TRỪNG PHẠT QUÂN PHỤC HỆ LIỆT

Ở trong khoang điều khiển hậu thất kịch liệt làm tình một trận, thế nên khi trở lại khoang chính, Lăng Vệ muốn bủn rủn cả người.

Mông ngồi trên ghế làm việc chỉ cần động chút thôi, sẽ thốn như có vật rắn hung ác xỏ xuyên qua, ấy vậy mà anh chỉ có thể âm thầm mắng tơi bời hai dã thú tràn trề dục vọng chẳng thèm phân biệt thời gian địa điểm mà ngang ngược hoành hành kia, che giấu khốn quẫn tiếp tục thực hiện chức trách của một hạm trưởng.

Tuy nhiên, vẫn không cam lòng mà vài lần mượn cớ lấy hồ sơ quay đầu nhìn lại, liếc xéo hai đứa em đang ở bàn làm việc của mình chuyên tâm công tác. Anh dám cá bọn họ chỉ vờ bày ra vẻ đứng đắn nghiêm túc thế thôi, chứ thực chất thì đang lấy làm hả hê lắm vì chuyện diễn ra ở khoang hậu thất ban nãy.

Đúng là đồ đáng ghét!

Đến Lăng Hàm mà cũng…

Không sai, anh lỗ mãng tùy tiện hạ quyết định có thể làm ảnh hưởng đến an nguy của chiến hạm.

Nhưng ngay cả khi như vậy, không có nghĩa là Lăng Vệ hạm không có pháp luật và kỷ luật. Sử dụng thiết bị hao tốn biết bao kinh phí của Quân bộ chế tạo ra, ở trong khoang điều khiển hậu thất mà chỉ khi xảy ra tình trạng khẩn cấp mới được phép đi vào tiến hành cái gọi là trừng phạt, thật sự là…

“Hạm trưởng.” Có lẽ cảm giác được uất ức trong lòng Lăng Vệ, Lăng Hàm vô thanh vô tức xuất hiện bên người anh.

Hành động nhanh nhẹn êm như ru, làm Lăng Vệ giật bắn cả mình.

“Vâng?”

“Có thể cho ta xem bản ghi chép về chỉ số năng lượng ion dương còn thừa không?” Biểu cảm Lăng Hàm tự nhiên bình tĩnh, kiểu cách gò bó cứng nhắc của quân nhân, thành thử người ta căn bản không thể liên hệ hắn với hình ảnh chẳng sợ trời cao đất dày mặc sức xâm phạm hạm trưởng ban nãy.

Giỏi che giấu bản thân ghê!

Lăng Vệ cảm khái, thực hiện thao tác chỉnh hồ sơ hiện lên màn hình “Đã gửi đến bàn điều khiển của ngài.”

“Cám ơn, hạm trưởng Lăng Vệ.”

Khi Lăng Hàm trở lại bàn làm việc của mình ở đầu bên kia, Lăng Vệ mới thấy cơn áp lực khổng lồ bên người biến mất.

Khí thế đối diện với Lăng Hàm vừa rồi thật đáng khâm phục làm sao, nhưng đồng thời, bản thân cũng tự thấy thất bại khôn tả. Đời này, đứng trước Lăng Hàm, anh vĩnh viễn chỉ có thể là kẻ lép vế bị vây dưới thế hạ phong.

Ngoài Lăng Khiêm và Lăng Hàm, còn có chuyện khác làm cho Lăng Vệ đau đầu. Tuy rằng theo mệnh lệnh của anh, Lăng Vệ hạm tiếp tục hành trình theo lộ tuyến đã thiết lập trước đó, nhưng anh vẫn phát giác được không khí im lặng khác thường gần như quỷ dị trên hạm.

Nếu buổi trưa không thông qua camera giám thị nhìn tới phản ứng của mọi người, Lăng Vệ chắc chắn sẽ cảm thấy thắc mắc nghi hoặc.

Nhưng lúc này, anh nắm rõ được nguyên cớ tại sao.

Phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân, giờ phút này, mọi người hẳn là một bên tuân theo mệnh lệnh, một bên dùng trầm mặc để tỏ rõ kháng nghị.

Lăng Vệ âm thầm cười khổ.

Không thể trách nhóm cấp dưới được. Đối với quân nhân mà nói, mỗi một lần tham chiến tăng kinh nghiệm là cực kỳ trân quý, dù sao anh cũng có phần đáng trách, lúc ấy chỉ cần để ý một xíu tâm lý của người khác, thì đã không đưa ra quyết định vội vàng như thế.

Phải tranh thủ nghĩ biện pháp lấy lại nhân tâm mới được.

Nhưng, phải làm cách nào đây? Nếu hành động thiếu suy nghĩ biến khéo thành vụng thì chỉ càng làm cho uy tín của hạm trưởng tuột dốc không phanh. Lăng Vệ một bên dựa trên thời gian đi đường ghi chép vào nhật ký hằng ngày của hạm trưởng, một bên đau khổ suy tư.

Du hành vũ trụ có đôi khi là chuyện thực nhàm chán. Theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật, trên quân hạm cấp cao, đại đa số công việc mang tính cố định chuyển sang cho hệ thống tự động, trong tình huống không có gì đặc biệt không cần báo cáo với hạm trưởng, nhóm cấp dưới liền giấu vẻ mặt im ỉm phía sau màn hình.

Không khí lặng im thật bức bối khó chịu làm sao.

“Hạm trưởng, xin hỏi ngài có thể bớt chút thời gian không? Tôi muốn mời ngài qua xem lộ tuyến chặng kế tiếp mà tôi vừa thiết lập.”

“Được.”

Vì tránh cho Lăng Vệ ngồi đơn độc một mình đằng trước bối rối, Lăng Khiêm thật sự ra vẻ làm việc chung, mượn cớ đó đảo qua đảo lại bàn điều khiển của Lăng Vệ.

Sau vài lần, Lăng Vệ mới chậm chạp phát hiện, Lăng Hàm vừa rồi thật ra đâu cần lại đây lấy tài liệu, hắn có quyền đặc biệt có thể tự do truy cập kia mà? Đúng là cố ý đi tới hỏi anh rồi, này kỳ thật là cùng chung ý tưởng với Lăng Khiêm đây?

Hiểu được điểm này, bất mãn với chuyện xảy ra giờ cơm trưa nhất thời vơi hẳn đi.

Thậm chí khó chịu ở mông vì bị mở rộng cực hạn, Lăng Vệ cũng không để tâm nữa.

Đèn báo chuyển sang màu xanh, báo hiệu thời gian công tác cuối cùng cũng kết thúc.

“Hiu hiu~, ngồi trên ghế làm việc đúng là khổ sở quá sức.” Lăng Khiêm vươn vai duỗi thắt lưng đi qua “Nghỉ thôi, anh, chúng ta cùng đi ăn cơm chiều nào.”

Làm bộ như cảm thấy hứng thú với hình ảnh trên màn hình bàn điều khiển của Lăng Vệ, Lăng Khiêm cúi người, môi kề sát vành tai Lăng Vệ “Từ giờ trở đi ngày nào em cũng về phòng anh ngủ nha.”

Giọng nói mang theo mong chờ đòi hỏi dâm mỹ, Lăng Vệ khẽ nhíu mày, thấp giọng cảnh cáo “Lăng Khiêm, em đàng hoàng cho anh!”

“Cái gì chứ?”

“Phòng ngủ là để nghỉ ngơi, không phải cho em làm những điều xằng bậy. Đừng để anh nghĩ là mình dẫn sói vào nhà.”

“Xì.” Lăng Khiêm cợt nhả mà nói “Giờ anh cứ làm eo thoải mái đi, đợi đến khi chúng ta đến chỗ không có ai, em sẽ ra sức làm cho anh không còn muốn đuổi em đi nữa.”

“Em thật là…” Ngữ khí của Lăng Vệ, hoàn toàn là bất lực trước đứa trẻ tinh ranh xỏ lá.

Lăng Hàm xử lý cho xong một vài báo cáo cũng lại đây, nới bớt cà vạt “Đi thôi anh, chúng ta đi ăn cơm.”

“Đến căn-tin à?”

“Không, về phòng nghỉ, đồ ăn sẽ được nhanh chóng đưa đến, em đã dặn đầu bếp trên hạm chuẩn bị súp rau mang hương vị mùa thu cho chúng ta.”

Đại bộ phận mọi người đều đến nhà ăn, chỉ có quan quân đến phiên trực luân phiên tiếp tục ở lại.

Ba anh em một bên trò chuyện, một bên đi xuống cầu thang xoắn hình vòng tròn. Khi đang đi trên hành lang, bỗng chạm mặt phó tham mưu có lẽ vừa đổi một bộ quân phục sạch sẽ khác.

“Trưởng quan.” Đôi bên gặp nhau, dựa theo quy định, Hull phải dừng lại cúi chào và nhường đường cho hai vị quan trên.

“À, là phó tham mưu.” Lăng Vệ dừng bước, ôn hòa mà nhìn ông “Đã ăn cơm chiều chưa?”

“Chưa, thưa ngài, tôi đang định đến nhà ăn.”

“Nếu không ngại, ông có muốn đến phòng nghỉ ăn cơm cùng chúng tôi không?” Lăng Vệ mở lời mời.

Phó tham mưu nhất định rất có tiếng nói với cấp dưới, nếu muốn vực lại tinh thần của Lăng Vệ hạm, có lẽ trước tiên nên hàn huyên với ông một chút.

“Cám ơn lời mời của ngài, trưởng quan, bất quá.” Hull chần chừ “Như vậy hình như không phù hợp lắm.”

Hắn quan sát hai người bên cạnh hạm trưởng.

Tính tình Lăng Hàm đương nhiên sẽ không để lộ thần sắc ra bên ngoài, nhưng mà, quan điều khiển cấp một Lăng Khiêm bị quấy rầy làm muộn giờ cơm thì xì mặt thối tỏ thái độ cự nự rõ ràng.

Tuy rằng cấp bậc Lăng Khiêm thấp hơn mình, nhưng người sinh ra trong gia đình Tướng quân một bước lên mây, có thể nhảy tới cấp bậc cao nhất trong Quân bộ cũng không biết chừng, thế nên ai nấy đều khôn ngoan tự nhủ chớ nên đắc tội với Lăng Khiêm này.

Lại nói, trải qua chuyện ngày hôm nay, mặc dù Hull không giống mọi người oán thầm nghiêm trọng, nhưng cũng khó mà đem lòng kính ngưỡng được nữa.

Giữ khoảng cách với tân hạm trưởng không có tiềm lực này, quan hệ không cần quá thân thiết, hẳn là một ý tưởng không tồi.

“Như vậy tựa hồ không tiện lắm, sau một ngày công tác, quan trên hẳn là nên cùng người nhà nghỉ ngơi thả lỏng mới đúng.” Phó tham mưu cẩn thận mà từ chối.

“Không sao, trong lúc nghỉ ngơi có thể trò chuyện với cấp dưới cũng thư thái lắm, hơn nữa tối nay đầu bếp chuẩn bị súp rau mùa thu, có lẽ ông sẽ thích.”

“Nhưng mà…”

“Anh!” Lăng Khiêm không chút khách khí mà ngắt ngang lời phó tham mưu “Em đói bụng lắm rồi.”

Ánh mắt xinh đẹp lạnh lùng trừng lão già ngu ngốc. Đồ chết dẫm dám coi thường thượng cấp, được anh mời đi ăn là vinh hạnh của ông mà dám từ chối đây đẩy, thù này bố nhất định phải ghi sổ!

“Một khi đã như vậy, ta cũng không miễn cưỡng.” Lăng Vệ thực hiện động tác nhún vai đẹp mắt.

Anh cũng nhìn ra, nhưng không trách cứ đổ lỗi cho Hull, thân là hạm trưởng không chiếm được kính trọng của cấp dưới, người phải xem lại phải là mình mới đúng.

“Vậy tôi xin đến nhà ăn. Chúc các ngài ngon miệng, hai vị quan trên.”

Đoạn đường còn lại trên hành lang, vẫn không ngừng gặp gỡ nhóm cấp dưới dừng lại cúi chào, nhưng Lăng Vệ chỉ mỉm cười gật đầu, không nói lời dư thừa gì nữa.

Sắc mặt Lăng Khiêm càng ngày càng sa sầm.

“Lăng Hàm, vì sao vừa rồi cậu không lên tiếng?” Vừa vào phòng nghỉ, Lăng Khiêm lập tức xoay người nhìn chằm chằm Lăng Hàm “Chẳng lẽ cậu không nhìn ra thái độ hời hợt xem thường khi những người đó cúi chào anh sao? Cậu là người có quân quyền cao nhất trên chiến hạm này, vì sao không dạy cho bọn họ biết quy củ là gì?”

“Theo ý anh, tôi nên dạy quy củ gì cho bọn họ đây?” Lăng Hàm bỏ qua vị thế lãnh đạo, chậm rãi hỏi.

“Cậu không thể dằn mặt bọn họ một chút sao? Mấy kẻ to xác đó chẳng qua chỉ quan tâm đến kinh nghiệm thực chiến. Bằng khả năng của chúng ta, ghi một vài chữ vào hồ sơ của bọn họ là chuyện dễ như trở bàn tay. Việc làm cỏn con, nhưng làm cho bọn họ phải sáng mắt ra rằng toàn bộ đều là đồ ngu!”

“Dằn mặt hay lợi dụng đặc quyền mà ngang ngược làm bừa, ừm, như vậy thì bọn họ sẽ tôn kính hạm trưởng sao?”

“Cậu, đừng có dùng loại cường điệu đó nói chuyện với tôi, bực bội hết sức!”

“Đừng cãi nhau nữa!” Lăng Vệ vừa vào phòng liền buông mình xuống ghế sô pha rốt cuộc bùng nổ, mở to mắt, lớn tiếng gắt hai đứa em đứng hai mũi chĩa đầu công kích nhau, quét mắt liếc nhìn bọn họ “Còn ồn nữa lập tức ra ngoài cho anh!”

“Anh…”

“Lăng Khiêm, Lăng Hàm nói đúng, nếu ngay cả việc nhỏ này anh cũng không thể tự mình giải quyết, thì về sau không cần tiếp tục làm hạm trưởng của Lăng Vệ hạm nữa. Bây giờ, em cho anh im lặng một chút.”

Lăng Khiêm lộ ra biểu tình ủy khuất.

“Được rồi.” Hắn đi qua, ngồi ở ghế sô pha bên cạnh Lăng Vệ, khoanh hai tay lại “Em chỉ cần kiên nhẫn chờ súp rau mùa thu là ổn chứ gì.”

Ba người đều trầm mặc.

Trong phòng nghỉ, mọi âm thanh dường như tiêu biến.

Bỗng nhiên, máy thông tín trên cổ tay Lăng Vệ và Lăng Hàm đồng thời vang lên.

Hai người cúi đầu nhìn nội dung nhắn trên đó, cả người chấn động, không hẹn mà gặp cùng đứng bật dậy.

“Có chuyện gì vậy?” Lăng Khiêm bị động tác của bọn họ dọa sợ.

………

Khi ba anh em vội vàng chạy tới khoang điều khiển, đại bộ phận quan quân đang ở nhà ăn cũng đã nhận được tin tức nhanh chóng trở lại.

Mọi người ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bi thương, đồng thời khó có thể che giấu sợ hãi của quan thông tin cấp một phòng tuyến Leia Đàm Phong.

“Một giờ trước, trong Không gian thứ năm xảy ra bão cát vũ trụ cực kỳ hiếm thấy.”

Ở trong vũ trụ, là cuộc đọ sức giữa con người và vận mệnh. Cho dù khoa học kỹ thuật có phát triển vượt bậc như hiện tại, vận mệnh vẫn không thuyên giảm những hủy diệt đáng sợ.

Bão cát vũ trụ đến nay vẫn không rõ nguyên do nguồn gốc, chính là một trong những vận mệnh không thể lường trước.

Trong bão cát vũ trụ, lồng phòng hộ mà gian khổ lắm mới thiết lập được cũng chỉ như thứ đồ chơi trẻ con. Hệ thống động lực sẽ bị năng lượng vũ trụ quật xoáy vỡ tan tành trong chốc lát, ý muốn trốn chạy chỉ là vọng tưởng, cho dù có là hạm đội khổng lồ đi chăng nữa, cũng chỉ có thể đối mặt với số phận tuyệt vọng là toàn quân bị tiêu diệt.

Con người, dù sao cũng không thể trực tiếp đối chọi với vũ trụ.

Mà bão cát phát sinh trong Không gian thứ năm, chỉ trong vài giây kể từ khi xuất hiện sẽ đẩy áp lực đến cực hạn, bao trùm nghiền nát hết thảy tàu chiến trong phạm vi xung quanh nó thành bột bụi.

“Đã một trăm ba mươi năm Không gian thứ năm không xảy ra bão cát vũ trụ. Quân ta không hề đề phòng trước tình huống này, theo tin tình báo, tinh cầu Mile đang là trung tâm của bão cát, bán kính bao phủ năm ánh sáng thực vật, giáp giới chính là phòng tuyến Leia vĩ độ không giờ hai mươi năm ánh sáng.”

“Liên Bang tổn thất bao nhiêu tàu chiến?” Trong bầu không khí lặng như tờ, Lăng Vệ cất tiếng phá vỡ trầm mặc.

“Số lượng vẫn đang thống kê, nhưng có thể tưởng tượng là vô cùng thảm khốc, bởi trước đó phòng tuyến Myrdal đã phát lệnh trợ giúp, ít nhất hai ngàn tám trăm tàu chiến đã đáp ứng hành động, điều chỉnh lộ tuyến, thực hiện nhảy đường dài để tới phòng tuyến Myrdal.”

Đàm Phong buông tiếng thở dài.

Tuy rằng không có chiến hạm của doanh trại hắn đóng quân, nhưng là quân nhân Liên Bang, trải qua nhiều năm huấn luyện, không thể trực tiếp chiến đấu anh dũng cống hiến cho đất nước mà bị chôn vùi trong uy lực mạnh mẽ của vũ trụ, khó tránh khỏi thương tâm bầu bí thương nhau “Khi bão cát phát sinh, đại bộ phận tàu chiến đang ở trong Không gian thứ năm, không một chiến hạm nào may mắn sống sót.”

“Hai ngàn tám trăm…” Lòng Lăng Vệ rét lạnh.

Sức mạnh của vũ trụ, thực sự đáng sợ.

Đây là số lượng của ba hạm đội siêu cấp, vậy mà không một ai có thể tránh được.

“Tuy rằng thông báo tin dữ, nhưng tôi vẫn muốn nói một câu. Ngài quả nhiên không hổ là học viên ưu tú nhất của trường Trấn Đế. Trong số tất cả các quan chỉ huy tôi liên hệ, chỉ có một mình ngài từ chối yêu cầu trợ giúp.”

“Ta là… người duy nhất từ chối ư?”

Sau khi đau thương báo tin xấu, Đàm Phong lấy lại tư thế của một quân nhân, giọng nói có phần nghi vấn “Nếu không phiền, tôi có thể hỏi một chút, vì sao lúc ấy ngài lại đưa ra quyết định hoàn toàn bất đồng với những quan chỉ huy khác không? Bão cát vũ trụ căn bản là điều không thể đoán trước, hạm trưởng Lăng Vệ hẳn là có nguyên nhân khác mới cự tuyệt lời trợ giúp?”

Tận sâu trong mắt Lăng Vệ, cũng hiện lên thần sắc hoang mang bối rối.

“Tôi thấy.” Trước khi Lăng Vệ mở miệng nói chuyện, Lăng Khiêm đã húng hắng ho khan một tiếng rõ to “Đàm Phong, anh là quan thông tin của tinh cầu Leia, đừng bao đồng quá nhiều, việc hạm trưởng của Lăng Vệ hạm đưa ra quyết định sáng suốt như thế nào, không tới phiên anh hỏi đến.”

“Ta cũng có cái nhìn tương tự.” Lăng Hàm lên tiếng, càng tạo cho Đàm Phong áp lực mạnh mẽ.

“Xin thứ lỗi, tôi quá phận rồi.” Đàm Phong không chút do dự xin lỗi.

Mỗi quan quân có vai trò trách nhiệm riêng của mình, hơn nữa phân chia cấp bậc cao thấp rõ ràng. Chức vị của Lăng Vệ cao hơn hắn, hắn đích xác không có quyền hỏi tới quyết định của hạm trưởng Lăng Vệ hạm.

“Như vậy, tôi đã chuyển đạt xong. Xin các vị lưu ý sóng điện từ để cập nhật thông tin mới nhất.” Thân ảnh Đàm Phong nháy mắt biến mất khỏi màn ảnh.

Tuy rằng đã ngắt liên lạc, nhưng trên hạm vẫn chưa hết chấn động.

Sau khi chính tai nghe được quan thông tin tinh cầu Leia báo cáo tình hình, ai nấy cũng đều ngây ra, chìm đắm trong nỗi bàng hoàng kinh sợ, lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh.

Tất cả tàu chiến đáp ứng yêu cầu trợ giúp đều gặp vận rủi. Gặp bão cát trong Không gian thứ năm, ngay cả một cọng tóc cũng không còn chứ đừng nói đến cầu mong sống sót. Nếu khi đó, hạm trưởng cũng giống các quan chỉ huy khác nhận lệnh trợ giúp mà thay đổi lộ tuyến…

Mỗi người đều thấy sợ hãi tột độ.

Kinh nghiệm tham chiến tuy rằng rất quan trọng, nhưng không ai mong muốn chỉ vì một lần kinh nghiệm tham chiến mà hóa thành tro bụi vũ trụ.

Nếu không nhờ quyết định của hạm trưởng thoạt nhìn khiếp nhược…

Suy nghĩ trong lòng các quan quân có thể nói là gần như đồng nhất. Không nghi ngờ gì nữa, người thanh niên mới tốt nghiệp vừa nhập ngũ này, đã giúp bọn họ tránh khỏi một lần tử vong xấu số.

Đối với những quân nhân luôn phải đối mặt với sống chết bất cứ lúc nào mà nói, điều bọn họ cần, là một quan chỉ huy có thể dẫn dắt bọn họ tiếp tục sinh tồn.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lăng Vệ, biến hóa hoàn toàn một trăm tám mươi độ.

“Trưởng quan.” Sau khi giải tán, phó tham mưu bị các đồng nghiệp khác đề cử đứng ra, nhanh chân đuổi theo Lăng Vệ đã muốn bước vào hành lang.

Lăng Vệ dừng chân, xoay người “Phó tham mưu, có việc gì sao?”

“À, cũng không có gì quan trọng, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

“Có lẽ sẽ mạo phạm, nhưng nếu được… trưởng quan có thể nói cho chúng tôi biết sự tình là như thế nào được không? Như quan thông tin Đàm Phong thắc mắc, ngài từ chối yêu cầu trợ giúp, đến tột cùng là nhờ vào căn cứ nào?” Đây không chỉ là khúc mắc trong lòng ông, mà cũng là vấn đề được các đồng nghiệp cực kỳ quan tâm.

“Thật ra…” Mới nói được hai chữ, Lăng Vệ bỗng cảm thấy lưng mình nhoi nhói.

Lăng Hàm ở góc độ phó tham mưu không nhìn thấy được, như nhắc nhở mà khẽ nhéo Lăng Vệ một cái.

Loại ám hiệu mờ ám này, không phải chỉ có Lăng Khiêm mới làm sao? Nếu không nhìn thấy vẻ mặt đắc chí của hắn ở bên phải mình, Lăng Vệ nhất định sẽ đổ hành động này lên đầu Lăng Khiêm.

Bất quá, Lăng Hàm làm như vậy, chắc chắn có nguyên nhân của hắn.

Người này, nhất cử nhất động đều có thâm ý riêng.

Lăng Vệ tự hỏi thâm ý ấy là gì, rồi chợt nhiên trong đầu lóe lên một giả thiết, như bừng tỉnh đại ngộ.

“Ta hiểu rồi, tất cả mọi người ở đây đều có nghi vấn.” Lăng Vệ ngẩng đầu, nhìn ánh mắt chờ mong của cấp dưới “Một khi đã như vậy, hãy thiết lập thông báo hiển thị trên toàn bộ màn hình của chiến hạm đi.”

“Vâng, trưởng quan. Tôi lập tức đi chuẩn bị.”

Năm phút sau, tất cả các màn hình của Lăng Vệ hạm, xuất hiện dáng người đoan chính của Lăng Vệ.

“Thưa toàn thể quan binh của Lăng Vệ hạm, ta là hạm trưởng Lăng Vệ.”

“Một giờ trước ở Không gian thứ năm xảy ra bão cát vũ trụ, ta tin rằng các vị đều đã nắm được tin tức, ít nhất hai ngàn tám trăm tàu chiến của Liên Bang đã bỏ mạng, khiến chúng ta vô cùng đau xót.”

“Trước đó, ta đã từ chối yêu cầu trợ giúp tức thời của phòng tuyến Myrdal.”

“Về phần xuất phát từ nguyên nhân nào mà ta đưa ra quyết định như thế, không phải là chức trách và quyền hạn của các vị, vậy nên chúng ta không bàn tán nữa.”

“Nhưng, hãy nhớ kỹ những lời tiếp theo của ta!”

Trên màn ảnh, khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi của hạm trưởng trở nên nghiêm túc tràn ngập uy nghiêm, khiến các quan binh đang chăm chú dõi theo nổi lên cảm giác không dám khinh nhờn.

Lăng Vệ lấy ngữ điệu rõ ràng mà trầm bổng, nói rành mạch.

“Làm hạm trưởng của Lăng Vệ hạm, ta gánh vác trọng trách đảm bảo sự tồn vong cùng an nguy của toàn bộ quan quân trên hạm!”

“Bất luận là thời điểm nào, ta cũng luôn ghi nhớ điểm này, hơn nữa còn lấy đó là điểm xuất phát cho những phán đoán và quyết định của ta! Đồng thời, ta cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho bất cứ hành vi nào ảnh hưởng đến chí khí của Lăng Vệ hạm!”

“Từ giờ trở đi, những người nghi ngờ quyết định của ta mà không trực tiếp bày tỏ với ta, lại đi nghị luận ở sau lưng ta, đả kích sĩ khí của mọi người, ta sẽ nghiêm trị không tha!”

“Nội dung vừa nói, là huấn lệnh chính thức của hạm trưởng, được ghi chép và lưu giữ vào hồ sơ!”

Đây là, cuộc họp mang tính lịch sử của Lăng Vệ hạm, hạm trưởng Lăng Vệ lần đầu tiên kể từ khi nhậm chức đứng ra phát biểu, lập thành điều thứ nhất của huấn lệnh chính thức trên Lăng Vệ hạm.

Hai trăm năm sau, những quân giáo sinh còn ngây ngô của trường quân đội Trấn Đế, quyết tâm noi gương theo vị tiền bối tư thế oai hùng này mà tiếp bước đời trước, mở lối đời sau.

Bình luận

Truyện đang đọc