TRỪNG PHẠT QUÂN PHỤC HỆ LIỆT

Cho dù bất mãn với chuyện điều nhiệm Lăng Khiêm, quan điều khiển Sally vẫn đứng trên lập trường của một viên lái, đặt giải quyết công việc chung lên làm nhiệm vụ quan trọng hàng đầu, cùng Lăng Khiêm trao đổi bàn bạc.

Trước lúc lên khoang chính, Lăng Vệ đã ra sức vạch vẽ chỉ bảo Lăng Khiêm, thế nên Lăng Khiêm cũng thu liễm bớt tính tình phóng túng kiêu ngạo của mình lại, tỏ ra tôn kính đúng mực với vị tiểu thư gia tộc Lawson này hơn.

Lăng Vệ quan sát được điều này, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Anh thật sự không muốn Lăng Vệ hạm còn chưa đạt được mục tiêu thứ nhất, đã xuất hiện phân chia phe phái.

Trước khi tốt nghiệp, hai đứa em vì lo lắng anh còn non nớt không có kinh nghiệm về thế gian hiểm ác, năm lần bảy lượt ở trước mặt anh đưa ra không ít ví dụ về đấu tranh phe phái, thân là quan trên nếu không thể làm cho cấp dưới hòa đồng đoàn kết một lòng, sẽ gây nên hậu quả tệ hại, đã khắc sâu ấn tượng trong đầu anh.

Hy vọng mọi thứ trên chiến hạm sẽ bình an vô sự.

Vốn tính băng qua hai tinh cầu nữa sẽ tiến hành một lần nhảy quãng ngắn khác, nhưng thời điểm đi qua khu vực tinh cầu Leia, Lăng Vệ hạm nhận được tín hiệu từ hạm đội Liên Bang.

“Tôi là hạm trưởng của Lăng Vệ hạm, Lăng Vệ.”

Vòng cung quanh lồng phòng hộ nguyên bản trong suốt cho phép quan sát từ xa các tinh cầu hay chiến hạm bên ngoài biến hóa thành màn hình cực lớn, trên đó xuất hiện hình ảnh một quan thông tin “Xin chào, tôi là quan thông tin cấp một phòng tuyến Leia, Đàm Phong.”

Ngạc nhiên thay.

Không ngờ ở nơi này gặp được bạn học kiêm đối thủ khi xưa.

Bất quá, giờ cũng không phải là lúc nhắc tới mối hận thù cũ.

“Lần yêu cầu thông tin này, có vấn đề gì sao?”

“Không phải chỉ riêng Lăng Vệ hạm, dựa theo chỉ lệnh của Quân bộ, tôi là quan thông tin tinh cầu Leia, có nghĩa vụ và trách nhiệm tiến hành thông tin liên lạc an toàn cho tất cả các tàu chiến của Liên Bang trong phạm vi khu vực.” Có lẽ vì đóng quân ở tinh cầu phòng tuyến, trong thời gian ngắn ngủi, Đàm Phong càng có khí chất trầm ổn của một quân nhân hơn so với khi còn ở trường quân đội. Đối với câu hỏi của Lăng Vệ, giọng điệu trả lời của hắn cũng không mang theo cảm xúc cá nhân nào, hoàn toàn là công việc hóa “Mặt khác, còn có một tin tức mong các vị hạm trưởng cân nhắc.”

“Tin gì?”

“Bởi nhận được thông tin cảnh báo chiến tranh không rõ thực hư, tổng chỉ huy phòng tuyến Myrdal vừa phát ra lệnh trợ giúp tức thời.”

Cái gọi là tin tình báo chiến tranh không xác thực, đó là không thể chắc chắn có xảy ra tập kích hay không.

Diện tích lãnh thổ của Liên Bang và Đế Quốc quá rộng lớn, trong hơn bốn thế kỷ của cuộc chinh phục, ranh giới này càng lúc càng mở rộng ra, các tinh cầu phòng thủ cũng theo đó được dựng nên dày đặc đến mức khiến người phải líu lưỡi.

Bởi không đủ khả năng cắt cử phân công đầy đủ binh lực ở từng tinh cầu phòng tuyến, không còn cách nào khác, Quân bộ nghĩ ra một biện pháp, cho phép mỗi một tổng chỉ huy có quyền yêu cầu trợ giúp tức thời, nghĩa là khi quan chỉ huy cảm thấy cần được tiếp ứng binh lực, có thể kêu gọi các quân hạm không có nhiệm vụ đặc biệt khác đến hỗ trợ.

Song, phòng tuyến mỗi ngày đều nhận được hằng trăm tin tình báo, tin báo tình hình chiến tranh mơ hồ như thế này có đôi khi là sai báo.

Thế nên, hạm trưởng khi nhận được tin tức có thể tự mình căn cứ tình huống, toàn quyền quyết định.

“Lăng Vệ hạm có đồng ý yêu cầu trợ giúp của tổng chỉ huy phòng tuyến Myrdal không?” Đàm Phong hiển nhiên cũng gánh vác nhiệm vụ hồi báo số lượng tàu chiến trợ giúp phòng tuyến Myrdal, chính vì vậy đưa ra câu hỏi này.

“Không.” Lăng Vệ cơ hồ không cần suy xét nhiều liền đưa ra câu trả lời.

Lăng Khiêm và Lăng Hàm đều không giấu nổi kinh ngạc, nhưng chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái, không nói gì.

Trừ phi bị bức bách, bằng không bọn họ sẽ không làm ra hành động nào ảnh hưởng đến uy nghiêm của hạm trưởng, nếu ngay cả bọn họ cũng hoài nghi quyết định của anh, không thể nghi ngờ sẽ làm Lăng Vệ bối rối lúng túng.

“Ừm, một khi đã như vậy, tôi sẽ đăng ký cho hạm.” Đàm Phong ghi chép vào bảng điện tử “Được rồi, không còn việc gì nữa. Chúc ngài lên đường bình an, hạm trưởng Lăng Vệ.”

“Cám ơn.”

Cuộc đối thoại ngắn gọn kết thúc.

Cũng vừa vặn đến giờ ăn cơm trưa.

“Anh, đi chỗ khác ăn đi.” Lăng Vệ đang tính đến căn-tin dùng cơm, vừa ra khỏi khoang điều khiển đã bị Lăng Khiêm thân mật mà lôi kéo cánh tay.

Lăng Hàm cũng không nhanh không chậm theo sát phía sau.

Tưởng sẽ tới phòng nghỉ, ai ngờ, Lăng Vệ kinh ngạc phát hiện mình bị đưa đến phòng điều khiển hậu bị ở khoang phụ tầng hai.

“Toàn bộ thiết bị giám sát ở nơi này, anh có mật mã đúng không?”

Bụng Lăng Vệ giật thót “Đúng vậy, em hỏi cái này làm chi?”

Có phải hành động mình vụng trộm khởi động thiết bị theo dõi, nghe lén nội dung hai đứa nói chuyện đã bị phát hiện rồi không?

Hai đứa này, chẳng lẽ là quái vật không cái gì là không biết…

“Đừng hỏi nhiều, anh mau nhập mật mã vào đi, bằng không em sẽ đè anh ra làm tình ngay tại đây.” Lăng Khiêm quàng tay lên lưng anh, gương mặt thì tao nhã tuấn mỹ như thế, mà mở miệng ra cái là không ngớt lời hạ lưu “Trong thời gian ăn cơm trưa, dùng côn thịt của em tặng cho anh thêm chút dinh dưỡng, nghĩ vậy thậc thích nha.”

“Đừng bậy bạ!” Lăng Vệ trừng mắt liếc hắn.

Nhưng e sợ Lăng Khiêm sẽ thật sự làm vậy, vẫn nhanh tay nhập mật mã vào. Hai vị này, lén lút đến khoang khống chế, rốt cuộc là muốn làm cái gì đây?

Sau khi mở thiết bị giám thị, Lăng Hàm chuẩn xác mà điều chỉnh camera của căn-tin công cộng, trên màn hình, có thể thấy được các nhóm cấp dưới đang lục tục bước vào nhà ăn.

Truyền về không chỉ là hình ảnh, còn bao gồm ghi âm cuộc đối thoại.

“Hạm trưởng rốt cuộc nghĩ gì vậy?” Các quan quân ngồi vây quanh bàn ăn, giọng nói mang theo bất mãn rõ rành rành.

“Tùy tiện thăng chức cho một người nhà còn chưa tính, ừ thôi đó là em trai đi. Nhưng mà, vì sao cứ thế mà cự tuyệt yêu cầu trợ giúp của phòng tuyến Myrdal chứ? Quan điều khiển Sally, cô cảm thấy sao?”

Sally dùng dao nĩa tao nhã cắt miếng trên đĩa, vẻ mặt nhìn không ra cảm xúc nói “Tuy rằng chuyện điều một quân giáo sinh còn chưa tốt nghiệp lên làm quan lái thật làm cho người ta không sao tưởng tượng nổi, bất quá, nếu hạm trưởng đã đưa ra căn cứ xác đáng là thí nghiệm điều khiển mô phỏng thì cho qua chuyện này đi.”

“Sally, đây thật sự là điều cô nghĩ ư?” Quan hậu cần thoạt nhìn có vẻ thân thiết với cô, nói chuyện cũng thật trực tiếp thẳng thắn.

“Vì sao không phải là điều tôi nghĩ? Tôi cũng không phải dạng người sắp chết mà còn mạnh miệng. Ngồi ở đây đều là những vị rất quen thuộc với thí nghiệm điều khiển mô phỏng, thử tự ngẫm lại mà xem, ai có thể giống Lăng Khiêm hoàn thành thí nghiệm thành công hai lần như vậy? Trên hạm có kha khá quan điều khiển có năng lực, cũng đảm bảo an toàn của các vị, không phải sao?”

“Được rồi, chuyện Lăng Khiêm quyết định chấm dứt tại đây, không cần lãng phí thời gian thảo luận nữa.” Hull đề xuất nói, một bên bưng khay đồ ăn một bên chiếm một ghế cạnh bàn.

“Phó tham mưu, kỳ thật ông cũng phải chịu trách nhiệm.”

“Hử? Tôi phải chịu trách nhiệm gì chứ?”

“Làm một quan tham mưu, chức trách của ông là đưa ra đề xuất đúng đắn với hạm trưởng. Vừa rồi lúc hạm trưởng cự tuyệt yêu cầu trợ giúp tức thời, ông phải nên đứng ra kiến nghị mới đúng.”

Về chuyện này, tựa hồ vài vị quan quân cũng không mấy hài lòng.

“Đúng vậy, tuy rằng có thể tin báo về là sai, nhưng theo quy định của Quân bộ, chỉ cần chấp nhận lệnh triệu tập, cho dù không chân chính giao phong với địch, nhưng cũng được cộng thêm kinh nghiệm tham chiến. Kinh nghiệm tham chiến của tôi hiện giờ chỉ đang ở mức hai mươi bảy, phải đạt được mức năm mươi mới được phép tiến hành sát hạch thăng cấp.”

“Tôi còn thảm hơn ông này, kinh nghiệm tham chiến chỉ có mười sáu, giờ bị điều đến Lăng Vệ hạm loại hình thí nghiệm, cơ hội duy nhất để tăng kinh nghiệm tham chiến cũng chỉ dựa vào yêu cầu trợ giúp này. Ai~, không nghĩ tới hạm trưởng một chút dũng cảm gan dạ cũng không có, cư nhiên lập tức cự tuyệt.”

Hull bị nhắc tên cũng lộ ra chút ngượng ngùng “Cũng không phải tôi không thực hiện chức trách của mình, chỉ là… trước khi tôi kịp mở miệng, hạm trưởng đã từ chối mất rồi. Nói thật, tôi cũng không nghĩ ngài ấy đưa ra quyết định mau chóng vậy đâu. Mà khi đó có nhảy ra can gián, chắc gì đã thành công.”

“Lạ thật đấy, nhận được yêu cầu trợ giúp cũng đâu phải thực sự đánh giặc, độ nguy hiểm cũng không tính là bao, vậy mà sao hạm trưởng lại cự tuyệt nhỉ?”

“Dù gì đi nữa cũng là người mới chưa có kinh nghiệm, hẳn là vừa nghe thấy mấy chữ cảnh báo chiến tranh đã sợ mất mật.”

“Tóm lại, bị sai đến tàu chiến như thế này, thật sự chẳng ngon lành tẹo nào. Đời này đừng hòng thăng quan tiến chức.”

Tích.

Lăng Hàm đóng thiết bị giám sát, quay đầu lại, lặng lặng nhìn khuôn mặt hết xanh mét lại trắng bệch của Lăng Vệ.

Vừa mới nhậm chức mà nghe cấp dưới ở đằng sau lưng mình nghị luận như vậy, bất kể là ai đi chăng nữa, cũng đều cảm thấy tổn thương vô cùng.

Lăng Khiêm ở phía sau như an ủi mà ôm lấy anh, nhẹ nhàng vuốt ve quân hàm trên áo anh trai “Anh, anh đừng buồn, em sẽ giúp anh trị mấy tên vô liêm sỉ này. Em vĩnh viễn đứng về phía anh.”

“Kỳ thật, quyết định của anh làm cho em cũng thấy ngạc nhiên. Có thể nói em nghe một chút tại sao anh lại quyết định vậy không?” Lăng Hàm bình tĩnh đặt câu hỏi.

Nếu ngay cả Lăng Hàm cũng nghĩ mình là một tên chết nhát không có can đảm, Lăng Vệ không biết mình sẽ cảm thấy khổ sở và buồn tủi đến mức nào nữa.

Vẫn là Lăng Khiêm tốt nhất, thời điểm nào cũng không ghét bỏ mình, lúc nào cũng xoa dịu mình. Lăng Vệ giờ phút này, cảm nhận sâu sắc cái ôm dỗ dành như tiếp thêm năng lượng cho mình của Lăng Khiêm, cũng đỡ ủy khuất phần nào khi Lăng Khiêm luôn kiên quyết ủng hộ mình như thế.

“Anh không thể đưa ra quyết định như vậy sao?” So với nghị luận của cấp dưới, Lăng Vệ càng quan tâm thái độ của Lăng Hàm hơn.

“Không phải là ý này, anh là hạm trưởng, hoàn toàn có quyền quyết định chấp nhận lệnh trợ giúp tức thời hay không. Em chỉ muốn biết nguyên nhân anh làm ra quyết định đó mà thôi.”

“Bởi vì, nhiệm vụ chủ yếu của Lăng Vệ hạm là thí nghiệm…”

“Nguyên nhân này không thể nào lọt tai nổi, thí nghiệm nhưng phải linh hoạt, có thể chấp nhận yêu cầu sau đó tiếp tục phi hành. Mỗi quân nhân đều tường tỏ, chấp thuận yêu cầu trợ giúp tức thời là chuyện cực kỳ có lợi, hơn nữa còn tăng được kinh nghiệm tham chiến, đây là tiêu chuẩn phải đạt được khi muốn tham gia khảo hạch thăng chức. Chẳng lẽ anh không hề xem xét tới vấn đề này sao?”

Khẩu khí điềm tĩnh, nhưng châm chích chĩa mũi nhọn lại cứng rắn vô cùng.

Đối mặt với Lăng Hàm như vậy, hoàn toàn chính là đang đối mặt với chất vấn bén nhọn của quan trên sắc mặt không hề lộ ra hỉ nộ ái ố.

“Lúc ấy anh…” Giọng Lăng Vệ bắt đầu trở nên căng thẳng “Cũng không nghĩ đến vấn đề kinh nghiệm tham chiến.”

“Lời này có nghĩa, chưa suy nghĩ kỹ lưỡng đã mở miệng từ chối?”

Giống như phải đón nhận đả kích thật lớn, khuôn mặt anh tuấn của Lăng Vệ chợt tái nhợt.

Lăng Khiêm tức giận bất bình xen vào “Lăng Hàm, cậu quở trách anh như thế là quá đáng rồi đấy. Anh dù sao cũng chỉ mới lên làm hạm trưởng…”

“Ta hiện tại đang lấy thân phận là một trưởng quan cấp cao vấn hỏi hạm trưởng của Lăng Vệ hạm, sĩ quan cấp thấp ngươi câm miệng cho ta!” Ánh mắt sắc bén của Lăng Hàm đảo qua, ngay cả Lăng Khiêm dường như cũng bị đả kích mà ngưng bặt, chỉ có thể phẫn nộ mà quay qua một bên trừng trộ Lăng Hàm.

Song chưởng ôm lấy vòng eo Lăng Vệ, giống như biểu đạt kiên quyết ủng hộ của mình, càng thêm siết lại.

“Hạm trưởng Lăng Vệ, trả lời vấn đề vừa rồi của ta.”

Lưng Lăng Vệ, hoàn toàn ướt lạnh.

Vấn đề của em trai quả thật sắc sảo đến vô tình, nghiêm cẩn nghĩ kỹ lại, quyết định vừa rồi của mình thực sự lỗ mãng. Không biết vì sao, anh căn bản chưa kịp suy ngẫm gì, cũng không lo lắng đến những phát sinh xung quanh, chỉ là vì xúc động nhất thời mà nói cho đối phương hay quyết định của mình.

Đây vốn là sai lầm mà chỉ có đứa con nít mới phạm phải.

Tại sao?

Xúc động lướt nhanh qua đầu đó rốt cuộc từ đâu mà đến? Vừa rồi khi hạ quyết định rõ ràng tin tưởng chắc chắn quyết định của mình là đúng, nhưng hiện tại đối diện với chất vấn của Lăng Hàm, chỉ có nghi hoặc lấp đầy óc.

Lăng Hàm nói không sai, mình đã đưa ra quyết định không hề có căn cứ, hơn nữa còn không thèm đoái hoài gì đến cảm thụ của các thành viên khác.

“Xin lỗi, là lỗi của tôi.” Lăng Vệ mặt xám như tro tàn “Tôi… chưa suy nghĩ cặn kẽ, đã đưa ra quyết định phi lý như thế.”

Nghe thấy Lăng Vệ xin lỗi, sắc mặt Lăng Hàm mới dịu đi.

“Em cũng không muốn đối xử hà khắc với anh. Nhưng, bây giờ anh đã là hạm trưởng của một chiến hạm, về sau nếu gặp chiến tranh thật sự, chưa suy tính thận tỉ mỉ đã ra quyết định thì sẽ thế nào đây? Nói vậy, tính mạng của tất cả mọi người trên Lăng Vệ hạm đều bị nguy hiểm, hiểu chưa?” Lăng Hàm trầm giọng căn dặn.

Lăng Vệ nghiêm túc gật đầu “Anh hiểu rồi.”

Về sau, bất kể là việc gì đi nữa, cũng không được dựa vào xúc động nhất thời mà vội vàng hạ quyết định.

“Anh.”

Giữa lúc tâm tưởng còn đang chìm trong tự kiểm điểm về sai lầm của bản thân, Lăng Vệ bất chợt cảm nhận được đôi môi của Lăng Hàm phủ lên môi mình.

Đầu lưỡi ấm áp, cuốn triền thật sâu.

“Ưm…” Lăng Vệ kinh ngạc mở to mắt, đón nhận nụ hôn nồng nhiệt mà chiếm đoạt của hắn.

Lăng Khiêm không cam lòng mà kêu to “Lăng Hàm, cậu xảo quyệt vừa vừa thôi, sao có thể không nói tiếng nào đã tập kích anh như vậy hả?”

Bất quá, thông minh như hắn, đương nhiên sẽ không dùng võ lực tranh đoạt với Lăng Hàm. Trong lúc kháng nghị, hai tay tuyệt không rảnh rang mà bắt đầu cởi cúc áo bằng bạc trên quân trang hạm trưởng.

“Lăng Khiêm, đừng xằng bậy!”Lăng Vệ vất vả lắm mới tách được môi ra khỏi Lăng Hàm, một bên thở hào hển, một bên gắng trấn tĩnh lại, cất giọng khiển trách.

“Anh thật bất công! Người vừa rồi một mực bênh anh là em đó! Chí ít cũng phải cho em chút ngon ngọt chứ.” Ở trong khoang điều khiển dự bị bị vây giáp cả trước lẫn sau, biểu tình vô tội của Lăng Vệ quả thật chẳng khác nào liều thuốc kích tình.

Phát hiện Lăng Hàm cởi quân trang của anh, Lăng Vệ không thể tin được “Lăng Hàm, em rốt cuộc đang làm gì thế? Chúng ta phải quay lại khoang điều khiển bây giờ, em là sĩ quan cấp cao…”

“Em chỉ tranh thủ từng giây từng phút làm cho thân thể anh nhớ kỹ hậu quả của việc đưa ra quyết định sai lầm mà thôi.”

Cứ việc nam kham mà liều mạng kháng cự, quân trang tượng trung cho uy nghiêm của hạm trưởng cũng bị hai anh em đồng tâm hiệp lực cởi phăng.

“Anh, tốt nhất đừng nhùng nhằng nữa, không tranh thủ thời gian, để mọi người ăn cơm về phát hiện hạm trưởng không xuất hiện trên hạm thì nguy lắm.” Lăng Khiêm một bên vuốt ve cặp mông vì giãy giụa mà âm ẩm mồ hôi, một bên giảo hoạt mà đánh đòn tâm lý.

Lăng Vệ quả nhiên bị khơi mào khẩn trương.

Nếu để cho cấp dưới phát hiện hạm trưởng mất tích là vì cùng hai đứa em ở trong phòng điều khiển hậu thất mà chỉ khi xảy ra tình huống khẩn cấp mới được sử dụng…

Vừa hở ra không kịp phòng bị, phía sau đã có người thừa dịp cắm vào.

“A… đừng… đừng…” Dũng mãnh xộc thẳng vào trong, kích thích nội vách tường thịt huyệt.

Tương phản với Lăng Vệ bị lột trần như nhộng, mặc kệ là Lăng Khiêm hay Lăng Hàm, trên người vẫn mặc nguyên quân trang uy nghiêm chỉnh tề, áo ngoài chất liệu sang quý cho dù có bị chà xát cũng không hề nhăn nhúm.

Bị kẹp ở giữa hai bộ quân phục, thân thể thon dài màu mạch bị trêu ghẹo đến hưng phấn, phóng túng mà mời gọi.

“Nhanh lên đi, tôi không muốn để anh bị muộn.”

“Ít nhất phải làm được hai lần.”

“Không được, anh đúng là tham lam vô đáy.”

Môi bị đầu lưỡi cuốn quấy chẳng khác nào một con rắn luồn lỏi dây dưa, trừu sáp phía sau vừa nhanh vừa mạnh, tuyến tiền liệt liên tục bị thúc vào đẩy khoái cảm dần lên cao khiến Lăng Vệ phải gồng lưng đón nhận.

Dị cảm tê dại tan chảy mà lan tràn, theo xâm phạm của em trai không ngừng bành trướng.

“A… dừng lại… như vậy rất…” Hai má Lăng Vệ đỏ bừng, dật ra tiếng rên rỉ không cam lòng ngọt nị.

“Anh thích được đâm vào nơi này nhất.”

Bị Lăng Khiêm xấu xa đùa cợt, uất thẹn cùng sung sướng từ từ sôi trào, Lăng Vệ nhắm mắt lại, hào hển phe phẩy đầu.

Đây là biểu tình mà hai anh em sinh đôi yêu thích nhất. Anh trai yêu quý bị tinh lực cường tráng của bọn họ chinh phục đến giọt ngắn giọt dài, mạnh mẽ kích động ham muốn xâm lược của bọn họ.

“Ư…” Bí huyệt thẹn thùng, chưa được chuẩn bị hay dạo đầu đã bị đột phá thăm dò, lớp niêm mạc mềm mại bao vây lấy nam vật hung hãn, cũng bị kéo xé đến cực hạn.

Ấy vậy mà, ấy vậy mà còn có thể sinh ra khoái cảm cuồn cuộn như thế, kỳ quái vô cùng.

Thân thể đón nhận tinh hoa nóng rẫy, Lăng Hàm đi lên thay vị trí với Lăng Khiêm, vật cứng rắn đanh nóng như lửa đâm vào với góc độ hoàn toàn bất đồng, làm Lăng Vệ nấc nghẹn thiếu chút nữa khóc lên “Không… không cần như vậy…”

“Cái gì mà không cần như vậy? Lần sau trước khi ra quyết định, phải biết lo lắng tới hậu quả trước.”

“Anh…… Hư… ư…… không… dám nữa…”

“Anh nói thế, thì em tạm thời biết vậy. Lần này chỉ dùng côn thịt trừng phạt anh, lần sau tái phạm, sẽ sử dụng đạo cụ.” Lăng Hàm bình thản mà uy hiếp, làm Lăng Vệ không khỏi khẩn trương sợ hãi, cơ vòng kìm lòng không đậu co rúm lại, khiến Lăng Hàm thiếu chút nữa không kiềm chế được phóng thích ra.

Lăng Hàm nội liễm trầm tĩnh, một khi bị kích thích thì không chút ngần ngại mà vỗ mạnh vào gò mông đáng yêu, phát ra tiếng đen đét tràn ngập sắc tình “Thực nhìn không ra, anh bây giờ còn đi nghiền ép tinh dịch đàn ông, anh gần thành công rồi đấy. Vừa rồi anh cố ý đúng không?”

“Không… không phải… A… Lăng Hàm, em dừng lại cho anh……”

Dũng đạo bị chà đạp rơi vào trạng thái tê dại mất cảm giác. Ứng phó với một Lăng Hàm đã đủ mệt mỏi, lại thêm Lăng Khiêm đã phát tiết một lần cứ không ngừng hôn môi cùng nhũ tiêm, còn ân cần săn sóc khí quan bên dưới.

“Lăng Hàm, cậu nhanh lên được không?” Lăng Khiêm một bên làm cho Lăng Vệ chật vật rền rĩ bắn tinh “Không phải cậu nói không muốn anh bị muộn à? Sớm biết cậu đểu giả như vậy, vừa rồi tôi đã không bắn sớm.”

“Biết rồi.” Lăng Hàm hô hấp ồ ồ trả lời, đẩy nhanh tốc độ xuyên xỏ, khiến Lăng Vệ hoàn toàn sụp đổ khàn giọng thét lớn.

Rất nhanh, phòng điều khiển hậu thất, lần thứ hai tràn ngập mùi hương nam tính mê người.

Bình luận

Truyện đang đọc