TRỤC VÂN MỘ TRÀNG



Mùa xuân đến rồi, du lịch ở Cam Tư cũng bắt đầu “ấm” lại.

Khách sạn lần lượt có khách du lịch lui tới, đã qua mùa làm nông cha Khang mẹ Khang cũng sẽ thường đến khách sạn giúp đỡ.
Thang Vu Tuệ tìm được một góc thoải mái nhất ở trong quán, đó chính là sân thượng trên mái nhà, ở tầng ba, Khang Giả đưa chìa khóa cho cậu.
Thế giới hai người dần dần bị đám người chen ngang, nhưng Thang Vu Tuệ cũng không có quá nhiều khó chịu, bởi vì cậu có “đền bù” vui vẻ hơn.

Cậu rất thích nhìn dáng vẻ Khang Giả tiếp đãi du khách, cảm thấy thực sự là “made my day” mỗi ngày.
Thang Vu Tuệ phát hiện cách Khang Giả xử lý sự thiếu kiên nhẫn thật ra rất đơn giản, thường là ngước xíu mí mắt lên, sau đó ghét bỏ mà tạm lơ đi mọi tầm nhìn, nhìn chằm chằm cái gì đó không có tiêu điểm và không nói một lời nào.
Nhưng Khang Giả nhìn người ta thêm một lúc, những vị khách mưu đồ không thành thật kia sẽ bắt đầu nói quanh co, hoặc là trực tiếp từ bỏ trong sự im lặng thời gian dài, hoặc là đi tìm cha Khang mẹ Khang dễ nói chuyện hơn.
Mặt khác, như Thang Vu Tuệ dự đoán, Khang Giả vẫn có thể vừa lạnh vừa ngọt, hắn có thể tỉnh rụi lảng tránh lời mời của khách đi bộ đeo ba lô, cũng có thể thành thạo đối phó với tất cả những cô gái xinh đẹp đến bắt chuyện.
Có rất nhiều người đều muốn mời Khang Giả, ý đồ đa dạng.

Nhưng mà Khang Giả từ chối hết.
Mỗi ngày Thang Vu Tuệ đều tự dặn trong lòng núi Phú Sĩ không thể chiếm riêng, nhưng hình như không có tác dụng gì với sự nhảy nhót đè nén.
Cậu thường xuyên đọc sách ở tầng cao nhất với tâm trạng rất tốt.

Lúc không bận Khang Giả sẽ dẫn cậu đi ra ngoài, lúc bận sẽ bảo Thang Vu Tuệ tự đi lấy chìa khóa.
Một lần khi tỉnh dậy, mặt Thang Vu Tuệ bị bàn phím ép ra dấu, nhưng trên người khoác tấm thảm đỏ vừa to vừa dày của Khang Giả.
Trạng thái được cải thiện tích cực dù không cần truyền đạt quá nhiều, cũng có thể khiến người xung quanh cảm nhận được.
Cho dù không cố ý khoe khoang, nhưng Kha Ninh cũng biết Thang Vu Tuệ đang có một tình yêu vui vẻ ở nơi xa xôi.
Tuy rằng cậu ta âm thầm lo lắng đến nỗi sắp mất ngủ, nhưng cậu ta là bạn thân nhất của Thang Vu Tuệ, một chữ không tốt cũng khó mà mở miệng.
Vậy nên Kha Ninh chỉ có thể lợi dụng lúc tâm trạng cực kỳ tốt của Thang Vu Tuệ, dốc sức rót cho cậu mấy thùng canh gà giá rẻ.
Canh gà có tác dụng.


Thang Vu Tuệ thực sự cảm thấy cuộc sống trở nên tốt đẹp, thế giới trong đôi mắt yêu đương lại trở nên rực rỡ sắc màu.
Cậu tiếp thu ý kiến phấn chấn lại bản thân của Kha Ninh, chợt cảm thấy tất cả phản bội, sỉ nhục và lạnh lùng gặp phải trước đây, cuối cùng cũng chỉ là chuyện nhỏ bị lòng tự ái của cậu phóng đại tạo thành vết thương.
Thang Vu Tuệ cũng không miễn cưỡng, mềm yếu, cũng chưa bao giờ thê thảm đáng thương.
Cậu rất mạnh mẽ, đủ mạnh để có lại dũng khí.
Dưới sự bồi bổ của canh gà nhân tạo không mấy để tâm của Kha Ninh, cộng với bộ não yêu đương vĩ đại của mình, Thang Vu Tuệ bỗng nhiên cảm thấy sự khác biệt to lớn về kích thước giữa trời đất và kiến càng, càng kinh ngạc hơn khi mình lại bị mắc kẹt ở trong lận đận nhỏ bé như vậy.
Nếu để Khang Giả nhìn, nhất định sẽ cho rằng phiền muộn của cậu là giọt nước trong biển cả.
Không tính là xây lại lòng tin, nhưng Thang Vu Tuệ mơ hồ hiểu được sự lớn lao không rõ tên mà cũng chẳng rõ ràng.

Cậu không còn giấc mơ nào lớn hơn nữa.

Con đường này dù gập ghềnh nhường nào, cũng sẽ mang đến cho cậu ánh mặt trời tốt đẹp cậu từng theo đuổi.
Hoàng hôn ngày ấy, Thang Vu Tuệ đang quấn thảm đọc luận văn trên mái nhà, bên cạnh cậu có một chén trà bơ đã lạnh, được Khang Giả pha cho cậu trước khi đi ra ngoài.
Trước giờ Khang Giả không làm trà bơ cho khách.

Ngược lại cha Khang sẽ làm, nhưng bình tĩnh mà nói, ông làm thật ra không ngon bằng Khang Giả.
Cha Khang hiền lành dễ gần, trà bơ cũng không đắt, nhưng dù cho khách theo hẹn đặt trước, cũng phải mất hai mươi đồng một ấm.
Thang Vu Tuệ uống mỗi ngày, lại chưa bao giờ bị người thu tiền.
Khang Giả dẫn mấy con dê trong khách sạn ra đi quanh núi, hắn nói là không gặp được Gia Sắt, nhưng phải cùng hưởng ân huệ thỏa đáng.
Thang Vu Tuệ đã nói từ “đáng yêu” này đến là phát chán rồi, vì vậy cậu chỉ có thể nương theo hương trà bơ, kéo dài một nụ hôn với Khang Giả đang chuẩn bị đi ra ngoài.
Khang Giả hiếm khi hôn cậu một cách bịn rịn, Thang Vu Tuệ bắt đầu hòa tan như tuân theo quy tắc.
Nhưng khi hai người đang hôn nhau, cha Khang đột nhiên ra khỏi đại sảnh, đi vào trong sân tìm đồ.

Thang Vu Tuệ lơ đãng liếc một cái giật mình kêu lên, không chú ý cắn một cái lên môi dưới của Khang Giả.
Cha Khang cũng không nhìn thấy hai người họ, nhưng Khang Giả cười vừa ngầu vừa ngọt, lực tay cũng không nhỏ, Thang Vu Tuệ bị bóp eo một cái rõ mạnh.
Lúc Khang Giả trở về, chạng vạng đã thúc đẩy ráng hồng, Thang Vu Tuệ ngồi cả buổi chiều trên mái nhà, mũi lại bị rám nắng đỏ lên.

Làn da của cậu thực sự quá mỏng quá trắng, lông tơ nhỏ bé mọc bên môi đỏ hồng, thực sự giống một đặc ân được tín ngưỡng quan tâm.
Khang Giả nhanh chóng đuổi dê vào chuồng, đứng ở trong sân nhìn bóng tròn của mặt trời lặn một lát, lấy một điếu thuốc ra, nghĩ một lát lại cất về, nhấc chân đi về phía cầu thang.
Thang Vu Tuệ đọc luận văn rất nghiêm túc, đột nhiên bị Khang Giả bế lên từ phía sau.
Cậu giật nảy mình, tay chân đưa ra phản ứng trước não – cậu dùng cả tay cả chân quấn lấy điểm tựa duy nhất, cả người treo trên người Khang Giả, không dám cử động.

Chỉ có nhịp tim như đánh trống, đập từng tiếng thình thịch to lớn.
Khang Giả lại không nhìn cậu, chỉ tập trung nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính của Thang Vu Tuệ, hắn dùng một tay đỡ dưới đùi Thang Vu Tuệ, đảm bảo cậu sẽ có cảm giác an toàn không rơi xuống.
Thang Vu Tuệ đã không nhớ nổi tiếng Hán nói thế nào, cậu bối rối sắp xếp ngôn ngữ, ngay cả lời nói cũng trở nên nóng bỏng, “Anh… làm gì vậy…”
Khang Giả không trả lời cậu, chuyên tâm đọc hết hai dòng cuối cùng trong màn hình, sau đó mới quay sang cười một tiếng với Thang Vu Tuệ, “Đọc không hiểu.”
Nụ cười kia thoáng qua rồi mất, lại khiến Thang Vu Tuệ giờ phút này ở mọi thế giới song song mãi mãi đánh mất ngôn ngữ.

Trái tim cậu chợt thắt lại, cảm thấy trên thế giới này không còn ai có thể hấp dẫn hơn Khang Giả nữa.
Khang Giả vươn một tay kia ra, nâng Thang Vu Tuệ lên.
Trọng tâm của Thang Vu Tuệ leo lên trên, nhưng cả người vẫn nghe lời treo trên người Khang Giả, cậu duỗi hai tay bám vào cổ Khang Giả, vùi gò má đỏ bừng như bàn ủi vào xương quai xanh của Khang Giả.
Khang Giả nói: “Ngẩng đầu.”
Thang Vu Tuệ nghe theo ngẩng đầu, Khang Giả hôn mí mắt cậu một cái, đặt cậu xuống ghế, lại xoa tóc cậu, hôn trán cậu, không nói gì mà quay người đi xuống tầng.
Thang Vu Tuệ nhìn màn hình máy vi tính rất lâu, đống chữ Simsun[1] cỡ mười hai chẳng biết nói gì yên tĩnh nhìn cậu chằm chằm.
[1] Font chữ Simsun: font chữ tiếng Trung được sử dụng khá phổ biến để in sách, in văn bản.

Dạng chữ ngay ngắn, dễ đọc không cách điệu.
Thang Vu Tuệ không biết tại sao mình muốn khóc, nhưng niềm hạnh phúc lặng im mà to lớn vừa rồi thực sự khiến cậu run rẩy.

Niềm hạnh phúc này khiến Thang Vu Tuệ sợ hãi, vì trong nháy mắt vừa rồi, cậu lại muốn nói với Khang Giả rằng em yêu anh.
Hoàng hôn nhuộm đỏ mắt cậu, mây đỏ thẫm chiếu rọi màn trời, Thang Vu Tuệ yên tĩnh ngồi đó, thoạt trông xán lạn mà buồn bã.


Cho đến khi bầu trời tối om, xung quanh yên ắng, cậu không biết đã ngồi bao lâu, trên màn hình nhảy ra tin nhắn của Khang Giả, “Em luôn nói muốn chăn dê mà, ngày mai dẫn em đi nhé?”
Thang Vu Tuệ nhìn một lát, giơ tay ấn lên khóe mắt mình, trả lời một chữ “Được”, sau đó chậm rãi đóng máy tính lại.
Mọi người có tưởng tượng đẹp đẽ về việc chăn thả, có lẽ có thể ngược dòng về thời gian xa xưa.
Từ ngữ cổ xưa mà thê lương này dường như luôn đi cùng cơn gió trống trải xa xăm của thảo nguyên, tiếng địch[2] bát ngát, và tất cả tưởng tượng có liên quan đến tự do…
[2] Địch hay còn gọi là sáo Tàu, là một loại sáo đặc trưng của Trung Quốc với cấu tạo cơ bản gồm 6 lỗ bấm, 1 lỗ thoát âm và 2 lỗ buộc dây trang trí, có tác dụng định âm.

Các lỗ bấm này thiết kế theo hệ thống Ngũ cung của âm nhạc Trung Quốc.
Ánh mặt trời quang minh chính đại, đỉnh núi thay đổi khôn lường.
Thang Vu Tuệ nghĩ, đó là vì cậu đi ra ngoài là đi ra ngoài, di chuyển bằng phẳng giữa các tọa độ, muốn khen cũng chẳng có gì mà khen.

Nhưng Khang Giả đi ra ngoài lại giống như lữ khách, mỗi khi thấy hắn thúc ngựa thả dê trở về, luôn có cảm giác ngàn núi muôn sông.
Nhưng trên thực thế chăn dê lại khó hơn tưởng tượng của Thang Vu Tuệ rất nhiều.

Không biết tại sao, bầy dê luôn không có cảm giác tồn tại, vào tay Thang Vu Tuệ lại nổi loạn vô cùng.

Cậu cố sức đuổi cũng không được, đổ đầy mồ hôi, nhưng vẫn có con dê núi chạy loạn một mình.

Thang Vu Tuệ bị ép đến nỗi chẳng biết làm sao, cuối cùng vẫn yêu cầu Khang Giả lười biếng đứng nhìn bên cạnh giúp đỡ.
Quả nhiên, mỗi lần đám dê bị Khang Giả lùa thì lộ ra bản tính ngoan ngoãn dịu dàng.

Khang Giả hướng đông chúng nó không dám hướng tây, Thang Vu Tuệ nhìn mà tức giận không giải thích được, thầm mắng quả là vô dụng.
Bầy dê được lùa lên sườn núi ăn cỏ, Khang Giả dẫn Thang Vu Tuệ ra sau dốc núi nằm xuống.
Họ dựa vào vai nhau, Thang Vu Tuệ ngửi được mùi cỏ xanh um tùm, khô ráo, gió xuống núi lẳng lặng thổi qua họ, cậu đưa mắt nhìn Khang Giả.
Khang Giả cũng đang nhìn cậu, hắn cười với Thang Vu Tuệ: “Em biết nói tiếng Tây Ban Nha đúng không?”
“Ừm,” Thang Vu Tuệ đáp, “Anh muốn học không?”
Khang Giả nói: “Anh không học.

Hàng ngày anh dùng tiếng Tạng đọc mấy sách thơ của em cho em, đổi lại, em dùng tiếng Tây Ban Nha đọc một đoạn kinh Phật cho anh, thế nào?”

“Tại sao,” Thang Vu Tuệ sững sờ, “Phật có thể nghe hiểu không?”
Khang Giả suy nghĩ một lát: “Chắc không hiểu, anh cũng không hiểu.”
Thang Vu Tuệ hết sức hoang mang, nhưng cũng không từ chối Khang Giả.

Sao cậu có thể từ chối Khang Giả, đây quả thực là miếng bánh rơi từ trên trời xuống, cậu chưa từng nghĩ rằng những câu kia có thể được người mình thích đọc ra.
Bởi vậy mấy ngày sau đó, mỗi ngày Khang Giả đều dẫn cậu đến dốc núi chăn dê.

Ngôn ngữ xưa cũ trầm thấp xác thực giống như một tinh thể đồng[3] được Khang Giả đọc diễn cảm.

Thang Vu Tuệ phiên dịch từng câu từng chữ cậu nghe không hiểu thành ngôn ngữ tình yêu mà cậu mặc niệm trong lòng ngày hôm đó.
[3] “Tinh thể đồng” mượn dùng lời nói trong thơ của nhà thơ Tây Ban Nha Lorca ((giải thích của tác giả)
Thang Vu Tuệ dựa theo giao hẹn, nhìn kinh văn không thuận miệng, khó khăn chuyển đổi mấy lần trong đầu, sau đó lắp bắp đọc ra.
Có một lần cậu không tập trung, Khang Giả hững hờ nghe cậu đọc kinh Phật, ánh nắng xuyên qua tầng mây chiếu lên đỉnh đầu họ, bài hát Chile cách họ rất rất xa, nhưng cậu lặng lẽ nhìn vào mắt Khang Giả nói: “Em muốn anh lặng yên.”[4]
[4] Thang Vu Tuệ đọc câu thơ nổi tiếng của thi nhân Chile Neruda (giải thích của tác giả)
Hai người trải qua buổi giao lưu ba thứ tiếng không hề có ý nghĩa, Khang Giả lùa dê về, chạy xe máy dẫn Thang Vu Tuệ đến bờ sông chơi.
Họ ngồi xổm ở trên phân lưu[5] của dòng suối nhỏ, Thang Vu Tuệ cởi tất ra, hai chân trắng như tuyết.
[5] Phân lưu hay chi lưu là những nhánh sông/suối từ sông/suối chính tỏa ra, tại đó nước của sông/suối chính được chia ra, chảy đi vào đổ ra biển hay hòa vào sông khác.
Khang Giả dẫn cậu lên trên đống đá nhọn nhất trong góc đá, để Thang Vu Tuệ chân trần đứng trên đó.
Chân Thang Vu Tuệ vừa đụng phải tảng đá thì hơi nhíu mày lại, “Hơi đau.”
Khang Giả nhìn cậu một cái, thản nhiên nói: “Em không biết hả? Người dân Tạng bản địa có một truyền thống lưu hành, giẫm lên đá ở đây có thể giúp đỡ xoa bóp huyệt vị, tốt cho sức khỏe.”
Thang Vu Tuệ chậm rãi chớp mắt, “Thật hả…?”
Cậu nghe lời đứng một lát, hai chân bị dòng suối lạnh lẽo dội trắng bệch, tảng đá thực sự quá nhọn, Thang Vu Tuệ nhấc chân lên nhìn, lòng bàn chân đã bị hòn đá cấn ra vết đỏ.
Khang Giả bế Thang Vu Tuệ ra khỏi suối lên xe máy, vừa cười vừa nói xin lỗi, là anh lừa em.
Thang Vu Tuệ bị lừa chậm chạp ngẩn ngơ nhìn chiếc răng nanh làm việc xấu kia, dừng thật lâu, đột nhiên cơ thể cử động, dùng môi trả lời như là cho hả giận, sau đó dùng đầu lưỡi đẩy nó.
Khang Giả cười sằng sặc, hắn xin lỗi vì đã là tên lừa đảo đạt tiêu chuẩn.

Hắn đặt hai tay lên đầu gối của Thang Vu Tuệ, nửa ngồi nửa quỳ, ngẩng đầu lên, hôn cậu rất chậm rất lâu..


Bình luận

Truyện đang đọc