TRÚC MỘNG LAN VIÊN: QUỶ NHÃN TIỂU THƯ

Fai rời khỏi bệnh viện liền đi tìm Diêu Tử Đồng, anh thử vận may tại tiệm sữa của Hia Pong, không ngờ cô thật sự đang ở đây.

"Hia Pong! Cho một ly sữa lạnh."

Kéo ghế ngồi xuống cạnh Diêu Tử Đồng, Fai vờ dò hỏi, "Vừa rồi tôi trông thấy một người rất giống cô tại bệnh viện, là cô thật à, cô Ali?"

Một ngụm sữa vừa uống vào, chưa kịp trôi xuống cổ họng đã bị tắc nghẽn lại, Diêu Tử Đồng tròn xoe mắt nhìn Fai, không nói nên lời. Anh ta thực sự nhìn thấy cô?

"Sữa đây!" Diêu Tử Đồng không dám tin, có lúc cô lại cảm thấy tiếng nói sởn gai óc của Milk lại như thiên âm ngay tại thời điểm này.

"Music!" Vừa bưng mâm nhựa chứa ly sữa trên tay, Milk vừa điệu đà tạo dáng.

Hai mắt tỏa sáng khi nghe Milk nói, Diêu Tử Đồng giơ ngón trỏ thon dài nhấn vào nút play trên điều khiển mà Milk giao cho cô ngay từ đầu.

Fai ngạc nhiên với hành động này của Diêu Tử Đồng, nhưng ngay sau đó, tiếng nhạc sôi động phát ra đã giải đáp nghi hoặc cho anh. Nâng tay bóp nhẹ trán, anh cảm thấy thật đau đầu. Thật không ngờ Ali lại thông đồng với Milk, "ám hại" anh.

Sắc mặt của Fai càng lúc càng tái mét khi Milk cứ bưng mâm sữa lượn qua lượn lại, uốn éo như rắn không xương, nhiều lần còn cố tình giơ hai "quả núi" che chắn tầm nhìn của anh.

Thật đau mắt! Fai khẽ mắng một tiếng, nghiến răng kẽo kẹt. Anh đưa tay chụp lấy người nào đó đang ôm bụng cười ngặt nghẽo, kéo mạnh cô vào lòng mình.

"Cô không biết mình vừa đùa với ai đâu, cô Ali." Diêu Tử Đồng ngồi gọn trên đùi của Fai, cũng vô cùng bất ngờ với lời nói của anh. Cô cố gắng điều chỉnh lại hô hấp, để nó không hòa quyện với hơi thở của Fai khi anh kề sát mặt lại gần.

"Hai người...hai người..." Milk như lên cơn đau tim, trừng lớn hai con ngươi nhìn Diêu Tử Đồng và Fai. Không thể nào tiếp nhận nổi sự thật đang diễn ra trước mắt. Tại sao Fai không ôm cô theo đúng như kế hoạch cô đã hình dung sẵn trong đầu?

Hai bàn tay chống lên vai của Fai, Diêu Tử Đồng muốn leo xuống khỏi người anh. Fai nở nụ cười tà, bất chợt dùng lực xiết chặt, ôm sát cô vào lòng hơn.

"A!" Như bị bắt mất hồn. Diêu Tử Đồng ngơ ngác nhìn xuống cái đầu đang đặt trên ngực mình. Anh ta...anh ta...háo sắc! Vô sỉ!

Trong đầu hiện lên vô số từ và cảm xúc nhưng Diêu Tử Đồng không thể nói thành lời, không thể phản ứng được. Cô gần như hóa đá rồi.

"Tôi không cần ly sữa đó nữa. Tôi có cô ấy rồi." Fai dùng một lời nhưng mang nhiều ý nói với Milk, anh lôi Diêu Tử Đồng xuống nước để từ chối Milk triệt để, "Đây là người tôi yêu."

"Á! Không thể nào!" Milk thét lên một tiếng thét dài thấu tận trời xanh, còn kinh khủng hơn còi báo động có nguy hiểm, đáng sợ hơn tiếng heo bị chọc tiết.

"Tôi không phải bạn gái của anh." Diêu Tử Đồng mím môi mím răng vì tức giận, kẻ tinh ranh này muốn dùng cô làm bia chắn hoa đào. Không dễ đâu!

Vẻ ngờ vực hiện trên gương mặt của Milk, cô Ali nói mới là sự thật, còn Fai chỉ nói đùa thôi, đúng không?

"Cẩn thận, chảy máu mũi rồi kìa." Khi giọng nói này vang lên cùng những cái vỗ tay lốp bốp, sắc mặt của Fai đanh lại, đôi mắt phực lên hai ngọn lửa căm ghét.

"Tốt hơn là mày hãy nói với hai con ve chó bên cạnh mày kìa." Fai nhếch môi cười khinh thường, anh vẫn ôm lấy Diêu Tử Đồng, bắt buộc cô không được quay người lại, tránh để lộ mặt trước Sila.

Ngoảnh đầu nhìn về phía sau, hai tên đàn em mũi đầy máu, miệng chảy đầy nước miếng tràn lan đập vào mắt của Sila.

"Sing! Jun!" Sila tức tối nâng tay đập vào đầu họ hai cái rõ đau, thức tỉnh hai đứa háo sắc, ngu đần, vô dụng, thật làm mất mặt anh!

"Gì vậy anh?" Jun giật mình tỉnh táo lại, theo cảm giác nâng tay lau mũi, thứ màu đỏ tươi dính trên mu bàn tay khiến Jun phát hoảng, "Máu! Em đang chảy máu anh ơi!"

Sing cũng phát giác được tình trạng "bị thương" của mình, nhưng không ồn ào làm quá lên như Jun.

"Fai! Mày đánh tao hồi nào vậy?"

"Hồi nhỏ mày không có ăn cá đúng không?" Fai nhướng mày, ngờ vực một cách nhạo báng nhìn Jun, "Nên giờ não mày mới rỗng như vậy? Mày mở miệng ra là thấy ngu rồi." Âm thanh trầm ấm say lòng người, dù Fai buông lời mắng chửi nhưng cũng rất thu hút.

"Milk nghĩ là cả ba đứa nó đều không có ăn cá."

Diêu Tử Đồng đưa mắt nhìn Milk đang đứng sau lưng Fai che môi cười khanh khách đầy thích thú. Cô nghĩ, nếu Fai có đánh người, cô ta cũng vỗ tay hoan hô, nhiệt tình cổ vũ, gào lên khen ngợi Fai rất đẹp trai nhỉ?

Đúng là yêu đến cuồng dại!

"Anh! Ý Milk là nói anh cũng vậy đó." Sing vừa lau máu mũi vừa giải thích.

"Cô ta nói anh cũng ngu giống tụi em vậy." Jun không phát ngôn thì thôi, hễ phát ngôn là khiến người ta nóng máu. Kết quả làm liên lụy cả Sing vì Sila tặng cho cả hai một cánh tay đập thẳng vào mặt, máu mũi vừa ngừng lại có dấu hiệu tuôn trào thêm.

"Không cần tụi bây phải lặp lại!" Hai thằng này còn ngu thua cả trâu, sao lúc trước anh lại chọn chúng làm đàn em cho mình nhỉ?

Sila nhiến chặt răng, bước tới và túm lấy cánh tay Milk, lôi cô lại gần mình, dùng đôi mắt nham nhở và âm hiểm không ngừng tuần tra trên gương mặt đầy bất ngờ cùng sợ hãi của cô, "Ăn nói đanh đá hả? Lại đây! Để tôi hôn cho sạch cái miệng của cô."

"Á! Buông tôi ra!"

"Dừng! Để cô ấy yên!"

Tiếng kêu thét của Milk và tiếng quát vì tức giận của Diêu Tử Đồng gần như vang lên cùng lúc, Diêu Tử Đồng nhanh chóng nhảy xuống khỏi người Fai, cố nén nỗi sợ và nhịp tim đột ngột tăng nhanh khi ánh mắt của Sila chú mục sang cô.

Đây là lần đầu cô gặp loại người như Sila, tự mãn, nham hiểm, côn đồ nhìn phụ nữ theo cách thèm thuồng thật khiến người ta chán ghét.

"Thì ra là cô!" Sila mừng rỡ ra mặt, lần trước gặp được cô gái xinh đẹp này ở cuộc đua ATV đã khiến anh nhớ mãi không quên, tiếc rằng anh vẫn mãi không tìm được cơ hội tiếp cận vì những tên nhóc nhà Adisuan suốt ngày kề cận. Hôm nay gặp lại tại đây, là trời đang giúp anh!

Fai khẽ lắc đầu bất lực, cô nhóc này thật không nghe lời chút nào. Anh đứng phất dậy, kéo Diêu Tử Đồng ra phía sau, che khuất tầm mắt nham nhở của Sila, đồng thời cũng giải thoát cho Milk.

Diêu Tử Đồng vội vàng túm lấy Milk, để cô ấy núp sau lưng cô, không cho Sila có cơ hội lại gần.

"Fai! Mày muốn kiếm chuyện với tao phải không?" Vuột mất một thiên nga xinh đẹp như Diêu Tử Đồng đã làm Sila không vui, nay thỏ ngọc trong tay cũng có cơ hội chạy thoát khiến anh hoàn toàn bùng nổ.

"Cậu." Tiếng nói và hành động cùng lúc xảy ra, một bàn tay xuất hiện kịp thời, giữ chặt nắm đấm vừa vung lên của Sila, ngăn chặn trước khi anh muốn làm loạn lên, "Nếu dám đánh nhau ở đây, thì cậu chết với tôi!" Hia Pong thản nhiên cảnh cáo.

"Muốn đánh thì ra kia mà đánh. Ra kia. Tôi sẽ dàn xếp cho!"

Túm chặt lưng áo của Fai, Diêu Tử Đồng len lén quan sát, trán của cô xuất hiện vạch đen khi nghe Hia Pong nói xong. Làm gì có chuyện can ngăn chứ, đây rõ ràng là muốn tạo sàn đấu nhau mà. Nhưng thật kinh ngạc khi Sila không dám bắt bẻ lại Hia Pong, anh ta co rúm như một cún con và e ngại nhìn Hia Pong thế kia khiến cô thật không dám tin vào mắt mình.

Vài giây sau!

"Á...!"

Diêu Tử Đồng giật bắn người với tiếng hú kinh thiên động địa của Millk, cô ấy tru không thua gì chó sói gọi bạn tình, kích động nhún nhảy chả kém hải cẩu mỗi khi lên bờ biểu diễn.

"Thôi đi!" Hia Pong đặc xá cho Milk hét đến giai điệu gần cuối ông mới quát lên, "Cô ăn còi thế đồ ăn hả? Sao cô hét to quá vậy? Cô có mất trinh tiết đâu, hét to như thế làm gì!"

"Làm sao mà không hét cho được. Nhìn xem!" Milk tỏ vẻ tội nghiệp, bẽn lẽn nhìn qua Fai đang đứng cạnh Diêu Tử Dồng, "Hai người đàn ông đang đánh nhau vì Milk. Một người muốn bảo vệ người anh ấy yêu, còn người kia thì muốn cướp Milk khỏi tay anh ấy. Hu hu hu...!" Nói xong liền xúc động muốn khóc dù chả có giọt nước mắt nào chảy ra từ đôi mắt trang điểm rất đậm đó.

Diêu Tử Đồng cười khẽ trước sự cảm động vô bờ bến của Milk. Cô ấy ngoài giọng nói rợn người, ăn mặc nóng bỏng và đầu óc có chút xíu vấn đề ra thì vẫn dễ thương đó chứ.

"Vui lắm sao?" Fai híp mắt nguy hiểm nhìn Diêu Tử Đồng, anh cởi áo sơ mi trắng ra đưa cho cô.

"Vui." Vừa cười ngây ngô vừa giúp Fai giữ áo, Diêu Tử Đồng thành thật dặn dò, "Anh nên cố gắng đấu thắng Sila, nếu không Milk sẽ bị anh ta cướp mất."

"Cô không biết vì ai mới có trận đấu này sao, cô Ali?" Fai đeo găng tay đấm bốc vào, ánh mắt dán chặt vào gương mặt của Diêu Tử Đồng.

Cô nhún vai tỏ vẻ không hiểu, bộ dạng hiện tại của Fai cũng thật bỏng mắt. Chiếc áo thun ba lỗ dường như không thể ôm hết những cơ bắp của anh, dưới ánh chiều tà trông anh như một ngọn lửa đang chậm rãi bùng cháy. Chậc chậc, còn đẹp hơn dáng của một người mẫu!

"Đứng gần Hia Pong, đừng chạy lung tung." Fai không nói rõ ràng cho Diêu Tử Đồng hiểu rõ vì sao cô không thể cách xa Hia Pong, anh chỉ đẩy nhẹ cô đứng sát vào những ghế gỗ trắng tinh của công viên, nơi mà lát nữa đây Hia Pong sẽ đứng quan sát trận đấu.

"Đến đây! Đến đây nào!" Hia Pong gọi Fai và Sila ra giữa sân chợ, chính thức mở màn trận đấu tay đôi giữa hai người, "Sẵn sàng? Bắt đầu!"

Hia Pong vừa lui về sau, Fai cùng Sila đã sáp lại gần nhau, đem sự căm ghét đối phương dồn hết vào cú đấm. Ban đầu Fai né được một đòn suýt trúng vào gương mặt điển trai đang đanh lại của anh, tiếp đến anh nhanh gọn cho Sila hai cú vào bụng, một quyền thẳng vào má trái làm anh ta lệch mặt sang bên, chân đứng không vững liền ngã nhào xuống đất.

"Fai giỏi quá! Hoan hô! Đấm hắn nữa đi!" Milk hò hét gần như điên cuồng, tình cảm dành cho Fai tăng lên theo chỉ số si mê.

Xung quanh càng lúc càng có nhiều người vây xem, họ không ngừng chỉ trỏ, bàn tán. Đa số đều biết Fai và Sila là ai. Còn Diêu Tử Đồng xiết chặt áo sơ mi màu xanh đen của Fai, hồi hộp theo dõi trận đấu đang tiếp diễn, dù biết rằng đánh nhau là không tốt, nhưng Fai vì người con gái mình yêu mà làm thế, cô cũng không nên ngăn cản Fai.

"Á!" Tiếng của Milk lại thé lên, cùng lúc Diêu Tử Đồng cũng che miệng vì bàng hoàng, thất thần.

Bởi sau nhiều lần tránh né, Fai vẫn không tránh khỏi trúng một đòn của Sila. Không cho anh có cơ hội phản đòn, Sila liên tục nhằm vào gương mặt điển trai của Fai khiến anh mất thăng bằng, ngả ngửa nằm trên đất.

Thừa cơ, Sila dạng chân đứng hai bên người Fai, dùng hết sức đá liên tục vào bên hông trái của anh.

Diêu Tử Đồng hoảng hốt tiến lại, muốn ngăn cản Sila nhưng Hia Pong giữ chặt tay cô, "Cô Ali đừng sang đó. Fai sẽ không sao."

Ngờ vực nhìn Hia Pong rồi lại nhìn qua Fai đang phải hứng chịu từng cú đá vào hông từ cái chân vừa dài vừa khỏe của Sila, Diêu Tử Đồng lo lắng nắm chặt hai tay thành đấm. Anh ta mang giày boot cao bồi cổ thấp, loại giày mang sức tổn thương lớn không thua gì giày quân đội, liệu xương sườn của Fai có chịu nổi không!

Sắc mặt của Diêu Tử Đồng càng lúc càng tái xanh khi Fai đau đến nhăn nhó cả ngũ quan, cô vùng vẫy hòng thoát khỏi sự kiềm giữ của Hia Pong, nhưng chịu sự nhờ vả của Fai, ông không thể nào cho cô chạy qua đó được.

Lúc Fai nằm vật vã trên mặt đất dầy dấu chân của người qua kẻ lại trong khu chợ, Sila mới chịu dừng chân, túm lấy cổ áo anh, Sila trừng mắt một cách độc ác, cao ngạo nói, "Tao không cần biết mày yêu ai, hoặc là ai sẽ yêu mày, tao đều sẽ biến thành người của tao. Mày có nghe rõ chưa!?"

Một lớp cảnh nhanh chóng diễu qua trong đầu Fai như thể viễn cảnh này sẽ thành sự thật. Sila bắt giữ Diêu Tử Đồng, cô hoảng sợ kêu cứu lúc Sila lại gần và khóc thét lên khi bị Sila xé toang áo...Sau đó, cô như người mất hồn. Phát điên. Tự sát.

Ngay lập tức, Fai gầm lên tựa sư tử bị giẫm phải đuôi, mở to đầy răng sắc nhọn, vồ móng vuốt nhọn hoắc về phía kẻ vừa xúc phạm chúa tể sơn lâm. Dùng sức đấm mạnh vào gương mặt đắc thắng của Sila khiến anh ta ngã về phía sau, Fai lập tức ngồi dậy, kiềm chặt Sila bằng hai đầu gối làm anh ta không cách nào động đậy.

Luôn quan sát tình hình, thấy tình thế bất lợi, Sing và Jun liền nhào qua, nhưng mà Hia Pong cũng không chậm chạp khi cản bước họ lại, có cả Milk tiếp tay.

Đây là lúc phản đòn, Fai trả lại cho Sila gấp đôi cú đấm anh ta đã đánh anh, còn những cái đá vào lưng anh vừa rồi là thứ thúc đẩy anh không thể dừng tay ngay lúc Sila rách môi, chảy máu miệng.

Tiếng bốp bốp vang lên liên tiếp, người đứng xem bắt đầu nhăn mặt, sợ hãi nuốt nước bọt. Liệu có xảy ra án mạng hay không? Họ có nên báo cảnh sát?

"Fai!" Diêu Tử Đồng chạy ra, lên tiếng ngăn Fai lại. Cô cũng nghĩ giống những người khác, cứ như thế thì sẽ có chuyện lớn mất.

Fai dường như rơi vào trạng thái điên cuồng, đánh mất bình tĩnh, hoàn toàn không nghe thấy tiếng Diêu Tử Đồng gọi mình.

Mức độ hoảng sợ của Diêu Tử Đồng đã tăng thêm một bậc khi Fai càng đấm càng hăng, tựa như tên côn đồ cuồng sát. Không nghĩ ngợi gì thêm, cô liền ôm chặt anh từ sau lưng, lớn tiếng la lên, "Anh dừng tay lại đi, Fai!!!"

Đôi mắt hừng hực lửa đỏ của Fai bỗng chốc vụt tắt, biến thành vô thần, hành động vung đấm cũng ngừng lại ngay sau đó. Thấy thế, Diêu Tử Đồng gồng mình, dùng sức kéo anh đứng lên, lôi anh cách xa Sila – Kẻ thua trận đã suy yếu không còn chút sức phản kháng nào.

"Tôi hơi mệt. Anh đưa tôi về được không?" Khác với vừa rồi, lúc này Diêu Tử Đồng dùng chất giọng nhỏ nhẹ, ánh mắt trông thật tội nghiệp khi nhìn Fai, mong anh có thể thương tiếc cô.

"Đàn ông dù mạnh mẽ, ương ngạnh đến mức nào cũng sẽ bại trận trước sự mềm yếu, nũng nịu của phụ nữ." Kati từng nói với cô như thế, nay cô thử áp dụng với Fai vì cô không còn cách nào bắt anh bỏ đi chiến thắng, theo cô về nhà.

Fai chớp mắt, hình ảnh anh vẫn luôn tưởng tượng tới hiện tại mới tiêu tan. Anh nhìn Diêu Tử Đồng vẫn bình an vô sự đứng trước mặt mình, tim liền nhẹ nhõm, lý trí dần quay trở về. Con sư tử vừa thức tỉnh trong anh đã nhắm mắt lại, diu ngoan ngủ say như trước.

Bình luận

Truyện đang đọc