TRỨNG GÀ YÊU TẢNG ĐÁ


Trần Mặc lái xe trở lại hội trường buổi hoà nhạc, tự giễu trước quảng trường người đi nhà trống, phát giác kỳ thật làm ngôi sao không phải một chuyện thuận tiện dễ dàng. Tuỳ tiện đi xem ca nhạc cũng có thể bị thương. Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, thế mà đã qua hơn nửa giờ, có lẽ mình vừa đậu xe đi vào, hẳn cũng đến lúc khán giả đứng dậy vỗ tay.

Trần Mặc giống như rời xa một củ khoai lang nóng phỏng tay, thoát khỏi chiếc xe hơi không có bằng lái, sau khi nhét chìa khoá xe vào túi tiền, lại để Linda đem vé tới mới có thể thông qua cửa bảo an, vào ghế lô. Quả nhiên như cô dự liệu, tiết mục diễn tấu đã tiến hành hơn nửa, cũng bỏ lỡ rất nhiều bản nhạc kinh điển.
Có lẽ xuất phát từ phép lịch sự với người diễn tấu của nhạc hội, Linda chỉ đơn giản hỏi mấy câu, rồi chăm chú nghiêm túc lắng nghe. Nhạc hội bình thường cơ bản sẽ dựa theo trình tự, biên độ thời gian dao động cũng rất nhỏ, không giống những buổi biễu diễn ca nhạc bình thường, có thể dây dưa kéo dài lâu. Cơ bản Trần Mặc còn chưa ngồi nóng mông, nhóm nhạc công trên đài cũng đã bắt đầu cảm ơn khán giả.
Trần Mặc thở dài, mình ngay cả cảm xúc còn chưa hoà vào đã phải đi. Cô nhìn xung quanh, qua mười phút nữa, có lẽ phần lớn mọi người hẳn đều đi rồi, mới cùng Linda ra khỏi ghế lô. Vừa ra đã bị một thanh âm ẩn ước từ tính gọi lại.
"Trần Mặc!"
Trần Mặc quay đầu, không ngờ thấy được Lâm Mộc Phong hai năm qua chưa gặp, cảm thấy kinh ngạc không thôi: "Lâm Mộc Phong! Không ngờ lại gặp cậu ở đây." Lâm Mộc Phong so với năm đó thành thục hơn không biết bao nhiêu, đặc biệt sau khi mặc vào tây trang, dĩ nhiên hoàn toàn không có khí chất của một chàng trai trẻ năm đó, ngược lại ngời ngời quân tử, phỏng chừng không biết mê đảo bao nhiêu cô gái.
"Kỳ thật, ha ha, tôi đã trông thấy cậu từ sớm rồi, chẳng qua không biết cậu vội vã đi đâu, tôi liền đứng đây chờ. Nếu cậu không quay lại thì chắc mấy phút nữa tôi cũng đi rồi. Vị này là......." Lâm Mộc Phong giải thích, chỉ cảm thấy kỳ quái nhìn cô gái Tây bên cạnh Trần Mặc, xuất phát từ phép lịch sự cũng muốn hỏi một chút.
"À, là bạn của tôi bên Mỹ, vừa lúc cùng đi xem hoà nhạc. Nàng tên Linda."
"Linda, this is Lâm Mộc Phong." Trần Mặc nhìn vẻ mặt buồn bực của Linda, có lẽ nàng cảm thấy cô đi đến đâu cũng có thể gặp được người quen, cảm thấy ngạc nhiên lại không thể tin được, cộng thêm bất đắc dĩ không thể làm gì. Hai người chào nhau rồi cũng không có gì để nói tiếp.
"Cậu đi một mình à?" Nhìn bên cạnh Lâm Mộc Phong không một bóng người, cảm thấy kỳ lạ hỏi.
"Không phải, chỉ là tôi thấy chắc hẳn cậu không muốn gặp anh ấy. Chúng ta vừa đi vừa tán gẫu đi." Lâm Mộc Phong trêu chọc. Cảm thán duyên phận thật có điểm kỳ diệu.
Trần Mặc nghĩ nghĩ, cũng đoán được người kia là ai: "Cậu, thật sự cùng Cảnh Đằng đến với nhau?"
"Đúng vậy, ít nhiều nhờ cậu, bằng không tôi cũng không gặp được anh ta." Lâm Mộc Phong cười cười, nụ cười tươi tràn đầy hương vị hạnh phúc như ánh mặt trời, không khác lắm với chàng trai mềm mại như bông, mang theo hơi thở sáng lạn như ánh dương quang năm ấy.
Trần Mặc không khỏi cảm thán khi hắn có thể giữ lại phần đơn thuần này: "Trước kia cho tới giờ tôi cũng không ngờ mình sẽ trở thành một thành viên của đại bản doanh hội gay."
"Chúc mừng cậu nha!" Trần Mặc trợn mắt lườm hắn một cái, như quay trở về quãng thời gian cười đùa ầm ỹ năm đó, trêu chọc chúc mừng.
"Cậu không tính hợp lại với giáo sư Lương à?"
Lâm Mộc Phong trầm mặc trong chốc lát, tỏ vẻ không sao cả hỏi. Hắn đã nghe Cảnh Đằng nhắc qua, mấy ngày vừa rồi Lương Sơ Lam vẫn mất hồn mất vía, mình lại ở đây gặp Trần Mặc, liền đoán được là vì Trần Mặc trở lại mới làm cho cô gái tâm như nước lặng giống một ngọn núi băng kia lại gợn sóng.
"Cậu không ghen à?" Trần Mặc không trả lời, đột nhiên nhìn Lâm Mộc Phong tỏ vẻ nghiêm túc, liền hỏi một vấn đề không liên quan.
"Có chứ." Lâm Mộc Phong trả lời.
"Vậy cậu......"
"Nhưng tôi càng thích anh ấy đảm đương, hơn nữa tôi biết trong lòng anh ấy chỉ có tôi, đối với giáo sư Lương mà nói, sự quan tâm của anh ấy cùng giúp đỡ chỉ thành lập dựa theo tình bạn nhiều năm cùng thói quen mà thôi. Chẳng qua......" Ánh mắt sáng ngời của Lâm Mộc Phong nhìn phương xa, trào phúng cười cười, năm đó hắn cũng bởi vì ghen mà suýt chút nữa bỏ lỡ Cảnh Đằng: "Tôi cũng từng điên cuồng phát tác. Cũng giống cậu thôi."
"Tôi......"
Lâm Mộc Phong cũng không kiêng kỵ loại đề tài này, ngược lại giống như đang kể chuyện người khác. Nhìn Trần Mặc bị câu cuối cùng làm nghẹn họng không trả lời được, muốn phản bác lại không có lập trường phản bác, nhìn rất tức cười. Hắn nói tiếp: "Chẳng qua, ghen là chuyện rất bình thường."
"Vậy hai người làm hoà thế nào?" Trần Mặc cố ý đưa ánh mắt tới phương xa, thuận miệng hỏi.
"Chia tay, rồi hợp lại, lại chia tay, hợp lại......Sau lại phát hiện, trò chơi này căn bản không vui, đến cuối cùng vẫn không chịu nổi tưởng niệm, tiếp tục ở bên nhau. Quá trình đau đớn ở trung gian rất vô nghĩa. Không phải sao?"
"Nếu, chia tay, rồi tái hợp, lại chia tay......sau không thể tái hợp thì sao?"
"Cậu thử thật lòng tự hỏi mình đi, có thể chấp nhận cả đời không có người đó, chấp nhận đời này đều sống trong bóng ma tâm lý không thể yêu ai hay được ai yêu không. Nếu có thể, vậy thì ok." Lâm Mộc Phong nheo mắt, nhếch môi. Cố ý nói mát, bởi vì hắn biết rõ, tình yêu thật lòng sao có thể buông tay dễ dàng như vậy.
"......" Trần Mặc đột nhiên cảm thấy đây là sự khác biệt giữa nam và nữ, vì cái gì qua lời nói của Lâm Mộc Phong lại chỉ là một việc đơn giản như thế, nhưng mình lại luôn cảm thấy không vượt qua được vực sâu đó. Hay là do Lâm Mộc Phong căn bản đơn giản hoá quá trình, làm nhạt đi mọi thương tổn.
"Quan trọng là, cậu làm tổn thương cô ấy, sẽ thấy vui sao? Cô ấy hạnh phúc bên người khác, cậu sẽ không kìm được ghen tuông, phát điên. Cô ấy không hạnh phúc, cậu lại cảm thấy hà tất phải từng ở bên nhau, để cuối cùng cho nhau toàn tổn thương. Cậu nói xem làm thế để làm gì? Đời người ngắn lắm, tổn thương nhau vui lắm sao?"
"Tổn thương nhau......"
Trần Mặc thì thào lặp lại một lần, khuôn mặt tuyệt vọng của Lương Sơ Lam lại một lần nửa vụt loé, làm ánh mắt đau nhói. Lời Lâm Mộc Phong nói thật sự như đang cười nhạo mình, loại cảm giác này thật giống như đang châm chọc mọi sự giận dỗi không được tự nhiên của mình, chẳng qua không thể không thừa nhận, những lời hàm ý chỉ trích này rất có đạo lý.
Trần Mặc tự hỏi chính mình, Lâm Mộc Phong nói không đúng sao? Nếu trở về nhìn thấy Lương Sơ Lam và Cảnh Đằng ân ái, chỉ sợ mình sẽ hỏng mất, nhưng hiện tại thấy Lương Sơ Lam sống cũng không tốt, chẳng lẽ trong lòng mình lại thoải mái sao? Vẫn không kìm được đau lòng đó thôi. Suy nghĩ, tuyến lệ bắt đầu tiết ra chất lỏng. Trần Mặc nhìn lên trần nhà, ngăn không cho nước mắt mình rơi trước mặt Lâm Mộc Phong.
"Đúng vậy, chẳng lẽ thật sự phải chờ tới khi hoa tàn ít bướm mới phát hiện mình đã lãng phí nhiều thời gian đến thế? Đừng tàn nhẫn với mình và cô ấy như thế. Kiếp sau tôi sẽ không còn là Lâm Mộc Phong, anh ấy cũng không phải Cảnh Đằng. Thời gian chúng ta sưởi ấm cho nhau cũng không nhiều lắm, không phải sao?" Lâm Mộc Phong nhìn Trần Mặc đang lâm vào trầm tư, có chút lạnh nhạt nói. Rất nhiều thời điểm hắn đều tự nhủ với bản thân như thế, rốt cuộc cố chấp gì, nghĩ đến cái chết ở điểm cuối cuộc đời, liền cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục so đo cân nhắc ai hơn ai kém. Chỉ cần trong lòng biết rõ tình yêu của đối phương, thế không phải là tốt rồi sao.
Kỳ thật hắn chờ Trần Mặc cũng có tư tâm, bất động thanh sắc khai đạo cho cô cũng có tâm tư riêng, ai bảo người đàn ông của hắn hiện tại lại kết làm vợ chồng với người phụ nữ của Trần Mặc. Lâm Mộc Phong cũng muốn Cảnh Đằng sớm thoát khỏi cái nhà giam đó, dù sao hôn nhân hình thức cũng không thể kéo dài cả đời. Tuy rằng hắn vẫn tin tưởng Cảnh Đằng và Lương Sơ Lam, bởi vì hai người bọn họ thấy thế nào cũng không giống như hạng người phản bội.
Trần Mặc xác thực bị những lời giản dị lại bình thản này của Lâm Mộc Phong làm cho phiên giang đảo hải. Cô giống như có thể nhìn thấy kết cục của mình và Lương Sơ Lam, không buông được, chạy không thoát, không thể quên, lại còn muốn giả vờ không hề để ý. Ai lại biết, có bao nhiêu đêm chỉ có thể ôm gối, bị vô số hồi ức tươi đẹp quấy nhiễu, sau đó suốt đêm ngủ không yên.
Vì cái gì từ miệng Lâm Mộc Phong nói ra, thật sự có cảm giác tang thương, thật sự có cảm giác tội lỗi khi hoang phí thời gian. Cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười, như không để ý chút nào nói lảng sang chuyện khác: "Hiện tại cậu đang làm gì thế?"
"À, quản lý bộ phận tiêu thụ của một công ty IT." Lâm Mộc Phong nói.
Hai người dọc theo lối ra vừa đi vừa tán gẫu. Đến cửa lớn, một chiếc xe hơi màu đen đỗ cách đó không xa, người trên ghế lái rõ ràng là Cảnh Đằng, đang nhìn phía cửa.
"Trần Mặc, quý trọng người trước mắt đi, hiện tại bướng bỉnh gì đó, đợi hai mươi năm sau nhìn lại sẽ thấy đó chỉ là chút ấu trĩ cố tình gây sự mà thôi. Còn nữa, cậu thật lòng nhớ thương một người, người ấy sẽ xuất hiện." Lâm Mộc Phong đi được vài bước, đột nhiên ngoái lại nói với Trần Mặc, sau đó phất tay, kéo áo khoác ngoài, rảo bước đến xe.
"Hai mươi năm sau......" Trần Mặc giống như bị cảnh tỉnh, trong lòng bị con số này cào xé có chút đau đớn khó nhịn. Ai có nhiều hai mươi năm để có thể lãng phí, có thể bừa bãi tiêu xài đây. Ai có nhiều tinh lực để vì đau mà đau, vì cuộc sống mà sống.
Cô đột nhiên cảm thấy thực bất lực, rất bất lực, giống như một chuyện mà mình cố chấp lâu đến vậy, bị một người dùng vài câu nhẹ nhàng bâng quơ làm tan rã. Sự cố chấp của mình trở nên vô nghĩa, trở nên thật sự như cậu ta nói chỉ là cố tình gây sự. Nhưng mình thật sự có thể vượt qua sao? Thật sự có thể đối mặt với Lương Sơ Lam, lại yêu một lần, không sợ hãi nỗi đau toàn tâm kia không?
Trần Mặc bất lực ngồi sụp xuống. Linda không biết đã xảy ra chuyện gì, hỏi Trần Mặc cũng chỉ nhận được nước mắt mãnh liệt cùng lắc đầu không ngừng, đành phải lấy khăn giấy trong túi ra lau nước mắt cho cô. Trần Mặc nói Linda về trước, mình cần một mình yên tĩnh một chút, bây giờ cô thật sự không có sức lực để ứng phó với Linda.
Tuy Linda lo lắng nhưng cũng tôn trọng ý Trần Mặc, tự mình bắt xe về khách sạn.
Cơn gió đêm sắc bén giống như một lưỡi dao vô tình thổi qua mặt Trần Mặc, cũng cắt lên tim cô. Nước mắt bị gió thổi làm lệch hướng, những hạt nước mắt trong suốt theo gió bừa bãi lan trên mặt. Trần Mặc gắt gao ôm chặt cơ thể, trái tim như cánh lục bình không nơi nương tựa, cùng sự mâu thuẫn trong lý trí đấu tranh. Trần Mặc thật sự muốn cứ thế ngất đi.
"Mặc Mặc, em sao rồi????" Một thanh âm cực kỳ lo lắng lại dị thường quen thuộc truyền tới.
Lúc Lương Sơ Lam đang chuẩn bị tắm rửa cho Cảnh Ý thì nhận được điện thoại của Lâm Mộc Phong, nói Trần Mặc ở buổi hoà nhạc đã xảy ra chuyện, kêu nàng mau tới. Nàng lại bị doạ đến ruột gan như muốn thoát ra, ngay cả quần áo mặc ở nhà cũng không kịp đổi, trực tiếp giao Cảnh Ý cho ba mẹ chăm sóc, cấp tốc thúc giục người lái xe, một đường bão táp đến hội trường.
Vừa đến cửa liền thấy Trần Mặc ngồi xổm dưới đất, túi sách bỏ một bên, hai tay ôm thân thể, cuộn mình thành một đoàn như con thú nhỏ bị thương. Bóng dáng bất lực như thế, lại làm người ta đau lòng đến vậy.
Hết chương 89
-----------------------------------
Bách Linh: Đôi Lam x Mặc sắp hoà rồi :3 còn 10 chap, ko sai biệt lắm chắc hẳn trong tuần sau có thể hoàn đi ~

Bình luận

Truyện đang đọc