Bản thân tôi cũng không thể nói rõ mối quan hệ giữa tôi và Hứa Hiểu Thần rốt cuộc là gì, mỗi lần cậu muốn bày tỏ tình cảm với tôi, tôi sẽ chuyển sang chủ đề khác.
Tôi cũng không biết tại sao mình lại không thẳng thừng từ chối cậu, có lẽ tôi đã quá ích kỷ, ích kỷ đến mức không muốn buông bỏ người đối xử tốt với mình như vậy.
Đến khi cậu học lớp 12, tôi học năm cuối đại học, tôi đã nói với cậu: "Nếu em có thể đỗ vào một trong mười trường đại học đứng đầu cả nước, chị sẽ ở bên em."
Lúc đó, biểu cảm của cậu rất phức tạp, nhưng vẫn gật đầu.
Sau đó, đã lâu rồi cậu không đến thăm tôi nữa.
Số lần cậu về nhà cũng dần dần ít đi, nhưng tôi biết, cậu đang rất chăm chỉ.
Cậu vốn là một đứa trẻ rất siêng năng, cộng thêm sự khuyến khích của tôi, cậu càng trở nên chăm chỉ hơn.
Trong học kỳ đầu của năm cuối, tôi tìm được một cơ hội thực tập ở Pháp.
Làm việc tại một ngân hàng, thời gian là ba tháng.
Tôi làm việc theo quy trình, mỗi ngày gặp gỡ những người khác nhau, làm những việc nhàm chán giống nhau.
Tôi rất ít khi xem WeChat, nhưng một ngày nọ, khi tôi mở WeChat, tôi thấy có hơn mười tin nhắn chưa đọc, người gửi là Hứa Tiểu Trư.
Tin nhắn đầu tiên là vào ngày 21 tháng 12, cũng là ngày đầu tiên tôi bay tới Paris.
[ Múi giờ của Trung Quốc và Pháp chênh lệch sáu tiếng. Bây giờ ở Lyon đang là nửa đêm phải không? Chị đã ngủ chưa? ]
[ Dì đã cho em chăm sóc cây nha đam của chị. Lần đầu tiên nhìn thấy nó, em đã rất sốc. Em chưa từng thấy ai có thể chăm sóc cây nha đam tàn tạ đến thế. Tiểu Uyển, chị đã làm thế nào vậy? ]
[ Tiểu Tiểu Uyển của chị bị tiêu chảy rồi, em nghĩ chắc là do chị đi rồi, không còn ai quản lý nên nó ăn uống thả ga, ăn nhiều đến mức hỏng dạ dày. ]
[ Tiểu Uyển, hôm nay là ngày thứ năm chị ở Pháp rồi, chỉ còn 136 ngày nữa là đến kỳ thi đại học. Khi chị về, em chỉ còn 51 ngày nữa thôi. ]
[ Hôm nay em được ba mẹ khen đấy! Vì em đã từ vị trí thứ 13 lên hạng 3 trong lớp. Cô giáo nói, nếu em cố gắng hơn chút nữa thì có thể vào được Đại học N. Nếu em đỗ, em sẽ được ở bên chị, chị có vui không? ]
[ Tiểu Uyển, sao chị không trả lời tin nhắn của em? Có phải chị đang bận không? Hay là chị đã gặp được người đẹp trai hơn em, rồi chạy theo người ta? ]
...
Tôi nhìn vài lần, không khỏi mỉm cười, nghĩ một lúc rồi gửi tin nhắn trả lời cho cậu: [ Hôm nay, ở nơi làm việc, chị gặp được một anh chàng người Pháp rất đẹp trai. ]
Một lúc lâu sau, đối phương mới trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc bị sét đánh cháy: [ Gì cơ? Có một giống đực đẹp trai tiếp cận chị á? ]
Giống đực? Tôi bật cười.
Tôi muốn trêu cậu một chút nên đáp: [ Ừ, anh ấy còn xin số điện thoại của chị nữa. ]
Dù thực ra anh ấy không xin số của tôi.
Bên kia không còn phản hồi nữa.
Tôi hơi thất vọng, nhìn ra ngoài trời, đã muộn rồi. Thành phố nhỏ về đêm rất yên tĩnh, tôi đứng bên cửa sổ nhìn xuống, đường phố vắng vẻ, ánh đèn đường đổ bóng mờ ảo.
Tôi cảm thấy hơi mệt nên kéo rèm lại, đặt điện thoại xuống rồi đi ngủ.
Giữa đêm, bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng điện thoại rung lên, mở ra xem, có một tin nhắn chưa đọc từ Hứa Hiểu Thần: [ Em tin chị sẽ không phản bội đâu. ]
Không phản bội?
Tôi không nhịn được cười, nhưng lại không thể chống lại cơn buồn ngủ, vứt điện thoại sang một bên, rồi chìm vào giấc ngủ say.
Ngày hôm sau là cuối tuần, tôi có khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi. Tôi đi tàu điện ngầm quanh Lyon, đi dọc theo đường Victor Hugo rồi đến quảng trường Bellecour, quảng trường đất đỏ lớn nhất châu Âu và là quảng trường lớn thứ ba ở Pháp. Ở giữa quảng trường là bức tượng của vua Louis XIV. Bầu trời rất xanh, mây trắng gần như trong suốt. Tôi đi lang thang không có mục đích, xuyên qua bóng cây, tôi tình cờ nhìn thấy một cặp đôi ngồi trên băng ghế đối diện. Họ ngồi đối diện nhau, nhìn vào ánh mắt nhau, như thể ngàn vạn lời nói đều nằm trong ánh mắt họ.
Không hiểu sao, tôi lại nhớ đến Hứa Hiểu Thần. Vào những buổi tối sau giờ học, tôi thường ngồi trên xích đu trong sân, đung đưa chân, Hứa Hiểu Thần luôn đứng trên lầu cười tươi vẫy tay với tôi, rồi cậu nhanh chóng chạy xuống, đứng sau lưng tôi đẩy xích đu.
Mỗi lần xích đu được đẩy lên cao, tôi cảm thấy giống như mình có một đôi cánh có thể bay được.
Ở nơi xứ người, tôi mới nhận ra, hình ảnh sâu đậm nhất trong ký ức của tôi không phải là ba mẹ, cũng không phải là Lâm Thanh, mà là Hứa Hiểu Thần, người đã ở bên tôi suốt mười tám năm qua.
Càng ở nước ngoài lâu, tôi càng cảm thấy cô đơn.
Vì tôi sang Pháp không phải để du học nên tôi không được hưởng nhiều chính sách ưu đãi thuê nhà. Tôi ở chung với một cô gái, một cô gái Nhật Bản rất đáng yêu. Tên tiếng Pháp của cô ấy là Berine, cô ấy làm việc tại một công ty truyện tranh ở Lyon.
Cô ấy là người Nhật đầu tiên mà tôi tiếp xúc. Cô ấy rất dịu dàng và lịch sự, mỗi ngày đều chào buổi sáng và buổi tối với tôi, khi mua đồ ăn vặt về, cô ấy luôn chia cho tôi một nửa, và khi tôi bị cảm, cô ấy còn đi mua thuốc cho tôi.
Tiếng Pháp của cô ấy không tốt lắm, hầu như rất ít khi dùng tiếng Pháp để giao tiếp với người khác, nên chúng tôi đều giao tiếp bằng tiếng Anh, nhưng vì tiếng Anh của tôi cũng không tốt lắm nên đã gây ra không ít tình huống dở khóc dở cười.