TRÚC MỘNG LAN VIÊN: QUỶ NHÃN TIỂU THƯ

Chuyển sang phía Din và Diêu Tử Đồng, từ lúc lên xe tới giờ, cả hai đều trầm mặc. Đây là lần đầu Din chở cô gái khác trên xe của mình, ngoài mẹ của anh và Nam ra.

"Chúng ta đi đâu?" Din thản nhiên hỏi.

Diêu Tử Đồng nhìn vào kính chiếu hậu, theo tay hồn ma nam đang ngồi ở ghế sau chỉ, cô trả lời Din, "Rẽ phải." Lại rẽ phải và rẽ trái một lần, cô mới kêu Din dừng lại. Nơi đây toàn là cây cỏ, có hàng rào gỗ trắng bao quanh, chỉ vừa được dựng lên nên vẫn còn mới.

Din nhíu mi nhìn mảnh đất đang khai phá ở phía trước, "Sao cô lại muốn tới đây?"

Diêu Tử Đồng không đáp lại anh, cô mở cửa bước ra khỏi xe, "Ở chỗ nào?"

"Bên kia. Đi theo tôi." Những hồn ma lần lượt hiện ra, hồn ma nam dẫn đầu đi trước.

Nhìn thấy Diêu Tử Đồng một mình đi vào khu đất được rào lại, Din càng lúc càng cảm thấy khó hiểu, anh quyết định ra khỏi xe, đi theo Diêu Tử Đồng.

"Chính là ở đây." Hồn ma nam dừng lại, chỉ tay về phía Sala* đã cũ kỹ, lâu đời.

"Chúng tôi ở đây đã hơn năm mươi năm rồi, nhưng có một ngày, một nhóm người kéo đến và đào bới mọi thứ lên. Chúng tôi hiện ra hù doạ thì họ mời thầy pháp tới, bắt chúng tôi phải rời đi. Thầy pháp đó nói, là Pathapee, chủ khu nghỉ mát Tararin đã mua mảnh đất này, xương cốt của chúng tôi được chôn dưới Sala này, nhưng nay lại bị ểm bùa lên, khiến chúng tôi không thể đi đầu thai."

Nghe hồn ma bà lão tóc ngắn nói xong, Diêu Tử Đồng đi thẳng vào Sala, đưa mắt nhìn dáo dát, tìm kiếm ở bốn gốc nhưng không thấy gì. Cô ngẩng đầu nhìn lên nóc, một lá bùa màu đen viết bằng chu sa đỏ dán chặt trên đó.

Diêu Tử Đồng sầu mi, cô làm sao tháo lá bùa đó ra được đây?

"Có cần tôi giúp gì không?" Tiếng nói đầy từ tính vang lên phía sau khiến Diêu Tử Đồng giật mình, cô quay người lại, Din đang dựa lưng vào cột Sala, nhướng mày nhìn cô.

Sao lần nào anh ta cũng dùng đúng một tư thế, đúng một ánh mắt nhìn cô? Nhưng lần nào cũng làm tim cô đập nhanh vài nhịp, sau này thành bệnh cô nhất định khiến anh ta chịu tội.

"Mảnh đất này thật sự không phải của anh?" Diêu Tử Đồng hồ nghi nhìn Din.

Din chậm rãi lắc đầu, "Nhà tôi có nông trại rồi, tôi cần gì mở thêm. Đây là đất của ông Wasan." Din nghiên túc nói.

Nghe vậy, Diêu Tử Đồng nhìn thoáng qua những hồn ma kia, khi họ nghe Din nói xong liền giật mình, biết mình bị lừa nên họ bắt đầu nổi giận.

"Chúng ta đi giết tên Wasan kia!" Hồn ma nam lực lưỡng quát lớn.

"Đừng đi. Tôi giúp các người đi đầu thai." Diêu Tử Đồng nhanh chóng ngăn họ lại.

"Thật sao?" Hồn ma y tá vui mừng nhìn cô.

Diêu Tử Đồng gật đầu, "Nhưng các người phải nghe theo tôi, đừng tùy tiện làm bậy." Nghe Diêu Tử Đồng nói xong, những hồn ma bình tĩnh lại, im lặng dõi theo cô.

Din bị Diêu Tử Đồng làm giật mình, "Cô đang nói chuyện với ai?" Càng ngày anh càng không hiểu cô, nếu Lom ở đây, chắc chắn lại nghĩ rằng cô không bình thường.

"Tôi sẽ giải thích với anh sau. Hiện tại anh giúp tôi một chuyện đi." Nếu không phải vì khu nghỉ mát cô cũng không cần khổ nhọc như vậy, sau khi cho anh ta biết sự thật, anh ta mà nói cô điên giống như tên Lom kia thì cô lập tức để Rak và Yom cho anh ta một bài học.

"Cô muốn tôi giúp thế nào?" Din đi lại gần cô, nghi hoặc hỏi.

Diêu Tử Đồng nhẹ cắn môi, ngoắc ngoắc tay, "Anh ngồi xổm xuống đi."

Din mặc dù khó hiểu nhưng vẫn ngồi xuống, nhưng sau đó mới chợt nhận ra. Sao anh lại nghe lời cô? Trước giờ chưa có ai bắt anh làm này làm kia, cô là người đầu tiên.

"Tôi ngồi lên vai anh, để tháo lá bùa kia xuống." Diêu Tử Đồng chỉ tay lên nóc Sala, có chút ngượng ngùng nói. Cũng may hôm nay cô mặc quần tây và áo sơ mi, nên rất thuận tiện.

Din lại giật mình lần nữa, anh không nghe lầm chứ, cô ấy muốn ngồi lên vai anh?

Diêu Tử Đồng bị ánh mắt đầy hồ nghi của Din làm cho ngượng chín người, cô vuốt vuốt vành tai, ngại ngùng nhìn sang hướng khác. Ở Thái Lan rất chú trọng khoảng cách giữa nam và nữ, nên họ không bao giờ tiếp xúc quá thân mật.

"Lên đi." Thấy cô như vậy, Din bất đắc dĩ đồng ý. Anh cũng không nghĩ tới được, có một ngày anh để con gái cưỡi lên người.

Diêu Tử Đồng chậm rì rì đi vòng ra sau lưng Din, nhưng lại có vấn đề khiến cô đau đầu. Cô nên để chân nào lên trước, hay là hai chân cùng lúc?

"Đưa hai tay cô đây." Din đưa hai tay ra sau, để Diêu Tử Đồng đặt tay mình lên, tiếp theo anh nắm chặt lấy, "Để từng chân lên vai tôi."

Diêu Tử Đồng cắn chặt môi, vòng chân trái lên vai Din trước. Vai chợt nặng khiến tim của Din bỗng nhiên đập lỗi nhịp, khi Diêu Tử Đồng ngồi hẳn lên vai mình, trong lòng anh xuất hiện cảm giác vô cùng kỳ lạ. Anh không biết nên diễn tả thế nào, chỉ biết nó khiến anh run rẩy trong giây lát.

Din từ từ đứng dậy, anh cao 1 mét 88 nên chỉ đứng lên một cái, Diêu Tử Đồng có thể đụng tới lá bùa dán trên nóc Sala cao 3 mét.

Tránh cho cô ngã xuống nên tay phải Din giữ chặt chân cô, còn tay kia vẫn luôn nắm lấy tay trái của cô.

Ngồi vững trên vai anh, Diêu Tử Đồng không chút sợ hãi, cô chậm rãi giơ tay lên, vừa chạm vào thì đã biết đây là bùa chú mang theo tà thuật hắc ám, chỉ có thầy pháp cao tay mới tháo xuống được, nếu không sẽ bị phản phệ, trở nên điên khùng. Nhưng Diêu Tử Đồng là ngoại lệ, bởi vì cô là Âm dương thần sư, còn có bùa hộ mệnh mà Kati đưa cho. Cô chỉ giật nhẹ, lá bùa rơi xuống và bỗng dưng bốc cháy, mang theo cả tà thuật mà tan đi.

Những hồn ma đứng ngoài Sala lập tức cảm thấy linh hồn mình không còn nặng nề nữa, cũng có thể bước chân vào Sala như trước. Họ vô cùng cảm kích nhìn Diêu Tử Đồng đang xuống khỏi người Din.

"Cám ơn cô!" Họ đồng thanh nói.

Diêu Tử Đồng nhẹ gật đầu, giúp người phải giúp cho trót, tiễn Phật phải tiễn tới Tây phương. Việc của cô vẫn chưa kết thúc ở đây đâu.

"Anh Pathapee, có thể đào những tro cốt dưới Sala này lên mà không để chủ nhân khu đất biết được không?" Diêu Tử Đồng cười nhẹ hỏi Din, thấy anh đang vuốt vuốt vai mình, nụ cười của cô hơi cương lại.

Cô nặng lắm sao mà anh cảm thấy mỏi vai?

Lâu rồi chưa kiểm tra nên cô không biết mình có tăng cân không nữa, thật mất mặt mà!

Người nào đó đã hiểu lầm, Din không phải đau vai. Anh chỉ cảm thấy khi cô rời khỏi, trong lòng anh lại xuất hiện cảm giác kỳ lạ. Nhưng không giống như vừa rồi, nó là...chậc, anh cảm thấy đau đầu rồi!

"Chúng ta về trước, cô nói rõ ràng mọi chuyện, tôi mới trả lời câu hỏi này của cô." Din bình thản nói xong liền đưa tay nắm lấy cổ tay của Diêu Tử Đồng, dẫn cô đi nhanh rời đi. Vừa rồi anh thoáng nhìn thấy có bóng người chập chờn ở hàng cây bên kia, nên không thể ở lại đây nữa.

Nhưng rất tiếc đã muộn rồi, "Ai đó?!" Hai người đã bị phát hiện.

Tiếp theo đó là "đùng" Một tiếng vang lên, Diêu Tử Đồng giật bắn người, cô túm chặt cánh tay của Din, hốt hoảng hỏi, "Tiếng gì vậy?"

Din choàng tay qua vai cô, ôm cô vào ngực mình, dẫn cô chạy nhanh đi, "Là tiếng súng, cô chưa từng nghe qua sao?"

"Tôi chỉ nghe thấy trên tivi, làm sao biết ngoài đời thực lại đáng sợ như vậy." Tim của cố suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực, không có anh ôm chắc cô đã quỵ xuống đất từ lâu. Ở khoảng cách gần như vậy, tiếng súng làm màng nhĩ cô lùng bùng cả lên.

Din cúi đầu nhìn gương mặt hơi trắng đi của cô, anh bất giác ôm cô sát vào người mình hơn, "Đừng sợ." Chỉ hai chữ đơn giản nhưng lại làm cho Diêu Tử Đồng bình tĩnh lại, an tâm vô cùng. Cô nhìn lên gương mặt lãnh đạm của anh, hóa ra anh cũng không phải lạnh nhạt vô tình.

"Đứng lại đó!" Tiếng la và tiếng chân dồn dập ở phía sau, Din không thể ngoảnh đầu nhìn lại, nhưng anh biết không phải chỉ một người.

Nhất định là người của Wasan, ông ta làm người nham hiểm, tàn độc, nếu bị bắt tại trận, ông ta nhất định lấy cớ này làm anh và cô bị thương. Vì vậy, để chạy nhanh hơn, Din ôm ngang Diêu Tử Đồng lên. Cô biết không phải lúc mình nên ngượng ngùng nên ôm chặt lấy cổ anh, khẩn trương nhìn về phía sau.

Cô trợn to mắt khi thấy hơn mười người cầm theo súng ngắn súng dài đang đuổi theo, họ liên tục bắn chỉ thiên để dọa cô và anh, sau đó bắn về hướng này, nhưng vì Din chạy nhanh, lại có cây che chở nên đạn đều ghim vào thân cây.

Lần đầu tiên trong đời gặp phải tình cảnh như vậy, cảm giác bị rượt đuổi trong làn mưa đạn như một cuốn phim đang quay chậm khiến Diêu Tử Đồng lạnh cả người. Ai nói phim hành động rất kích thích, đều là gạt người.

Diêu Tử Đồng vùi chặt đầu vào ngực của Din, cô không muốn mình bị đạn ghim lỗ. Thật khủng bố!

Khoảng cách có mấy mét nhưng Diêu Tử Đồng cảm giác như dài cả thế kỷ, khi một mùi bạc hà thoang thoảng bay vào mũi, cô mới tỉnh thần lại, nhìn lên. Là Din đang giúp cô cài dây an toàn vào, sau đó anh nhanh chóng khởi động xe, quay đầu và vọt đi. Mọi động tác chưa tới một phút, suýt nữa thôi cô và anh bị bắt rồi, vì tiếng súng vẫn còn vang lên phía sau xe.

Diêu Tử Đồng cầm chặt dây an toàn, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, cảnh sắc hai bên đường lướt qua như lật nhanh trang giấy, đủ biết Din chạy với vận tốc thế nào rồi.

"Tại sao họ lại bắn chúng ta?" Tới lúc này Diêu Tử Đồng mới lấy lại bình tĩnh để hỏi Din.

Din nhẹ nhăn mi, "Chúng ta xâm nhập vào đất của họ, tức nhiên họ phải làm vậy rồi."

"Chỉ như vậy thôi mà muốn bắn chết chúng ta sao? Thật ác độc mà!" Diêu Tử Đồng mở lớn mắt, tức giận vô cùng. Những người kia nghĩ đây là thời cổ đại sao, giang hồ võ lâm, muốn giết ai thì giết?

Din lại nhăn mi, "Ông Wasan luôn tàn độc như vậy, và ở đây luôn dùng súng để nói chuyện, cô nên quen dần đi. Còn nữa, cô đừng nói lớn tiếng như vậy được không, lỗ tai tôi lùng bùng rồi đây."

Hả?

Diêu Tử Đồng nghệch ra, cô nói lớn lắm sao?

Hay do bị tiếng súng làm ảnh hưởng nên lỗ tai cô vẫn chưa bình thường trở lại?

Diêu Tử Đồng lập tức ngậm miệng lại, tránh cho mình lại mất mặt. Nghĩ tới chuyện vừa rồi cô vẫn còn sợ, cũng may nhờ những hồn ma làm cho đám người kia hoa mắt trong giây lát, nên cô với Din mới có thêm thời gian lên xe.

Haiz, cả người và tinh thần của cô lúc này đều cảm thấy uể oải rồi, cô rất muốn ngủ một giấc.

Ngã đầu vào lưng ghế, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa kính, dần dần mí mắt của Diêu Tử Đồng bắt đầu nặng, cuối cùng không chống lại được lời mời gọi của Chu Công, cô ngủ thiếp đi.

Đột nhiên không gian trong xe trở nên yên tĩnh, Din nghe thấy tiếng hít thở đều đều nên đưa mắt nhìn qua, anh kinh dị khi thấy Diêu Tử Đồng đã ngủ ngon lành. Khóe môi anh hơi cong lên, sau đó nhịn không được liền phì cười. Anh nhẹ lắc đầu, vừa rồi không biết ai còn hoảng sợ tới thất kinh hồn vía, túm chặt cổ anh như dây thừng quấn, nhưng giờ lại ngủ say tới hé cả môi mà không hay biết. Anh thật bội phục sự thích ứng với từng hoàn cảnh của cô.

------------------

*Sala: là nhà nghỉ tỏa bóng mát cho khách dừng chân nghỉ ngơi, tựa như ngôi đình của Trung Quốc.

Duy Ảnh: Bạn nào đang theo dõi bộ này của ta, thì giới thiệu với bạn bè cũng xem ngôn tình của mọi người với nhé. Yêu các bạn! (๑ơ ₃ ơ)♥~♥~♥~

Bình luận

Truyện đang đọc