TRÚC MÃ KHÓ ĐOÁN


Ban đầu Triệu Lâm Tô muốn tìm một cơ hội nào đó trao đổi về chuyện "siêu năng lực" với Thẩm Ngôn.

Nhưng sự chú ý của hắn đã bị ba chữ [Triệu Lâm Tô] kia ôm chặt lấy.
Mỗi ngày, khi thức dậy vào buổi sáng, Triệu Lâm Tô sẽ luôn thấp thỏm.
Lý trí của hắn phán đoán trên đỉnh đầu Thẩm Ngôn 100% sẽ hiển thị [Triệu Lâm Tô].

Hai người bọn họ luôn luôn ở bên cạnh nhau, hắn đã chiếm cứ phần lớn thời gian của cậu, thế nhưng trái tim đã quen chờ đợi trong nỗi thất vọng lại hoàn toàn không thể yên tâm.
Lỡ đâu thì thế nào?
Siêu năng lực này rất mạnh, hắn đã từng nhìn thấy trên đầu một người hiển thị vài cái tên cùng một lúc.
Có lẽ chỉ là sự thất thần trong thoáng chốc, suy ngẫm một chút đã hiện lên.
Thế là trái tim hắn vô cùng rối loạn.
Triệu Lâm Tô biết rằng hắn đang buồn lo vô cớ, thần hồn nát thần tính tự đe dọa chính mình, hắn hiểu hết, chỉ là bản thân hắn không có cách nào khống chế được.
Chờ sau khi trông thấy ba chữ [Triệu Lâm Tô], trái tim của hắn mới quay trở về lồng ngực, lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn khác thường.

Nó giống như một liều thuốc độc, sinh ra cơn nghiện.

Hắn đã bỏ qua cơ hội thẳng thắn trao đổi, dần dần hình như hắn đã có chút ỷ lại vào ba chữ này, để nó mang đến cảm giác an toàn cho hắn.
Sau khi rời khỏi vườn bách thảo, Thẩm Ngôn nói rằng mình muốn trở về.
"Trở về?" Triệu Lâm Tô nhìn cậu, ánh mắt rõ ràng bày tỏ hắn không hề muốn Thẩm Ngôn quay về.
Mặt mũi Thẩm Ngôn đỏ lên, cậu đá mấy cục đá dưới chân, "Đi đến nhà mày chắc chắn sẽ lại xảy ra chuyện".
"Không đâu", Triệu Lâm Tô nói: "Mày không muốn tao sẽ không làm, cam đoan đấy".
Thẩm Ngôn hô "dừng" một tiếng: "Mày tự ngẫm lại bản thân trước đi."
Triệu Lâm Tô sẽ không ép buộc cậu nhưng kẻ này rất xấu, hắn ỷ vào tay nghề tốt của mình, vừa hôn vừa sờ soạng.

Một trăm lần thử thì Thẩm Ngôn đều đầu hàng hết một trăm lần, lam nhan họa thủy thật sự biết quyến rũ người khác.
Thẩm Ngôn kiên quyết: "Tao phải về nhà".
Cậu đã kiên quyết Triệu Lâm Tô sẽ nghe lời.

Hắn đưa người trở về nhà, trước khi Thẩm Ngôn xuống xe còn nắm chặt lấy tay cậu: "Phải nhớ tao đấy".
"Ngày nào cũng gặp, nhớ cái beep——"
Thẩm Ngôn đỏ mặt rút tay, xuống khỏi xe chạy xa hai bước mới quay đầu lại vẫy vẫy.
Ánh nắng chiều phủ xuống mái tóc của cậu, nhảy nhảy nhót nhót.

Cánh tay mảnh khảnh vung lên, phóng khoáng lại chói lòa.

Triệu Lâm Tô ngồi trong xe, trái tim đập thình thịch rung động như lần đầu tiên.
Trở về nhà, hắn không kịp chờ đợi lại nhắn tin gọi video tới.
Thẩm Ngôn cười hì hì, nói mình mệt muốn chết.

Cậu nằm ngửa đầu trên giường, dáng vẻ rất thả lỏng.
Triệu Lâm Tô hỏi: "Mệt lắm à?"
"Vẫn ổn", Thẩm Ngôn gối một cánh tay ra sau đầu: "Vẫn phải rèn luyện thêm thôi.

Hay là hai hôm nữa chúng ta cùng đi chơi bóng nhé?"

"Được".
Triệu Lâm Tô cười cười, hỏi: "Nếu mệt mỏi thì có cần tao mua chút đồ cho mày không?"
"Mua gì?"
"Bổ thận".
"Ha ha ha, mày đi chết đi——"
Thẩm Ngôn nhe răng cười: "Thận của ông rất tốt nhé".
Hai người nằm nói chuyện với nhau một hồi rồi cùng online chơi game.

Hai người không ở cùng một chỗ vẫn dính lấy nhau như cũ.
Nhưng anh trai quay về nhà, Thẩm Ngôn vẫn phải giấu giếm đi một chút, sợ bị anh phát hiện ra.
Thế nhưng lén lén lút lút lại có cảm giác kích thích của mối tình yêu sớm thời học sinh, mang đến một hương vị khác biệt.
Trước khi nói lời chúc ngủ ngon, Triệu Lâm Tô lên tiếng: "Phải nghĩ về tao đấy".
Thẩm Ngôn không nhịn được, bật cười: "Sẽ ngẫm sẽ nghĩ, lát gặp trong mơ, được chưa".
Hôm sau gặp mặt.
Lại là một lần quá trình tim đập thình thịch.
[Triệu Lâm Tô] vẫn còn, có một không hai.
Thẩm Ngôn lên xe, Triệu Lâm Tô liền nắm lấy tay cậu: "Hôm nay sang chỗ tao nhé?"
"Không sang", Thẩm Ngôn hồng hồng khuôn mặt rút tay ra: "Đã nói ngày mai đi chơi bóng, hôm nay phải nghỉ ngơi dưỡng sức".
"Thật sự không làm", Triệu Lâm Tô chỉ tay lên trời thề: "Tao chỉ muốn ở bên cạnh mày thôi".
Thẩm Ngôn nhét tay trong túi, cúi đầu, mặt nóng như đòi mạng: "Tao tin mày có thể nhịn được."
Sau đó cậu im lặng.
Triệu Lâm Tô suy nghĩ một chút kịp thời hiểu ra.

Hắn ngó xuống dưới thăm dò khuôn mặt Thẩm Ngôn.

Cậu mỉm cười, đưa tay nhấn xuống gáy hắn: "Đừng làm loạn nữa".
Triệu Lâm Tô cười: "Cho nên mày sợ chính mày không nhịn được?"
"...!Đã bảo mày đừng làm loạn nữa".
Thẩm Ngôn cũng cười, nụ cười thẳng thắn pha chút ngượng ngùng.

Hai tay cậu đè lên nhau, ấn vào bả vai Triệu Lâm Tô đẩy hắn tránh ra: "Hàng Long Thập Bát Chưởng ——"
Triệu Lâm Tô phối hợp nghiêng về phía cửa sổ xe.

Hắn tựa vào cánh cửa, giơ nắm tay đặt lên môi, cười không ngừng, cười đến sặc sụa, sắp biến thành cơn ho khan.
Thẩm Ngôn bị hắn cười, dần dần thẹn quá hóa giận, nhào tới bóp cổ hắn: "Mày cười cái beep ấy!"
Triệu Lâm Tô bị cậu giữ cổ lắc trái lắc phải.

Hắn vươn tay ôm lấy eo Thẩm Ngôn, ngửa đầu đề nghị: "Không thì cứ làm một lần đi, được không? Sẽ không mệt đâu".
"..."
Thằng này lại quyến rũ cậu!
Thẩm Ngôn lựa chọn tin tưởng ý chí của mình: "Không muốn".
Với ý chí yếu kém của cậu, sao có thể chỉ làm một lần!
"Hôm nay tới nhà tao đi"", Thẩm Ngôn cũng không muốn rời khỏi Triệu Lâm Tô: "Cùng làm bài tập về nhà".
"Được".

*
Bài tập về nhà nhanh chóng được giải quyết xong, hai người họ vốn là bạn từ nhỏ, hiện giờ lại càng ăn ý hơn, phân công hợp tác một hồi, gần như đồng thời hoàn thành phần nhiệm vụ của mình.

Hai bên cùng chăm chú nghiêm túc kết hợp phần bài làm lại với nhau, kín kẽ đến độ không cần sửa lấy một chút.
Ăn ý đến trình độ như thế này chính bản thân Thẩm Ngôn cũng cảm thấy khó có thể tưởng tượng.
Nếu như ngay lúc ban đầu giới tính của họ đã phù hợp với nhau hoặc tính hướng giống nhau thì có lẽ cả hai đã sớm ở cùng một chỗ, chẳng kéo dài đến tận bây giờ.
Triệu Lâm Tô đang ở bên cạnh xem xét, cả hai cùng nâng laptop, hai chiếc laptop ghé vào cạnh nhau, màn hình sáng ngời bóng loáng làm nổi bật lên hai linh hồn ăn ý cộng hưởng.
Triệu Lâm Tô nhìn về phía Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn cũng nhìn hắn.

Hai bên liếc nhìn nhau, nhiệt độ giữa hai người dần dần kéo đến.
Triệu Lâm Tô im lặng chờ đợi, lòng Thẩm Ngôn giãy giụa không thôi.
Một lát sau, Triệu Lâm Tô dời ánh mắt.

Cho dù thế nào đi chăng nữa, ý kiến của Thẩm Ngôn sẽ luôn là ưu tiên hàng đầu của hắn.
"Vào nhà tắm đi."
Ánh mắt Triệu Lâm Tô quay trở về.
Sắc mặt Thẩm Ngôn đã đỏ lên, hai mắt sóng sánh ánh sáng: "Đừng làm bẩn ga giường nữa".
Nhà Thẩm Ngôn không lớn, phòng tắm nhỏ hẹp, không gian chật chội, phía trên có một chiếc cửa sổ nhỏ để lọt ánh sáng vào trong.

Thẩm Ngôn đứng trong đó, nửa người ghé trên bồn rửa tay, xấu hổ không tả nổi.
Nhưng cũng thoải mái đến không tả nổi.
Trong nhà mình lại làm chuyện lén la lén lút.
Tâm lý tràn ngập khoái cảm làm chuyện cấm kỵ.
Triệu Lâm Tô khẽ hôn lên vai cậu, giữ lấy một cánh tay của cậu, lật ngược nó đặt vào trên hốc lưng.
Trong phòng tắm tràn đầy âm thanh làm nóng tai người.
Thẩm Ngôn không chịu được, gian nan quay người mở môi: "Triệu Lâm Tô..."
Triệu Lâm Tô theo tiếng tiến đến hôn cậu.
Một lần qua đi hai người đều nói muốn dừng lại, bởi vì ngày mai họ định đi chơi bóng, bởi vì họ đang ở trong nhà Thẩm Ngôn, Thẩm Thận có thể quay trở về bất cứ lúc nào.

Nhưng hôn môi một hồi bầu không khí lại không đúng.

Thẩm Ngôn giãy giụa chết thôi, đôi mắt đen nhánh của Triệu Lâm Tô lại chờ cậu quyết định.

Cánh tay Thẩm Ngôn quàng trên vai hắn, gian nan quay mặt đi, cuối cùng lại quay về ra sức hôn lên môi hắn.
Tay chân luống cuống, vội vội vàng vàng, tần suất nhanh mạnh.

Thẩm Ngôn dựa lưng vào tấm gương trong nhà tắm, lạnh buốt, đồng thời cũng nóng bỏng dị thường.
Làm xong vẫn không ngăn được cơn nóng còn tồn đọng, Thẩm Ngôn ngã vào ngực Triệu Lâm Tô, hai thân thể liền kề một chỗ, bờ môi chuyển động không ngừng hôn mút.
"Mấy giờ rồi..." Thẩm Ngôn khàn giọng hỏi.
"Không biết", Triệu Lâm Tô khẽ hôn lên môi cậu: "Có lẽ là năm, sáu giờ".
Ngọn lửa âm ỉ trong cơ thể, nhịp tim đập cực nhanh, căng thẳng như muốn tìm kích thích mạo hiểm, adrenalin tăng vọt.

Cậu cúi đầu cắn môi Triệu Lâm Tô, đôi mắt ướt át nhìn vào mắt hắn: "Gần bảy giờ anh trai tao mới về..."

Điên rồi.
Gò má Thẩm Ngôn áp sát vào tường, đem tất cả lời thề quên sạch đến tận chín tầng mây.
Nhiệt độ cơ thể Triệu Lâm Tô đã gọi ra cơn nghiện mãnh liệt trong nội tâm cậu.
Thích muốn chết.
Hấp dẫn về thể xác và cả tinh thần, không ai có thể ngăn cản được.
Thẩm Thận nhắn tin trở về nói mình phải tăng ca, dặn Thẩm Ngôn không cần chờ anh ăn cơm tối.

Thẩm Ngôn thở ra một hơi, mềm nhũn chân nằm trở về ghế sofa.

Cậu vừa tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt nước, Triệu Lâm Tô đã bị cậu đuổi về nhà.
Quá kích thích.
Thẩm Ngôn ổn định nhịp tim một hồi lâu mới nhắn tin tới cho Triệu Lâm Tô.
[SY: Dọa chết tao rồi].
[SY: Anh trai tao tăng ca].
[Triệu Lâm Tô: Lỗi của tao].
[Triệu Lâm Tô: Tao không nhịn được].
[SY: Nói nhảm].
[SY: Cùng thoải mái với nhau, đại ca à, mày đừng nói lời ngu ngốc nữa].
[Triệu Lâm Tô: Vậy mai còn đi chơi bóng không?]
[SY: Cút!]
Thẩm Ngôn cất điện thoại di động về phòng tắm sấy tóc.
Máy sấy kêu ong ong, ngón tay cậu luồn trong tóc ướt.

Cậu tự nhủ trong lòng thỉnh thoảng lén lút làm loạn thế này rất kích thích, nhưng lén lút lâu cũng không phải chuyện hay ho.

Có phải đã đến lúc cậu nên ngửa bài với anh trai mình rồi không?
Trong lòng cậu vẫn có chút do dự, cậu sợ mình nói ra chuyện sẽ biến tướng thành cậu đang ép buộc Triệu Lâm Tô come out cùng cậu.
Gia đình họ đơn giản, nói tới nói lui cũng chỉ là chuyện của hai anh em.
Gia đình Triệu Lâm Tô lớn như thế, hẳn bản thân hắn sẽ không dễ dàng.
Thẩm Ngôn mím môi.

Bọn họ mới yêu đương được ba tháng, nếu như là mối quan hệ bạn trai bạn gái bình thường, hiện giờ cũng còn xa mới tính đến chuyện gặp mẹ cha hai nhà.
Nhưng bạn trai bạn gái sẽ không cần giấu người thân.
Trong lòng Thẩm Ngôn mâu thuẫn, cậu có nên thương lượng cùng Triệu Lâm Tô một chút không? Ngẫm lại, hai người họ đang trong khoảng thời gian yêu đương say đắm, đột nhiên nhắc tới chuyện thực tế như vậy có khác gì dội gáo nước lạnh vào đầu hắn không?
Trằn trọc một hồi, Thẩm Ngôn quyết định giấu thêm một chút nữa.

Chờ khi tới ngày sinh nhật của cậu, có lẽ trong ngày sinh nhật anh trai cậu sẽ dễ tính hơn.

Cậu cứ come out trước, sau đó mới cân nhắc tới chuyện thảo luận với Triệu Lâm Tô sau.
Ngày mùng một tháng năm đã sắp tới, trước tiết học cuối cùng ngày hôm nay, giáo viên hướng dẫn bỗng nhiên nhắn tin cho Thẩm Ngôn, bảo cậu tới văn phòng tìm thầy.
"Lão Kế tìm tao".
Thẩm Ngôn cất điện thoại di động, nhìn sang chỗ Triệu Lâm Tô, "Tao đi sang bên đó một chuyến."
"Tao cùng đi với mày?"
"Được".
Thẩm Ngôn hất balo lên vai, bỗng nhiên cười bảo: "Mày lo tao sẽ giao lưu gì đó với đàn chị, đúng không?"
Ngón tay Triệu Lâm Tô búng lên tai cậu: "Tao lo sắp chết rồi đây".
Thẩm Ngôn cười ha ha, giơ tay khoác bả vai hắn.
Ở trong trường học, trước mặt nhiều người, đây là giới hạn thân mật lớn nhất của hai người họ.
Thẩm Ngôn vào văn phòng, Triệu Lâm Tô đứng ngoài đợi.
Giáo viên hướng dẫn tới tìm cậu do có chuyện, thầy đi thẳng vào vấn đề: "Thẩm Ngôn, đến cùng em có ý định học nghiên cứu sinh nữa hay không?"
Thẩm Ngôn bị thầy hỏi, sững sờ.

Biểu cảm của cậu quả thật đã khiến giáo viên hướng dẫn cáu điên: "Chuyện gì em cũng luôn có chủ kiến cơ mà, sao đến bản thân lại mơ mơ hồ hồ như thế?"
Thẩm Ngôn đã tỉnh táo lại, nét mặt cậu do dự, chỉ nói: "Thầy Kế, em còn chưa suy nghĩ kỹ".
"Còn chưa nghĩ xong?" Giáo viên hướng dẫn im lặng một lúc lâu.
Ấn tượng của thầy đối với Thẩm Ngôn rất tốt đẹp.

Cậu là người thông minh lại không thích khoe khoáng, chăm chỉ chịu khó, thành tích xuất sắc, năng lực ở mọi phương diện đều nổi bật.

Năm nhất năm hai cậu tham gia rất nhiều cuộc thi lớn nhỏ, không có cuộc thi nào là không nhận được giải, ưu tú không thể nghi ngờ, còn giúp đỡ thầy rất nhiều việc.

Thầy luôn rất chăm lo yêu quý cho cậu sinh viên này.
"Người ta vào trường từ năm nhất đã chọn xong cả giáo viên hướng dẫn, em học năm ba rồi mà còn chưa nghĩ kỹ à?"
"Hiện giờ tin tức trại hè đã xuất hiện, trại hè của trường chúng ta cũng đã bắt đầu đăng ký, những sinh viên xếp hạng trước 5% trong khóa đều đã lần lượt lên tiếng, sao em còn chưa nghĩ kỹ hả?"
"Học nghiên cứu sinh chỉ là một bậc thang, nó giúp em mở ra nhiều con đường đi trong cuộc đời mình.

Em cũng biết mà, tám chín mươi phần trăm sinh viên trường chúng ta đều muốn tiếp tục học.

Chỉ tốt nghiệp đại học quá lãng phí năng lực của em.

Thẩm Ngôn, em có năng lực, không chỉ thầy mà rất nhiều thầy cô trong khoa đều rất coi trọng em, ngay cả cô Đường mới về cũng rất ấn tượng với em đó.

Cô ấy là đàn chị khóa trước không cùng khoa với em, thế mà hôm trước lúc thu tài liệu còn hỏi thêm về em vài câu khiến tôi còn không kịp phản ứng.

Đúng rồi, thằng nhóc này, em đang làm gì thế? Sao tôi không thấy em đăng ký nộp tài liệu lên?"
Thẩm Ngôn một mực cúi đầu không nói chuyện, giáo viên hướng dẫn biết lòng cậu có ý nghĩ riêng, không phải một sinh viên không có chủ kiến.

Thầy không nói nhiều lời thêm nữa, chỉ bảo: "Hai ngày nghỉ tới em về nhà suy nghĩ đi, thời gian không đợi người".
Thẩm Ngôn gật đầu: "Em cảm ơn thầy, thầy Kế".
Giáo viên hướng dẫn xua tay, Thẩm Ngôn đi ra ngoài.

Đẩy cửa văn phòng ra, Triệu Lâm Tô đang tựa tường đợi cậu: "Xong rồi?"
"Ừ, xong rồi".
"Thầy ấy tìm mày làm gì thế?"
"Không có gì, chỉ là chút chuyện vặt thôi".
Thẩm Ngôn đi về phía trước, đổi chủ đề: "Mùng một tháng năm đi đâu?"
"Tự lái xe du lịch vài chỗ quanh đây, được chứ?"
"Thật?!"
Ánh mắt Thẩm Ngôn sáng lên.
Triệu Lâm Tô mỉm cười: "Mày nói thật thì đúng là thật".
"Được!"
"Mang cả bằng lái đi".
"Hả?" Thẩm Ngôn hỏi: "Tao lái?"
"Có thể đổi chỗ".
"Không được đâu..." Thẩm Ngôn nói: "Tao chưa từng lái xe bao giờ".
"Không sao, cứ mang theo đi, chuẩn bị trước không thừa".
Hai người họ thương lượng chuyện tự lái xe đi du lịch, Thẩm Ngôn tạm thời cất giấu chuyện không muốn học nghiên cứu sinh trong lòng mình xuống.
Come out, học lên, những chuyện này quá mức thực tế.
Thẩm Ngôn nhìn sang phía Triệu Lâm Tô, Triệu Lâm Tô cũng dịu dàng nhìn cậu.
Trong mắt cả hai đều có vầng sáng nhàn nhạt.
Hiện giờ cậu chỉ muốn hưởng thụ ngày nghỉ của cậu trước.
Kỳ nghỉ tình yêu đầu tiên của họ..


Bình luận

Truyện đang đọc