TRỪNG PHẠT QUÂN PHỤC HỆ LIỆT

Phía bên trái phòng học quân sự cấp cao trưng bày một loạt các mô hình tàu chiến được Liên Bang nghiên cứu và phát triển trong những năm gần đây, bên cạnh mỗi sản phẩm còn gắn kèm bảng thông số với thuật ngữ chuyên ngành toát đầy uy lực mạnh mẽ, song hiện tại, không một ai rỗi rãi chú ý đến nó.

Trung tướng Neville hình thể cao lớn đứng sừng sững trên bục giảng, hệt như một tòa núi uy nghiêm bất diệt.

Gã đang giảng giải chiến thuật không gian bằng chất giọng trầm và khỏe như tiếng đàn violon của mình.

Người này nổi tiếng xa gần là hay cáu bẳn lẫn cực độ nghiêm khắc! Nghe đâu có lần chỉ vì một chuyện bé cỏn con mà gã từng mắng nhiếc, chì chiết một anh Thiếu tướng dưới trướng đến nỗi bật khóc trước biết bao đồng nghiệp, cuối cùng mất mặt không chịu nổi nên xin xuất ngũ. Nếu đúng như lời đồn thì gã này thực sự chẳng khác nào đồ bạo chúa hung ác là bao!

“… Số lượng chiến hạm địch chiếm thế thượng phong không có ý nghĩa bọn chúng thắng lợi! Mỗi một quân nhân Liên Bang, nhất là viên chỉ huy tàu chiến, phải biết đây là sự thật cực kỳ quan trọng! Kẻ chúng ta cần đánh bại hàng đầu không phải là Đế Quốc mà chính là vũ trụ này! Hoặc nếu chúng ta có thể lợi dụng lợi thế về tài nguyên, đặc biệt là những nhóm đại hình thiên thể di chuyển với vận tốc ánh sáng… Lăng Vệ!”

Trung tướng Neville bất thình lình gầm một tiếng dữ tợn, mọi người ngồi nghe giảng bên dưới không khỏi thi nhau toát mồ hôi mẹ mồ hôi con.

Lăng Vệ bị điểm danh cũng giật mình, đứng bật dậy theo bản năng “Thưa có, trưởng quan!”

Ánh mắt bén nhọn của Trung tướng Neville nhìn chằm chặp vào khuôn mặt trẻ trung tràn ngập khí khái “Khi tàu chiến gặp phải thiên thể di chuyển với vận tốc ánh sáng phải thực hiện chỉ lệnh nào?”

Neville ở trong Quân bộ Liên Bang được người kính trọng hơn cả nhờ kinh nghiệm thực chiến của bản thân gã, không những thế còn vừa được thăng chức lên làm Trung tướng, đẳng cấp so với các huấn luyện viên trong trường quân đội Trấn Đế đương nhiên cao hơn rất nhiều.

Thế nên muốn được gã dạy cho cũng chẳng dễ dàng.

Nhờ vào khóa tập huấn đặc biệt mà Quân bộ dành cho các sĩ quan quân đội, Trung tướng Neville mới đến giảng đường, truyền thụ những kinh nghiệm quý giá.

Những người ngồi trong phòng học ngày hôm nay, đều là hạm trưởng của một tàu chiến nhưng tuổi tác rất khác nhau, có người tóc đã bạc trắng một mái đầu, ngực đeo huy chương Thiếu tướng.

Mà Lăng Vệ, lại là một trong những người trẻ tuổi nhất, thế nhưng quân hàm thì chỉ thấp hơn một cấp.

“Tùy thuộc vào từng trường hợp để đưa ra quyết định, thưa trưởng quan! Nếu đó là khu vực phi chiến, thực hiện chỉ lệnh R3545; nếu đó là vùng chiến sự, thực hiện chỉ lệnh F6633; nếu là khu vực trung gian, căn cứ theo vùng chiến sự xử lý tình huống!” Lăng Vệ ưỡn thẳng ngực, mắt nhìn thẳng về phía trước, không một giây ngậm ngừ lưu loát trả lời.

“Tại sao không thực hiện chỉ lệnh Z5267 trong khu vực trung gian?”

“Vì trong tiêu chuẩn chấp hành chỉ lệnh cập nhật tháng trước đã hủy bỏ việc áp dụng lệnh Z5267, đổi mới thành căn cứ theo vùng chiến sự xử lý tình huống, thưa trưởng quan!”

“Sau khi áp dụng F6633 tiếp theo phải cân nhắc hành động thế nào?” Sắc mặt Trung tướng vẫn nghiêm khắc như cũ, không cho anh ngưng nghỉ một giây liên tiếp đặt câu hỏi.

“Sau khi thu thập số liệu, dự đoán độ mạnh cần thiết của vũ khí để phá hủy thiên thể, từ đó tính toán tỷ lệ khoảng cách xuyên thủng thông đạo của thiên thể. Đây là quy định tiêu chuẩn đối với quân hạm loại nhỏ trong khu vực chiến sự, nhằm mục đích ngăn chặn công kích bất ngờ của chiến hạm địch, thưa trưởng quan!”

Trả lời chính xác rành rọt, khiến những học viên khác cũng vì anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trung tướng Neville khẽ hừ một tiếng “Đừng tưởng trả lời được vài câu là có thể vênh váo tự đắc. Ngồi trong lớp của ta mà còn ngây ngẩn một lần nữa, lập tức cút ra ngoài cho ta, rõ chưa?!”

“Thưa rõ, trưởng quan!” Lăng Vệ đỏ mặt, ngập ngừng một chút, xấu hổ nói thêm một câu “Tôi rất xin lỗi, trưởng quan.”

Này chẳng khác nào thừa nhận vừa rồi anh đúng là thẫn thờ thả hồn đi xa xăm.

Đối với sự thành thật của anh, người chung quanh đều cảm thấy ngạc nhiên lắm. Mặc dù có đôi phần ngốc nghếch, nhưng mặt khác có thể xem đó là điểm rất đáng yêu của cậu trai trẻ này.

“Ngồi xuống đi.”

“Vâng, trưởng quan.”

“Nhóm đại hình thiên thể di chuyển với vận tốc ánh sáng có ba đặc tính, mà cả ba đều là những đặc tính nguy hiểm…” Giọng nói trầm khỏe của Trung tướng Neville, lại bắt đầu oang oang chấn động màng nhĩ mọi người.

***

Lăng Vệ quay trở về phòng nghỉ lâm thời mà Quân bộ sắp xếp cho mình, đương đưa tay nhập mật mã thì cánh cửa bỗng mở ra.

Khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Khiêm cũng theo đó xuất hiện.

“Mừng anh về nhàaa~”

Hắn mở cửa, đon đả giữ lấy xấp tài liệu cùng sách vở dày cộm trên tay Lăng Vệ, quấn quít bám theo phía sau anh, quan tâm hỏi han “Em muốn được đi với anh đến khóa đặc huấn lắm, nhưng quy định Quân bộ chỉ cho phép hạm trưởng được học. Nom sắc mặt anh không vui lắm kìa, ở trên lớp có ai bắt nạt anh đúng không?!”

Lăng Vệ kinh ngạc hơi khựng bước chân, nhưng rất nhanh lại cảm thấy đây là lẽ hiển nhiên “Tai em nghe ngóng chẳng phải dạng vừa nhỉ, mới tan học chưa được nửa giờ mà cái gì cũng hay. Trong các hạm trưởng học cùng anh có người quen của em chứ gì?” Đi thẳng vào phòng khách trang hoàng hoa lệ, cởi nút áo khoác quân phục.

“Em là Lăng Khiêm biết tuốt mà, chưa tan học em đã nắm được tin rồi. Nếu Trung tướng Neville còn tiếp tục hùng hổ quá đáng, em sẽ xông vào cứu anh liền. Hên là lão già nóng nảy đó còn biết tốt xấu ấy!”

“Lăng Khiêm, tôn kính quan trên một chút. Ngài ấy chính là huấn luyện viên của lần tập huấn đặc thù này, chưa kể cũng có quở trách anh nặng nề gì đâu.”

“Anh thất thần trong giờ học thiệt à?”

Lăng Vệ cẩn thận vắt áo khoác lên lưng tựa ghế sô pha, sau đó ngồi xuống, lòng dạ bất an hỏi “Đã có tin gì về mẹ chưa?”

“Đang tiến hành giải phẫu, có tin gì Lăng Hàm sẽ báo cho chúng ta ngay.”

Kỳ thật, Lăng Khiêm cũng lo lắng không yên.

Mẹ ốm yếu bẩm sinh, khó có thể sử dụng bộ phận của những người khác, đối tượng để tách cơ quan thực hiện ghép mổ chỉ có thể là nhân bản cùng DNA với bà.

Sau khi ba tới nơi, mau chóng đưa ra quyết định y như họ dự đoán, đồng ý cấy ghép tim và thận của nhân bản mới mười sáu tuổi kia cho mẹ.

Bất kể việc không thể xác định nội tạng của nhân bản đã đủ hoàn thiện hay chưa…

Điều này cũng mang ý nghĩa, cho dù có nắm trong tay thiết bị tân tiến cỡ nào, bác sĩ phẫu thuật có thâm niên tài giỏi cỡ nào, thì việc cấy ghép cũng vẫn tồn tại những mạo hiểm nhất định.

Chờ đợi chẳng khác nào giày vò.

“Nếu không vướng đặc huấn lâm thời, giờ này chúng ta đã có thể ở bên cạnh mẹ.” Lăng Vệ hít vào một hơi.

Lăng Vệ luôn cố gắng ra dáng một người anh cả, hiếm khi nào để lộ vẻ mặt oán giận trước mặt người khác, đặc biệt là hai đứa em, vì biểu cảm đó làm anh trở nên có phần trẻ con hơn.

Lăng Khiêm sáp vào người anh, ôm trọn lấy anh, vỗ vỗ vai an ủi “Ba cũng vì muốn tốt cho anh mới kiên quyết bắt anh tham gia tập huấn Quân bộ, điều này ảnh hưởng to lớn đến tương lai của anh mà. Được tham gia lớp học do chính Trung tướng Neville giảng dạy, đối với quân nhân mà nói cũng là một vinh dự đặc biệt ấy nha. Vả lại ngồi ở nhà lo lắng, hay đứng bên ngoài phòng mổ lo lắng có khác gì nhau đâu? Đừng trách ba mà.”

An ủi là vậy chứ thực ra trong lòng Lăng Khiêm, hắn hết sức đồng ý với quyết định của Lăng tướng quân.

Ai nấy biết nội tình trong nhà, đều cực lực tránh để Lăng Vệ tiếp xúc với địa phương nơi phẫu thuật nhân bản kia.

“Anh không trách ba, nhưng cứ nghĩ đến cảnh mẹ phẫu thuật phiêu lưu như vậy mà anh lại…” Lăng Vệ buồn thiu tự trách.

“Mẹ và anh đều dũng cảm phấn đấu vì chính mình, điều này có gì không đúng chăng?”

Bỗng nhiên, tiếng nói từ sau truyền tới khiến cả hai đồng thời giật mình quay đầu lại.

Lăng Hàm phong độ cường thế trong bộ quân phục Thiếu tướng, từ cửa đi vào phòng khách.

“Lăng Hàm!”

“Mẹ giải phẫu…”

“Rất thành công.” Lăng Hàm điềm tĩnh ngắn gọn trả lời.

Lăng Vệ nghe thế mới ngồi phịch xuống ghế, thở phào như trút được gánh nặng.

Lo lắng không yên rốt cuộc cũng được nỗi vui mừng khỏa lấp, Lăng Khiêm hoan hô reo lên, hưng phấn thăm dò rồi… hôn chùn chụt lên má Lăng Vệ, Lăng Vệ cũng không phản kháng mặc hắn hôn mình.

Ba người ngồi trên ghế sô pha, Lăng Hàm cập nhật thêm một ít tình hình ở bệnh viện và dặn dò của ba.

Sau khi giải phẫu Lăng phu nhân cần phải lưu viện để theo dõi một thời gian, Lăng tướng quân đã xin nghỉ phép, ở bệnh viện săn sóc vợ hiền.

Lăng tướng quân cũng thông qua Lăng Hàm nhắn gửi đến Lăng Vệ và Lăng Khiêm hãy lo làm tốt bổn phận của mình, vì hiện tại cho dù có kéo tới bệnh viện, Lăng phu nhân đã được đưa tới phòng chăm sóc đặc biệt cũng vô pháp gặp mặt bọn họ.

Có điều, bác sĩ thông báo tình trạng của bà rất lạc quan, cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần khoảng nửa tháng là có thể rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.

Nghe được tin mừng, không khí trong phòng cũng nhất thời biến đổi.

Trở nên hoàn toàn thoải mái nhẹ nhõm.

“Anh nhen, cuối cùng cũng yên tâm rồi nhen. Ngày mai đi học đừng miên man thất thần để rồi bị lão già khó tính Neville mắng nữa nghe chưa?”

“Anh thất thần trong giờ học?” Lăng Hàm hỏi.

Dường như trong thâm tâm cặp sinh đôi, việc Lăng Vệ vốn kỹ lưỡng nề nếp mà đi học thất thần, thật sự vô cùng hiếm lạ.

“Ừ, về sau chắc chắn sẽ không như vậy nữa.” Lăng Vệ xấu hổ, lo sợ sẽ làm tấm gương không tốt cho hai đứa em.

“Lăng Hàm, cũng vì anh bồn chồn không yên chuyện mẹ phẫu thuật nên mới như vậy.” Lăng Khiêm rất chi là tốt tính giải thích thay cho Lăng Vệ.

Nhưng thực ra, người châm mồi nhắc tới kẻ gây sự với Lăng Vệ trước mặt Lăng Hàm, cũng chính là Lăng Khiêm hắn chứ có phải ai khác.

Đương nhiên Lăng Hàm không hề có ý định cười chê Lăng Vệ, phát giác Lăng Vệ xấu hổ, hắn lập tức ngưng ngay chủ đề này lại.

“Không ai làm cơm chiều sao?” Lăng Hàm ngoảnh mặt nhìn thoáng qua phía nhà bếp.

Lăng Vệ mờ mịt lắc đầu.

Anh vừa tan học trở về, căn bản chưa nghĩ tới việc chuẩn bị cơm chiều.

“Vậy thì, cứ để em nấu.” Lăng Hàm khẽ bật cười sủng nịch, đứng lên, định bụng cởi áo khoác quân trang đi vào phòng bếp nấu cơm.

“Em nấu rồi!” Lăng Khiêm nhanh hơn hắn một bước, phóng vào nhà bếp chưa đến một phút đồng hồ, đã nhanh chóng bưng hai cái đĩa trở ra.

“Lăng Khiêm, em làm cơm chiều rồi à?”

Lăng Vệ và Lăng Hàm đi vào nhà ăn, nhìn bữa tối đã được bày sẵn trên bàn.

Mì sợi vàng tươi được trộn đều bằng nước sốt trắng ngà, bên cạnh là chén nước súp tỏa hương hầm nhừ thơm phức, hơn nữa còn rắc chút hành lá điểm xanh bắt mắt, chưa kể một đĩa thịt bò còn bốc khói nóng hôi hổi kề bên đầy hấp dẫn.

Có vẻ rất ngon.

“Anh, em cũng thiện nghệ lắm đấy nhé.” Lăng Khiêm ân cần giúp Lăng Vệ kéo ghế ra.

“Mà sao chỉ có hai đĩa?” Lăng Vệ lấy làm lạ.

Lăng Hàm bất động thanh sắc đảo mắt qua người Lăng Khiêm.

Lăng Khiêm nhăn nhở đầy vô tội.

“Lúc nấu ai biết Lăng Hàm sẽ về ăn đâu. Mẹ phẫu thuật thành công, gọi điện về báo chẳng phải sẽ nhanh hơn à? Còn phải nói đích mặt mới được. Em tưởng thế giới này chỉ có anh mới em, nên chỉ làm hai phần. Vậy thế này đi, anh ăn trước, em sẽ làm một phần khác cho Lăng Hàm.”

“Thôi đừng mất công, để anh với Lăng Hàm ăn chung một phần.”

“Hở???” Lăng Khiêm đực mặt ra.

“Đĩa lớn vậy, mì cũng nhiều, hai người ăn hẳn là đủ.”

“Nhưng mà anh…”

Không đợi Lăng Khiêm phản đối, Lăng Hàm đã kéo ghế cạnh Lăng Vệ ngồi xuống, cầm lấy đũa, tự nhiên thoải mái gắp mì trong đĩa của anh, thong thả thưởng thức.

“Vậy, em với Lăng Hàm ăn một đĩa cũng được.”

“Không, tối em ăn nhiều, anh ăn ít hơn, nên anh với Lăng Hàm ăn chung là ổn rồi.”

“Cám ơn anh.” Lăng Hàm mỉm cười với Lăng Vệ.

“Chỉ là một đĩa mì thôi, đừng khách sáo như thế.”

Thấy hai người cùng ăn chung một phần, Lăng Khiêm mặt mày sưng sỉa chỉ có thể kéo ghế ở phía đối diện ra, hục hà hục hặc ngồi xuống, cắm đầu ăn đĩa mì của chính mình.

Hương vị thơm ngon của thịt bò sốt nấm, giờ bỗng trở nên thật lạt lẽo và vô vị!

Lăng Hàm thì ăn đến hài lòng, một bên dùng một chiếc thìa nhỏ múc canh còn nóng nguyên, một bên trò chuyện với Lăng Vệ.

“Còn bao nhiêu ngày nữa tập huấn chấm dứt?”

“Ba ngày. Quân bộ đã lệnh cho anh sau khi kết thúc tập huấn trở về Thường Thắng Tinh báo danh. Không biết lúc trở lại có đánh qua thăm mẹ được không.”

“Chắc là được. Lệnh anh đến Thường Thắng Tinh, đại khái là sẽ thông báo nội dung và hạng mục nhiệm vụ tiếp theo của Lăng Vệ hạm.”

“Ừm, anh cũng nghĩ vậy.” Lăng Vệ gật đầu.

Đột nhiên, anh nhớ tới chuyện gì đó.

“Đúng rồi, có một việc anh muốn nhờ em, Lăng Khiêm.” Lăng Vệ quay mặt qua phía Lăng Khiêm ngồi đối diện.

“Chuyện gì?” Lăng Khiêm rầu rĩ chán chường ngẩng đầu lên.

“Lần trước anh kể tụi em nghe về ác mộng em còn nhớ không? Trong mơ, có một người đàn ông tên Theis, là quan thẩm vấn. Không rõ tại sao anh luôn mơ gặp người này.”

Đề cập đến ác mộng của Lăng Vệ, chuyện ghen tuông tranh đoạt nhỏ nhặt vừa rồi ngay lập tức bị gạt qua một bên.

Sắc mặt hai anh em sinh đôi trở nên ngưng trọng.

“Anh lại mơ thấy ác mộng à?”

“Ừ, hai ngày nay lại bắt đầu.”

Lăng Hàm nhanh chóng tính nhẩm, sau đó cau chặt mày.

Từ sau lần Lăng Vệ ngủ cạnh Al Lawson, chất lượng giấc ngủ của anh trở nên tốt hẳn, tưởng rằng sự tình đã chuyển biến khá khẩm hơn, nào ngờ, mới qua được vài ngày, ác mộng lại chực chờ vồ vập lấy anh.

Điều này có nghĩa, chỉ khi ở bên Al Lawson mới có thể giảm bớt ác mộng khiến cơ thể anh càng ngày càng mệt mỏi rã rời sao?

Nếu đúng là vậy, thì thật là hỏng bét!

Lăng Hàm nhìn về phía Lăng Khiêm, phát hiện Lăng Khiêm cũng đang đưa ánh mắt tối tăm nhìn mình, tường tận được, anh trai sinh đôi của mình cũng cùng chung suy nghĩ.

“Anh yên tâm, em sẽ mau chóng giúp anh tìm được phương pháp thổi bay ác mộng, sẽ vận dụng mọi mối quan hệ tìm bác sĩ tốt nhất cho anh!” Lăng Khiêm vỗ ngực cam đoan.

“Anh nghĩ mình tìm được cách rồi.” Lăng Vệ không quá xác định lên tiếng.

“Sao cơ?” Lăng Khiêm và Lăng Hàm đều kinh ngạc “Cách gì?”

“Anh đắn đo cân nhắc, rồi nghĩ, có khi nào ác mộng này là sự thực đã từng xảy ra ở đâu đó rồi không?”

Theo nghi hoặc thốt ra từ miệng Lăng Vệ, cặp sinh đôi chợt thấy lạnh buốt cả người.

Như thể đang giữa mùa hè bỗng dưng rơi vào hố sâu rét căm!

Phải mất một hồi, Lăng Hàm mới khàn khàn hỏi lại “Vì sao anh lại có ý nghĩ khó tin như thế?”

“Anh cũng không biết.” Lăng Vệ trầm mặc vài giây, tựa hồ cũng cảm thấy không quá chắc chắn về câu nói của mình, bối rối không giải thích được lắc đầu “Cứ mơ thấy một gã đàn ông tra tấn thẩm vấn mình rốt cuộc là sao? Ai cũng nói người xuất hiện trong mơ có khuôn mặt rất mơ hồ, nhưng anh lại thấy rõ rành rành từng nét mặt của gã, cả ngữ điệu nói chuyện, giọng cười chua ngoa, hết thảy đều giống y như thật. Cho nên, anh nghĩ…”

Lăng Khiêm và Lăng Hàm đều tập trung nghe anh nói, phát giác anh dừng lại, không hẹn mà gặp cùng truy vấn “Anh nghĩ sao?”

Sau khi đồng thanh một lượt, hai người vội vàng liếc mắt nhìn nhau.

Phát hiện bản thân đang khẩn trương đến độ có nguy cơ để lộ dấu vết.

May mắn thay, Lăng Vệ không hề hoài nghi gì bọn họ, còn tưởng rằng bọn họ vì quan tâm đến mình nên lòng thoáng ấm áp.

“Anh đang nghĩ, có thể nhờ Lăng Khiêm giúp anh điều tra một chút hay không.”

“Điều tra?” Lăng Khiêm ngẩn người.

“Ừ, điều tra xem trong Quân bộ có phải có một quân nhân tên Theis.”

Kỳ thật, đáp án của vấn đề này, Lăng Vệ đã sớm biết.

Bởi Hoàng thái tử đã nói rất rõ ràng rằng, Quân bộ có một quân nhân tên là Theis.

Tuy nhiên, chuyện đó diễn ra trong hoàng cung, Lăng Vệ không thể nói như đúng rồi với hai đứa em. Nếu không suy nghĩ cặn kẽ nhắc bừa đến chuyện Theis, bọn họ nói sẽ truy rốt ráo cho bằng được ai là kẻ tiết lộ tin nội bộ Quân bộ cho anh hay, đến lúc đó, Lăng Vệ bắt buộc phải khai việc mình đã từng lén lút nói chuyện riêng với Hoàng thái tử như thế nào.

Lăng Khiêm và Lăng Hàm thì luôn nhấn mạnh anh không được tiếp xúc với người đó.

Nếu để bọn họ phát hiện anh làm trái lời, khỏi phải bàn chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ tam bành cho coi!

Hai ông thần này, luôn giận dữ vì những lý do không thể hiểu nổi, làm thần kinh anh lúc nào cũng ở trong trạng thái căng thẳng.

Nhằm tránh xảy ra mâu thuẫn, Lăng Vệ cảm thấy cứ giữ kín bí mật nhỏ này là tốt nhất.

“Điều tra quân nhận tên Theis…” Lăng Khiêm tỏ rõ ý kiến “Quân bộ bao la rộng lớn như thế, chúng ta lại chỉ có mỗi cái tên Theis, tìm được thì cũng đến mấy ngàn mấy vạn người cùng tên.”

“Nhưng trong Quân bộ, người tên Theis ở khoa thẩm vấn đảm bảo không nhiều lắm đâu. Còn điểm này nữa, trong mơ anh thấy mình gọi gã là Thượng tá Theis, có khi nào quân hàm của gã là Thượng tá không. Đương nhiên nếu thực sự có người này thì hiện tại có thể gã đã thăng xa hơn chức Thượng tá đến tận đẩu tận đâu rồi. Tuy nhiên cứ dựa theo những điều kiện đó, anh nghĩ có thể tìm được đúng người cần tìm. Một khi tìm ra rồi, hy vọng sẽ giải thích được nguyên nhân dẫn tới ác mộng của anh.”

Lấy năng lực của Lăng Khiêm, thám thính dò la về người này là chuyện hết sức đơn giản.

Chỉ cần Lăng Khiêm tìm được gã, là có thể tìm hiểu nguồn cơn, tra ra thật nhiều manh mối khác.

“Em sẽ giúp anh, đúng không Lăng Khiêm?”

Đón nhận ánh mắt tín nhiệm của Lăng Vệ, lòng Lăng Khiêm không khỏi run lên.

Hắn từng làm vô số chuyện tồi tệ nhưng chưa bao giờ mang theo gánh nặng tâm lý. Chỉ duy nhất lúc đối mặt với anh trai mà mình hằng yêu bằng cả linh hồn này, hắn mới thấy tội lỗi xiết bao.

“Chuyện này…”

“Không thể giúp anh ư?”

“Tất nhiên là không phải, mong muốn của anh, bất kể khó khăn đến cỡ nào em cũng sẽ dốc lòng thực hiện, nhưng mà…”

“Nhưng mà sao?”

“Người anh muốn tìm mà một người ở trong mộng. Cảnh mơ sao có thể thật sự tồn tại ở Quân bộ được đây? Nếu em không tra ra được, thì anh không được bảo em vô dụng đó nha.”

“Ừm, em yên tâm.” Em chắc chắn sẽ tra được.

“Anh, ăn đi mì nguội hết rồi.”

“Ừ, hai đứa cũng lo ăn đi. Tối nay anh phải xem lại nội dung bài giảng, Trung tướng Neville nói sẽ có một bài trắc nghiệm đột xuất chưa biết khi nào. Lăng Hàm, em ăn no chưa?”

“Em no rồi.”

Lăng Vệ cầm đũa, ăn phần mì còn lại trong đĩa, húp hết chén canh súp, cười khen Lăng Khiêm “Em nấu ngon lắm.”

Lăng Khiêm cố nặn ra tươi cười đắc ý dào dạt.

Nhưng ở nơi Lăng Vệ không thể nhìn thấy, trái tim đang bị nỗi lo sợ bí mật sắp bị vạch trần trở nên nặng trĩu khiến hắn không sao thở nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc