TRỨNG RỒNG NUÔI NGHÌN NĂM CUỐI CÙNG CŨNG NỞ

Dĩ nhiên Tô Mộc Lạc không nỡ treo tiểu hắc long ở ngoài một đêm, thế là mới treo được gần nửa phút, đã vội vàng ôm nó vào phòng.
Tiểu hắc long im lìm nằm trong lòng bàn tay, nhìn vừa đáng thương vừa vô tội.
Tô Mộc Lạc biết nó giả vờ, ma mới cảm động, nói: "Lần sau còn rút lông chim của ta nữa, là sẽ bóp đuôi ngươi."
Tiểu hắc long: "Áu!"
Nó thật sự không rút lông chim!
Tô Mộc Lạc nhướng mày: "Vậy cũng không thể là tự nó rơi ra đi."
Tiểu hắc long rụt rè nhìn cậu một cái.
"Chíp."
Đúng là như vậy.
Tô Mộc Lạc: "..."
Làm sao có thể!
Hôm qua mới rớt lông chim xong mà!
Tô Mộc Lạc lại cảm thấy cả phượng hoàng đều không ổn, rõ ràng ngày xưa trăm năm mới rụng một lần, mỗi lần chỉ rụng có một hai chiếc. Bây giờ sướng rồi, hai ngày rụng lông liên tục, còn rớt những bốn cọng!
Vì vậy cực kỳ mất hứng mà xoa bụng tiểu hắc long.
Tiểu hắc long ôm ngón tay cậu, kêu hừ hừ.
Ngươi còn giận ta, còn thắt nút ta.
"Nút thì phải thắt," Tô Mộc Lạc tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, "Ai bảo ngươi lén giở trò với ta."
Nhưng mà chuyện lông chim đã đủ buồn người, đã vậy còn có thêm hai điều kỳ lạ.
Tại sao hôm nay cậu lại buồn ngủ như vậy?
Tại sao ngủ một hồi lại biến trở về nguyên hình?
Tô Mộc Lạc nghĩ nghĩ, thấy chẳng nghĩ ra điều gì, liền chọc tiểu hắc long một cái, nói: "Mặc kệ, tất cả là tại ngươi."
Trước đó không lâu tiểu hắc long thường xuyên mệt mỏi rã rời, đến gần đây vảy lại thường xuyên ngứa ngáy, cậu từng nghi ngờ giữa mình và con rồng nhỏ này tồn tại một mối liên kết nào đó, giờ xem ra, có khả năng quả là như vậy.
Tiểu hắc long nhìn cậu, ánh mắt lấp ló vẻ u oán, nhưng rồi vẫn nhận cái nồi này.
Tô Mộc Lạc thu lại cọng lông mới rớt, đau lòng bỏ vào trong bọc, nói: "Nếu mỗi ngày đều rụng một chiếc, ta cảm thấy ta sắp trọc đến nơi rồi."
Tiểu hắc long cọ đầu lên người cậu an ủi, đoạn "áu" một tiếng.
Có thể biến trở về một chút được không.
Tô Mộc Lạc đối diện với ánh mắt tiểu hắc long, nói: "Ngươi lại muốn giở trò với ta?"
Tiểu hắc long lập tức lắc đầu.
Tô Mộc Lạc ngờ vực nhìn nó mấy giây, nghĩ bụng nếu con rồng này dám làm chuyện bất chính, mình sẽ mổ nó.
Thế rồi biến trở lại nguyên hình.
Một con phượng hoàng xinh đẹp đậu trên giường, kiêu ngạo lắc lắc bộ lông trắng như tuyết của mình, cặp mắt hồng ngọc long lanh nhìn chằm chằm tiểu hắc long.
Tiểu hắc long lượn quanh phượng hoàng một cái, rồi chợt nhào vào bộ lông mềm mại của cậu.
Phượng hoàng "?"
Ban đầu cậu còn tưởng tiểu hắc long tham lam lông chim của cậu, nhưng lại nhanh chóng nhận ra tiểu hắc long chỉ muốn chỉ cho cậu một chỗ---- bèn cúi đầu, chải chuốt phần lông bên đó của mình.
Một giây sau, phượng hoàng mừng rỡ phát hiện dưới một cọng lông thon dài trắng muốt của mình, mọc ra một sợi lông tơ mảnh mảnh.
Thì ra không phải cậu sắp trọc, mà là tiến vào thời kỳ thay lông!
Nhưng mà cậu đã được nghìn tám trăm tuổi rồi, còn có cả kỳ thay lông?
Phượng hoàng vừa vui sướng vừa lấy làm kỳ lạ, nhưng cũng may không phải chỉ rụng lông, cậu sẽ không trọc nữa, thế là tung tăng biến trở lại hình người, ôm tiểu hắc long vào lên tay, hôn một cái.
Tiểu hắc long: "..."
Tiểu hắc long lập tức ôm trở lại tay cậu, "áu" một tiếng.
Vẫn muốn hôn hôn!
"Không cho," Tô Mộc Lạc cười tủm tỉm, "Chỉ được một cái."
Đối với một người mới đây thôi vẫn còn nỗi lo trọc lóc, thì hiện giờ chẳng còn chuyện gì vui sướng hơn là lông vũ còn mọc ra được nữa, thế nên cậu thấy tiểu hắc long cũng đáng yêu hơn không ít, lại xoa xoa đầu nó một hồi.
Tiểu hắc long rầm rầm rì rì, vẫn muốn phượng hoàng hôn hôn. Lại thấy phượng hoàng mãi không chịu cho nó, nó chỉ đành tiếc nuối cuộn tròn, vẫy vẫy cái đuôi.
Được rồi, một cái hôn hôn thôi cũng được.
Dù sao chắc chắn sau này còn có nữa.
Tô Mộc Lạc kéo tấm chăn mềm mại, phủ cả lên người tiểu hắc long, cười nói: "Ngủ thôi."
Một đêm an ổn qua đi, ngày hôm sau khi thức dậy, Tô Mộc Lạc nhận được một khoản tiền kếch sù khó hiểu, và một cú điện thoại của Liễu Hạc.
"Ngài Tô, ngài đã nhận được tiền cảm ơn chưa?"
"Tiền cảm ơn gì cơ?" Tô Mộc Lạc nhìn thẻ ngân hàng mọc thêm một chuỗi số dài, thoáng kinh ngạc, "Sao phải đưa tiền cho ta?"
Liễu Hạc cười nói: "Vì ngài đã giúp chúng tôi giải quyết sự vụ lần này, vậy nên đây là món quà cảm ơn của chúng tôi dành cho ngài."
Tô Mộc Lạc nói: "Không cần, vốn dĩ ta cũng không làm gì."
"Không, nếu không có ngài, chúng tôi không thể tìm được hung thủ nhanh như vậy, tôi cũng không thể thoát khỏi chiếc ô đỏ bình yên vô sự được." Liễu Hạc nói, "Nếu là người của Cục dị nhân, mỗi lần giải quyết xong một sự kiện cũng sẽ nhận được tiền công. Mặc dù ngài không gia nhập Cục dị nhân, nhưng đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, về tình về lý, chúng tôi đều nên cảm ơn ngài mới đúng."
Nàng nói chân thành mà thẳng thắn, hơn nữa sợ Tô Mộc Lạc từ chối, không đợi cậu mở miệng đã lập tức hô to một tiếng "Cảm ơn!"
Sau đó dập luôn máy.
Tô Mộc Lạc: "..."
Xem ra Cục dị nhân thật sự muốn cậu nhận khoản tiền này rồi, mặc dù bọn họ đã hứa hẹn, khi Cục dị nhân cần cậu sẽ ra tay trợ giúp, nhưng đến khi sự việc thật sự xảy tới, Cục dị nhân rõ ràng không muốn nợ ân tình của cậu.
Thế cũng được, Tô Mộc Lạc liếc nhìn khoản tiền, thấy đã vượt quá thu nhập và cả tiền nhà của mình ít nhất nửa năm, nhất thời có điều than thở.
Có vẻ là gia nhập Cục dị nhân kiếm tiền nhanh hơn nữa.
Tuy nhiên nghĩ kỹ lại, cậu vẫn thích mở tiệm cà phê hơn, ít ra có thể ung dung tự tại, tùy ý sắp xếp thời gian.
Hơn nữa cậu đến thành phố loài người cũng chỉ là muốn trải nghiệm cuộc sống, kiếm tiền là phụ, nếu thật sự muốn, thì cậu bán bừa một hai chiếc lông chim cũng sẽ hoàn toàn không sợ thiếu tiền.
"Áu."
Tiểu hắc long lười biếng nằm trong chăn, ngáp một cái. Tô Mộc Lạc gãi gãi cằm nó, để nó vòng lên tay mình, sau đó đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt.
Hai hôm vừa rồi tiệm cà phê chẳng kinh doanh tử tế, ấy thế mà hôm nay lại có thêm mấy vị khách đứng đợi, trong đó có một người muốn thêm wechat của Tô Mộc Lạc, nói: "Chủ quán, anh tới hai lần chú đều không mở cửa. Chi bằng chúng ta add wechat đi, khi nào chú mở chú báo anh một tiếng."
"Tôi không có wechat," Dĩ nhiên Tô Mộc Lạc có wechat, nhưng vì không để cho con rồng nào đó ăn giấm, nên vẫn uyển chuyển từ chối đối phương, "Hai ngày trước có chuyện ngoài ý muốn, về sau không có việc gì, ngày ngày sẽ mở cửa lúc mười giờ."
"Được rồi," Người khách cũng không cưỡng cầu, nhìn thực đơn đồ uống, mặt đầy ngóng đợi, "Vậy cho anh một tách cà phê đặc biệt, 50% đường nhé."
Được một thời gian, tiệm cà phê của Tô Mộc Lạc đã có chút danh tiếng, cà phê đặc biệt nhà cậu hương vị thơm ngon, trị được khuyết điểm, tác dụng lại nhanh, đã sớm lan truyền trong một số công ty, trở thành một trào lưu nho nhỏ đối với những người trung niên làm công việc văn phòng.
Hôm nay làm ăn không tệ, trong quán có bảy tám vị khách đang ngồi. Tô Mộc Lạc bưng cà phê giao tới giao lưu, đến khi ngồi xuống liền bóp bóp cặp sừng nhỏ của tiểu hắc long, nói: "Mau lớn nhanh lên chút, lớn rồi còn đi làm cho ta nữa."
Tiểu hắc long rừ rừ, bỗng thấy vảy lại ngứa, liền ngã nhào vào lòng bàn tay Tô Mộc Lạc, muốn cậu gãi gãi cho mình.
Tô Mộc Lạc nhẹ nhàng gãi vảy cho tiểu hắc long, lúc này ngoài tiệm chợt bước vào một vị khách nữa. Tô Mộc Lạc vốn định thả tiểu hắc long vào túi áo, nhưng thấy nó ngứa ngáy cả người lại không đành lòng, liền cứ vậy tiếp tục gãi cho nó, mặc cho vị khách kia đi tới trước quầy bar.
Người mới tới là một thanh niên chừng hai chục, tai xỏ một chiếc khuyên đen, vẻ mặt ỉu xìu không có tinh thần. Có điều sau khi nhìn thấy tiểu hắc long trong tay Tô Mộc Lạc ánh mắt lại sáng bừng, nói: "Đáng yêu thế, đây là cái gì vậy?"
Tiểu hắc long đã vùi đầu vào lòng bàn tay Tô Mộc Lạc, giấu cái sừng nhỏ của mình không nhúc nhích, đóng giả một con rắn nhỏ.
Tô Mộc Lạc vừa gãi gãi nó, vừa thuận miệng trả lời: "Lươn đồ chơi."
Tiểu hắc long: "..."
"Không phải rắn đồ chơi à?" Thanh niên thò đầu tới vẻ tò mò, rõ ràng vô cùng hứng thú với tiểu hắc long, "Bán ở đâu thế chủ quán, tôi cũng muốn mua một con."
Tô Mộc Lạc nói: "Mua từ mấy năm trước, không nhớ rõ nữa." Đoạn cậu mỉm cười với thanh niên, nói: "Cậu muốn uống gì đó không?"
Đây rõ ràng là lảng sang chuyện khác, cậu thanh niên không nhận được câu trả lời có chút mất mác, trở lại dáng vẻ ủ rũ ban đầu, đáp: "Cà phê đặc biệt đi, tôi nghe mọi người nói cà phê đặc biệt quán các cậu rất ngon."
Sau đó rút mấy tờ tiền mặt, đưa cho Tô Mộc Lạc.
Tô Mộc Lạc nhận tiền mặt, kỳ thực mấy năm gần đây người trẻ rất ít khi dùng tiền mặt. Chỉ có mấy yêu quái mới tới thành phố loài người chưa có thẻ căn cước, mới dùng tiền mặt mà thôi.
Tô Mộc Lạc âm thầm liếc thanh niên một cái, thấy trên người đối phương không có yêu khí, liền nói: "Mời tìm chỗ ngồi."
Cậu thanh niên lại nhìn tiểu hắc long một cái, lưu luyến rời khỏi quầy bar, chọn một góc mà ngồi xuống.
Sau khi cậu ta đi khỏi, Tô Mộc Lạc ấn tiểu hắc long một cái tỉnh bơ.
Tiểu hắc long không hiểu ngẩng đầu: "áu?"
Tô Mộc Lạc: "Ngươi xem ngươi kìa, hồng nhan họa thủy."
Tiểu hắc long: "???"
Tiểu hắc long ngơ ngác nhìn phượng hoàng nhà mình, hoàn toàn không hiểu cậu đang nói gì.
Nó chỉ là một con rồng con vô tội mà thôi!
Hơn nữa còn vừa bị nói thành lươn đồ chơi nữa!
Tô Mộc Lạc nhìn phản ứng lơ tơ mơ của tiểu hắc long nhà mình, khẽ nhếch khóe miệng, nói: "Mặc kệ, tất cả là tại ngươi."
Tuy nhiên ngoài miệng thì nói vậy, chứ ngón tay vẫn tiếp tục gãi gãi cho tiểu hắc long, đến khi tiểu hắc long không ngứa nữa, mới pha cho thanh niên vừa rồi một tách cà phê.
Cà phê được bưng lên, cậu thanh niên nhìn tách cà phê tinh xảo trước mắt, ban đầu cũng không mong đợi gì nhiều, bưng lên nhấp một ngụm.
Khoảnh khắc cà phê đến miệng, nét mặt cậu ta tức thì thay đổi.
Ngon khiếp!
Cà phê này là cà phê gì? Sao lại ngon đến vậy?!
Cậu thanh niên nhìn chằm chằm hồi lâu, lại cẩn thận nhấp một hớp nữa.
Vẫn ngon!
"Chủ quán!" cậu ta lập tức nói, "Có thể gọi thêm tách nữa được không?"
"Xin lỗi," Tô Mộc Lạc nói, "Loại này mỗi ngày mỗi người chỉ có thể mua một tách."
Thanh niên thoáng sửng sốt, "Tôi trả thêm tiền cũng không được à?"
Tô Mộc Lạc lắc đầu.
Thanh niên tiếc hùi hụi, sờ khuyên tai một cái, buồn bực ngồi trở lại
Tô Mộc Lạc nhìn cậu ta, cảm giác cậu ta có gì đó không ổn, hình như có chỗ nào đó khác người bình thường... Nhưng người cậu ta không có yêu khí, quả thật không phải yêu quái.
Tuy nhiên bất kể cậu ta là ai, chỉ cần không gây sự với cậu, cậu cũng sẽ không chủ động nhúng tay vào.
Một ngày cứ thế trôi qua, bảy giờ tối, Tô Mộc Lạc đóng cửa, mở một hộp thức ăn mèo cho Thiên Tuế, rồi cùng Tiểu hắc long trở về nhà.
Xế chiều tiểu hắc long ngứa vảy rất lâu, cọ tới cọ lui trong tay Tô Mộc Lạc. Chờ Tô Mộc Lạc gãi xong cho nó nó lại bắt đầu buồn ngủ, cuộn thành một cục nho nhỏ, ôm lấy cái đuôi của mình mà ngủ mất.
Tiểu hắc long ngủ thẳng đến tối, Tô Mộc Lạc nhìn con rồng nhỏ gọi sao cũng không tỉnh lại này, chậm rãi nhíu mày.
Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Tám giờ tối, Tô Mộc Lạc tắm xong, nhẹ nhàng đặt tiểu hắc long vẫn chưa tỉnh lên gối, nằm xuống xem nó.
Tiểu hắc long vốn bé tẹo tèo teo, cuộn tròn vào còn nhỏ hơn thế nữa. Tô Mộc Lạc vuốt ve nó đầy vẻ dịu dàng---- đại loại là cảm nhận được hơi thở của cậu, tiểu hắc long khẽ rầm rì một tiếng, trở mình, mềm mại ôm lấy tay cậu.
Tô Mộc Lạc thoáng mỉm cười, tâm tình căng thẳng cũng thả lỏng đôi chút. Tiểu hắc long có thể đáp lại cậu, chắc hẳn không có vấn đề gì.
Một lát sau, cậu như bị tiểu hắc long lây cơn buồn ngủ, cũng bắt đầu mệt rã rời, mắt díp vào không mở nổi.
Tô Mộc Lạc không muốn ngủ vội, canh giữ tiểu hắc long thêm một hồi, nhưng càng về sau càng buồn ngủ... Thế là cuối cùng đổi một tư thế, đặt tiểu hắc long vào lòng bàn tay, từ từ khép mắt.
Bởi lo lắng cho tiểu hắc long, mà đêm nay cậu ngủ rất chập chờn, mê mê tỉnh tỉnh. Cho đến quá nửa đêm, một cánh tay vòng lấy eo cậu, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.
Giữa lúc mơ màng, Tô Mộc Lạc cảm giác mình vùi đầu trong khuỷu tay người nào đó, hơi thở quen thuộc phủ lấy người cậu, làm cậu rất yên lòng.
Đêm thu giá rét, lồng ngực người đàn ông lại vô cùng ấm áp. Tô Mộc Lạc dụi dụi đầu vào lồng ngực đối phương theo bản năng, như một con mèo con ham ngủ, chui vào một cái ổ mềm mại thư thích.
Nhưng ngay lập tức, cậu nhận ra có điều không ổn.
Sao trên giường cậu có thể có người?
Kẻ đang ôm cậu là ai?
Tô Mộc Lạc tức khắc hoàn hồn, mở mắt----

Bình luận

Truyện đang đọc