TRUNG KHUYỂN – ĐẢN ĐẢN ĐẢN HOÀNG DDDH

Đường Vũ Hàng đúng là đã tuân thủ lời hứa, gã trả cho Giản Minh Chi nguyên xi cuốn sổ tiết kiệm mà mười năm trước anh giao cho gã, ngay cả chìa khoá căn hộ ấy, mặc dù đã qua bao lần lạm phát tiền tệ trong mười năm nay, giờ đã chẳng còn đáng giá là bao. Nhưng Giản Minh Chi có nhà của riêng mình rồi.

Anh sẽ không còn bị Đường Vũ Hàng quản chế nữa.

Trước khi đi, Đường Vũ Hàng khẽ đặt một nụ hôn lên má anh.

"Minh Chi, em xem, tự do mà em muốn chỉ có anh mới có thể cho em được. Khi nào chơi chán rồi, thì anh sẽ đón em về."

Vẫn là dáng vẻ bày mưu nghĩ kế đó, sau khi tiễn Đường Vũ Hàng, Giản Minh Chi ngơ ngác nhìn chìa khoá trong lòng bàn tay hồi lâu, thế mà anh lại sợ hãi đến độ chần chừ không mở cửa.

Tự do chân chính... rốt cuộc là cái gì?

Căn phòng không đến sáu mươi mét vuông từ trước đến nay đều có người chuyên quét dọn, bụi bặm trong không khí không nhiều, tất cả đều giữ nguyên dáng vẻ mười một năm trước – cái bàn mà bố và mẹ chuẩn bị giáo án, TV màu mà mười mấy năm trước được coi là tân tiến, tờ quảng cáo chọn trường còn xếp ngay ngắn trong một góc tủ. Chỉ có sắc vàng của giấy vẽ ra quỹ đạo của thời gian, một cảm giác yên tĩnh chưa từng có bao trùm lấy anh, dường như anh chỉ là một đứa con lãng tử, phiêu bạt bao năm ở bên ngoài, cuối cùng cũng về đến nhà mình.

Đây là tự do mình muốn ư.

Thế nhưng khi anh mua đầy gạo muối củi dầu về chất đầy bếp, lại ngẩn người nhìn cái rá vo gạo – một bò hay hai bò gạo đây? Tối nay Giản Thứ có về nhà ăn cơm không?

Trái tim lỡ một nhịp vô cớ, lúc đó anh tự quyết định chạy trốn, mặc dù biết tấm lòng Giản Thứ dành cho mình, nhưng bị trói, bị đối xử thô bạo thẳng thừng, anh vẫn rút lui theo bản năng, Giản Thứ trở nên xa lạ, sự đau đớn và lời khẩn cầu của anh, cậu đều không nghe thấy.

Ăn xong bữa cơm mà như nhai sáp nến, Giản Minh Chi lên giường nghỉ ngơi sớm, chăn đệm rất sạch sẽ, chỉ có điều cái TV mười một năm trước hình như không chạy được nữa. Trải qua một ngày dài mệt mỏi, anh gần như vừa nhắm mắt lại liền thiếp đi ngay.

Giản Thứ trong mơ ngã xuống vũng máu, khóc hỏi anh rằng bố ơi có phải bố không cần con nữa không?

Tiếp theo đó là Giản Thứ năm mười tuổi, gầy gò nhỏ thó nấp trong một góc, cặp mắt đen như mực nhìn thẳng về phía anh, nói với anh rằng, con không cần cái tên này nữa.

Giản Thứ trong mơ không giãi bày nội tâm với Giản Minh Chi, cậu đập vỡ bát cơm mà anh xới cho mình, nhe nanh múa vuốt với anh, chẳng còn lại gần anh, ôm anh như một chú cún con mềm mại ẩm ướt nữa.

Bốn giờ sáng, Giản Minh Chi tỉnh lại người vã đầy mồ hôi, anh như một người sắp chết đuối liều mạng muốn vớ được cái gì đó, lúc ý thức hồi phục anh mới phát hiện ra tấm chăn bị vò nhàu và nước mắt rơi trên gối.

Anh phản ứng muộn màng, hình ảnh loé lên là một mảng thịt đỏ tươi nơi khoé mắt trước khi anh rời khỏi phòng, và tiếng gọi xé ruột xé gan của Giản Thứ. Đêm khuya rồi, tiểu Thứ của anh có được ăn no hay không? Có mơ một giấc mơ đẹp hay không? Có ai thắp một ngọn đèn ngủ cho cậu hay không?

Anh nhớ Giản Thứ, Giản Minh Chi không thể phân biệt rõ cảm giác nhớ nhung này là tình thân hay là tình yêu, hoặc chỉ là thói quen tích luỹ theo năm tháng, nhưng anh nhớ Giản Thứ, bây giờ anh muốn gặp Giản Thứ, muốn xoa đầu con trai, sau đó nói bố đâu có không cần con.

Giản Minh Chi có thể rời khỏi Đường Vũ Hàng, bởi gã ta đã có quá nhiều thứ rồi; nhưng anh không thể rời khỏi Giản Thứ, bởi ngoại trừ anh ra, cậu chẳng còn gì nữa; mà trong cái thế giới bao la này, mọi thứ mà anh có cùng lắm chỉ là một căn hộ, một cuốn sổ tiết kiệm, và tình yêu của Giản Thứ.

Thậm chí quên cả việc phải mặc thêm quần áo mà anh đã hấp tấp ra phố lúc bốn giờ sáng mùa đông, may mà ứng dụng đặt xe vẫn còn hoạt động, con đường tổng cộng năm cây số, một tí đã đến.

Đến dưới lầu, Giản Minh Chi lại bắt đầu chùn chân.

Có phải mình tự kỉ, nghĩ ai cũng thích mình quá không? Hôm nay Giản Thứ có về không? Hôm qua mình bỏ rơi nó như vậy, nó có tức giận, không tha thứ cho mình hay không?

Mới đi loanh quanh vài bước dưới lầu, bảo vệ trực 24 giờ dưới chân toà chung cư nhìn thấy anh không vào, đoán là anh quên mang chìa khoá, lập tức mở cửa vào sảnh cho anh. Giản Minh Chi khựng người, đành phải giả vờ cảm kích bước vào, gật đầu ra hiệu với bảo vệ.

Tầng hai, tầng ba, tầng năm... chẳng qua chỉ mười một tầng, nhoằng cái là đến.

Thôi, không được thì loanh quanh ở hành lang một lát, đợi vài tiếng nữa rồi gõ cửa, bây giờ chắc hẳn Giản Thứ ngủ rồi.

"Tinh!" Cửa thang máy mở ra.

Giản Minh Chi ngẩn người, giây phút đó vành mắt anh liền đỏ ửng.

Tiểu Thứ của anh đang bó gối ngồi trước cửa nhà, hướng về phía thang máy, như rất nhiều lần trước kia, mắt cậu thâm quầng, mặt mày đỏ bừng một cách không tự nhiên, nghiêng đầu tựa trên đầu gối, nhíu mày ngủ.

Trước đây có rất nhiều lần, cậu không phải là quên mang chìa khoá, mà là đợi ở cửa chờ chủ nhân về nhà, giống như chú chó Hachiko vậy.

Mùa đông có buốt giá hơn nữa, đêm có dài hơn nữa, cậu vẫn đợi chờ...

Chủ nhân và chốn về duy nhất kiếp này của cậu.

Giản Minh Chi đã mất rất nhiều sức mới khiêng được Giản Thứ lên giường, đùi cậu hình như đã bị thương, quấn băng gạc, không biết là vết thương bị viêm hay là nhiễm lạnh nên bị sốt. Lúc anh lục lọi tìm chìa khoá trong túi quần cậu, Giản Thứ mở mắt ra, hình như không được tỉnh táo lắm, cậu rên rỉ gọi "Bố".

"Tiểu Thứ, mặt đất lạnh lắm, mau dậy đi."

Nói xong anh định kéo Giản Thứ dậy.

Giản Thứ khom eo ôm chầm lấy Giản Minh Chi, siết anh chặt đến mức không cử động nổi, miệng vẫn còn lẩm bẩm, "Bố ơi... con lại nằm mơ rồi... hay là thật vậy..."

"Thật, thật đó."

Giản Minh Chi bất lực, vuốt lưng cho Giản Thứ như mọi khi.

"Vậy bố về làm bố con, hay là làm bạn trai con vậy..."

Lưng Giản Thứ cứng còng, một lát sau, cậu không nói thêm gì nữa, hình như lại ngủ mất rồi, Giản Minh Chi im lặng tìm chìa khoá, mang cậu vào nhà, cặp nhiệt độ, chuẩn bị khăn bông lạnh, kiểm tra vết thương, cho cậu uống thuốc, giày vò một hồi xong thì bầu trời bên ngoài đã lấp lánh màu trắng bạc, anh không yên lòng về Giản Thứ, anh cởi áo khoác ra, nằm cạnh cậu cách một lớp chăn.

Lúc Giản Thứ tỉnh lại, cậu nhìn thấy ngay Giản Minh Chi đang ngoẹo đầu nửa ngồi nửa dựa cạnh giường, những đốm sáng tuyệt đẹp lọt qua khe rèm cửa sổ tản mác trên mặt anh, lại gần nhìn còn có thể thấy lông tơ nhỏ xíu trên da lấp lánh ánh vàng, Giản Thứ nhẹ nhàng ôm Giản Minh Chi, trịnh trọng gác đầu anh lên vai mình, rồi nghiêng người ôm chặt eo anh, cứ thế yên lặng nằm một lúc; sau đó cậu lại nhấc một chân kê lên chân Giản Minh Chi, kẹp thật chặt, dính sát vào anh từ đầu đến chân, giờ cậu mới mãn nguyện ngủ thiếp đi. 

Bình luận

Truyện đang đọc