TRỤC VÂN MỘ TRÀNG



Khang Giả không nói gì, bàn tay của hắn khép trên mắt Thang Vu Tuệ, ngăn cách tầm mắt của cậu.
Dưới tay hắn giống như che một khối thủy tinh, rõ ràng trong suốt, xinh đẹp mà mỏng manh.
Khang Giả yên tĩnh đứng trước một chiếc gương, cảm thấy trong lòng mình lúc này, một mặt chảy thứ tình cảm có thể nói là thương tiếc với Thang Vu Tuệ; mặt khác lại không cách nào ngăn cản sự phân ly nhân cách tàn nhẫn thường ngày, khó có thể giải thích được mà đứng trước vui buồn của người trước mặt, không thể ngăn cản mình không lộ vẻ lạnh lùng nhìn cậu.
Khang Giả đọc ba chữ trong lòng một lần, dần dần nở nụ cười, mở miệng gọi lần nữa…
“Thang Vu Tuệ.”
Một giọt chất lỏng ấm áp chảy qua kẽ ngón tay Khang Giả, sau khi chạm vào mép bàn tay Khang Giả, nó từ từ tạo thành từng dòng, chảy xuống một dòng nước biển óng ánh từ làn da như sứ của Thang Vu Tuệ.
Giọng Thang Vu Tuệ khàn khàn và yếu ớt, giống như cậu bé ở nhà trẻ bị bạn hỏi một vấn đề không trả lời được, “A Giả…”
Khang Giả dừng lại rất nhẹ, một giọt nước mắt trước hay chưa từng có đã rung động hắn, hắn rời bàn tay phủ xuống, nhẹ nhàng hôn lên vệt nước ở khóe mắt Thang Vu Tuệ, “Em không thích, vậy hôm nay sửa lại họ tên đi, họ Khang thế nào?”
Thang Vu Tuệ sững sờ nhìn hắn, “Anh là người có tín ngưỡng mà? Có thể tùy tiện nói lời như này hả?”
Khang Giả nửa chống người lên, hững hờ cười nhìn cậu, “Chỉ nói thôi, làm sao, không được à?”
Cánh tay của Khang Giả cũng không chống hoàn toàn trên cỏ, tay hắn gần hơn người thường một chút, và xa hơn người yêu một chút.
Thang Vu Tuệ vươn tay ôm chặt cổ hắn, ngẩn ngơ nhìn hắn.
Nắng chiều sau lưng Khang Giả như một vầng đỏ to lớn, nhưng “hoàng hôn” của người trước mặt còn dày đặc hơn tự nhiên chân thật, đến mức khiến người ta chỉ cần nhìn chăm chú hắn thật lâu, sẽ sinh ra một cảm giác tuổi xế chiều mãnh liệt.
Yêu hắn cũng giống vậy, như hoàng hôn khiến người ta mệt mỏi lại không muốn rời xa.
Thang Vu Tuệ khẽ nói: “Được.”

Khang Giả phối hợp hôn cậu.
Cơn gió thảo nguyên hết sức nhẹ nhàng thổi xuyên qua họ.
Từ ánh ban mai đến đêm khuya, Thang Vu Tuệ thích nhất là lúc này, mặt trời chưa lặn hẳn, thế giới mang theo màu vàng kim thương xót của Phật quang, thời gian chậm đến lạ, không giục nổi một buổi ly biệt.
Ngày xuân thơm ngát, Thang Vu Tuệ lại rõ ràng cảm thấy được sắc thu của người yêu.

Khang Giả hôn lên lông mày của cậu, khiến cậu nhớ đến một đêm cuối thu mình từng đi qua, trên đường đi đến phòng thí nghiệm, cậu đã từng dừng trên con đường nhỏ kia một lát, nhìn đám mây như lửa cháy ở chân trời một hồi, lá ngân hạnh lại rì rào rơi xuống khắp người.
Nụ hôn này rất dài, sự dịu dàng của Khang Giả rất ngắn, hắn nếm được vị mặn như của sông băng trong giọt nước mắt cuộn trào kia, thế là một vài thứ lạ lẫm lại tràn ngập cảm giác “thuộc về” dần dần thức tỉnh trên người hắn.
Nụ hôn này đã thay đổi hương vị – nắng chiều bắt đầu thiêu đốt, ánh sáng màu cam ấm áp biến thành màu đỏ thẫm, Khang Giả càng hôn càng dữ, đầu lưỡi của hắn móc qua mỗi một cái răng của Thang Vu Tuệ, dùng sức đâm thẳng vào chỗ sâu.
Thang Vu Tuệ sắp không theo kịp hắn, bắt đầu thở dốc dồn dập.
Lúc Khang Giả chống nửa người lên lần nữa như thể biến thành người khác, trên mặt là nụ cười kiêu kỳ và gian tà khi Thang Vu Tuệ mới gặp hắn lần đầu.
Hắn cũng đang thở, nhưng không hề bị động như Thang Vu Tuệ, sự ngang bướng hững hờ quanh quẩn xung quanh hắn.

Khang Giả nhếch một bên khóe miệng, hơi lười biếng nói: “Làm sao bây giờ? Có muốn sử dụng quyền đặt tên không.”
Môi Thang Vu Tuệ bị hôn đến độ như quả mọng chín muồi, bên trong thực sự có chất lỏng ngọt ngào sắp đợi trưởng thành, nhưng chúng thuần khiết như vậy, cũng không biết mình đang ngầm đồng ý mê hoặc lòng người, “Gì cơ…”
Khang Giả kéo cậu lên chẳng dịu dàng tí nào, dùng lực rồi khiêng cậu trên vai.

Thang Vu Tuệ lập tức chuyển từ nhìn trời sang nhìn đất, xoay người một cái, đầu óc choáng váng, suýt nữa ngất đi.
Người vừa mới khóc như mưa lúc này tràn đầy mê man, “A Giả… Anh làm gì vậy?”
“Tốn nhiều thời gian như vậy,” Khang Giả lười biếng nói, “Bây giờ cuối cùng gọi thuận miệng rồi?”
Thang Vu Tuệ sững sờ, lập tức im bặt.
Cậu vùng vẫy muốn xuống, Khang Giả lại vỗ nhẹ mông eo cậu, cảnh cáo nói: “Đừng lộn xộn.”
Mãi đến khi Thang Vu Tuệ không nói một lời được Khang Giả khiêng xuống núi, được bế lên xe máy, thậm chí được đội mũ bảo hiểm, Khang Giả đang định cài dây cho cậu, Thang Vu Tuệ mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao, túm lấy cổ tay Khang Giả, “A…!”
Khang Giả vỗ bàn tay của Thang Vu Tuệ đột nhiên chộp lấy tay hắn một cái không nặng không nhẹ, “A gì?”
Mặt Thang Vu Tuệ lại bắt đầu đỏ lên, trên gương mặt như sứ trắng ngoại trừ đôi mắt ẩm ướt lại đen láy kia là màu ửng đỏ rất mỏng như ráng chiều, “Sao anh không hỏi em…”
Vừa dứt lời, lớp màu đỏ kia thực sự như sắp bốc cháy, giọng nói của Thang Vu Tuệ nhỏ đến mức không lớn hơn gió bao nhiêu, “… Anh hỏi em là được mà…”
Giờ Khang Giả mới hiểu được cậu đang nói gì, hơi buồn cười thả tay xuống.

Hắn bóp má Thang Vu Tuệ, nở nụ cười tràn ngập nguy hiểm, “Đương nhiên anh biết hỏi em là được, nhưng anh nghĩ bây giờ vẫn chưa được.”
Nói xong, hắn lại cảm thấy cần phải phân trần cho mình, “Không phải không được, mà là không muốn.”
Thang Vu Tuệ bị bóp má, chớp mắt hỏi: “Tại sao?”

Khang Giả suy nghĩ một lát: “Em khóc thảm thương thế kia, đây gọi là bắt nạt người nhỉ? Anh chưa bao giờ bắt nạt trẻ con.”
Thang Vu Tuệ: …
Nghiêm túc đấy hả?
Cậu đặt tay lên ngực Khang Giả, trên nhảy dưới nhảy vuốt nhẹ một hồi, ngoài miệng làm như có thật bảo: “Em sờ xem lương tâm của anh ở đâu…”
Khang Giả không nói một lời, cười như không cười nhìn cậu, Thang Vu Tuệ dừng lại, bàn tay làm loạn khắp nơi trên người Khang Giả thật sự sợ hãi rụt về, hơi căng thẳng để bên người.
Ánh mắt của Khang Giả rất có hồn, như dòng sông băng muốn làm thiên thạch.

Thang Vu Tuệ khôi phục ánh mắt như con dê nhỏ, nhịp tim như sấm, chỉ cảm thấy không khí xung quanh đều là mùi thuốc lá nhạt như cỏ cây trên người Khang Giả.

Cậu căng thẳng móc lòng bàn tay, có một sự rung động to lớn bằng vũ trụ không nói rõ được đang đấu đá lung tung trong lồng ngực.
Khang Giả không nói gì nữa, hoàn thành động tác đeo dây bị cắt ngang, hắn chộp nhẹ tay Thang Vu Tuệ một cái, chậm rãi nói: “Đi thôi.”
Trên suốt quãng đường về không ai nói chuyện, Thang Vu Tuệ luôn dựa đầu trên lưng Khang Giả, mặt của cậu vẫn chưa hết đỏ, xấu hổ vì những ngôi sao ngẩng đầu nhìn mình.
Cho đến khi lái về nhà, từng ngọn đèn của khách sạn sáng lên như nến trong đêm tối khổng lồ, và những vì sao giống như muối rắc vào trong coca, đều thình thịch vang lên âm thanh bọt khí như đánh trống reo hò, ánh sáng lấp lánh lóa mắt người như kim cương.
Thang Vu Tuệ nhảy xuống xe máy, đi nhanh vài bước, khẽ vươn tay bắt lấy góc áo của Khang Giả.
Bước chân Khang Giả dừng lại, xoay người và yên lặng nhìn cậu.
Vẻ mặt Thang Vu Tuệ nổi nên lớp ẩm ướt của hoàng hôn vây quanh họ vào xế chiều nằm trên sườn núi.
Khang Giả vê ngón tay, tự dưng muốn hút một điếu thuốc.

Giọng nói của Thang Vu Tuệ cũng ướt nhẹp, giống như không dám đối diện với người trước mặt, chỉ nhút nhát nhờ bóng đêm truyền đạt, “… Anh nói cho em biết, mùng tám tháng tư là ngày sinh nhật của Phật Thích Ca Mâu Ni.

Trong tháng này tín đồ Phật giáo làm một việc thiện, công đức sẽ gấp mười vạn lần.”
Khang Giả không cử động, thoải mái đứng ở đó, mơ hồ nói: “Đúng thế, vậy thì sao?”
“Bây giờ vẫn chưa qua một tháng,” Giọng Thang Vu Tuệ hơi xuống thấp, giống như ép buộc mình lấy hơi mở miệng, “Em nghĩ nếu vậy, chắc là vẫn được tính trong thời hạn có hiệu lực.”
Khang Giả hỏi: “Em muốn nói gì?”
Thang Vu Tuệ im lặng một hồi, nói với giọng nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn nữa, “Em không sợ bị bắt nạt… Anh có thể làm một chuyện tốt không?”
Khang Giả ngẩn ra, tựa như lần đầu tiên trong đời lộ vẻ mê mang thật sự, “Hả?”
Thang Vu Tuệ lại tiến lên mấy bước, dừng ở trước mặt hắn, cậu ngửa đầu nhìn Khang Giả như thể không thèm đến xỉa, “Em cho rằng nguyên nhân em gặp phải chút việc nhỏ đó đã dao động không chắc, thất hồn lạc phách, là vì cả đời em đều xuôi chèo mát mái, lại quá khao khát được yêu, cho nên mới dễ vấp ngã như vậy.”
“Thế tục thiên vị em, ông trời ưu ái em, trước kia chưa bao giờ có ai bắt nạt em.

Có lẽ điều em cần là bị bắt nạt, bị hiến dâng, bị tổn thương…”
Sau rốt cậu đến gần một bước cuối cùng, nhón chân lên, cánh tay ôm chặt cổ Khang Giả từ phía sau, nhẹ nhàng ôm lấy người trước mặt, “A Giả, anh giúp em đi, làm một việc thiện đi.”
——————
Lời tác giả:
Đời tôi chưa bao giờ gặp một người “mời chịch” khảng khái như thế, tôi cũng muốn bắt nạt Thang Thang mà… Đáng yêu quá rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc