TRỨNG RỒNG NUÔI NGHÌN NĂM CUỐI CÙNG CŨNG NỞ

Cuối cùng âm thanh vẫn khôi phục trở về thành giọng nữ dịu dàng trong trí nhớ.
"Ta vẫn phải nhắc ngươi một câu, gỡ bỏ phong ấn cuối cùng đồng nghĩa với việc Thiên Đạo sẽ nhận ra sự tồn tại của ta trong nháy mắt, nó sẽ xóa bỏ ta bằng mọi giá. Đến lúc đó ngươi cũng sẽ phải đối đầu trực diện với nó, nếu không hợp tác với ta, thì khả năng cũng sẽ bị nó xóa sổ giống như ta."
Âm thanh nói.
"Chuyện này rất nguy hiểm, một khi đã lên dây là sẽ không còn đường quay lại nữa... Vậy thì, ngươi có bằng lòng không?"
Tô Mộc Lạc im lặng vài giây, hỏi: "Tại sao gỡ bỏ phong ấn của ta, nó lại phát hiện ra sự tồn tại của ngươi?"
Âm thanh đáp: "Câu trả lời cũng nằm trong ký ức của ngươi, gỡ bỏ nó, là ngươi sẽ hiểu được."
"... Được," Tô Mộc Lạc biết không thể trì hoãn, hít sâu một hơi, "Gỡ bỏ phong ấn giúp ta đi."
Lời vừa dứt, cậu đã cảm nhận được một luồng năng lượng mềm mại bao lấy bản thân, hoàn toàn bất đồng với sức mạnh Thiên Đạo cưỡng chế phá bỏ phong ấn của cậu khi trước, nó không đem đến cho Tô Mộc Lạc cảm giác đau đớn, mà ngược lại chỉ có khoan thai dễ chịu như được đắm mình trong dòng suối nóng nhẹ nhàng.
Đồng thời, vô vàn hình ảnh hiện lên trước mắt cậu, đây là đoạn hồi ức cuối cùng của cậu, cũng là sự thật nằm sau lớp phong ấn.
----- Thời gian chảy ngược, trong tòa lầu của mấy nghìn năm trước, sau khi phát hiện rồng nhà mình mất tích, Tô Mộc Lạc chợt nghe thấy giọng nữ vang lên bên tai, hơi sững lại.
"Ngươi là kẻ nào?" Y nhanh chóng cảnh giác, "Là Thiên Đạo?"
"Nếu ta là Thiên Đạo, thì ngươi đã gặp nguy hiểm rồi." Giọng nữ nói, "May là, hiện giờ Thiên Đạo không thể làm gì các ngươi, bởi gần đây nó can thiệp vào thế gian quá nhiều, lo sợ sẽ bị quy tắc theo dõi."
Tô Mộc Lạc: "... Ngươi đang nói đến điều gì, ngươi rốt cuộc là ai?"
Y quan sát xung quanh, không hề tìm thấy bất kỳ bóng dáng phụ nữ nào, mà rồng của y cũng không có mặt bên cạnh, làm cho y cảm thấy âu lo vạn phần.
"Bình tĩnh lại, rồng của ngươi không rời khỏi ngươi, chẳng qua là ta dẫn ngươi tới một không gian khác." Giọng nữ nhận thấy Tô Mộc Lạc nôn nóng, an ủi, "Chỉ có ở nơi này ta mới không bị Thiên Đạo phát hiện ra, tuy nhiên cũng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nên ta sẽ nói ngắn gọn."
"Ta cần ngươi giúp đỡ, dựa vào ngươi, ta mới có thể giết chết Thiên Đạo."
Tô Mộc Lạc bình tĩnh hỏi lại: "Tại sao ngươi muốn giết chết Thiên Đạo?"
"Bởi vì nó muốn ra tay với ta, mà ta thì không thể chết, nếu không sẽ không có Thiên Đạo kế tiếp." Giọng nữ vẫn ung dung nói, "Thứ gọi là thiên đạo, thật ra cũng chỉ là kẻ quản lý thế gian được tạo ra bởi quy tắc mà thôi, hẳn ngươi không biết điều này."
Tô Mộc Lạc: "..."
Y không chỉ không biết, mà còn không hiểu 'người' này đang cố nói điều gì, liền dứt khoát im lặng lắng nghe.
"Quy tắc là căn nguyên của thế gian, nó sáng tạo ra thế gian, cũng sáng tạo ra thiên đạo." Giọng nữ tiếp tục giải thích, "Quy tắc mới nắm quyền chi phối và thống trị mọi thứ, nhưng nó không có hình hài cụ thể, chỉ là một ý thức, thông thường sẽ không can thiệp đến thế gian."
"Nhưng thế gian vẫn cần người quản lý, thế nên quy tắc tạo ra thiên đạo, để thiên đạo duy trì sự thăng bằng của thế gian, nhờ vậy thế gian sẽ không dễ dàng bị hủy diệt."
"Tuy nhiên, thiên đạo lại không phải một cá nhân đơn lẻ, cũng không phải sự tồn tại vĩnh hằng. Cứ qua một khoảng thời gian nhất định, tân thiên đạo sinh ra sẽ thay thế thiên đạo cũ, cựu thiên đạo phải tiến vào luân hồi, đầu thai thành một người có xương có thịt, tự mình trải nghiệm thế gian này... để rồi rất nhiều năm sau, sẽ một lần nữa trở về bên trong quy tắc."
Giọng nữ kể tới đây thoáng ngừng chốc lát, rồi lại nói: "Việc này từ xưa tới nay vốn dĩ luôn diễn ra thuận lợi, các thiên đạo đều rất tận hưởng việc đầu thai, nhưng không biết tại sao, thiên đạo hiện giờ không muốn tiến vào luân hồi---- nó cho rằng luân hồi là cái chết, nó không muốn chết, mà muốn được sống vĩnh viễn về sau cùng với sức mạnh thiên đạo mà bản thân đang nắm giữ."
"Bởi vậy nên nó cần rất nhiều sức mạnh, cũng cần một ký thể, hơn nữa, nó cũng phải giết chết thiên đạo tiếp theo sẽ lên thay thế nó, nếu không khi thời khắc tới, dưới sự vận hành của quy tắc, nó vẫn sẽ bị tân thiên đạo thay thế."
Nói tới đây Tô Mộc Lạc đã hiểu rõ hơn rất nhiều: "Ngươi chính là tân thiên đạo?"
"Đúng vậy," Giọng nữ nói, "Ta chính là kẻ xui xẻo bị nó để mắt tới."
Tô Mộc Lạc nhíu mày: "Như vậy... nó hủy diệt Long tộc và tộc Phượng hoàng, là vì sức mạnh?"
Giọng nữ không bác bỏ: "Hai tộc các ngươi là chủng tộc cường đại nhất hiện giờ, nó có thể hấp thu nguồn sinh mạng khổng lồ trên người các ngươi, phần sinh mạng này sẽ giúp đỡ nó thoát khỏi ràng buộc của quy tắc... Tuy nhiên vẫn còn một nguyên nhân quan trọng khác, là bởi vì ngươi."
Tô Mộc Lạc sa sầm nét mặt, giọng nữ giải thích: "Quy tắc sáng lập ra rất nhiều thứ, nhưng chỉ tạo ra hai con phượng hoàng, một con là ngươi, một con là phượng hoàng đầu tiên, thế nên bản thân ngươi rất đặc biệt, thậm chí cơ thể của ngươi, cũng ẩn chứa một phần sức mạnh của quy tắc."
"Thiên đạo sống nương theo quy tắc, như cây cối mọc trên đất đai. Muốn thoát khỏi quy tắc, thiên đạo phải tìm được nguồn đất mới, hoặc nói ký chủ mới----- mà ngươi, sở hữu cơ thể duy nhất chịu được sức mạnh của thiên đạo, thậm chí được quy tắc ban cho sức mạnh niết bàn, có thể không chết không sinh, thọ cùng thế gian."
Giọng nữ lại nói: "Thế nên Thiên Đạo để mắt tới ngươi đầu tiên, nhưng nó không ngờ ngươi lại vì tộc Phượng hoàng mà hao tổn hết sức mạnh niết bàn, tự nguyện chọn cái chết----- cũng chính tại lúc này, nó phát hiện ra rồng của ngươi, một sự tồn tại đặc thù giống như ngươi, có thể trở thành ký chủ cho nó."
Tô Mộc Lạc lập tức nói: "Vì sao? Hắn cũng là do quy tắc tạo ra?"
Giọng nữ yên lặng chốc lát, cuối cùng đáp: "Thực tế, ta cũng không biết rốt cuộc hắn là ai, càng không biết hắn tới từ đâu... Tuy nhiên, ta nhìn thấy phong ấn trên người hắn, phong ấn này mạnh vô cùng, mạnh đến mức chỉ cần ta cố gắng nhìn trộm, thì nhất định sẽ cảm nhận được thứ gọi là run sợ."
"Nếu phong ấn trên người hắn được phá bỏ, thì có lẽ hắn sẽ trở thành sự tồn tại vượt trên cả chúng ta. Rõ ràng thiên đạo hiện giờ ý thức được điều này, nó nôn nóng đoạt lấy rồng của ngươi, biến hắn thành ký chủ của nó trước khi phong ấn của hắn được giải trừ."
Tô Mộc Lạc hoàn toàn không ngờ thân phận Long Lăng lại mịt mờ đến độ này, sửng sốt chốc lát, nói: "Vậy là... gần đây hắn trở nên vô cùng kỳ lạ, có phải do Thiên Đạo gây ra không?"
"Phải," giọng nữ đáp, "Phong ấn trên người hắn chưa được tháo gỡ, sức mạnh không địch lại Thiên Đạo. Mà trong số chúng ta có lẽ cũng không ai có thể giúp hắn giải phong ấn, vì phong ấn này quả thực quá mạnh."
Chuyện tới đây lại như vướng phải nút thắt, y lẩm bẩm: "Nếu cứ tiếp tục như vậy... hắn sẽ bị Thiên Đạo cướp lấy thân thể phải không?"
"Khả năng rất lớn," giọng nữ nói, "Không chỉ vậy, một khi cựu thiên đạo có được ký thể, nó sẽ mạnh hơn gấp mấy lần, hiện giờ ta còn có cơ hội lẩn tránh, còn đến lúc đó, sợ rằng chỉ có thể bị nó giết hại."
"Hơn nữa có ký thể, nó cũng có thể thoát khỏi quy tắc---- trước đó nó đã vì mục đích của mình mà hủy diệt hai tộc long phượng, về sau, ai biết được nó sẽ làm gì với thế gian này?"
Tô Mộc Lạc nói: "Quy tắc không quản việc này?"
"Quy tắc chỉ là quy tắc, sau khi sáng tạo ra thế gian, thiết lập trật tự, nó đã hóa thành ý thức, để mặc cho mọi thứ vận hành theo trật tự."
Giọng nữ nói tới đây còn có chút thở dài, nói:
"Có lẽ, đến khi thế gian thật sự sắp bị hủy diệt, nó sẽ ra mặt, nhưng thế thì không khỏi muộn quá rồi."
Tô Mộc Lạc im lặng suy ngẫm, Thiên Đạo cần kí thể, hơn nữa đã nhằm vào Long Lăng, mà phong ấn trên người Long Lăng lại không thể giải phá----- nếu y không làm gì cả, rồng của y sớm muộn cũng sẽ bị Thiên Đạo khống chế.
"Ta hiểu rồi," Tô Mộc Lạc lên tiếng, "Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?"
Giọng nữ chậm rãi nói: "Ta cần ngươi trở thành kí thể của ta, giết chết Thiên Đạo."
Tô Mộc Lạc có chút ngạc nhiên, giọng nữ vẫn tiếp tục: "Theo quy tắc, các thiên đạo không thể giết hại lẫn nhau, trừ khi lách ra khỏi ràng buộc của quy tắc, mà một khi Thiên Đạo chiếm được cơ thể rồng của ngươi, nó sẽ có thể thoát khỏi quy tắc, từ đó ra tay với ta."
"Tuy nhiên cũng không phải ta không có cơ hội trả đòn, bởi vì theo quy tắc, khi đến thời điểm tân thiên đạo thay thế cựu thiên đạo, sức mạnh của tân thiên đạo sẽ vượt trội hơn cựu thiên đạo---- khi ấy, ta sẽ mạnh hơn nó, nó không thể giết chết ta."
"Thế nhưng dù mạnh hơn thì khi không có ký thể, ta cũng không thể tiêu diệt được nó, giống như việc không có ký thể thì nó không tiêu diệt được ta vậy. Cho nên ta cần một ký thể, để ký thể này gánh vác sức mạnh của ta."
"Mà ngươi, chính là người được chọn duy nhất."
"..."
Tô Mộc Lạc nghe xong chỉ im lặng, nhưng cậu đã hiểu ý tứ của đối phương.
Ký thể ở đây chỉ đơn giản là thanh 'đao' của thiên đạo, chỉ khi có được thanh đao này, bọn họ mới có thể giết chết đối phương, nếu không có mạnh hơn nữa cũng chỉ là vô ích, đều phải chịu ràng buộc bởi những trật tự do quy tắc lập nên.
Hiện giờ cựu thiên đạo đã sắp đoạt được thanh 'đao' của mình, nếu nó thành công, tân thiên đạo sẽ bị nó giết chết, mà Long Lăng... cũng sẽ không thể trở về.
"Sao ta có thể đảm bảo ngươi không cùng một giuộc với cựu thiên đạo?" Tô Mộc Lạc rốt cuộc mở miệng.
"Nếu ta thật sự muốn làm như nó, ta thậm chí không cần giải thích với ngươi, chỉ cần ra tay trực tiếp là được." Giọng nữ bình thản đáp, "Mặc dù hiện giờ ta chưa thể thay thế cựu thiên đạo, nhưng ta vẫn có sức mạnh, có thể gây ảnh hưởng tới ngươi như cách cựu thiên đạo đã làm."
"Hơn nữa, rồng của ngươi bị ảnh hưởng bởi thiên đạo không chỉ là do trên người hắn có phong ấn, mà còn bởi trước đây không lâu hắn từ bỏ một nửa sức mạnh để cứu ngươi, lại bị kim long đoạt cốt, trọng thương gần chết, thế nên mới khiến cựu thiên đạo thừa cơ xâm nhập."
"Tình trạng của ngươi lúc này không khác hắn, đều bị trọng thương chưa hồi phục hoàn toàn sức mạnh, ta muốn chiếm thân thể của ngươi, dù không dễ, nhưng không phải là không có khả năng."
Tô Mộc Lạc nhìn vào vô định, dường như đang cảm nhận được một con mắt hòa nhã đang chăm chú nhìn mình, cậu nhẹ nhàng nhắm mắt, một lát sau, gật đầu: "Ta có thể đồng ý với ngươi."
"Chỉ là, có phải sau khi trở thành ký thể, ta không thể trở lại nữa hay không?"
"Chuyện này phải dựa vào bản thân ngươi." Giọng nữ điềm đạm nói, "Một khi ngươi trở thành ký thể của ta, ta có thể hoàn toàn chiếm cứ thân thể của ngươi. Đặc biệt là sau khi giết chết cựu thiên đạo, trở thành thiên đạo chân chính, ta sẽ sở hữu sức mạnh không gì sánh kịp, thậm chí chính bản thân ta cũng không thể điều khiển được hoàn toàn -----"
"Khi ấy, dù ta muốn rời khỏi cơ thể ngươi, thì chắc chắn cũng sẽ còn một phần sức mạnh tàn dư lưu lại cơ thể ngươi. Ngươi sẽ phải chống lại nó bằng ý chí của mình, nếu ngươi không thể làm được, linh hồn ngươi sẽ bị trục xuất khỏi thể xác, trôi lơ lửng trên thế gian mãi mãi đến khi hoàn toàn tan biến, mà cơ thể cũng sẽ trở thành vỏ rỗng không có ý thức, tương đương với cái chết trá hình."
Phải biết, đây không phải một chuyện đơn giản như cách nói bên ngoài, thậm chí căn bản không có khả năng thành công, bởi phải lấy sức một người địch lại thiên đạo, vốn đã là chuyện không thể nào.
Nó biết Tô Mộc Lạc đã hiểu ý mình, vốn tưởng sau khi nghe được điều này phượng hoàng trước mắt sẽ tỏ ra do dự hoặc là sợ hãi, chẳng ngờ Tô Mộc Lạc chỉ đơn thuần là phẳng lặng, con ngươi đen huyền không xao động, cậu nói: "Ta hiểu rồi."
Đây cũng là kết quả cậu lường trước được, không có gì ngoài ý muốn.
Chỉ cần cứu được Long Lăng, cậu sẵn sàng đón lấy rủi ro này.
"Vậy nên, ta phải làm thế nào mới có thể trở thành ký thể của ngươi?"
"Giờ chưa đến lúc, đây cũng là một chuyện ta muốn nói với ngươi." Giọng nữ đáp, "Ngươi đã biết sự tồn tại của ta, thế nên sau khi rời khỏi không gian này, ta sẽ phong ấn trí nhớ của ngươi, vì một khi có người thuộc thế giới hiện thực biết đến sự tồn tại của ta, thì dù không mở miệng, chỉ ghi nhớ trong đầu, cựu thiên đạo vẫn sẽ phát hiện được."
"Ngươi cần phải phong ấn trí nhớ, sau đó ta sẽ đưa ngươi và rồng của ngươi vào giấc ngủ sâu, rồi sẽ xuất hiện tại thế gian này một lần nữa bằng sinh mạng mới. Chỉ có làm như vậy mới khiến cho cựu thiên đạo không truy tìm được hơi thở các ngươi, từ đó cũng không thể khống chế các ngươi."
Tô Mộc Lạc hỏi: "Vậy chúng ta phải ngủ bao lâu?"
Giọng nữ nói: "Ít nhất năm nghìn năm."
Tô Mộc Lạc: "..."
"Năm nghìn năm nữa, dựa theo quy tắc, ta sẽ thay thế cựu thiên đạo, trở thành tân thiên đạo." Giọng nữ nhu hòa nói, "Nếu cựu thiên đạo không chịu luân hồi, nó sẽ có một khoảng thời gian trước khi bị buộc phải luân hồi. Khi ấy, sự chào đời của rồng nhà ngươi sẽ khiến cựu thiên đạo một lần nữa chú ý tới, mà ta cũng sẽ tìm được ngươi, giúp ngươi gỡ bỏ phong ấn cuối cùng."
Tô Mộc Lạc nhìn khoảng không trước mắt: "Nếu như trong thời gian đó, nó tìm được một ký thể mới thì sao?"
"Không thể," giọng nữ khẳng định, "Chỉ có ngươi và rồng của ngươi có thể chịu được sức mạnh thiên đạo, sẽ không có sự tồn tại đặc thù thứ ba xuất hiện sau hai người."
"Vậy nên, giờ là lúc ngươi cần đưa ra quyết định."
---- Âm thanh vừa dứt, Tô Mộc Lạc như bị kéo lên khỏi hồ sâu, tòa lầu và bản thân tóc trắng biến mất, cảnh tượng quá khứ mấy nghìn năm trước tan biến, cậu lại trở về với thực tại mấy nghìn năm sau.
Nơi đây, cậu vẫn đang nhìn vào hư không trước mắt, bình tĩnh nói: "Vậy là mấy nghìn năm trước, ta đã nhận lời."
"Phải." giọng nữ kể lại, "Về sau, ta phong ấn trí nhớ của ngươi, đưa ngươi về hiện thực. Mặc dù ngươi mất một phần trí nhớ, nhưng vẫn luôn biết mình phải làm gì, chuẩn bị chu toàn xong, ngươi cùng rồng của ngươi chìm vào giấc ngủ."
Đó là sự thật của mấy nghìn năm trước, đến nay khi sự thật bị vạch trần, thì cũng chính là thời khắc phải đưa ra quyết định.
"Năm xưa ngươi đã đáp ứng ta. Mà bây giờ đã đến lúc ta có thể thay thế cựu thiên đạo, cũng chính là lúc cựu thiên đạo sắp cướp đi thân xác rồng của ngươi." Giọng nữ chậm rãi nói, "Vậy nên, ta muốn biết lựa chọn của ngươi lúc này là gì?"
"---- Chỉ có ngươi mới có thể trở thành ký thể của ta, cũng chỉ có ngươi mới có thể giúp ta diệt trừ thiên đạo cũ... Vậy thì, ngươi có bằng lòng không?"
Sau mấy nghìn năm, Tô Mộc Lạc nghe lại câu hỏi này của tân thiên đạo, đáp án cuối cùng cậu đưa ra vẫn y nguyên như cũ:
"Được."

Bình luận

Truyện đang đọc