TRỨNG RỒNG NUÔI NGHÌN NĂM CUỐI CÙNG CŨNG NỞ

Hai tộc Long Phượng cách nhau không xa, chỉ là muốn tiến vào Long tộc sẽ phải bước qua một vị trí hiểm yếu vô cùng chật hẹp, đó cũng là lối vào duy nhất của Long tộc.
Khi Tô Mộc Lạc chạy tới nơi này, từ đằng xa nhìn thấy một người nằm trên đất, lòng tức khắc cả kinh.
Tuy nhiên y nhanh chóng phát hiện trên mặt đất không chỉ có một người, mà có tận mấy người, đều là người Long tộc, mặc dù không bị trọng thương, nhưng cũng đã hôn mê, tạm thời mất khả năng hành động.
---- Hơn thế nữa, đứng giữa ngổn ngang những người nằm trên đất là một người đàn ông áo đen, con ngươi vàng sậm, dáng người cao ngất, sắc mặt lạnh lùng... Nhưng sau khi nhìn thấy Tô Mộc Lạc, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
"Phượng Hoàng," người đàn ông bước nhanh về phía Tô Mộc Lạc, cầm tay cậu, ấm ức mách, "Bọn họ bắt nạt ta."
Tô Mộc Lạc: "..."
Y rất quen thuộc màu mắt và chất giọng của người đàn ông trước mắt, nhưng vóc dáng và mặt mũi thì lại không được quen cho lắm.
Y nhớ không nhầm, trước khi bị Long tộc bắt đi, con rồng nhỏ mà y nuôi... vẫn có dáng vẻ thiếu niên.
Tại sao mới chớp mắt cái đã lớn thế này rồi??
Tô Mộc Lạc vừa nghĩ, vừa nói: "Sao đột nhiên ngươi lại lớn thế này?"
Long Lăng đáp: "Ta cũng không biết. Ta chỉ muốn về bên cạnh Phượng Hoàng, nhưng bọn họ không cho phép, còn muốn ra tay với ta." Hắn ngừng một lát, lại nói tiếp: "Lúc giao thủ, ta cảm giác có một luồng năng lượng tuôn ra, khi kịp nhận ra đã biến thành như vậy rồi."
Tô Mộc Lạc nhìn hắn một lượt từ trái sang phải, hỏi: "Ngươi có bị thương không? Có khó chịu chỗ nào không?"
Long Lăng lắc đầu, mặc dù không bị thương, nhưng cũng không vui vẻ lắm, vừa cọ cọ Tô Mộc Lạc vừa nói: "Phượng Hoàng, họ nói ta là điểm chẳng lành, muốn giam ta lại, còn muốn giết ta---- ta thật sự là vậy sao?"
Tô Mộc Lạc nghe xong lập tức lạnh mặt: "Dĩ nhiên không phải. Yên tâm, có ta ở đây, bọn họ không động được đến ngươi."
Y vừa dứt lời, Phục Sát, tộc trưởng Long tộc đã chạy tới.
Hắn liếc thấy tộc nhân của mình nằm la liệt dưới đất, khẽ cau mày, lại nhìn sang phía Tô Mộc Lạc và Long Lăng bên cạnh y---- khi tầm mắt đặt trên người Long Lăng, hắn đã sững sờ trong thoáng chốc.
Sau đó rất nhanh hoàn hồn, lạnh lùng nói: "Phượng Hoàng, ta nói không sai chứ? Quả nhiên là hắn khác với người thường, nếu không sao có thể trưởng thành nhanh như vậy."
"Hắn chưa từng có ý muốn làm hại ai, lần này nếu không phải do các ngươi muốn làm hại hắn, thì hắn cũng đã không ra tay rồi." Tô Mộc Lạc đáp lại một câu lạnh lùng y hệt, "Chỉ vì hắn là hắc long mà Long tộc chưa từng xuất hiện, nên các ngươi một mực cho rằng hắn là điềm xấu, thậm chí muốn ra tay giết hắn, thế này thì không khỏi quá giới hạn rồi."
Phục Sát đã nghĩ xong lời biện minh trên đường tới đây: "Ta có thể không giết hắn, nhưng suy cho cùng hắn cũng là một mối họa ngầm, ta phải dẫn hắn về Long tộc, quan sát lâu dài."
Hắn vừa nói xong, Long Lăng đã lên tiếng: "Phượng Hoàng, ta không đi!"
Còn lập tức níu chặt tay áo Tô Mộc Lạc.
Tô Mộc Lạc dịu dàng an ủi: "Sẽ không để ngươi đi."
Rồi theo thói quen xoa đầu Long Lăng, nhấc tay mới phát hiện đối phương đã không còn là cậu thiếu niên mới đây nữa, tay hơi khựng lại, sau đó bị Long Lăng nắm lấy.
Tầm mắt hai người va chạm một giây, Tô Mộc Lạc quay đầu, nói với Phục Sát: "Để hắn ở lại chỗ ta, ta cũng có thể quan sát hắn."
Phục Sát cau mày: "Phượng-----"
"Suy cho cùng, điềm rủi do hắc long mang lại chỉ là lí do thoái thác của một mình người, không hề có căn cứ." Tô Mộc Lạc trực tiếp ngắt lời, "Ngươi có thể lấy cái cớ này ra lừa gạt tộc nhân của ngươi, nhưng đối với ta, vô dụng."
"Huống hồ, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề trước đấy của ta---- ngươi nhằm vào hắn, rốt cuộc là vì tộc nhân của ngươi, hay là vì tư đồ của chính bản thân ngươi?"
"..."
Cũng như vừa rồi, khi Tô Mộc Lạc hỏi ra vấn đề này, Phục Sát lại lần nữa yên lặng không nói.
Tô Mộc Lạc không để tâm tới hắn nữa, dắt tay Long Lăng rời đi. Mà Phục Sát nhìn bàn tay giao nhau của bọn họ... sắc mặt lặng lẽ sa sầm.
____
Trên đường trở lại lãnh địa Phượng hoàng, Tô Mộc Lạc liên tục liếc nhìn con rồng bên cạnh.
Long Lăng nói: "Phượng Hoàng nhìn trộm ta."
Tô Mộc Lạc: "... Rõ ràng là ta nhìn quang mình chính đại."
Long Lăng "ồ" một tiếng, kiêu ngạo nói: "Có phải Phượng Hoàng thấy ta rất đẹp không?"
Tô Mộc Lạc không đáp lời hắn, bụng thầm nghĩ đẹp thì đẹp thật.
Rồi đổi đại đề tài: "Ngươi không khó chịu chỗ nào thật đấy chứ?"
Long Lăng lắc lắc đầu: "Không có thật."
Tô Mộc Lạc lại im lặng, chỉ cứ vậy nhìn con rồng mình tự tay nuôi lớn.
Mặc dù y hoàn toàn không tin 'điềm rủi' vô căn cứ trong lời Phục Sát, nhưng phải công nhận rồng của y có những điểm bất đồng với những con rồng khác, tỷ như từ trong trứng đã có trí khôn, hoặc tỷ như bỗng nhiên biến lớn...
Long Lăng thấy Tô Mộc Lạc nhìn mình như có điều suy nghĩ, bèn hỏi: "Phượng Hoàng lo lắng chuyện vừa rồi sao?" Rồi chưa đợi Tô Mộc Lạc trả lời, lại nói: "Ta biết, ta có nhiều điểm khác biệt bọn họ, họ không chấp nhận ta cũng là điều dễ hiểu."
"---- Nhưng chính vì như vậy, ta lại càng không muốn đến chỗ bọn họ. Họ đã không coi ta là tộc nhân, thì ta cũng không việc gì phải để ý tới họ."
Thanh sắc của hắn lạnh lùng, nhưng Tô Mộc Lạc nhìn ra được vẻ ảm đạm nhỏ nhoi trong mắt hắn.
Bị tộc nhân bài xích, thậm chí bị dùng một cái cớ không đầu không đuôi mà âm thầm phán tội chết. Thế nên dù hắn không biểu hiện ra bên ngoài, thì trong lòng cũng không tránh khỏi buồn rầu.
Nhận ra điều này, Tô Mộc Lạc liền nói: "Khi ta chào đời, cũng từng bị người xung quanh cô lập một khoảng thời gian, bởi vì ta là con bạch phượng duy nhất trong tộc."
Long Lăng nghe vậy thoáng ngạc nhiên: "Nhưng không phải Phượng Hoàng mạnh nhất tộc sao? Còn là tộc trưởng nữa."
"Đúng vậy," Tô Mộc Lạc nói, "Thế nên sau đó ta đã đánh cho những kẻ cô lập ta đến khi chịu phục thì thôi, không chỉ bắt bọn họ xin lỗi, mà còn thu nạp họ làm tiểu đệ, làm trâu làm ngựa cho ta suốt một khoảng thời gian kha khá."
Long Lăng: "!"
"Vậy nên ta muốn nói với ngươi," Tô Mộc Lạc ôn hòa nói, "Ngươi có những điểm không giống người khác, nhưng không có nghĩa ngươi thật sự là ngoại tộc, không cần quan tâm đến thái độ của bọn họ, cũng đừng để bị bọn họ làm ảnh hưởng."
Y nói xong, lại mỉm cười với Long Lăng: "Huống hồ, bất kể có phát sinh chuyện gì, ngươi còn có ta ở bên kia mà."
Long Lăng nhìn y, mấy giây sau sáp lại gần, cọ cọ lên người y một cái.
"Đây là chính Phượng Hoàng nói đấy nhé," Long Lăng cong khóe miệng, "Thế nên là sau này Phượng Hoàng phải gả cho ta, còn phải cho ta vuốt lông chim!"
Tô Mộc Lạc: "???"
Sao lại nhảy đến đây rồi?
Thế là lập tức quay phắt mặt đi không nhìn Long Lăng nữa, bước thẳng về phía trước.
Long Lăng đuổi theo, lải nhải bên tai: "Phượng Hoàng đã nhận lời ta, khi nào ta trưởng thành sẽ gả cho ta, rồi còn cho ta sờ lông chim---- bây giờ ta đã trưởng thành rồi!"
Tô Mộc Lạc tỉnh táo đáp: "Khi nào, sao ta không biết."
Rõ ràng lần nào con rồng này nói đến đây, y cũng đều trực tiếp tống cổ đối phương ra ngoài.
"Ta mặc kệ, khi ấy Phượng Hoàng không trả lời chính là ngầm đồng ý." Long Lăng theo kịp y, rồi lại nắm tay y, nắm mãi không thả, "Ta thích Phượng Hoàng nhất, cũng chỉ thích một mình Phượng Hoàng mà thôi!"
Tô Mộc Lạc quay đầu nhìn hắn: "Ngươi hiểu thế nào là thích không?"
Long Lăng: "Ta-----"
"Tộc trưởng!"
Đằng xa vang lên tiếng hô to, một thanh niên áo xanh mang theo mấy con phượng hoàng xông tới.
Người này là Sương Lê, đầu tiên cậu ta xác nhận Tô Mộc Lạc đã bình an vô sự, rồi lại quay sang nhìn Long Lăng bên cạnh y, lập tức kinh ngạc "Ấy" một tiếng: "Sao bỗng dưng lớn vậy!"
Mấy con phượng hoàng còn lại cũng tò mò vây quanh quan sát Long Lăng, không giống như Long tộc có ý thù địch, bọn họ đều tận mắt chứng kiến Long Lăng từ khi phá vỏ đến khi trưởng thành, thế nên rất thân cận với con tiểu hắc long này.
Tô Mộc Lạc hỏi Sương Lê: "Sao lại dẫn nhiều người đến vậy?"
Sương Lê đáp: "Còn không phải lo tộc trưởng bị bọn họ ức hiếp hả, mà không sao là tốt rồi, Long tộc bên kia không làm khó bọn huynh chứ?"
Lúc trước đám Long tộc ngụy trang thành Tô Mộc Lạc ép Long Lăng rời đi, Tô Mộc Lạc biết chuyện vội vàng chạy tới Long tộc, tốc độ cực nhanh, Sương Lê muốn bám theo cũng không kịp... thế là cậu ta chỉ đành trở về hô hoán tộc nhân, cùng nhau tới Long tộc tác chiến.
Tô Mộc Lạc lắc đầu: "Không."
Mọi người về đến lãnh địa phượng hoàng, trên đường đi Tô Mộc Lạc kể cho bọn họ về sự thay đổi của Long Lăng, Sương Lê nghe xong nói: "Vậy không phải là giống tộc trưởng huynh à? Huynh là phượng hoàng duy nhất có sức mạnh niết bàn trong số các phượng hoàng, có khi nào Long Lăng cũng có năng lực đặc thù nào đó không?"
Tô Mộc Lạc liếc nhìn Long Lăng, nói: "Tạm thời chưa phát hiện ra, có điều, đúng là hắn mạnh hơn những con rồng khác rất nhiều."
Vừa rồi Long Lăng một mình đánh lui gần đấy con rồng, bản thân lại không hề xây xát, đã đủ để chứng minh thực lực của mình.
Long Lăng nghe xong chớp mắt mấy cái, nói: "Thế nên Phượng Hoàng gả----"
Tô Mộc Lạc lập tức dùng tay chặn miệng hắn.
Long Lăng: "..."
Sương Lê dúng sức ho khan, đoạn nói: "Phải rồi tộc trưởng này, trưởng lão có chuyện tìm huynh."
Tô Mộc Lạc gật đầu: "Vậy đệ dẫn hắn về trước, ta đến gặp trưởng lão."
Y xoay người đi về một phía, Long Lăng còn định theo cùng, nhưng bị Sương Lê ngăn lại.
"Trưởng lão muốn tìm tộc trưởng, khả năng là chuyện trọng yếu." Sương Lê nói, "Ngươi đi với ta, giờ đã trưởng thành, để Tiểu Sấu may thêm mấy bộ đồ mới cho ngươi."
Long Lăng đưa mắt dõi theo bóng lưng Tô Mộc Lạc, mãi đến khi Tô Mộc Lạc biến mất trước mắt hắn, hắn mới gật đầu, đáp: "Được."
Trưởng lão tộc Phượng hoàng là một con hồng phượng, cũng là phượng hoàng lớn tuổi nhất tộc, Tô Mộc Lạc nhớ khi còn bé bị một số người cô lập, chính trưởng lão đã dẫn y theo, che chở cho y, thế nên nhiều năm trôi qua, y vẫn luôn gần gũi quý mến trưởng lão.
Trưởng lão gọi y đến trước mặt, chăm chú nhìn y một hồi, lại thở dài một cái.
Tô Mộc Lạc không hiểu ra sao, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành: "Trưởng lão, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
"... Ta nhận được một lời tiên đoán." Trưởng lão nói, "Không lâu sau, tộc Phượng hoàng sẽ có tai họa ập đầu."
Dự cảm chẳng lành ứng nghiệm, Tô Mộc Lạc nhíu chặt chân mày: "Là tai họa thế nào?" Lại nghĩ tới chuyện phát sinh mới đây, hỏi: "Có phải là liên quan đến Long tộc không?"
Trưởng lão lắc đầu: "Không liên quan đến bọn họ, mà là... liên quan đến Thiên Đạo."
Khi nhắc tới hai chữ 'Thiên Đạo', ông cố gắng giảm thấp âm lượng, chỉ tay lên trời.
Tô Mộc Lạc kinh ngạc: "Nhưng thiên đạo... là thứ gì?"
Y muốn hỏi chi tiết hơn nữa, nhưng trưởng lão lại ngừng nói, chỉ xoa đầu y, một lát sau, chậm rãi bảo: "Con về đi thôi."
"Thiên Đạo không thể đối nghịch, chỉ có thể thuận theo. Biến số duy nhất, còn đang ở mấy nghìn năm tới."
"Đến khi đó, con sẽ biết mà thôi."
...
Lúc Tô Mộc Lạc rời đi, còn có cảm giác trưởng lão một mực dõi theo y, giống như ngày y còn bé vậy.
Chẳng qua y vẫn ôm một bụng đầy thắc mắc, mà lại chẳng thể được đáp lời.
Trưởng lão nói biến số duy nhất là ở mấy nghìn năm sau... thế nhưng vậy thì không khỏi lâu quá rồi.
Ngay cả y hiện giờ, cũng còn chưa tròn nghìn tuổi.
Đúng lúc Tô Mộc Lạc trầm ngâm, lại tình cờ nhìn thấy Sương Lê do do dự dự đứng cách mình không xa, hình như là muốn nói điều gì.
Y bèn hỏi: "Sao thế?"
"Khụ, tộc trưởng," Sương Lê nói, "Trưởng lão gọi huynh tới, là để hỏi chuyện nghi lễ cầu phước của huynh sao?"
Tô Mộc Lạc ngừng lại một thoáng, đoạn lắc đầu: "Không phải, là về chuyện khác."
Rõ ràng y không muốn nhiều lời, Sương Lê hiểu ý không hỏi, chỉ nói: "Vậy... hai tháng nữa diễn ra nghi lễ rồi, tộc trưởng, huynh đã chọn được ai phụ trách chưa?"
Nghi lễ cầu phước là truyền thống của tộc Phượng hoàng, ba năm một lần, vào ngày này, toàn bộ phượng hoàng đều sẽ ngẩng mặt lên trời cầu phước, đồng thời cử hành một buổi yến hội long trọng.
Tô Mộc Lạc thấy dáng vẻ vô vàn mong đợi của đối phương, hiếu kỳ hỏi: "Sao vậy, lần này đệ muốn phụ trách à?" Mỗi lần đến nghi lễ cầu phước đều phải chọn một người đặc biệt chịu trách nghiệm cử hành nghi thức, chẳng qua xưa giờ Sương Lê luôn ngại phiền, chưa từng tham dự.
Sương Lê "khụ" một tiếng nữa, giãi bày: "Là thế này, đệ muốn..." Cậu ta nói xong hơi ngừng vài giây, liếc mắt ra sau một cái.
Tô Mộc Lạc nhìn theo----- chỉ thấy một thiếu nữ áo đỏ đứng trước một cửa tiệm, tay cầm một chiếc thước mềm, đang đo vẽ trên người Long Lăng.
Đó là Oánh Tốc cháu gái trưởng lão, mở một tiệm nhỏ may y phục, bình thường đều đưa quần áo đến cho Sương Lê.
Tô Mộc Lạc vừa trông thấy nàng đã hiểu ý Sương Lê, không kiềm được trêu ghẹo: "Lạ ghê, không phải ngày trước đệ còn nói đệ sẽ không thích loại hình con gái như nàng sao?"
Sương Lê ấp úng: "Đệ có nói vậy sao... đâu có nhỉ? Khụ, nói chung là, tộc trưởng có thể để đệ và nàng cùng phụ trách nghi thức lần này được không?"
Cậu ta mở to mắt nhìn Tô Mộc Lạc, Tô Mộc Lạc ngẫm nghĩ chốc lát, hỏi: "Nàng đồng ý không?"
Sương Lê quay đầu nhìn Oánh Tốc một cái thật nhanh.
Không biết có phải Oánh Tốc nhận ra ánh mắt Sương Lê hay không, mà bất chợt ngẩng đầu, đối mặt với Sương Lê, lè lưỡi với cậu ta một cái.
Sương Lê lập tức nói: "Nàng đồng ý! Huynh trông kìa, nàng cực kỳ vui vẻ!"
Tô Mộc Lạc: "..."
Tô Mộc Lạc bật cười: "Được rồi, tùy đệ vậy."
Sương Lê: "Tộc trưởng tốt quá! Cảm ơn huynh tộc trưởng!"
Cậu ta sung sướng chạy về phía Oánh Tốc, Long Lăng cũng trở lại bên người Tô Mộc Lạc.
"Phượng Hoàng," hắn níu vạt áo Tô Mộc Lạc, nói, "Tối nay muốn ăn gì?"
Tô Mộc Lạc nghĩ nghĩ một lúc rồi đáp: "Món cá chua lần trước ăn không tồi."
Long Lăng mỉm cười: "Phượng Hoàng hôn ta một cái thì ta nấu cho ngươi."
Tô Mộc Lạc: "..."
Long Lăng: "Hoặc là để ta hôn Phượng Hoàng!"
Tô Mộc Lạc: "..."
Y hất phăng tay Long Lăng, không thèm quan tâm tới hắn, bước trở về.
Mấy ngày sau đấy, cuộc sống ở tộc Phượng hoàng trôi qua rất yên bình. Tô Mộc Lạc biết bọn họ sắp gặp họa, nhưng bởi thái độ bình tĩnh ung dung của trưởng lão, mà y cho rằng tộc cậu có thể vượt qua tai họa này, dù có nghiêm trọng, chỉ cần y chuẩn bị sẵn sàng, thì cũng có thể dẫn dắt tộc Phượng hoàng vượt qua----
Chẳng ngờ, tai họa do Thiên Đạo giáng xuống, không thể đối nghịch, không thể hóa giải, y cũng hoàn toàn không thể làm gì.
Đó là mấy chục nhìn tia sét ầm ầm nện xuống, giữa trận thiên lôi ầm ầm như nước lũ ấy, tộc Phượng hoàng... hoàn toàn diệt sạch.

Bình luận

Truyện đang đọc