TRUNG KHUYỂN – ĐẢN ĐẢN ĐẢN HOÀNG DDDH

Giản Thứ phát hiện ra mình ôm ấp tình cảm khác thường đối với Giản Minh Chi vào năm mười sáu tuổi.

Nội tâm của cậu nhạy cảm và trưởng thành sớm, cái năm mười một tuổi, Giản Minh Chi yêu cầu cậu chơi cùng trẻ con hàng xóm. Thực ra ấn tượng của cạu đối với các dì các bác đó vốn rất tốt, bởi trong kí ức của cậu, Giản Minh Chi thường xuyên hỏi mượn đồ của họ, ví dụ như cần câu cá hoặc lọ muối dưa, họ cũng hay xin anh chỉ bảo một số vấn đề về ẩm thực.

Cậu đã quên mất lúc ấy chơi cùng bọn trẻ trò chơi nhàm chán nào, nói đến bố mẹ, mọi đứa trẻ đều cho rằng bố mẹ mình là tốt nhất.

Giản Thứ cũng nói tranh, "Bố tớ là người bố tốt nhất thế giới, đồ ăn bố nấu là ngon nhất, bố nhìn đẹp trai nhất!"

Ai dè mấy thằng nhóc đó nghe xong cười bò lăn bò toài.

"Ha ha ha... đừng nói bậy, bố mày là đồ cave!"

"Ha ha..."

Giản Thứ mù tịt.

"Chúng mày nói cái gì? Không được nói bậy!"

"Bố mày chính là thế mà! Chỗ này mọi người đều biết! Mẹ tao còn bảo tao đừng chạy đến nhà mày chơi, bảo là nhà mày bẩn. Khách của bố mày năm nào cũng cho nhà bọn tao rất nhiều tiền, nếu không ai thèm làm hàng xóm với đồ cave?"

Giản Thứ tức đến nỗi đỏ bừng mặt, cậu vốn đã có thể nói năng trôi chảy, lúc này lại căng thẳng đến mức lắp bắp, "Chúng, chúng mày không được nói bậy... Bố tao là đàn ông... Bố không phải là..."

"Đúng là thế! Đúng là thế!"

"Đúng vậy! Bố mày là đồ cave! Là gay!"

Hôm đó Giản Thứ hung dữ tẩn cho bọn chúng một trận, có thể cậu đúng là đã thừa hưởng tính cách hung hãn và dây thần kinh vận động ưu tú của gã giám đốc, tóm lại là cậu chẳng bị thương tí nào, ba thằng nhóc còn lại thì bị đánh tím cả mặt.

Tóm lại, cậu chẳng hối hận chút nào về tai hoạ mình gây ra, bố cậu là ông bố tốt nhất thế giới này, căn bản không phải cái loại mà chúng nói.

Năm mười sáu tuổi, Giản Thứ nhảy thẳng từ trường cấp hai lên lớp mười, buổi sáng thứ sáu có bài kiểm tra hàng tháng, buổi chiều được nghỉ học, cậu muốn cho Giản Minh Chi một bất ngờ, không báo cho anh mà về thẳng nhà luôn.

Cậu tuỳ tiện ăn chút bữa trưa ở trạm xe, rồi lên chuyến xe khách liên tỉnh chòng chành. Thực ra thứ sáu hàng tuần Giản Minh Chi đều thuê xe đến đón cậu, vậy nên cơ hội cho Giản Thứ ngồi xe khách cực kì ít ỏi.

Hơn hai giờ chiều, xuống xe khách vòng qua chỗ ngoặt, Giản Thứ liền nhìn thấy một con xe limo chẳng ăn khớp với khung cảnh đang đỗ trước cửa nhà mình.

Ồ, gã đàn ông đó lại đến.

Mỗi lần gã giám đốc đến, gã toàn đóng cửa cùng bố thảo luận vài chuyện bí mật. Nghĩ đến việc điều bất ngờ đã bị gã giám đốc quấy rầy, Giản Thứ uể oải mở cửa.

Ở cửa có một đôi giày da kiểu nam xa lạ, Giản Thứ bỏ cặp xuống, định trèo lên tầng chào Giản Minh Chi một câu.

Cậu vẫn luôn nhớ rõ, ánh nắng hôm đó rất đẹp, xuyên qua lớp kính cửa sổ, rải rác trên cầu thang, hạt bụi lơ lửng trong không trung ngẫu nhiên đụng vào nhau, cậu vừa đi về phía ánh nắng vừa nghĩ xem tối nay bố sẽ nấu món gì cho mình, sau đó bước từng bước lên tầng hai, cánh cửa gỗ của phòng Giản Minh Chi không được đóng chặt.

... Ủa ủa sao vậy? Dấu chấm này có nghĩa là đây là cảnh nhạy cảm đã bị cắt bỏ bởi mình biết mấy đuỹ kiểu truyenfull sẽ ăn cắp truyện đó.-. Muốn đọc cảnh nhạy cảm chứ? Vẫn còn bị cắt bớt nhiều lắm ihihi.

Hôm đó cậu bỏ trốn khỏi nhà.

Cậu nhắn tin nói dối rằng mình ra ngoài chơi với các bạn, buổi tối bố mẹ của bạn học sẽ lái xe đưa cậu về. Đợi đến khi cậu về nhà lần nữa, gã giám đốc đã đi rồi; Giản Minh Chi mặc một chiếc áo sơ mi cao cổ dài tay, khoé mắt hơi ửng đỏ, nhưng thoạt nom đã sửa sang qua, anh đón lấy cặp sách của cậu, hỏi cậu có muốn ăn khuya không, Giản Thứ không đói, nhưng vẫn bảo muốn ăn một bát mì.

Mì trong nhà luôn được chuẩn bị sẵn, Giản Thứ nhìn Giản Minh Chi quấn tạp dề lên người, cái tạp dề màu đỏ phác hoạ ra vòng eo thon thả của anh, anh quay lưng lại với cậu, bận rộn cắt cắt thái thái.

"Tiểu Thứ, mau lên, ăn lúc còn nóng đi."

Trên bát mì vừa thanh vừa ngon còn có cả hành hoa và trứng, Giản Thứ cười nói dạ.

Con thú vốn ngủ say trong lòng nhiều năm đã thức giấc. 

Bình luận

Truyện đang đọc