TRỨNG GÀ YÊU TẢNG ĐÁ


Nước mắt trên mặt còn không chịu khống chế rơi xuống, cô nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy thân ảnh Lương Sơ Lam bị ánh đèn đường kéo dài, mái tóc bị gió thổi tán loạn không thành hình, ngay cả kính mắt cũng hơi nghiêng lệch. Cô không biết có chuyện gì mà Lương Sơ Lam phải vội vã như thế, càng kinh ngạc là vì sao Lương Sơ Lam lại xuất hiện ở nơi này, hoàn toàn không phù hợp.

"Mặc Mặc." Lương Sơ Lam đi qua, ngồi xổm xuống, đưa tay tới kéo tay cô, cầm lấy tỉ mỉ kiểm tra. Trong điện thoại Lâm Mộc Phong cũng không nói Trần Mặc bị làm sao, cũng không biết có phải bị thương không. Nàng có chút nóng vội muốn biết thương thế ở nơi nào.
"Chị, sao chị lại ở đây?" Trần Mặc rút bàn tay đang bị Lương Sơ Lam săm soi, đứng lên, giọng mũi dày đặc như khóc, hồ nghi hỏi. Thân thể bất giác lùi về phía sau, kỳ thật cô vẫn không rõ tình trạng cho lắm, tuy cô thừa nhận trong đầu mình toàn bộ đều là Lương Sơ Lam. Mà khi Lương Sơ Lam rõ ràng đứng trước mặt, cô lại cảm thấy giống như ảo giác.
"Lâm Mộc Phong nói em đã xảy ra chuyện, gọi cho tôi, cho nên..." Lương Sơ Lam cũng đứng lên theo, bởi vì Trần Mặc né tránh, trên mặt chợt loé thần tình không rõ, tiếp tục nhìn chằm chằm Trần Mặc không tha.
Nghe cái tên kia, Trần Mặc hồi tưởng lại nụ cười giảo hoạt của Lâm Mộc Phong trước khi đi, câu nói không phù hợp với tình hình đó, thì ra là hắn gọi Lương Sơ Lam đến.
"Em không sao." Trần Mặc bình tĩnh lại, cũng vì buổi nói chuyện với Lâm Mộc Phong, ngữ khí của cô bất giác mềm xuống, không đông cứng như mấy ngày trước đó.
"Vậy em, vì sao ở đây khóc? Rốt cuộc có chuyện gì?"
Lương Sơ Lam đi tới trước, đáy mắt nâu nhạt gắt gao khoá chặt Trần Mặc, ý đồ tìm ra chút manh mối trong ánh mắt như lê hoa đái vũ của cô. Tuy không còn làm giáo sư, nhưng khí thế khi chất vấn vẫn ẩn ẩn toát ra. Chẳng qua, quần áo trên người và không khí trước cửa hội trường có vẻ không quá hợp nhau.
"Bất quá một vài chuyện phiền lòng mà thôi, nếu không thì còn vì chuyện gì chứ?"
Trần Mặc bị khí thế của Lương Sơ Lam làm cho tim đập gia tốc. Cô không thể nói bởi vì nghĩ đến những gì liên quan tới chị mà đau lòng, sau đó vì quá đau nên khóc. Chẳng qua, câu hỏi lại này quá mức vụng về, Trần Mặc nói xong, chính mình cũng cảm thấy mình thấp kém. Hai người nói chuyện với nhau thế nhưng trong lúc lơ đãng biến thành trao đổi tâm tình.
"Có chuyện gì phiền lòng, có thể nói với tôi không?" Lương Sơ Lam thở phào một hơi, Trần Mặc không có chuyện gì là tốt rồi, thần kinh đang căng thẳng cũng lơi lỏng, tiếp theo ôn nhu hỏi.
"Đừng đứng ở chỗ quỷ quái này." Trần Mặc liếc Lương Sơ Lam, nhìn quần ào trên người nàng cũng mỏng manh đơn bạc giống nàng, như thể chỉ cần gió thổi qua sẽ bay. Vẻ mặt khẩn trương đó của Lương Sơ Lam, Trần Mặc đều thu vào mắt, ngay cả tiếng thở phào nhẹ nhõm rất nhỏ đó cô cũng nhạy bén cảm giác được. Không biết vì sao, trong lòng Trần Mặc tựa hồ có cảm giác kỳ dị nào đó yếu ớt biến hoá.
Trần Mặc tự mình mặc đủ quần áo, cũng bởi vì buổi tối đi ra mà đặc biệt chuẩn bị áo khoác, nhưng Lương Sơ Lam không có. Nhìn Lương Sơ Lam run rẩy, trong lòng Trần Mặc không thoải mái, cho dù muốn trò chuyện thì cũng muốn đổi chỗ khác. Nhưng giờ này lại không đón được xe, Trần Mặc sờ sờ chìa khoá xe trong túi, đột nhiên bi kịch phát hiện mình lại phải lái xe mà không có bằng lái.
"Uh." Lương Sơ Lam vẻ mặt cô đơn, nàng tưởng Trần Mặc lại cự tuyệt mình, khuôn mặt thanh nhã như nước đành phải miễn cưỡng gượng gạo cười, nghĩ mình điên cuồng chạy tới, thực tại lại buồn cười đến có chút tan nát cõi lòng.
Trần Mặc đi thẳng tắp đến bãi đỗ xe, đi được vài bước lại phát hiện thế nhưng phía sau không có cảm giác Lương Sơ Lam đi cùng, vừa quay đầu lại mới thấy Lương Sơ Lam đang lục lọi ví.
"Chị đứng đó làm gì?" Trần Mặc nhịn không được quay lại, nhìn đôi mi thanh tú của Lương Sơ Lam gắt gao nhíu lại một chỗ, trên mặt còn có nét xấu hổ khó có thể phát hiện.
"Đi vội quá nên không mang đủ tiền." Lương Sơ Lam ngượng ngùng ngẩng đầu, trên mặt nổi lên một mạt đỏ ửng.
"Cũng không bắt chị tự đi, không phải muốn nghe em tâm sự à? Vì sao không đi cùng?" Trần Mặc tức giận nói, nhưng trong lòng lại vì câu nói và vẻ ngượng ngùng kia làm nứt ra một lỗ hổng.
"Tôi tưởng......"
"Chị tưởng cái gì? Đừng nói nhiều thế, lên xe rồi nói sau. Lạnh chết mất."
Trần Mặc cởi áo khoác, trực tiếp bá đạo phủ lên người Lương Sơ Lam, dùng sức kéo chặt cổ áo, không nhìn biểu tình giật mình của Lương Sơ Lam, trực tiếp xoay người đi, căn bản không cho nàng cơ hội tiếp tục nói.
Bởi vì cô biết Lương Sơ Lam muốn nói gì, cô không muốn nghe những lời uỷ khuất đó. Những lời tội nghiệp đó của Lương Sơ Lam luôn làm cho cô nảy sinh cảm giác tội lỗi vô tận, cảm giác này sẽ bao phủ toàn bộ lý trí, làm cho cô phát điên.
Lương Sơ Lam bị bắt mặc áo khoác của Trần Mặc, trong lòng như có một mảnh trời đất sụp đổ. Động tác quan tâm nho nhỏ thế nhưng lại làm cho nàng có loại xúc động muốn khóc. Chiếc áo khoác ấm áp mang theo nhiệt độ cơ thể của Trần Mặc, mang theo hơi thở độc đáo của cô, còn có sự ôn nhu bá đạo ấy. Lương Sơ Lam đột nhiên cảm thấy mình trở về năm đó, khi em ấy liều lĩnh đối xử tốt với mình.
Lương Sơ Lam nhìn bóng dáng Trần Mặc xa dần, vội vàng đi theo.
Cởi áo khoác, Trần Mặc quả thực bị nhiệt độ buổi tối làm kinh sợ, không kìm được rùng mình một cái, chà xát tay, rảo bước đến trước xe. Dọc đường cũng cảm giác được Lương Sơ Lam đi theo, trong lòng cũng thoáng kiên định hơn một chút. Cô không biết vì lý do gì mình còn muốn dùng loại thái độ này để đối đãi với Lương Sơ Lam, nhưng hình như không có cách nào tử tế nói chuyện với nàng. Trần Mặc cũng thực ảo não.
Cô lên xe, liền đem túi xách đặt ở giữa hai người, ngay sau đó mở máy sưởi lên mức lớn nhất. Thanh âm động cơ chạy vì hai người không nói gì mà trở nên rõ rệt dị thường. Trần Mặc đưa tay giơ ra trước chỗ thông gió, trong luồng hơi ấm áp có một loại khô ráo khó chịu, làm cho nhịp tim của Trần Mặc cũng trở nên hỗn loạn dị thường.
"Hiện tại đi đâu?" Trần Mặc nhìn phía trước hỏi. Kỳ thật trong lòng cũng lo lắng sợ Lương Sơ Lam nói muốn về nhà. Nhưng cũng may Lương Sơ Lam chỉ đắn đo một lát rồi nói để tự cô quyết định là được.
Trần Mặc suy nghĩ, trên đường đi rẽ về phía con đường ven hồ, nơi đó lúc này hẳn không nhiều xe lắm, có khoảng trống để dừng xe, hơn nữa quan trọng là mấy anh cảnh sát không lượn qua lượn lại chỗ này. Trần Mặc lái xe, dọc đường đi đều suy tư mình nên mở miệng thế nào, lại bị một cú điện thoại đánh gãy, đổ một thân mồ hôi lạnh.
Nhưng Trần Mặc đang lái xe cũng không biết ai gọi, lại không có tay lấy điện thoại trong túi ra, đành phải nhờ Lương Sơ Lam lấy giúp.
"Là...Linda." Lương Sơ Lam lục lọi trong túi xách của Trần Mặc, thấy hình cái đầu hiện lên rõ ràng trên di động của cô, chính là hình cô gái ngoại quốc ngày đó ở trước của siêu thị vô cùng thân thiết với Trần Mặc, còn tình cảm hôn nhau. Thì ra cô ấy tên là Linda. Trong lòng Lương Sơ Lam nổi lên một cỗ ghen tị.
"Ồ, thế à..." Trần Mặc đột nhiên nhớ lại hành vi của mình ngày đó, có chút xấu hổ. Vốn định không nghe cũng không cần giải thích gì với Linda, nhưng dù sao mình cũng là chủ nhà, nàng là khách, Trần Mặc cân nhắc một chút vẫn đỗ xe ven đường, nghe máy.
Đơn giản tóm tắt một chút mình có khả năng sẽ về trễ, để nàng ngủ trước. Trần Mặc cũng không biết trong lòng mình đắn đo cái gì, lén thoáng thấy sắc mặt xanh mét của Lương Sơ Lam.
Chuyện ngày đó Lương Sơ Lam đã cố tình quên đi, cố ý không đi quấy rầy cuộc sống của Trần Mặc. Bởi vì nàng muốn cho mình cao thượng một chút, vĩ đại một chút. Kết quả lại phát hiện không làm được, hôm nay nhìn đến, tim vẫn đau, vẫn có loại ảo giác như tim ngừng đập.
Xe lăn bánh dưới ánh đèn hôn ám, dòng xe cộ trên đường đã thưa thớt hẳn, Trần Mặc và Lương Sơ Lam lại lâm vào trầm mặc như ban đầu.
"Cô ấy là bạn gái của em?"
So với trước kia, Lương Sơ Lam quả thật thay đổi rất nhiều, nếu đổi lại là hai năm trước, có lẽ nàng căn bản sẽ không hỏi ra lời, nhưng lúc này, nàng lại thuận theo tâm ý của mình. Bởi vì cái tên Linda kia, còn chuyện tình ngày đó giống một cây xương cá mắc kẹt trong cổ họng, cho dù muốn rách họng cũng hy vọng có thể lấy nó ra.
Trần Mặc cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng, mà ngừng xe lại, trước mặt là bóng tối mênh mông vô bờ, chỉ có thể nghe được thuỷ triều một lần lại một lần lên bờ, truyền đến tiếng thét gào nặng nề.
"Bạn gái cũ."
Trần Mặc không muốn lừa dối Lương Sơ Lam, cũng căn bản không tính lừa. Cô và Linda quả thực từng có một đoạn chuyện cũ, chẳng qua, trong lòng cũng rõ ràng mình thật lòng mấy phần và gặp dịp thì chơi mấy phần. Cô nói ra chỉ là muốn biết phản ứng của Lương Sơ Lam, đây không tính là một thú vui ác ý, mà là một loại thử theo bản năng.
Lương Sơ Lam không biết mình nên vui hay buồn. "Bạn gái cũ", cái từ này như một lời chế nhạo, không chỉ bao phủ trên đầu Linda, mà cũng treo trên đầu mình. Linda là ex, như vậy mình thì sao, chỉ sợ là "cũ" trước cả "cũ".
Trần Mặc quay đầu thấy nụ cười chua xót của Lương Sơ Lam, không hề hợp với khuôn mặt thanh nhã suốt hai năm qua cũng không thay đổi, giống như ai đó phẩy lên một vết son đỏ trên bức tranh thuỷ mặc, làm người ta cảm thấy đột ngột vô cùng.
"Vậy thì vì sao ngày đó ở siêu thị, hai người hôn môi?"
"Bởi vì......"
Trần Mặc muốn nói là bởi vì phép lịch sự, nhưng lại phát hiện ngày đó hành vi của mình đâu có điểm nào giống chỉ là lịch sự thôi đâu, vui vẻ chấp nhận, cho dù có vì lịch sự cũng không có khả năng hôn môi. Cho nên mạnh mẽ kiềm lại lời giải thích, đột nhiên hối hận trước hành vi ấu trĩ của mình.
"......" Lương Sơ Lam nghĩ Trần Mặc yên lặng là thừa nhận, không có lời gì để nói. Nàng lại không biết trong lòng Trần Mặc xoắn xuýt nhiều đến thế. Trái tim như bị đâm một dao, đau đến không nói gì được. Hơi ấm trong xe quá cao, làm cho nàng cảm thấy có phần hít thở không thông.
Trần mặc nhìn đầu Lương Sơ Lam cúi thấp, tóc bên sườn mặt che khuất biểu tình của nàng, làm người ta không bắt giữ được cảm xúc gì, chỉ biết là Lương Sơ Lam giữ im lặng.
Trần Mặc thậm chí muốn Lương Sơ Lam tranh cãi gây sự với mình, nhưng cô biết, Lương Sơ Lam chính là kiểu người ẩn nhẫn như thế. Nàng không mở miệng yêu cầu, cũng không tranh cãi với người khác. Tu dưỡng quá tốt, làm cho người ta muốn xé rách tầng nguỵ trang chết tiệt kia, ép nàng như bị tâm thần một lần, điên cuồng mà nói tiếng yêu một lần. Như vậy, Trần Mặc sẽ cócơ hội nói cho nàng biết, em cũng yêu chị, chưa bao giờ hết yêu.
Nhưng Lương Sơ Lam sẽ không nói, nàng chỉ biết nuốt mọi khổ sở vào bụng, cho dù là thứ độc dược khó uống nhất, nàng cũng vẫn sẽ duy trì thái độ rụt rẻ, mỉm cười rót vào lòng.
"Vì sao không nói gì." Nhìn nhau không nói gì, nỗi khổ sở đó làm cho Trần Mặc ngay cả hô hấp cũng cảm thấy cố hết sức, cô thật sự rất muốn thoát khỏi bầu không khí này.
"Em muốn tôi nói gì, chúc mừng em hai năm qua sống không tệ chút nào sao?" Lương Sơ Lam sâu kín trả lời, trong giọng nói là nỗi ghen tuông ngay cả mình cũng không phát hiện ra.
"Không! Em sống không hề tốt." Trần Mặc nhìn Lương Sơ Lam u oán, chưa bao giờ nghiêm túc như thế nói với nàng.
Hết chương 90
-----------------------------------
Bách Linh: Chap sau huề rồi :3 sau đó sẽ chuyển qua đôi kia ~

Bình luận

Truyện đang đọc