TRÚC MỘNG LAN VIÊN: QUỶ NHÃN TIỂU THƯ

Diêu Tử Đồng đi tới nơi Pathapee hẹn gặp mình, Nita gật đầu chào Pathapee, sao đó hơi liếc nhìn qua cô rồi mới rời đi.

Chậm rãi đi vào chòi nghỉ mát, Diêu Tử Đồng thản nhiên nhìn vào Pathapee đang ngồi vắt chân, hai tay gác trên đùi, lạnh nhạt nhìn mình.

"Có chuyện gì thì anh mau nói đi, tôi còn phải đi ăn sáng." Diêu Tử Đồng cũng bày ra vẻ mặt lạnh nhạt nói. Hừ, chỉ mình anh biết ra vẻ thôi sao?

Pathapee chuyển mắt nhìn qua, "Cô Ali, à không. Tôi nên gọi tên tiếng Hoa của cô mới đúng, cô Diêu Tử Đồng."

Diêu Tử Đồng cũng không ngạc nhiên, vì cô vốn dùng tên thật để đăng ký thuê phòng. Cô im lặng nhìn Pathapee, chờ anh nói tiếp.

"Cô tới đây chỉ đơn giản vì đi du lịch?" Pathapee hồ nghi và dò hỏi.

Diêu Tử Đồng nhướng mi, "Anh Pathapee, chẳng lẽ đi du lịch còn cần lý do? Hay anh nghĩ tôi mang theo sứ mệnh của ông nội mình tới đây?" Cô thừa biết người khác e ngại ông nội mình tới cỡ nào, nhưng mà ngày ngày đều có người mang dự án tới tìm. Bởi vì họ cần tiền của ông nội, không đủ vốn đầu tư thì những dự án đó chỉ có thể thành rác.

Chắc hẳn Pathapee nghĩ rằng cô muốn điều tra khu nghỉ mát của anh, để ông nội cô dễ dàng chen chân vào đầu tư. Cho dù cô muốn, ông nội cũng không đồng ý. Bởi vì ông không bao giờ để cô trở thành công cụ trong kinh doanh của ông, ông thường nói với cô rằng, "Con chính là hòn ngọc vô giá của ông nội, ông sẽ không để con bị một chút tỳ vết hay bị nhuốm bẩn." Cho nên cô rất yêu quý và kính trọng ông nội, dù ai nghĩ ông là lão hồ ly, tâm địa thâm trầm, vô tình thì cô cũng không quan tâm.

"Không có thì tốt, bởi vì tôi không cho phép bất kỳ ai chen vào khu nghỉ mát của mình." Pathapee không nhanh không chậm nói, "Nhưng tôi nghĩ rằng, ông nội của cô chắc hẳn rất thích thú với tin tức cô đang ở đây?" Anh nhướng mày, nhẹ cong khóe môi.

Diêu Tử Đồng nhẹ híp mắt nhìn anh, "Anh đang uy hiếp tôi?" Xem ra anh ta đang tính sổ cô về việc cản đường hôm qua đây mà.

"Uy hiếp thì không dám, tôi chỉ đang có qua có lại với cô thôi." Pathapee cũng là một hồ ly thích ăn miếng trả miếng.

"Anh muốn gì?" Diêu Tử Đồng mím chặt môi nhìn Pathapee, cô không thể để ông nội biết cô đang ở đây.

"Cô không muốn người nhà biết mình ở đây thì hẳn là chưa có ý định rời đi? Nếu vậy, cô làm việc cho tôi, đổi lại tôi giúp cô giữ bí mật." Pathapee bắt đầu bàn điều kiện, vì không để ông Mok và Wasan tiếp cận cô, thì cách tốt nhất là anh giữ cô ở bên cạnh. Ngày ngày giám sát.

Diêu Tử Đồng cười tà, "Tôi cũng có thể đi sang khu nghỉ mát khác, với một thân phận khác."

"Tôi cũng có thể tra ra tung tích của cô, sau đó cho ông nội cô biết. Ở Pak Chong này, tôi nắm rõ như lòng bàn tay." Pathapee không phải đang nói khoác, anh muốn tìm ai thì vô cùng dễ dàng, tựa như uống một ngụm nước.

Diêu Tử Đồng âm thầm nghiến răng, đấu với người tâm tư thâm trầm như Pathapee, cô quả thật không đủ đạo hạnh.

"Được thôi. Anh muốn tôi làm gì?" Dù hôm nay Pathapee không lên tiếng thì cô cũng dự định đi tìm việc làm, bởi vì cô không thể dùng thẻ nữa, nếu lộ hành tung thì nguy. Cho nên trong điều kiện này, cô không chịu thiệt.

Pathapee hai tay ôm ngực, nở nụ cười không tới đáy mắt, "Làm trợ lý riêng cho tôi."

"Ví dụ?"

"Rót trà bưng nước, sắp xếp hồ sơ, gặp gỡ khách hàng. Tôi đi đâu thì cô phải theo đó."

Vậy chẳng phải nô tì cận thân thời hiện đại?

"Tiền lương thì sao?" Diêu Tử Đồng nghiêm túc nhìn Pathapee, "Đừng tưởng anh nắm thóp được tôi thì có thể chèn ép tiền lương của tôi."

Nghe vậy, Pathapee nhẹ cười, rất nhạt rất nhạt nên Diêu Tử Đồng không thể nhìn ra, "Cô đừng suy bụng ta ra bụng người. Lương mỗi tháng của cô là 65.000 bạt." Sở dĩ anh muốn cô làm trợ lý cho mình không chỉ vì muốn giám sát cô, mà vì anh điều tra qua, cô biết sáu thứ tiếng, có thể giúp đỡ anh về mặt giao tiếp với những đối tác nước ngoài.

Diêu Tử Đồng âm thầm tính toán, 65.000 bạt là hơn 60.000 đô Đài Loan, như vậy cũng ok rồi. Cô nhìn vào Pathapee, "Bắt đầu làm việc từ ngày mai sao? Nhưng tôi nói rõ trước, anh phải tài trợ chỗ ở cho tôi, còn có ăn uống nữa." Không đấu lại anh thì cô cũng nên thu lợi ích từ anh.

Pathapee nhẹ giật đuôi chân mày, cô thật không hổ danh là cháu của thương nhân, "Được thôi. Ngày mai bắt đầu làm việc, từ 8 giờ sáng tới 9 giờ tối."

"Nếu đã bàn xong thì tôi đi đây." Diêu Tử Đồng đứng lên muốn đi, nhưng Pathapeee gọi cô lại.

"Tôi đã nói mời cô ăn sáng, chúng ta đi thôi." Pathapee cũng đứng lên, đi song song với Diêu Tử Đồng.

Cô theo anh tới nơi để khách dùng bữa, giờ là thời điểm ăn sáng nên đặc biệt đông. Từ xa cô đã thấy Bualoy và Pudsa, Rarin, còn có Nathee đứng ở bàn ăn dài hình chữ nhật gần phía bên ngoài, có thể dễ dàng nhìn ra khung cảnh xinh đẹp của vườn hoa.

"Cậu Pathapee, thức ăn vừa được dọn lên ạ." Chị Bualoy lễ phép nói với Pathapee, còn không quên gật đầu chào Diêu Tử Đồng.

Mỉm cười chào Bualoy, Rarin và Pudsa, Diêu Tử Đồng ngồi xuống chiếc ghế được Nathee kéo ra giúp mình, "Cám ơn." Cô ôn hòa nói với Nathee, anh ta cũng cười lại với cô, sau đó ngồi xuống ghế bên phải, còn cô và Pathaee ngồi ở hai đầu của bàn.

Nhìn thức ăn trên bàn, Diêu Tử Đồng ngưng mi. Bình thường cô đều gọi thức ăn theo kiểu Pháp hoặc Trung, nhưng hôm nay chỉ toàn thức ăn của Thái. Cô sợ mình ăn không quen.

"Đây là những món ăn đặc trưng của miền Bắc." Bualoy mỉm cười giới thiệu với Diêu Tử Đồng, "Thịt lợn nướng, Khao soy, súp Kang ke, xôi lá cẩm và Nam Tao Hu."

Diêu Tử Đồng nhìn chăm chú vào Nam Tao Hu, dường như chỉ có nó và thịt lợn nướng là cô có thể ăn. Nam Tao Hu nhìn sơ cứ như trà sữa, nhưng Bualoy nói nó được làm từ sữa đậu nành, đậu phụ với nước đường và thạch.

Nhìn cô cứ ngập ngừng không động đĩa và muỗng, Pathapee lên tiếng hỏi, "Cô không thích những món này?"

Diêu Tử Đồng giật giật khóe môi, cô có thể nói rằng mình không thích sao? Đây là món ăn đặc trưng của vùng miền người ta.

"Cô Ali ăn thử đi, món này rất ngon." Nathee dùng muỗng múc một miếng trong món cà ri tên Khao soy vào dĩa cho cô. Là một món cà ri nấu với mì trứng, thịt, khi chín cho thêm hành tây, bắp cải dầm giấm và lá canh thái chỉ.

Diêu Tử Động chậm rãi nếm thử, tuy rằng rất cay nhưng mùi vị rất ngon. Sau đó cô lại thử những món khác, mỗi một món đều có hương vị đặc trưng, quả thật không có chỗ chê. Nhưng ở đây là Đông Bắc của Thái Lan, cô nghe nói họ rất thích ăn chuột đồng, kiến đo, côn trùng hoặc nhộng ong, sao trên bàn đều là món miền Bắc?

Nhưng cũng may họ chỉ cho ăn mấy món này, nếu bắt cô ăn côn trùng hoặc nhộng và kiến chắc cô chỉ có thể bỏ chạy lập tức.

Nhìn thấy Diêu Tử Đồng càng ăn càng ngon miệng, Pudsa, Rarin và Bualoy nhìn nhau cười, cô Ali thật dễ nuôi. Họ cứ tưởng cô sẽ nhăn mặt nhăn mày, hoặc sẽ nhả ngay miếng đầu tiên chứ.

Pathapee thỉnh thoảng liếc nhìn Diêu Tử Đồng, thấy cô ăn rất tự nhiên nhưng không mất tao nhã, anh nhẹ cong khóe môi. Phải, là anh cố ý kêu Bualoy bọn họ chuẩn bị những món này, bởi vì anh nghe nói từ khi tới đây cô chỉ ăn những món Pháp và Trung, nên anh mới muốn làm khó cô. Nhưng không ngờ cô lại dễ ăn như vậy, không giống như đa số những tiểu thư con nhà giàu kiêu kỳ và khó tính khác. Ở điểm này, cô giống mẹ của anh và Nam.

"Từ ngày mai, cô Ali sẽ là thư ký của tôi." Ăn sáng xong, cũng ăn luôn món trón miệng là trái cây và uống trà, Pathapee chậm rãi lên tiếng.

Anh vừa dứt lời, không chỉ Nathee mà tới cả Buloy, Pudsa và Rarin đều giật mình kinh ngạc. Ngay sau đó, Nathee nhìn qua Pathapee, cười đầy thâm ý, "Anh Pathapee, cuối cùng anh cũng nghĩ thông suốt rồi sao?"

Bualoy, Pudsa và Rarin ba mặt nhìn nhau, cùng nhướng mày, mím môi, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ khiến cho Diêu Tử Đồng nhíu nhíu con ngươi. Bọn họ sao tự nhiên lại trở nên quái lạ như vậy?

Lúc này, di động của Diêu Tử Đồng vang lên, nhìn thấy tên hiện trên màn hình, cô liền nhoẻn miệng cười. Kati chắc đã tới nơi rồi.

"Tôi xin phép." Cô lịch sự nói với mọi người, sau đó đi sang một góc nghe điện thoại.

"Mình nghe đây, Kati."

"Ali, mình đã tới vườn nho Sai Lom, cậu sang đây được không?"

"Được, mình sang ngay."

Bình luận

Truyện đang đọc