TRỨNG GÀ YÊU TẢNG ĐÁ

Nụ cười phóng đãng bừa bãi hiện trên nét mặt Trần Mặc cùng câu hỏi cấm kỵ đó lại khiến Lương Sơ Lam đỏ mặt, không biết nên phản ứng gì. Nhưng không đáp ứng lại không thể giữ Trần Mặc lại. Bộ dáng ngây thơ vô tội á khẩu không trả lời được, làm cho Trần Mặc càng nhìn càng không vừa mắt. Cố ý thanh cổ họng, cô lắc đầu, giống như phi thường không để tâm, tiếp tục nói: "Không muốn thì thôi, dù sao tôi cũng không ép chị."
"Không!" Lương Sơ Lam rất nhanh sáp lại: "......Có thể, em đừng đi." Lương Sơ Lam cúi đầu, trên khuôn mặt thanh tú phiếm đỏ ửng khác thường, đặc biệt trên tay còn ôm Cảnh Ý, làm cho những lời nói ra càng nói càng nhẹ bẫng.
"Thật sự nhìn không ra nha, thì ra giáo sư Lương lại thèm khát đến thế cơ à. Tiểu Ý, một lát nữa để chị Mặc đây 'yêu' mẹ cưng thật tử tế nhé!" Trần Mặc chuyển hướng Cảnh Ý, cũng không biết vì sao, nghe lời níu giữ của Lương Sơ Lam, ngược lại càng giận. Nhìn như thân thiết vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn non nớn của Cảnh Ý một chút, sự thân thiết vô cùng không được tự nhiên làm cho Trần Mặc không chạm vào được bao lâu liền dừng lại, chán ghét buông tay. Cô cũng không hiểu vì sao mình lại đi so đo với một đứa trẻ, dù thế nào, con nít thật sự vô tội. Nhưng mà, cô làm không được, cô chính là đang giận chó đánh mèo.
"Mặc Mặc, em đừng như vậy, tiểu Ý còn nhỏ."
Lương Sơ Lam đổi tư thế ôm Cảnh Ý, để thằng bé đưa lưng về phía Trần Mặc, bởi vì lời Trần Mặc nói có điều ám chỉ, cho dù tiểu Ý còn nhỏ, nhưng nàng vẫn không muốn để nó nghe được những lời này.
"Đau lòng? Con trai bảo bối quan trọng mà. Ha ha." Trần Mặc cười đến có chút làm người ta nổi da gà.
"Mặc Mặc, chúng ta trở về rồi nói sau được không?" Ngữ khí Lương Sơ Lam chưa bao giờ mềm nhẹ lại cầu xin như thế. Nàng không biết tư thái của mình phải thấp đến mức nào mới có thể làm cho Trần Mặc không mẫn cảm, khí thế bức nhân như vậy nữa. Đôi con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lười lại tràn đầy khẩn trương bất an cùng áp lực.
Trần Mặc làm một động tác mời, vẻ mặt lại cực kỳ coi thường. Ngay cả nhìn cũng không nhìn Lương Sơ Lam và Cảnh Ý, trực tiếp đi lướt qua hai người bọn họ. Thẳng đến khi đưa lưng về phía hai người đó, mới phát hiện thân thể mình đang run rẩy, mới hiểu được vừa rồi mình phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể hoàn thành cuộc đối thoại vừa rồi.
Thuỷ triều lên xuống, Trần Mặc đã không còn tâm tư thưởng thức, cõi lòng vừa mới bình tĩnh trở lại nay bị sự tình cờ tương ngộ Lương Sơ Lam làm đảo điên, càng bị cậu bé kia phá tan thành mảnh nhỏ. Có gì để giải thích, cô không biết Lương Sơ Lam sẽ lại nói gì. Vì cha mẹ? Vì gia đình? Trần Mặc cảm thấy mình thật đáng buồn, giống như một con chuột chỉ có thể sống dựa vào gạo ở trong một cái chai, nhưng rồi lại ra không được. Ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng.
"Mặc Mặc, đừng, tiểu Ý còn ở đây......"
Trần Mặc căn bản không khống chế được cảm xúc của mình, Lương Sơ Lam vừa mới buông Cảnh Ý và túi xách xuống, còn chưa kịp nói chuyện, Trần Mặc vừa vào cửa liền đẩy nàng áp lên tường, đè lên vách tường cứng rắn lạnh lẽo như băng, trực tiếp cắn mút đôi môi nàng. Lực đạo lớn doạ người, kia không phải ôn nhu dịu dàng cọ sát, mà thật sự cắn, làm cho Lương Sơ Lam đau nhói từng đợt, lại không đẩy ra được.
Cô không biết đây là dục vọng hay trừng phạt, là muốn cho hả giận hay muốn làm gì, chỉ không muốn cho Lương Sơ Lam có cơ hội nói chuyện, có cơ hội thở dốc. Bởi vì cô chán ghét bản thân mình khi chứng kiến dáng vẻ uỷ khuất như bị hại của nàng sẽ lại mềm lòng.
Môi Lương Sơ Lam bị Trần Mặc ngậm trong miệng, răng bị cạy mở, đầu lưỡi như điên rồi luồn vào, bá đạo không chút ôn nhu, làm cho nàng thiếu chút nữa hít thở không thông. Thân thể chịu ma sát như bị tẩu hoả nhập ma, nhưng lý trí vẫn nói cho nàng căn phòng này không chỉ có hai người.
"Tôi muốn để cho nó nhìn thấy rõ mẹ nó là một kẻ phóng đãng thế nào! Ha ha."
Trần Mặc dời đầu lưỡi, bật cười như phát rồ. Dùng sức bắt lấy tóc trên gáy Lương Sơ Lam, oán hận nhìn nữ nhân mà dù hoá thành tro mình cũng nhận ra trước mắt.
Cô cũng không ngờ mình thì ra còn có thể cầm thú như vậy. Chính là ngọn lửa trong thân thể sắp thiêu đốt cô thành tro. Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện người con gái mình để ý lâu như vậy, đau lòng bao lâu, dùng thời gian miệt mài cũng quên không được nay dĩ nhiên đã bị kẻ khác chạm vào, còn sinh con nữa.
Tế bào toàn thân đều phẫn nộ đến cực hạn, đem một chút lý trí còn sót lại đều chuyển hoá thành lửa giận. Cô sẽ không bao giờ dịu dàng ôn nhu với nàng nữa, sẽ không bao giờ chân tâm thật sự đối với nàng nữa. Cô muốn làm cho nàng thống khổ, còn thống khổ hơn mình. Ý niệm cừu hận cùng ghen tỵ quay cuồng trong đầu, làm cho Trần Mặc phát điên lưu lại ấn ký trên người Lương Sơ Lam. Mặc kệ nơi đó có lộ không, cũng đều hạ xuống một dấu hôn nho nhỏ.
"Mặc Mặc, đừng mà!!!"
Lương Sơ Lam đẩy Trần Mặc, nàng thật sự không có cách nào để Cảnh Ý nhìn mình và Trần Mặc làm việc này. Quần áo bị kéo xuống một mảng lớn, dây lưng đều lộ ra. Nàng cũng không ngờ Trần Mặc sẽ thô bạo như thế, không biết do đau đớn hay khổ sở, một hàng thanh lệ chảy ra từ đôi mắt.
Trần Mặc sao lại không cảm giác được nàng run rẩy, không hôn đến nước mắt của nàng, chỉ là tự nói với chính mình, đừng đau lòng, đừng để ý. Nhưng tiếng khóc trầm thấp ẩn nhẫn của Lương Sơ Lam làm cho cô tâm phiền ý loạn, đành phải ngẩng đầu.
"Chị không muốn đến vậy sao?"
"Không phải, có thể xin em chờ một chút được không?"
Lương Sơ Lam thở hổn hển nói, cảm nhận được Trần Mặc giảm bớt sức, mới rút thân ra, đi đến bên cạnh Cảnh Ý, bế hắn lên. Quay đầu nhìn thoáng qua Trần Mặc tỏ vẻ như không xảy ra chuyện gì, giật giật môi, lại không nói.
"Mẹ, sao mẹ lại khóc? Có phải cô ta bắt nạt mẹ không?"
Tiểu Ý nhìn nước mắt trên mặt Lương Sơ Lam, lại trơ mắt nhìn Trần Mặc đẩy mẹ hắn đè lên vách tường, không biết làm gì mẹ mình, nhìn qua mẹ thực chật vật.
"Không có gì, tiểu Ý ngoan, đi ra sô pha xem ti vi một lát được không? Mẹ và chị Mặc bàn một số chuyện, bàn xong sẽ ra chơi với con, nhé?"
"Được, nếu cô ấy bắt nạt mẹ, mẹ gọi tiểu Ý nhé, tiểu Ý là con trai mà."
Cảnh Ý gật gật đầu, trong đôi mắt còn tính trẻ con hàm chứa một tia tức giận nhìn Trần Mặc.
Trần Mặc lau son trên môi, phát hiện Lương Sơ Lam vẫn dùng chiêu bài hai năm trước kia, nhìn ánh mắt địch ý mà trực tiếp của Cảnh Ý, ánh mắt kia thật sự rất quen thuộc, đột nhiên cảm thấy mệnh của Lương Sơ Lam tốt lắm, luôn có người đối xử với nàng thật lòng như thế. Mình trước kia chỉ sợ cũng giống thằng nhóc này, vô tri ấu trĩ toàn tâm tin tưởng nàng.
Nhưng hiện tại, cô không có cách nào để mình tiếp tục ngu xuẩn nữa. Ai có thể biết loại dây dưa không rõ này có phải lại là một chuyện ngu xuẩn khác không.
Lương Sơ Lam ôm Cảnh Ý tới một phòng khác, dàn xếp tốt cho đứa bé rồi mới trở lại trước mặt Trần Mặc. Son môi đã bị ăn mất, huyết sắc trên môi có chút mờ nhạt.
"Giải quyết ổn thoả thằng nhóc đó rồi?" Trần Mặc không vui hỏi, trời biết trong lòng nàng khó chịu đến mức nào.
"Mặc Mặc, em nghe tôi nói đã, tiểu Ý nó......" Lương Sơ Lam cân nhắc cơ hội vừa định giải thích.
"Làm rồi nói sau." Trần Mặc trực tiếp áp sát môi lại che đi, không cho Lương Sơ Lam có cơ hội giải thích, đẩy nàng ngã lên giường, nghiêng người đè lên.
Kỳ thật cô biết, mình ghét nhất nghe được tên người khác vang lên từ miệng Lương Sơ Lam, ngay cả hồi còn thân thiết cũng không buông tha. Trước kia là Cảnh Đằng, hiện tại là Cảnh Ý, Trần Mặc có loại xúc động muốn biến Lương Sơ Lam thành câm điếc.
Lương Sơ Lam bị sự nhiệt tình lỗ mãng của Trần Mặc làm cho không thoải mái. Đầ lưỡi tuỳ ý làm loạn, mút, hai tay lớn mật vuốt ve mỗi một tấc da thịt trên dưới toàn thân. Trọng lượng trên người tăng lên, hai chân Trần Mặc còn cứng rắn muốn chen vào giữa hai chân mình. Tư thế như vậy thật sự làm cho Lương Sơ Lam cảm thấy khó chịu nổi.
Cũng vì người đang đè trên người mình là người mà mình ngày nhớ đêm mong, cho nên mới có thể tuỳ ý để cô làm càn, tuỳ ý để cô làm những việc mà mình chưa từng trải qua.
Lương Sơ Lam mất tự nhiên vặn vẹo, Trần Mặc cởi quần áo trên người Lương Sơ Lam, ngón tay kéo dây cài phía sau, Lương Sơ Lam cảm thấy thứ trói buộc trước ngực mình lỏng xuống. Ngay sau đó cảm nhận được chính là bàn tay nóng cháy như linh xà của Trần Mặc chui vào, bắt đầu nhào nặn xoa bóp đủ loại, làm cho khoả anh đào kia bắt đầu cứng rắn sưng lên.
Tay kia của Trần Mặc lại bắt lấy hai tay đang khua lung tung của Lương Sơ Lam, cảm nhận được người dưới thân vặn vẹo tựa hồ như không quá thích ứng, mới ngẩng đầu, vẻ mặt ác liệt nhìn nàng, con mắt bị dục vọng tràn ngập đỏ như máu.
"Cũng không phải lần đầu tiên, chị giả bộ ngây thơ làm cái gì?"
Trần Mặc không hề cố kỵ khiêu khích, bàn tay trực tiếp luồn vào từ dưới vạt váy, xâm nhập vào khu tam giác thần bí. Ở xung quanh bụi cỏ đè mạnh, nắn bóp, căn bản mặc kệ Lương Sơ Lam trừng to mắt cùng tiếng rên rỉ như vỡ nát.
"Ẩm ướt thế này, muốn sao? Cầu xin tôi đi." Trần Mặc trêu chọc Lương Sơ Lam, chà đạp rồi lại chà đạp hạt đậu cương cứng sung huyết kia, thẳng đến khi Lương Sơ Lam không giữ nổi vẻ thanh lãnh nữa, những lời giải thích khi tràn ra khỏi miệng đều biến thành tiếng rên rỉ lấy lòng.
"Rên êm tai một chút, tôi sẽ thoả mãn chị, tiểu dâm phụ." Trần Mặc nhìn biểu tình thống khổ mà hưởng thụ của Lương Sơ Lam, nói càng không giữ miệng, càng lửa giận công tâm. Cô không muốn nói, có một khắc, cô lại vừa hận vừa yêu, Lương Sơ Lam quyến rũ thế này, chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện cùng chia sẻ với người khác, cô liền thống khổ đến sắp điên mất.
Động tác của Trần Mặc ngày càng quá phận, cởi hết quần áo của Lương Sơ Lam, mà trên người mình vẫn còn mặc đầy đủ. Cắn xé để lại vô số dấu đỏ sẫm trước ngực, một bàn tay bắt Lương Sơ Lam mở miệng, quấy phá đảo quanh trong miệng nàng, tay kia thì không ngừng làm ác ở thân dưới của nàng.
Lương Sơ Lam sao có thể chịu nổi cô trêu cợt như thế, toàn bộ thân thể giống một vũng nước, hoà tan trên giường. Thân dưới sưng lên mà nóng cháy, trống rỗng đáng sợ, muốn thoả mãn, lại ẩn nhẫn. Dưới từng đợt sóng làm cho thân thể mình khoái cảm đến dẫn phát tiếng rên rỉ, Lương Sơ Lam mặt đỏ tai hồng, cho tới giờ cũng không biết mình lại có thể phóng túng thế.
Hơn nữa những lời dâm uế của Trần Mặc, làm từng đợt nóng bỏng dâng lên ở bụng dưới, như dòng điện từ nơi đó nối thẳng đến khu vực đang bị tuỳ ý đùa bỡn.
"Uhm ~ Mặc ~ Mặc......"
Lương Sơ Lam cảm thấy mình sắp chết chìm, nhưng trong thân thể lại giống như có một linh hồn khác đang kêu gào muốn giải phóng. Trên mặt thế nào còn giữ vẻ thanh lãnh nổi.
"Nói đi, cầu xin tôi yêu chị, cầu tôi muốn chị đi! Giáo sư Lương!" Trần Mặc ngậm vành tai của Lương Sơ Lam, lời nói càn rỡ lập tức tiến vào màng tai nàng, động tác trên tay cũng không tạm dừng.
"Tôi......"
Trần Mặc nhìn bộ dáng ẩn nhẫn của Lương Sơ Lam, muốn lại vẫn làm bộ thánh nhân, trực tiếp tăng thêm lực đạo, tại điểm u lên kia hơi dùng sức xoa bóp một chút, khiến cho thân mình Lương Sơ Lam lập tức không chịu nổi cong lên.
"Cầu......cầu em."
Lương Sơ Lam không nhìn Trần Mặc, nghiêng đầu đi, phun ra những lời ngượng ngùng. Thân thể trong một khắc đó hoàn toàn bị Trần Mặc nắm trong tay, Lương Sơ Lam chỉ có thể thuận theo nhịp điệu của nàng.
"Cầu xin tôi cái gì?" Trần Mặc kéo cằm Lương Sơ Lam xoay lại, ép nàng nhìn thẳng mình, để nàng biết hiện tại là ai nắm nàng trong tay, là ai đang ở trên người nàng.
"Cầu xin em.......cầu xin em yêu tôi, muốn......muốn tôi!"


Hết chương 80
—————————————
Bách Linh: dữ dội quá nha tiểu Mặc :SS

Bình luận

Truyện đang đọc