TRÚC MỘNG LAN VIÊN: QUỶ NHÃN TIỂU THƯ

Trong lúc ngồi đợi những khách mời đến đông đủ, Diêu Tử Đồng ăn xong bữa sáng thì đi dạo một vòng xem phong cảnh. Những lần đi ngang sân cỏ trải dài như thảm này cô chỉ là vội vàng lướt qua vì vốn không có thời gian dừng lại ngắm nhìn.

Một màu xanh bát ngát mênh mông vô tận, xa xa là những dãy núi, rừng cây ẩn sau lớp sương mù trông như ảo như mộng. Làn gió thổi qua mang theo hương thơm tươi mát của thiên nhiên, trêu chọc những chùm nho đã sai quả bắt chúng cũng nhẹ nhàng lắc lư theo. Cơn gió lại đi ngang nơi cô đang đứng, nghịch ngợm khiến các mành sa trắng của lều đung đưa nhảy múa tạo nên khung cảnh đẹp như trong cổ tích.

Nơi đây được dựng lên sáu ngôi lều, ba trái hai phải còn lều chính nằm ở giữa, có thể nhìn chính diện về hướng vườn nho Trong mỗi lều đều có ba bộ sofa và bốn bàn ghế san sát nhau. Giữa sân là một khoảng trống được các thùng gỗ, bàn hoa và quầy rượu bao quanh, cách một khoảng sẽ có một ô dù trắng che bóng mát cho các bàn ghế nhỏ dành cho khách, bày biện thế này sẽ mang đến cho lễ hội bầu không khí trung cổ của Châu Âu.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào, Diêu Tử Đồng chậm rãi xoay người lại, phía con đường ngoài sân cỏ, sau những chiếc xe gỗ dùng để chở rượu về nhà máy sản xuất là một đoàn xe đủ màu sắc nối đuôi nhau đỗ lại. Những người bước xuống khỏi xe đều mặc comple, nữ thì váy dài, đội nón vành rộng. Phong cách như vậy vừa nhìn đã biết là người nước nào rồi.

Paris, Kinh Đô Ánh Sáng còn được xem như kinh đô của thời trang cao cấp. Phong cách ăn mặc của họ là cổ điển xen lẫn tao nhã cao quý. Những người có thân phận địa vị thì càng diện trang phục đắt tiền.

Không biết từ lúc nào Din đã ra đó, đích thân anh đi đón cùng Lom thì chắc hẳn họ là nhân vật không tầm thường còn liên quan tới việc hướng khu nghỉ mát đến với quốc tế hóa. Lại nhìn thấy một bóng dáng khác lẫn trong đám đông nhưng không chút lu mờ, Diêu Tử Đồng kinh ngạc khẽ nhíu mi. Sao anh ta lại đi chung với khách mời?

"Tịch Thiên Vũ quen biết với họ như thế nào?" Cô tiến đến gần Fon đang đứng ở quầy bận bịu cùng Fai giúp Lom chọn rượu tiếp đãi khách.

"Thiên Vũ là con trai của Đại sứ người Hoa ở Thái Lan. Những người đó đều là dòng dõi quý tộc do Đại sứ Pháp mời sang đây, Lom chờ ngày này ba năm rồi." Fon chưa đáp lời thì Fai đã thay anh nói cho cô biết.

Nhìn Fai vẫn luôn cúi đầu, tay cầm chai Grand Cru Classé 1855 xem tới xem lui, nét mặt thản nhiên, cô nhíu mày. Đột nhiên Fai biến trở về làm mỹ nam yên tĩnh thật khiến cô không theo kịp tiết tấu của anh.

"Các anh định dùng Grand Cru Classé 1855 đãi khách thật sao?" Diêu Tử Đồng hơi ngạc nhiên nhìn về chai rượu Fai đang cầm.

Fai kinh ngạc nâng mắt nhìn lên cô, "Cô Ali cũng rành về rượu?" Anh và Fon chỉ nghe theo Lom chọn loại rượu được chỉ định sẵn chứ không biết đâu là loại tốt nhất.

"Đó là rượu hảo hạng, nếu dùng tiếp đãi khách quý thì vô cùng phù hợp. Tôi chỉ không ngờ Lom lại vung tay mạnh như vậy." Grand Cru Classé 1855 là loại rượu thượng hạng của Pháp, vì nó nằm ở đỉnh cao nhất của hình tam giác phân loại rượu vang AOC. Được khởi xướng từ năm 1919 nhưng mãi đến năm 1934, AOC mới chính thức được công nhận rộng rãi là hệ thống phân loại toàn diện và duy nhất. Những chai rượu vang phân loại AOC thường được đặt tên kèm theo vùng sản xuất, chẳng hạn như Champagne hay Bordeaux. Điều này có thể hiểu như một mô tả đặc trưng của khu vực mà không loại rượu vang nào ngoài phân loại AOC được sử dụng.

"Xem ra Lom quyết định đánh cược một ván rồi." Fai nhướng mi nhìn qua Fon.

Fon gật gật đầu, "Lễ hội năm nay lớn hơn mọi năm, chúng ta cần phải giúp Lom hết sức."

"Ali sẵn sàng chưa?" Fon mỉm cười hỏi cô.

"Sẵn sàng?" Thấy Fon nhướng mày, nét mặt hiện lên dĩ nhiên cô mới chợt bừng tỉnh. Rảnh rỗi mấy ngày nay khiến cô quên mất bổn phận của mình, cô là trợ lý của Din, những việc tiếp khách quý như vậy đương nhiên cô phải tham gia cùng anh rồi. Còn phải giúp Din phiên dịch và giới thiệu về khu nghỉ mát như hồ sơ anh đã soạn sẵn cho cô.

Diêu Tử Đồng lập tức quay ngoắt người, vội vàng đi sang hướng lều chính. Nhìn theo bóng lưng cô, Fon cười khẽ, Thật giống y như lúc trước, đều là anh nhắc nhở mỗi khi cô quên các tiết có giờ kiểm tra. Thông minh cô có thừa nhưng đầu óc lúc nào cũng nhớ đến các bản thảo thiết kế, nên không quan tâm gì khác.

Cô từng nói anh là thời khóa biểu sống của cô, đối với một người khác thì đây vốn dĩ không phải là cách so sánh tốt đẹp gì nhưng với anh nó là quý giá, vì cô ỷ lại anh. Việc đó giúp anh có thể tiếp cận cô mỗi ngày.

Diêu Tử Đồng vừa sang tới lều cũng là lúc đoàn người vào đến, thấy cô Din liền đi sang nắm tay cô, dịu dàng lên tiếng, "Em thay tôi nói chuyện với họ." Ánh mắt anh nhìn cô chứa tin tưởng và chút gì đó mà cô không nhìn ra được, nó đã hoàn toàn khác xa với lần đầu tiên gặp nhau.

Có thể do ở gần một thời gian, anh đã mở lòng với cô hơn. Không còn phòng bị như trước, đây có lẽ là tín nhiệm giữa chủ và nhân viên hay còn hơn thế. Anh xem cô là bạn đúng không?

Đã là bạn thì phải giúp đỡ nhau hết lòng, cô sẽ không để anh thất vọng.

"Yên tâm đi. Giao hết cho tôi." Diêu Tử Đồng vỗ vỗ vai Din, cười như bạn tốt đang khích lệ nhau khiến Din khẽ giật mình nhìn xuống vai rồi nhìn vào cô.

Anh đã rõ ràng như vậy mà cô còn không hiểu, là tri giác về tình cảm của cô quá trì độn hay là do anh vẫn chưa đủ chân thành?

Anh nghĩ...đã tới lúc mình nên ra đòn mạnh hơn. Nếu không cũng không biết tháng nào năm nào mới chinh phục được cô.

Din đưa tay vòng qua ôm lấy eo của Diêu Tử Đồng, dưới ánh mắt kinh ngạc và tò mò của mọi người, anh dẫn cô đi tới trước mặt họ, "Đây là bạn gái tôi. Cô ấy nói tiếng Pháp rất giỏi."

Diêu Tử Đồng bị anh ôm bất ngờ còn chưa nói, hiện tại lại vì câu nói của anh khiến cho hé cả miệng, tròn xoe mắt nhìn anh.

"Mau chào hỏi đi nào." Din quay sang, cười nhẹ với Diêu Tử Đồng, cũng dùng tiếng Anh nói với cô như vừa nói với khách. Tuy rằng tiếng Anh đa số được sử dụng rộng rãi nhưng nếu như nói bằng tiếng nước họ thì nhất định lấy được thiện cảm, anh thật may mắn khi lúc này có Ali bên cạnh.

Hiện tại tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, Diêu Tử Đồng mặc dù vẫn còn ngơ ngác nhưng cô lấy lại tinh thần rất nhanh, cô mỉm cười đưa tay ra, dùng tiếng Pháp nói, "Chào các ngài, tôi là Ali. Trợ lý của ngài Pathapee." Người Pháp rất chú trọng trong giao tiếp, nên Diêu Tử Đồng dùng ngôi "vous" chứ không phải ngôi "tu". Vì ngôi "tu" chỉ sử dụng giữa bạn bè thông thường để thể hiện tình cảm, sự thân thiện, còn đối với người lớn tuổi hơn hoặc mới quen phải dùng "vous".

Lom đứng bên cạnh khách, âm thầm nghiến răng. Din thực sự rất biết lựa trường hợp, hiện tại ai cũng không manh động được!

Chờ xem! Anh sẽ không nhận thua!

Tịch Thiên Vũ đứng phía ngoài, khóe miệng mang cười, hai tay bỏ vào túi quần, vẫn là cách ăn mặc như thường ngày nhưng sắc mặt hôm nay của anh rất lạ. Vương một chút thần bí khiến người ta khó đoán.

"Vừa rồi ngài Pathapee đây nói cô là bạn gái của ngài ấy, nhưng sao cô Ali lại giới thiệu mình là trợ lý vậy?" Những vị khách người Pháp vô cùng ngạc nhiên với tiếng Pháp lưu loát của Diêu Tử Đồng, họ nhướng mày nhìn nhau, sau đó một người đàn ông mặc comple xám bước đến bắt tay cô, ông ta nhìn khoảng hơn bốn mươi, có gương mặt dài, râu ở hàm trên đầy nam tính và đôi mắt màu xanh lục rất đẹp.

Diêu Tử Đồng hơi ngượng ngùng cười, cô cũng không thể nói rằng Din nói đùa thì như vậy rất mất lịch sự, họ sẽ nghĩ xấu về anh, "Tôi xin lỗi. Là do tôi vẫn chưa quen với thân phận là bạn gái của anh ấy."

"Hóa ra hai người từ đồng nghiệp trở thành người yêu à." Người phụ nữ vẫn luôn choàng tay vào cánh tay người đàn ông kia cười nhẹ nhìn cô và Din, ánh mắt như đang hồi tưởng.

Diêu Tử Đồng liền chớp ngay cơ hội, "Đúng ạ. Chắc quý cô và ngài đây cũng như chúng tôi phải không ạ?"

Người đàn ông bật cười, nhìn qua người phụ nữ bằng đôi mắt chan chứa tình cảm, "Đúng vậy. Tôi là Achille, còn đây là vợ tôi. Dorine."

"Chào quý bà!" Diêu Tử Đồng bắt tay với bà Dorine, bà ta có gương mặt tinh xảo vô cùng, đôi mắt màu xanh lam sâu hút, quyến rũ nhưng rất cao quý.

"Cô Ali có đôi mắt rất đẹp. Trên thế giới chỉ có sáu trăm người có màu mắt như cô, màu mắt tím này đến từ Alexandria"s Genesis, là một chủng người lai Á - Âu đặc biệt. Chắc hẳn cô cũng là một người không tầm thường." Bà Dorine nhìn thẳng vào Diêu Tử Đồng, giọng nói mang theo ôn hòa pha lẫn ngạc nhiên.

Vì người Pháp rất chú trọng lễ tiết nên khi nói chuyện với họ, bắt buộc phải nhìn trực diện, Diêu Tử Đồng tao nhã đáp, "Cám ơn bà Dorine." Ấn tượng ban đầu của Diêu Tử Đồng rất tốt nên những người Pháp đều chào hỏi cô một cách thân thiện, tuy rằng cô chỉ mặc bộ váy dài màu trắng với họa tiết đơn giản nhưng vòng cổ và lắc tay ngọc trai cô đang đeo lại rất bắt mắt, đây là thứ khiến cô ghi thêm điểm trong mắt người Pháp vì họ rất coi trọng vẻ bề ngoài của mình cũng như người khác, dường như thời trang ảnh hưởng đến tất cả mọi việc liên quan đến họ. Họ rất ngắm nhìn cái đẹp và ngược lại.

Mọi người lại nói với nhau vài câu, sau đó mới vào lều ngồi chờ đợi buổi lễ bắt đầu, lúc này Lom tiến lại gần Din, ánh mắt cả hai đều hướng về bóng dáng màu trắng đang ngồi trong ngôi lều bên tay phải cùng với vợ chồng ông Achille, "Cô ấy thật giỏi."

"Con mắt nhìn người của mẹ chúng ta rất tốt." Din khẽ gật cằm, có chút tự hào. Cũng không biết anh đang tự hào về bà Supansa hay về ai đó.

Lom liếc mắt Din, "Nói cho anh biết, em chọn trúng cô ấy rồi." Đây gọi là chính thức khiêu chiến rồi.

"Em đang mộng du à? Vừa rồi cô ấy đã thừa nhận mình là bạn gái anh." Vì ngày hôm nay mà anh đã lên mạng tìm kiếm từ "bạn gái" bằng tiếng Pháp, để chắc chắn rằng cô có phủ nhận với các vị khách hay không.

Lom mím môi, tức tối nhìn Din, "Cạnh tranh công bằng." Gằn từng tiếng nói xong Lom lập tức đi sang chỗ Panu đang đứng, căn dặn anh ta một số việc. Nếu còn ở lại nghe Din nói thì anh chắc chắn sẽ nổi máu xung thiên, vì nét mặt đắc ý hiện tại của Din thật đáng ghét!

Din cười cong môi, cạnh tranh công bằng? Anh đồng ý nhưng những người khác chưa chắc chịu, điển hình như Prin. Còn có...Erebus. Vì anh nhìn ra người kia đối với Ali không đơn giản chỉ là anh em, đó là một đối thủ đáng gờm đối với anh.

"Hoan nghênh các vị đã tới dự lễ hội của vườn nho Sailom. Hôm nay chúng tôi có rất nhiều hoạt động, nhưng nổi bật nhất là cuộc thi hái nho. Trang trại chúng tôi có truyền thống này nhiều năm rồi. Nhưng năm nay lại rất quan trọng, vì có quốc vương Phuwanet và hoàng hậu Thipthara đến từ vương quốc Parawat, ngài Đại sứ Tịch Văn Đào cùng các vị khách quý đến từ nước Pháp cùng tham dự. Vì thế bất cứ ai muốn tham gia cuộc thi thì hãy sẵn sàng nhé." Khi Panu vừa dứt lời, tất cả mọi người đều vỗ tay, ở bên kia Diêu Tử Đồng phụ trách phiên dịch lại hết cho những người Pháp nghe hiểu.

Họ cùng đưa mắt nhìn về lều chính, nhẹ mở nón để trước ngực, gật đầu chào Phuwanet và Nam, hai người kia cũng chào đáp lại. Bên lều đối diện, nơi Đại sứ người Hoa ở Thái Lan đang ngồi, một người đàn ông trung niên nhưng có gương mặt tuấn mỹ với đôi mắt hoa đào sau khi chào Phuwanet và Nam xong thì nhìn về phía Diêu Tử Đồng, "Cô gái đó...trông rất quen."

Ngồi cạnh ông ta là Tịch Thiên Vũ, anh dựa lưng vào sofa, chân vắt chéo, hai tay đặt trên đùi, thản nhiên lên tiếng, "Đó là tiểu thư của nhà họ Diêu. Diêu Tử Đồng." Lần này Din sắp xếp ổn thỏa thật, có Diêu Tử Đồng thì anh ta không cần lo lắng điều gì, ngay cả Lom cũng được hưởng lợi cùng.

Ông Tịch Văn Đào chợt bừng tỉnh, "Ba nhớ ra rồi, ba từng gặp con bé qua ảnh vì Diêu Tử Hưng lúc nào cũng mang theo hình cháu gái bảo bối của mình." Diêu Tử Hưng từng ghé thăm Thái Lan, khi đó gặp nhau ở tiệc sinh nhật của con gái thủ tướng, Diêu Tử Hưng liền đem hình Diêu Tử Đồng ra cho mọi người chiêm ngưỡng, luôn miệng ca ngợi còn cười híp cả mắt, điều đó cho thấy ông ấy yêu thương cô nhiều đến cỡ nào.

"Cô bé tài giỏi y như lời Diêu Tử Hưng nói."

"Cô ấy có khả năng còn hơn thế nữa." Không biết Tịch Thiên Vũ đã tháo kính ra từ lúc nào, hiện anh cúi mi nhìn chiếc kính mình đang lau chùi.

Tịch Văn Đào nhìn qua con trai mình, nhướng mày hỏi, "Con có hứng thú với cô bé à?"

Đeo lại mắt kính, Tịch Thiên Vũ phóng tầm mắt sang chỗ Diêu Tử Đồng, "Chỉ là hiếu kỳ một chút thôi ạ." Anh vẫn không tài nào hiểu được sao cô lại có khả năng khác biệt đó, mỗi khi tới gần cô, máu trong người anh liền sôi sục, tay chân ngứa ngáy...thực sự rất muốn nghiên cứu cô.

Tịch Văn Đào thấy con trai mình bỗng nhiên cười quỷ dị ông liền rùng mình, ông vẫn không dám tin đứa con xuất sắc của mình lại có sở thích biến thái khác người, ông rất lo không biết sau này kết hôn Thiên Vũ có đem vợ con mình ra nghiên cứu luôn hay không.

"Đây là bộ quần áo khi ngài còn Pupen. Tôi mang đến để ngài tham gia cuộc thi." Lúc này Lom cầm theo một khay gỗ đi tới lều chính, trên đó đựng một bộ đồ màu xanh dương, anh đứng trước mặt Phuwanet nói, "Còn có của em nữa Nam."

Bà Supansa ngồi ở sofa bên trái liền đứng lên, cầm qua khay gỗ và đưa nó cho Nam, cô cười khẽ nhận lấy, Phuwanet cũng mím môi cười, "Cám ơn Lom. Tới lúc hồi tưởng chuyện cũ rồi nhỉ?" Anh cầm đồ trên tay, nhìn Lom rồi nhìn sang Nam, anh đang nhớ lại ngày tháng mình gặp nạn, phải ẩn thân ở nhà Adisuan. Vì không để mọi chuyện trở nên rắc rối nên Nam bắt anh phải giả làm người câm, không biết rõ thân phận của anh nên Nam đặt cho anh cái tên là Pupen. Chiếc áo này là đích thân cô dẫn anh vào chợ trong thị trấn để nhờ người viết tên lên. Để mọi người biết cách gọi anh như thế nào.

Chỉ gần hai năm thôi nhưng anh cứ ngỡ như mới vừa hôm qua, những tháng ngày đó tuy vất vả, phải nhịn nhục chịu đựng nhưng nó là kỷ niệm đẹp nhất trong đời anh, vì anh gặp được Nam. Người con gái khiến anh yêu trọn kiếp này.

Nam đứng lên, nắm tay Phuwanet đi thay quần áo, cô biết anh đang nhớ đến điều gì và cô cũng vậy. Duyên phận và định mệnh thực sự rất kỳ diệu, vì nó có thể khiến cho hai con người có thân phận khác nhau ở hai vùng trời xa lạ gặp được và yêu thương nhau. Nên cô tin ràng trên đời này thực sự có tình yêu định sẵn.

"Ali, lại đây mẹ bảo." Thấy bóng dáng Diêu Tử Đồng đi sang, bà Supansa liền ngoắc cô.

Diêu Tử Đồng mặc dù nghi hoặc nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời, vì vừa rồi Fai qua lều khách gọi cô và nói rằng mẹ Supansa muốn cô qua đây. Prin đang ngồi ở sofa giữa, Din, Lom đang đứng trước lều và Fai, Fon đứng sau lưng cô cùng hiếu kỳ nhìn mẹ mình, không biết bà muốn làm gì mà cứ cười tủm tiểm như thế.

Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, bà Supansa nhẹ nắm tay Diêu Tử Đồng, mềm mại nói, "Để Ali tham gia cuộc thi cùng các con đi."

Bà vừa dứt lời thì ông Montree đang đứng ở sofa bên phải giật mình hơi mở tròn mắt, vợ ông lại muốn làm gì đây. Nói vậy chẳng phải khiến cho bọn nhỏ tranh đoạt xem ai cùng một đội với Ali sao?

"Dạ, thưa mẹ." Lom đồng ý rất nhanh, anh tiến tới dắt tay Diêu Tử Đồng, "Chúng ta sang kia thôi."

Prin lập tức đứng lên và đuổi theo, anh chờ đợi cơ hội này từ nãy giờ rồi, sao có thể để Lom phỏng tay trên được!

Đỉnh đầu Din xuất hiện mây đen bao phủ, anh cũng không dễ dàng cho Lom được lợi như vậy.

Fon ngóng trông nhìn theo bóng dáng Din và Prin đuổi qua chỗ Lom và Diêu Tử Đồng, mặc dù rất muốn cùng đội với Ali nhưng anh sợ mình tranh giành sẽ khiến cô mất vui.

"Qua đó đi." Fai quàng tay qua vai Fon, cười lộ hai lúm đồng tiền, ánh sáng lóe sáng nhìn về phía trước, vui như vậy sao có thể thiếu anh được.

"Lom!" Chantel đứng lù lù bất động từ nãy giờ nhưng Lom lại không quan tâm đến cô ta, những người khác cũng xem cô ta như người vô hình khiến cô ta không dám tin và bực tức xen lẫn ngượng nghịu nên lập tức chạy theo Lom. Vì ở đây cô ta chỉ thân với mình anh.

"Em muốn phát động chiến tranh thật à?" Nhìn bốn đứa con mình và Prin đang vây quanh Diêu Tử Đồng ở giữa sân, còn có cái đuôi là Chantel, ông Montree lại gần hỏi vợ mình.

Bà Supansa vừa hướng mắt trông vừa cười hài lòng, "Anh không biết gì cả, đây gọi cùng nhau thi thố, xem ai đủ sức ôm vợ về."

Câu nói của bà Supansa khiến ông Montree kinh dị, có phải vợ ông cũng học tật xấu của Fai rồi không, hay là Fai di truyền gien ẩn này từ bà?

Bình luận

Truyện đang đọc