TRÙNG SINH CHI HỆ THỐNG TỰ CỨU CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

“Sư tôn!”

Liếc thấy Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà hoàn toàn vui mừng nhiều hơn kinh ngạc.

Dù sao, từ khi cuộc hỗn loạn mới bắt đầu, hắn liền dự đoán được với tính tình (y cảm nhận được) của Thẩm Thanh Thu, tất nhiên sẽ lo lắng, muốn đích thân vào trong cốc cứu họ.

Thẩm Thanh Thu hoàn thành màn liên hoàn sát đầy soái khí, phiêu nhiên đứng thẳng, thấy vài đệ tử vây quanh, hỏi: “Có người bị thương không?”

Lạc Băng Hà nói: “Ngoại trừ… vài vị sư muội ở bên dòng suối và sư đệ bị hút tủy mà chết, trước mắt tạm thời không có thêm thương vong.”

Thẩm Thanh Thu “Ờ” một tiếng, “Ngươi vất vả rồi.”

Lạc Băng Hà mỉm cười, ánh mắt cực sáng: “Là chức trách của đệ tử.”

Thẩm Thanh Thu nhìn nhìn hốc mắt còn đỏ của Tần Uyển Ước, thầm nghĩ, ngươi còn cười, có biết mình vừa chết một bà xã không hả?!

Chúng đệ tử thấy tiền bối cao nhân lên sàn cứu giúp, ai ai cũng giống như thấy mẹ ruột, chỉ thiếu không ôm đùi hắn lên tiếng khóc lớn. Thẩm Thanh Thu nói: “Các người không cần kinh hoảng e ngại. Các chưởng môn ngoài kết giới cũng đã biết tình huống bên trong, đã có rất nhiều tiền bối tiến vào kết giới để trợ giúp. Các người chỉ cần bảo vệ tốt bản thân, chẳng bao lâu có thể giết ra khỏi vòng vây.”

Câu nói kia của hắn giống như đại hoàn đan định tâm, khiến một đám thiếu niên thiếu nữ đang hoang mang lo sợ uống xong rất an lòng. Lạc Băng Hà nói: “Sư tôn, vừa rồi kia đến tột cùng là thứ gì?” Quả thực vẫn chưa dò xét ra.

Bắn vào lĩnh vực ma vật trong 《 Cuồng ngạo tiên ma đồ 》, y thật đúng là hỏi đúng người; Thẩm Thanh Thu thuộc như lòng bàn tay, nói: “Cũng khó trách ngươi chưa thấy qua, thứ này tên là Nhện đầu quỷ. Tính tình hung bạo, bộ mặt dữ tợn, có thể phát ra tiếng khóc oang oang để dụ con mồi tới gần. Một khi con mồi tới gần, những cái chân trên đầu sẽ chặt chẽ hút thiên linh của con mồi, tám cái chân bén nhọn vô cùng, có thể trực tiếp xuyên thủng hộp sọ, hút tuỷ não của sinh vật sống.”

Đoạn phổ cập khoa học này, hoàn toàn là rập khuôn nguyên tác. Lạc Băng Hà nghe hắn nói tỉ mỉ không gì bằng, vừa kính nể vừa lấy làm kỳ lạ: “Ma giới thì ra lại có sinh vật như thế. Đệ tử quả thực kiến thức nông cạn.”

Từ khi Lạc Băng Hà bái Mộng Ma làm thầy, thuật pháp và kiếm pháp Thẩm Thanh Thu có thể chỉ đạo y càng ngày càng ít, thật vất vả có cơ hội vung vẩy cái biển sư phụ ở trước mặt đồ đệ, Thẩm Thanh Thu vui ngất trời, mỉm cười nói: “Thứ đồ chơi này là đặc sản là ma tộc, không thích ứng khí hậu nhân giới, đã nhiều năm không người nào gặp qua. Lần sau ngươi gặp lại, nhớ rõ đánh thẳng đến huyệt thái dương. Con vừa rồi chỉ là nhện đực, may mắn không gặp nhện cái, bằng không càng đáng sợ.”

Hai người còn chưa nói thêm vài câu, lá cây trên đỉnh đầu bốn phía mọi người truyền đến tiếng động sàn sạt kỳ lạ.

Hai cái đầu treo trên tơ nhện màu trắng, từ trong cây lộ ra!

Thẩm Thanh Thu sắc mặt đại biến.

Đù má sao lại quên mất, tiếng kêu của thứ đồ chơi này sẽ hấp dẫn rất nhiều đồng loại tiến đến vây quét!

Chiết phiến trong tay hắn mở ra, quạt ra một đạo gió, nháy mắt chặt đứt mấy chục cái tơ nhện, đám Nhện đầu quỷ giống như quả bị rụng, bịch bịch rơi hàng loạt trên mặt đất. Thẩm Thanh Thu hét: “Đi!”

Lạc Băng Hà lưu loát đáp ứng. Thẩm Thanh Thu thừa dịp đám Nhện đầu quỷ rơi choáng váng đầu não cũng chạy theo. Một ở phía trước mở đường, một cản phía sau, ở giữa mang theo đội ngũ đông đủ, hai đầu giết tới tinh phong huyết vũ. Những con Nhện đầu quỷ này hành động nhanh nhẹn, lực nhảy rất mạnh, ở giữa không trung bay rồi lại nhảy, bị hai thầy trò thay nhau xuất loạn linh lưu bắn rụng tơi tả. Một khi biết phải ứng phó như thế nào, Lạc Băng Hà giống như thần trợ, quả thực nhắm mắt lại cũng có thể một lần đánh xuyên hơn hai con, đỉnh đầu mọi người một mảnh tinh phong huyết vũ, tiếng quái kêu rên.

Cho dù như thế, dù sao số lượng cũng quá nhiều, thời gian dài vẫn là khó có thể đối phó. Thẩm Thanh Thu đang lo lắng kỳ độc quái quỷ kia khi nào thì phát tác, vừa hay cảm giác linh lực bị kiềm hãm, ra tay lập tức đánh ra không khí.

Thật đúng là nói cái gì đến cái đó!

Thẩm Thanh Thu bận chuyển pháp lực phát ra thành công kích vật lý, chiết phiến vừa lật, từ giữa cắt ngang con Nhện đầu quỷ đang đánh về phía hắn thành hai nửa.

Lúc này Lạc Băng Hà chú ý tới tình huống bên kia của hắn, thấy tình huống khác thường, hỏi: “Sư tôn?”

Thẩm Thanh Thu nói: “Không có gì.”

May mắn, họ đã được Thẩm Thanh Thu dẫn vào một khu vực đặc thù. Đám Nhện đầu quỷ giống như gặp lá chắn vô hình, không dám thêm tiếp tục đi tới, ngược lại tiếng quỷ gào khóc một mực lùi đi, mãi đến khi lùi vào trong lùm cây, biến mất không thấy.

Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng thở ra.

Tần Uyển Ước một mặt thở hổn hển, một mặt nghi hoặc nói: “Thẩm tiền bối, vì sao đến nơi này, những ma vật kia không dám đi tới nữa?”

Thẩm Thanh Thu nói: “Các người đã quên, bên trong Tuyệt Địa Cốc, sinh trưởng kỳ hoa dị chủng gì rồi sao?”

Kỳ thật, quên chính là hắn.

Thứ lỗi cho hắn không nhớ được bông hoa đó tên méo gì!

Lạc Băng Hà rất tri kỷ mà giúp hắn nghĩ tới, y ngẫm một chút liền nói ra: “Thiên diệp tịnh tuyết hoa liên!”

Thẩm Thanh Thu cuối cùng biết tại sao trước đó hắn không nhớ được tên của đóa kỳ hoa này.

Kỳ hoa tên kiểu như “XX tuyết XX” hoặc là “XX liên”, trình độ lan tràn, đã vượt xa khỏi cái ngưỡng tràng giang đại hải. Có thể nhớ kỹ mới là lạ ấy!

Thẩm Thanh Thu: “… Không sai, đúng là Thiên diệp tịnh tuyết hoa liên. Hoa này mọc tại chỗ sâu trong Tuyệt Địa Cốc, đã có hơn trăm ngàn năm, lại là khắc tinh trời sinh của giống vật ma giới. Chung quanh nó tự nhiên hình thành lá chắn đẩy lui ma vật. Cho nên, chỉ cần ở trong phạm vi lá chắn của nó, sẽ không phải chịu thêm sự xâm lấn của ma vật.”

Lạc Băng Hà bỗng nhiên truy vấn nói: “Khắc tinh trời sinh của giống vật Ma giới?”

Y vẫn luôn ngưng thần nghe, Thẩm Thanh Thu thấy trong ánh mắt của y giống như nhen nhóm một ngọn lửa, sắc thái khác thường ẩn ẩn chớp động, cảm thấy kỳ lạ: “Không sai?”

Lạc Băng Hà nói: “Vậy sư tôn, gốc Thiên diệp tịnh tuyết hoa liên này, có phải có thể giải trừ… Ma tộc kỳ độc?”

Thẩm Thanh Thu kinh hãi.

Bộ dạng này, chắc không phải Lạc Băng Hà… muốn đi hái kỳ hoa giải độc cho hắn chứ?

Chờ một chút! Em gái Tần Uyển Ước trong nguyên tác ngươi hái hoa cho đang ở bên cạnh nhìn ngươi đó! Hiện tại ngươi ở trước mặt nàng muốn hái hoa cho một người khác (còn là một đại nam nhân)?

Cho bà xã ngươi một chút mặt mũi được không?!

Thẩm Thanh Thu lập tức nói: “Không cần để ý tới những cái này. Hiện nay, tạm ứng phó nguy cơ trước mắt đi.”

Lạc Băng Hà lại không chịu buông tha, “Thỉnh sư tôn cho đệ tử biết.”

Thẩm Thanh Thu lắc đầu nói: “Vật kia vô dụng.”

Lạc Băng Hà chấp nhất nói: “Không thử một lần, sư tôn làm sao biết được? Đệ tử biết sư tôn không muốn cho đệ tử mạo hiểm, nhưng nếu không mạo hiểm như vậy, đệ tử vĩnh viễn cũng không thể an lòng!”

Cái này thì thật sự không phải!!!

Tại sao ngươi nhất định phải ở nơi mấu chốt thế này hiếu thuận lão nhân gia ta như vậy!!!

Ông đây cũng không thể nói cho ngươi biết muốn giải độc trừ phi chịch chịch chịch với ngươi mới được đi?!

Thẩm Thanh Thu nói với y không rõ, mặt lạnh lùng: “Có phải bình thường vi sư thường đối với ngươi quá mức dung túng, thời điểm thế này, cũng có thể bốc đồng?”

Đơn giản thô bạo chút mà nói chính là kêu y câm miệng.

Nói thật, mấy năm qua, hắn tuyệt không nói với đồ đệ này lời nói nào hơi nặng, Lạc Băng Hà nghe xong lời này, đầu tiên là ngẩn ra, quả nhiên nghe lời ngoan ngoãn câm miệng, nhưng ánh mắt vẫn quật cường như cũ, Chính Dương kiếm cũng không chịu thu hồi trong vỏ, rõ ràng không phải ý thoái nhượng.

Đang lúc hai người giằng co không xong. Đám cỏ một bên rừng cây lay động, lộ ra một người, phía sau còn mang theo một đám đệ tử chật vật không chịu nổi, trải qua một phen đẫm máu chiến đấu hăng hái.

Thẩm Thanh Thu cảnh giác mà đưa ánh qua, vừa đối mặt với hắn, liền cảm thấy giống như cái búa trên trời nện vào huyệt thái dương của hắn.

Kỳ thật tướng mạo người này cũng coi như đoan chính tuấn lãng, chỉ là trong ngôn hành cử chỉ, không thoát khỏi một cỗ khí đáng khinh. Hắn nhìn thấy Thẩm Thanh Thu cùng Lạc Băng Hà, nở nụ cười một chút, trả bội kiếm quang hoa lưu chuyển vào vỏ kiếm, “Thì ra là Thẩm sư huynh. Nếu đã hội hợp cùng các người, vậy ta an tâm rồi.”

Thẩm Thanh Thu ha ha.

Yên tâm. Yên tâm cái rắm! Có ngươi ở đây mới lo lắng được không!

Người trước mặt này, chính là đầu sỏ gây nên trận đại loạn này!

Thượng Thanh Hoa, nhân vật này trong lòng Thẩm Thanh Thu từng ném đá qua “Thượng Thanh Hoa, ha ha, ta còn thi đỗ Bắc Đại đây này”, chính là phong chủ An Định Phong.

(Bắc Đại: Đại Học Bắc Kinh. Thanh Hoa cũng là tên một đại học ở Bắc Kinh. Thượng Thanh Hoa đọc nghe giống thi đỗ vào trường Thanh Hoa)

Đồng thời, hắn cũng có một thân phận khác — nội quỷ của tai họa Tiên Minh Đại Hội, một quân cờ ma giới mai phục mấy năm trước.

Nguyên bản, Thượng Thanh Hoa chỉ là tiểu đệ tử bừa bãi vô danh đời sau nhất mạch An Định Phong, bị ma giới bắt được, ép hắn làm gian tế.

À không, làm gì có ép, hắn không hề áp lực tâm lý liền vui tươi hớn hở mà tiếp nhận trọng trách nằm vùng này.

Có Ma tộc âm thầm hậu thuẫn, từ đó Thượng Thanh Hoa xuôi gió xuôi nước, một đường thẳng lên mây xanh, cuối cùng cư nhiên ngồi vào vị trí chủ của An Định Phong.

Nhưng mà, hắn còn chưa mãn nguyện. Tại sao nào?

Bởi vì An Định Phong!

Vừa nghe tên này, liền biết không phải nơi có chí cầu tiến gì. Truyền thống và đặc thù của đỉnh núi này, hoàn toàn cũng một phong cách với tên của hắn — công tác hậu cần.

Đương nhiên, phong chủ này cũng chỉ thành chân chạy vặt, chỗ nào cần dọn chỗ đó. Hôm nay nơi này đưa vài cái cu li, ngày mai nơi đó trợ giúp chút vật tư.

Một phong chủ như vậy, uy phong sao? Khí phái sao? Khốc huyễn cuồng bá nhắm hả?

Còn có tôn nghiêm thân là phong chủ sao?

Còn không uy phong bằng một tiểu đệ tử thiên tư hơn người của mạch khác ấy!

Vì thế Thượng Thanh Hoa không thể chùn bước mà trở thành chó săn ma giới. Nhờ ma giới trợ giúp, coi xưng bá nhân giới là nhiệm vụ của mình, làm hết mọi chuyện xấu.

Thẩm Thanh Thu lãnh ngạo giương cằm: “Thượng sư đệ. Khi ngươi tới, có nhìn thấy ở phụ cận có ma vật cỡ lớn không?”

Thượng Thanh Hoa sửng sốt, nói: “Ma vật cỡ lớn. Cái này, kỳ thực không có.”

Thẩm Thanh Thu trong lòng lộp bộp một tiếng. Không có sao?

“Ma vật cỡ lớn” ở nơi này, cũng là một trong những (đạo cụ) mấu chốt của tình tiết. Trong nguyên tác, máu thượng cổ thiên ma của Lạc Băng Hà sở dĩ bại lộ, là bởi vì trong Tiên Minh Đại Hội, một con Hắc nguyệt mãng tê bị thả ra.

Lạc Băng Hà vì bảo vệ mọi người, liều chết chiến đấu. Lực sát thương và hình thể Hắc nguyệt mãng tê đều là cấp bậc to lớn, đương nhiên y đấu không lại; chiến đấu không lại làm sao đây? Bạo phát thôi.

Vì thế, Lạc Băng Hà liền ở trước mặt Thẩm Thanh Thu, bại lộ.

Chính là bởi vì như vậy, Thẩm Thanh Thu mới có lý do “Quân pháp bất vị thân”, một chưởng đánh y rớt xuống.

Thẩm Thanh Thu vừa rồi vẫn không cảm nhận được ma khí của Hắc nguyệt mãng tê, càng không có nghe thấy dấu hiệu tiếng kêu hướng vầng trăng “tựa như mãng xà lại tựa như tê tê” trong truyền thuyết, hiện tại, Thượng Thanh Hoa cũng nói không, không khỏi cảnh giác.

Nếu không có đạo cụ mấu chốt này, chắc không đến mức muốn hắn không có lý do mà lại đột nhiên đá Lạc Băng Hà một cước chứ.

Hắn không nhịn được nhìn Lạc Băng Hà đang trầm mặc không nói một cái. Đứa nhỏ này tựa hồ còn chưa từ bỏ việc giải không giải độc, hái không hái hoa, nhìn ánh mắt bướng bỉnh của y, tựa hồ còn mang theo một chút ủy khuất.

Ngươi ủy khuất cái méo gì a ta đây là vì tốt cho ngươi! Ngươi hái hoa thì được, đừng có nhầm lẫn đối tượng tặng hoa, cảm ơn!

Thật còn muốn phản diện ta đây dạy nam chính làm người như thế nào, đúng là say!

Thượng Thanh Hoa vô cùng đau đớn nói: “Kẻ thả những ma vật này vào thật ác độc. Dọc theo đường đi đã hao tổn không ít đệ tử các phái, đây đều là trụ cột tương lai của tu chân giới a!”

Thẩm Thanh Thu liền ha ha. Ngươi giả bộ cái rắm a những ma vật này đều là chính ngươi thả vào được không —

Câu này còn chưa có ném đá xong, rồi đột nhiên, một trận đất rung núi chuyển không hề báo trước!

Mọi người ngã trái ngã phải, đều sợ hãi không biết làm sao, tiếng hỏi bay thành một mảnh. Thẩm Thanh Thu đồng tử đột nhiên co lại.

Cảm giác địa chấn 7.5 độ thế này, tuyệt đối không sai.

Vực thẳm Vô Gian, rốt cuộc được mở ra rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc