bắp chân của hắn, Thẩm Ngôn sững sờ, Triệu Lâm Tô nhìn về phía cậu, thấp giọng nói: "Thêm vào một chút gia vị thì đúng rồi".
Triệu Lâm Tô rút tay ra khỏi túi áo, luồn vào trong túi áo phao của Thẩm Ngôn, siết chặt lấy tay cậu, sau đó kéo cả hai bàn tay ra ngoài.
Thẩm Ngôn bị hắn nắm tay, gương mặt quay sang hướng khác.

Đi trong một chốc lát, bàn tay cậu khẽ dùng sức muốn thoát ra, Triệu Lâm Tô cảm nhận được, thuận theo đó khẽ buông lỏng bàn tay.
Chậm rãi mà tới, Triệu Lâm Tô ngẫm nghĩ như vậy.

Bàn tay hắn chuẩn bị trở về túi áo khoác thêm lần nữa, thế nhưng bàn tay hắn mới thu về, đầu ngón tay Thẩm Ngôn đã kéo bàn tay hắn quay lại.
Ánh mắt dịch chuyển theo, sườn má Thẩm Ngôn ửng đỏ, khóe miệng khẽ cong cong: "Nhìn cái gì mà nhìn, không phải mày bảo tao cứ làm chính mình đó sao?"
Bàn tay cậu kéo theo bàn tay Triệu Lâm Tô vung về phía trước, cuốn cả vạt áo khoác của hắn tung lên, giọng điệu thản nhiên bảo: "Đi thôi nào, bạn trai"..


Bình luận

Truyện đang đọc