Một ngày Chủ nhật nào đó, Hứa Hiểu Thần hiếm khi có kỳ nghỉ cuối tháng, cậu rủ tôi đi ngắm lá phong ở núi Lư Sơn.
Tôi vốn không muốn dậy sớm, nhưng lại bị Hứa Hiểu Thần gọi điện đánh thức, tôi đành phải lồm cồm bò dậy.
Lúc này đã là cuối thu, thời tiết hơi lạnh, tôi khoác áo gió đi xuống lầu, bỗng nhiên nhìn thấy Hứa Hiểu Thần đang đứng dưới gốc cây anh đào, cậu mặc bộ đồ thể thao, mũi đỏ bừng vì lạnh.
Nhìn thấy tôi, cậu cười ngây ngô.
Tôi chợt cảm thấy hơi đau lòng, lại nhớ về nhiều năm trước, cũng là một ngày thu se lạnh, lúc đó cậu đứng dưới nhà tôi, thân hình nhỏ bé đeo một chiếc cặp sách to, mũi đỏ bừng vì lạnh.
Cậu sụt sịt, nhìn thấy tôi thì cười vẫy tay: "Chị Uyển, chị nhanh lên, nếu không chúng ta sẽ muộn mất."
Trong khoảnh khắc mơ màng, tôi không kìm được mà muốn đưa tay chạm vào mũi cậu, nhưng khi đưa tay ra, tôi mới nhận ra cậu đã cao đến vậy, tôi chỉ với tới vai cậu.
Tôi xấu hổ rụt tay lại, hỏi cậu: "Lạnh không?"
Cậu mỉm cười dịu dàng: "Nếu em nói lạnh, chị sẽ sưởi ấm tay cho em chứ?"
"Không." Tôi phớt lờ cậu và đi về phía trước, nhưng đi được vài bước, tôi lại quay lại, cởi khăn quàng cổ của mình ra, quàng lên cổ cậu.
Hứa Hiểu Thần lại cởi khăn quàng cổ của tôi ra, quàng lên cổ tôi: "Em là con trai, không sợ lạnh! Hơn nữa, nếu chị lạnh, em sẽ rất đau lòng..."
Tôi bỗng cảm thấy ấm lòng.
Tôi lặng lẽ đưa tay tới gần tay cậu, khi chỉ còn cách tay cậu một centimet thì dừng lại: "Không phải em nói sau này đến lượt em nắm tay chị sao?"
Cậu nhìn tôi, trên mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên và không thể tin nổi. Cậu cẩn thận đưa tay ra, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
Bàn tay của cậu không to lắm nhưng lại ấm áp đến kỳ lạ.
Lúc này đang là cuối thu, trùng hợp lại là cuối tuần nên có rất nhiều người cùng nhau leo núi Lư Sơn.
Núi Lư Sơn không dốc lắm. Không lâu sau, tôi và cậu đã đến sườn núi, nhìn thấy những chiếc lá phong nổi tiếng từ lâu. Thời gian học đại học, tôi cũng đã đến núi Lư Sơn không ít lần, nhưng lần nào cũng không phải vào mùa lá phong đỏ.
Dưới cây phong, trong đình nghỉ mát có rất nhiều du khách, bên cạnh con suối cũng thường có những bạn trẻ đặt giá vẽ để vẽ tranh.
Lúc này, phần lớn lá phong đã chuyển sang màu đỏ, rơi lả tả xuống, bay vào con suối nhỏ bên cạnh, bay lên đầu người đi lại.
Trên đường xuống núi, Hứa Hiểu Thần dừng lại trước một quầy bán đồ chơi nhỏ, ở đó có một tấm ván gỗ khắc chữ kỷ niệm.
Hứa Hiểu Thần lấy một cái có chữ "Uyển".
Tôi nắm lấy tay áo cậu, lắc đầu, ra hiệu cho cậu đừng mua.
Một tấm ván nhỏ có giá mười tệ, đủ để ăn một bữa trong nhà ăn, thực sự rất đắt.
Hứa Hiểu Thần không để ý đến tôi, cậu lại chọn từ 'Tiểu' và nhét nó vào tay tôi: "Đây là tín vật định tình của em dành cho chị. Chị phải giữ lấy nó!"
Ông chủ nghe vậy, kinh ngạc nhìn Hứa Hiểu Thần.
Tôi cũng sững sờ một giây, đặt chữ "Tiểu" trở lại vị trí ban đầu, trừng mắt nhìn Hứa Hiểu Thần: "Em nói linh tinh cái gì vậy?!"
Hứa Hiểu Thần cười ranh mãnh: "Tín vật định tình, không nhận cũng phải nhận!”
Cậu nhanh tay trả tiền, tôi chỉ còn cách nhét tấm ván đó vào túi.
Cậu lắc lắc chữ "Uyển" trước mặt tôi, cười như một đứa trẻ được cho kẹo: "Đây là tín vật định tình chị tặng cho em, đừng có đổi ý nhé!"
"Cái gì mà chị tặng cho em, rõ ràng là em tự mua cho mình thì có!"