"Tiểu Thần, em nhớ anh nhiều lắm!" Ngay khi cánh cửa mở ra, tôi chạy vội về phía Hứa Hiểu Thần, lao vào vòng tay anh.
"Nhớ người ta đến mức mập lên rồi à?" Hứa Hiểu Thần véo má tôi.
"Em mập lên á? Em thật sự mập lên sao?" Tôi nhéo cánh tay Hứa Hiểu Thần.
"Chỉ mập một chút thôi..."
"Vậy thì cũng là mập! Hừ, vừa gặp đã nói em mập, em sẽ không quan tâm tới anh nữa."
"Không được! Tiểu Uyển, đừng không quan tâm anh!"
"Vậy anh hôn em đi."
"Được, em muốn anh hôn má hay..." Tay anh chạm vào môi tôi, để lại một vệt lạnh.
"Tùy anh." Tôi nhìn anh với ánh mắt đáng thương.
Ngay khi anh sắp hôn lên môi tôi, tôi vội tránh đi, cười gian xảo: "Không cho anh hôn đâu!"
"Tiểu Thần, Tiểu Thần!" Tôi gọi đi gọi lại tên anh. Tôi ngồi trên ghế sofa, ngã vào lòng anh, nói ngắn gọn về chuyện của Dương Phong, có chút cảm khái: "Mặc dù mối quan hệ hồi cấp ba của em và cô ta cũng không quá tốt, nhưng dù sao cũng là bạn cùng phòng, quan hệ còn tốt hơn so với những người bạn cùng lớp khác. Em không ngờ, chỉ sau vài năm ngắn ngủi, cô ta lại trở thành như thế này."
"Em chịu thiệt thòi rồi, Tiểu Uyển..." Anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi: "Cô ta cầm bằng tốt nghiệp rồi rời đi luôn phải không? Sáu năm cũng không phải là ngắn, sáu năm cũng đủ để thay đổi rất nhiều chuyện."
"Thật sao? Còn anh thì sao? Anh sẽ thay đổi chứ? Bây giờ chúng ta đang ở bên nhau, nhưng sáu năm nữa, liệu chúng ta có còn ở bên nhau không?"
"Đương nhiên là có rồi." Anh chỉnh lại tư thế của tôi, nhìn tôi một cách nghiêm túc: "Chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời, mãi mãi không tách rời!"
"Haizz, giá như... anh bằng tuổi em thì tốt, chúng ta có thể cùng đi học, cùng đi làm."
"Lúc đầu là anh sai, anh đi quá chậm khiến em phải đợi lâu, nhưng giờ anh đã đuổi kịp em rồi, phải không? Con đường phía trước, hai chúng ta sẽ từ từ đi cùng nhau."
"Anh đang nói lời tỏ tình đấy à?" Tôi ngước mắt nhìn anh, đôi mắt anh sáng như hai viên ngọc đen. Tôi đưa tay chạm vào má anh: "Tiểu Thần, em thích anh, rất rất thích anh."
"Tiểu Uyển, anh cũng thích em, rất rất thích em...!"
"Nếu anh thích em như vậy thì anh có thể nấu cho tiểu khả ái của anh một bữa ăn được không? Tiểu khả ái của anh đang đói."
"Em muốn ăn gì?" Anh nhéo mặt tôi.
"Hình như không còn thức ăn nữa. Chúng ta cùng đi siêu thị mua chút đồ ăn nhé?"
"Ừm!"
Buổi tối, siêu thị hơi vắng vẻ, không có nhiều người.
Hứa Hiểu Thần đẩy xe đi bên cạnh tôi.
"Đằng kia có thanh long, anh đi lấy hai quả." Hứa Hiểu Thần quay đầu nói với tôi.
Anh lấy hai quả thanh long, cân xong lại lấy một chùm nho to. Sau khi lấy nho xong, anh lại lấy hai chai sữa chua vị đào.
"Đều là cho em sao?"
"Ừm, em về từ từ ăn. Hơn nữa, dạo này thời tiết mát mẻ nên không cần cho vào tủ lạnh. Tiểu Uyển, tối nay em muốn ăn gì?"
"Em không biết..., anh chọn đi."
"Em thích ăn cà chua và thịt ba chỉ, vậy anh nấu một bát canh trứng cà chua, thịt xào ớt xanh, thêm đĩa măng xào nhé?"
"Được đấy! Em thích ăn món thịt ba chỉ anh làm nhất."
"À, ở nhà không còn giấy vệ sinh phải không?"
"Ôi, anh không nói thì em cũng quên mất! Sao anh biết ở nhà không còn giấy?"
"Em đấy, em là người hay dùng giấy mà, trên bàn ăn lúc nào cũng đặt một cuộn giấy, nhưng hôm nay anh về lại không thấy, chắc chắn em đã dùng hết rồi."
"Tiểu Thần, anh cẩn thận quá đi!"
"Ai bảo anh có một cô bạn gái vụng về chứ? Vậy em nghĩ xem còn thiếu thứ gì nữa rồi mua về luôn."
"Ừm, hình như không còn gì nữa."
——
"Tiểu Thần, em quyết định thi nghiên cứu sinh."
"Anh ủng hộ em. Em định thi ở đâu?"
"Em muốn vào Đại học N."
"Em thi để gần anh hơn à?"
"Ai thi vì anh chứ? Đừng có tự mãn nhu vậy! Thôi được, em muốn gần anh hơn, nhưng lý do chính vẫn là vì em thích Đại học N. Em muốn học tập chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày."
"Ừm. Vậy chúng ta cùng nhau cố gắng nhé."
"Được! Bây giờ em bắt đầu tìm tài liệu đây."
——
Nửa năm trôi qua rất nhanh, trải qua kỳ thi sơ khảo và sau đó là lần thi lại, thời gian chờ đợi luôn rất dài.
Khoảnh khắc kết quả được công bố, tôi cảm thấy hơi buồn. Chuyên ngành Ngôn ngữ và Văn học Pháp tại Đại học N chỉ tuyển hai người, và tôi lại đúng là người thứ ba.
Dù vậy, tôi đã mơ hồ đoán trước được kết quả này, bởi vì tôi vẫn còn rất nhiều kiến thức chưa ôn tập.
Lúc Hứa Hiểu Thần trở về, anh nhẹ nhàng để đồ, đi tới ôm tôi: "Hôm nay chúng ta đi ăn món gì ngon nhé? Đi ăn lẩu uyên ương em thích nhất."
"Được đấy. Vậy thì em phải ăn nhiều mới được."
Sau khi nằm dài trên sofa một lúc, tôi lại đổi ý: "Tiểu Thần, em không muốn ăn nữa, chúng ta gọi đồ ăn ngoài nhé? Ngày mai đi ăn lẩu sau."
"Được, vậy em ăn món gì, để anh đặt."
"Em muốn ăn mì, anh chọn đại cũng được."
"Được."